Đen Và Trắng

Chương 96: Phiên ngoại (2)




Hoàng tử khiêu vũ với cô bé lọ lem chỉ có trong truyện cổ tích, con trai của nông phu và công chúa lướt qua nhau, công chúa không có khả năng sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Vương Thiếu, con trai của chủ thầu Vương Trung Thái và giáo viên tiểu học Lý Vân; Vương Phi Tử, con gái của người sáng lập tập đoàn An Tú Vương An và nữ dương cầm gia trẻ tuổi nổi tiếng cả nước từ khi còn là cô gái Tần Mi Vũ, hai người ở dưới tình huống bình thường, vĩnh viễn sẽ không thể nào xuất hiện chung với nhau.

Nếu Vương Thiếu không có bị bọn buôn người trộm đi, hắn đại khái cũng sẽ giống như bao người thường khác: sau khi học xong, tốt nghiệp đại học, hoặc là kế thừa gia nghiệp, hoặc là xin làm nhân viên công vụ. Sau đó kết hôn với học muội quen biết ở đại học hoặc là một cô gái môn đăng hộ đối nào đó mà người nhà giới thiệu. Lại vì vợ mình không phải trinh nữ mà rối rắm, ở trong lúc bà xã mang thai nhịn không được đi ra ngoài lêu lổng, sau đó ở sau khi đứa nhỏ sinh ra thì thu liễm tâm tư, an tâm bắt đầu làm một người cha...... Cho tới khi kết thúc kiếp này, hắn cũng sẽ không khả năng quen biết Vương Phi Tử.

Nhưng là Vương Thiếu đã không phải Vương Thiếu, hắn là Vương An, hắn không có khả năng không đi quen biết Vương Phi Tử, đó là con gái bảo bối của hắn. Bất kể như thế nào hắn cũng phải mau chóng vượt qua chướng ngại xuất thân, trở lại bên người nàng nhìn xem nàng.

Hắn có thể chuẩn bị nhẫn nại mười mấy năm hai mươi năm sau lại đi tìm Tần Mi Vũ, nhưng là hắn rất muốn biết Vương Phi Tử hiện giờ thế nào. Bé gái hai tuổi bẩm sinh đã đối với cha mình có cảm giác không muốn xa rời, chỉ là theo thời gian trôi qua, trong cuộc sống đã không có nhân vật người cha này, cảm giác của nàng cuối cùng sẽ chậm rãi phai nhạt. Thế cho nên sau khi nàng lớn lên, nàng đã muốn hoàn toàn không nhớ rõ chính mình từng cùng cha cùng một chỗ vui cười, lưu lại ở trong đầu nàng chỉ có từng tấm ảnh chụp hình dáng của Vương An mà thôi.

Nhất định phải trở lại bên người nàng, hắn không thể lấy thân phận người cha bồi dưỡng con gái chính mình, nhưng nhất định phải có điều ảnh hưởng đối với nàng, vẫn cùng với nàng bồi dưỡng ra tình cảm thân cận nhất như cũ.

Hy vọng Tần Mi Vũ không được tái giá, đó là chuyện Vương An không thể dễ dàng tha thứ nhất. Bởi vì Vương Phi Tử bây giờ còn nhỏ, nếu có một người đàn ông khác lấy thân phận người cha tiến vào cuộc sống của nàng, như vậy ý nghĩa chính mình sẽ bị hoàn toàn thay thế mất. Vương An không thể chấp nhận việc Vương Phi Tử đối với một người đàn ông khác sinh ra cảm giác không muốn xa rời giống như người cha, vì đó là con gái của hắn.

Vương An bây giờ hai tuổi, Vương Phi Tử cũng là hai tuổi, đừng nói tới ảnh hưởng nàng, ít nhất trước hết cần nghĩ biện pháp ở chung một nhà trẻ với nàng đã.

Người Trung Quốc có truyền thống coi trọng việc giáo dục của con cái, đối với rất nhiều cha mẹ thì chuyện giáo dục là một bước thậm chí so với sau đó kết hôn sinh con càng thêm quan trọng. Bởi vì quan niệm thông qua thụ giáo dục có thể thay đổi số mệnh, hoặc là nói có thể đạt được cuộc sống rất tốt đã thâm căn cố đế, mấy ngàn năm tới nay vẫn như thế, Vương An cũng vô cùng coi trọng việc học tập của Vương Phi Tử.

Làm nguyên bộ phúc lợi dùng để hấp dẫn và lưu lại nhân tài cao cấp, Vương An tự tay chế định kế hoạch giáo dục cho con em của nhân viên cao cấp trong tập đoàn. Kế hoạch sẽ chấp hành từ quỹ giáo dục An Tú, toàn bộ nguyên bộ phương tiện trường học từ nhà trẻ cho đến trung học, quỹ giáo dục An Tú trực tiếp quản lý việc giáo dục có điều kiện tốt nhất toàn bộ Trung Quốc, chiếm diện tích rộng nhất, quản lý nhà trẻ có tố chất cao nhất của tập đoàn An Tú. Việc lựa chọn giáo viên mầm non cực kỳ nghiêm khắc, trừ bỏ đối với giáo viên mầm non kiểm tra trình độ chức nghiệp bản thân, còn cần thông qua kiểm tra xem xét bệnh tật tinh thần, phân tích tâm lý và chẩn đoán các loại bệnh vâng vâng toàn bộ phương diện, để bảo đảm sẽ không xuất hiện hiện tượng ngược đãi trẻ nhỏ và xâm phạm tình dục, cũng không có chuyện giáo viên mầm non hướng dẫn trẻ nhỏ có khuynh hướng sinh ra tâm lý không khỏe mạnh. Trong điều kiện tuyển dụng mang tính kỳ thị còn bao gồm: sẽ không tuyển nhận người còn độc thân cùng với giáo viên mầm non có người trong gia đình có hồ sơ phạm tội. Việc này quả thật là không phù hợp với lẽ thường, cũng là điều kiện làm người cực kỳ lên án bài trừ, nhưng đây là kiên trì của Vương An.

Bản thân quỹ giáo dục An Tú chính là một cơ cấu phi lợi nhuận. Nhà trẻ được đầu tư lớn như vậy, nên khi đưa vào hoạt động chi phí sẽ cực kỳ kinh người, trên căn bản là không có khả năng lợi nhuận. Cũng giống như những trường học khác mà quỹ giáo dục của tập đoàn An Tú thiết lập ở Trung Hải này, nhà trẻ chỉ cung cấp phục vụ giáo dục đối với tất cả nhân viên quản lý cao cấp thuộc công ty tập đoàn An Tú.

Vương Trung Thái nhưng thật ra từng nhận xây dựng qua một cái bể phun nước, bể phun nước thuộc loại một cái đồ vật dùng để điểm tô cho đẹp hoàn cảnh quảng trường CBD. Quảng trường CBD này là hạng mục thuộc điền sản An Tú, mà điền sản An Tú cũng coi như là công ty trung tâm của tập đoàn An Tú...... Trải qua nhiều trung gian như vậy đã có thể làm cho Vương Trung Thái có chút quan hệ với tập đoàn An Tú, nhưng là hiển nhiên quan hệ như vậy vẫn chưa đủ để làm cho Vương An hưởng thụ phục vụ giáo dục từ quỹ giáo dục tập đoàn An Tú.

Vương An kiên trì yêu cầu sau khi Vương Phi Tử ba tuổi rưỡi mới được đi nhà trẻ, đây là quyết định được nhất trí sau khi thương lượng với Tần Mi Vũ. Lúc này cách thời gian Vương Phi Tử nhập học còn có một năm rưỡi, Vương An phải nghĩ biện pháp bảo đảm chính mình ở một năm rưỡi về sau có thể ở cùng một nhà trẻ với Vương Phi Tử.

Nếu là nhà trẻ bình thường, chỉ cần chi tiền là có thể tiến vào. Cho dù Vương Trung Thái không trả nổi tiền, Vương An cũng có thể đủ nghĩ biện pháp. Đối với loại cơ cấu không phụ thuộc vào bên ngoài, chân chính chỉ cần tiêu tiền và không có áp lực về lợi nhuận áp lực này, cũng là loại xương cứng khó gặm nhất.

Từ xa xa truyền đến tiếng còi chói tai, xuyên qua cửa sổ, dừng ở trong phòng khách, đánh gãy suy nghĩ của Vương An...... Vương Tiểu Mạt đã trở lại! Toàn bộ người thuộc tiểu khu này đều nhận ra tiếng còi của nàng, bởi vì không đứa bé nào có ham mê nhàm chán và độc đáo giống nàng như thế.

Lý Tuệ ôm lấy Vương An đi mở cửa. Vương Tiểu Mạt chạy thẳng phòng khách, vứt bỏ túi sách nhỏ, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống nước.

“Con uống chậm một chút...... Cả ngày thổi còi, thổi đến miệng đều khô khốc......” Lý Tuệ nhìn con gái cười tủm tỉm. Từ khi con trai được tìm trở về, Lý Tuệ ngay cả dạy học cũng không đi, ở nhà mang đứa nhỏ. Bởi vì sợ con trai lại bị bọn buôn người trộm đi, Lý Tuệ gần như là hai mươi bốn giờ đều không gián đoạn ở cùng Vương An.

Nói thật ra, Vương An hiện giờ vô cùng đau đầu với Vương Tiểu Mạt. Trừ bỏ Lý Tuệ vào bất cứ lúc nào cũng phải bảo đảm hắn ở trong phạm vi tần mắt của nàng, khi Lý Tuệ có chút việc cần phải làm thì Lý Tuệ sẽ để cho Vương Tiểu Mạt tới trông giữ em trai. Bình thường các bé gái đều có tính ham chơi rất nặng, chỉ sợ sẽ có chút không kiên nhẫn và không phụ trách nhiệm, nhưng mà Vương Tiểu Mạt lại không để cho Vương An có một chút cơ hội nào. Nàng sẽ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Vương An, bắt đầu từ tóc Vương An, đối với mỗi một bộ phận trên cơ thể Vương An đều phải nhìn một lần, nhìn từ đầu đến chân, sau đó... lại nhìn từ đầu đến chân.

Lúc cả nhà từng đi thăm vườn bách thú một lần, Vương An chú ý tới ánh mắt của Vương Tiểu Mạt khi nhìn động vật ở vườn bách thú, cũng là nhìn như vậy.

Bởi vì có Lý Tuệ và Vương Tiểu Mạt trông giữ, đi vào nhà này đã hơn một tháng, Vương An còn chưa có tìm được cơ hội để sử dụng máy tính một chút, phát mấy phong bưu kiện điện tử đi ra ngoài.

Tuy rằng không lâu trước kia hết thảy cử chỉ của hắn đều bị nghiêm mật theo dõi, nhưng là bây giờ ai có thể theo dõi đến hắn? Hắn chỉ cần dùng một cái máy tính bình thường, tùy ý tạo một cái hòm thư, sau đó thì có thể làm chuyện mình muốn.

“Em trai khi nào mới đi nhà trẻ ạ?” Vương Tiểu Mạt hướng về Lý Tuệ hỏi.

“Em con vẫn còn nhỏ, ít nhất phải ba tuổi rưỡi mới được.” Lý Tuệ hồi đáp.

“Con ngày mai liền mang em trai đi nhà trẻ được không?” Vương Tiểu Mạt chờ mong nhìn mụ mụ.

Lý Tuệ lắc lắc đầu, cười nói:“Như vậy sao được?”

Vương Tiểu Mạt không cam lòng nói:“Nếu em trai đi nhà trẻ với con, buổi sáng con sẽ không thổi còi nữa!”

Vương Tiểu Mạt không giống với các bé gái bình thường khác, nàng lúc này đã có thể ngủ một mình một phòng, lại chưa bao giờ ngủ lười, ngủ sớm dậy sớm, thức dậy còn sớm hơn cả Vương Trung Thái và Lý Tuệ. Nàng vừa tỉnh dậy liền ngậm còi vừa thổi vừa chạy một mạch từ phòng chính mình tới phòng ngủ ba mẹ, mang ba ba mụ mụ đánh thức. Âm thanh chói tai của chiếc còi kia có thể khiến cho người ta sau khi tỉnh lại liền không tự chủ được cảm thấy đau đầu, không thấy buồn ngủ nữa.

“Như vậy cũng không được.” Tuy Lý Tuệ cực kỳ cưng chiều con gái bảo bối của mình, nhưng là ở loại chuyện này đương nhiên không thể thỏa hiệp.

Vương Tiểu Mạt thất vọng, sờ sờ tiểu đệ đệ của Vương An, sau đó tự mình chạy tới lấy đĩa dạy học tiếng Anh bỏ vào đầu DVD, bắt đầu học tập tiếng Anh.

Vương Tiểu Mạt là loại học sinh ngoan ngoãn giáo viên vô cùng thích. Tuy rằng nàng thường xuyên làm một ít chuyện không thể tưởng tượng, nhưng là khi nàng học tập lại rất là chăm chú, đối với một ít bài tập và hoạt động do giáo viên đặt ra đều sẽ thực tự giác hoàn thành.

Nhìn thấy Vương Tiểu Mạt học tập phát âm theo TV, Vương An cũng đi học theo.

Đối với con trai của mình Lý Tuệ nhìn như thế nào đều thấy yêu thích, phát hiện Vương An cũng đọc theo, không khỏi nở nụ cười. Nhưng mà rất nhanh Lý Tuệ liền phát hiện con trai của mình có thiên phú vô cùng giỏi về ngôn ngữ, âm tiết Vương An đọc ra cực kỳ tiêu chuẩn.

Sau hai mươi sáu cái chữ cái là vài câu đơn giản, ánh mắt Lý Tuệ dần dần sáng lên, bởi vì Vương An ngay cả vài câu từ đơn giản này đều có thể đọc rõ ràng!

Chẳng lẽ con trai chính mình có thiên phú cực cao ở phương diện ngoại ngữ? Cũng giống như những cha mẹ khác, Lý Tuệ cũng hy vọng con trai của mình có thể là một thiên tài, nên nàng giống như Vương Tiểu Mạt bắt đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Vương Thiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.