Đến Tương Lai Làm Osin

Chương 31: Không biết đường, là một loại bệnh




Mặc Liên kéo áo khoác ra phủ thêm lên người nàng, bộ quần áo này không biết làm từ cái gì mà rất lạnh, không khí nóng rực bên ngoài không thể xâm nhập vào dù chỉ một chút, chẳng trách Mặc Liên ở đây lâu như vậy mà cũng không có cảm giác khó chịu gì.

Thời điểm nguy cấp, chẳng còn ai thèm đi quản cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân nữa, điều quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng Mặc Liên dường như chưa vừa ý, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng hoàn toàn cởi áo khoác ra khoác cho nàng. Không còn áo khoác bảo hộ, sóng nhiệt xung quanh ập đến làm hắn nhíu chặt mi, khuôn mặt tái nhợt cũng vì nhiệt độ cao mà trở nên đỏ ửng. (My: aaa dễ xương quá >.<)

Hoàng Bắc Nguyệt có chút sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới một Mặc Liên đơn thuần lại có thể có cái suy nghĩ chu đáo như vậy.

“Chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Tình huống khẩn cấp, Hoàng Bắc Nguyệt không kịp nói thêm cái gì, chỉ có thể lớn tiếng hô.

Mặc Liên gật đầu, sau đó điều khiển Huyễn Linh Thú bay lên phía trên, cặp cánh của nó vỗ mạnh, trong nháy mắt đã có thể nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu giữa cơn mưa đá.

Không chỉ là Băng Linh Huyễn Điểu, còn có cả Phong Liên Dực ở phía trên cúi người xuống, nhìn nàng cười cười.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng hướng hắn nở nụ cười, một nụ cười trong cơn hỗn loạn còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. (My: oa oa tội anh Liên quá)

Nhưng nụ cười xuất hiện chưa được bao lâu thì đã lập tức cứng ngắc lại, con ngươi trong suốt của Hoàng Bắc Nguyệt dần dần bị màu hỏa diễm nhuộm đỏ!

Phong Liên Dực ngẩn ra, nụ cười bên khóe miệng dần thu lại, khí nóng mãnh liệt cũng bắt đầu truyền đến từ phía sau!

Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng đập cánh bay xuống dưới, thân thể tuyết trắng oánh nhuận giờ phút này đã bị liệt hỏa nhuộm thành màu đỏ diễm lệ!

Phía trên vực sâu đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, sau đó, một mảnh liệt diễm liền từ trên trời giáng xuống, trong ánh lửa, một con cự thú hung hãn cả người được bao phủ trong hỏa diễm đột ngột vọt ra!

Băng Linh Huyễn Điểu cùng Phong Liên Dực ở trên không trong nháy mắt đã bị cự thú cắn nuốt! (My: xong Dực ca:v)

Động tác cuối của hắn là vươn tay muốn đẩy nàng ra, tựa hồ muốn nàng mau chóng rời đi, đôi môi hắn khép mở, không biết đang nói cái gì!

“Phong Liên Dực!” Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, nàng cảm nhận được Băng Linh Huyễn Điểu đang hấp hối đã tiến vào trong không gian Linh thú, nhưng còn Phong Liên Dực, hắn ở đâu?

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng, ngoại trừ hỏa diễm cự thú càng ngày càng gần ra, nàng không hề nhìn thấy bóng dáng của Phong Liên Dực.

“Khốn kiếp!” Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng mắng, trong tay đã cầm chặt tuyết ảnh chiến đao, muốn xông lên đoạt người (nam nhân) của nàng về!

Mặc Liên vươn tay bắt lấy nàng, hỏa diễm đã tiến tới quá gần, khuôn mặt và da của hắn đều đã bị bỏng, nếu Hoàng Bắc Nguyệt đến gần thêm chút nữa, chính nàng cũng sẽ bị tổn thương mất!

“Nguyệt…” Mặc Liên nói khẽ với nàng: “Đi!”

“Không!!!” Thanh âm của Hoàng Bắc Nguyệt cũng trở nên khàn khàn, tuy hỏa diễm cự thú đã cắn nuốt Phong Liên Dực, nhưng trong nháy mắt hắn đã không thấy tăm hơi, điều này làm sao có thể, nàng nhất định sẽ cứu hắn ra ngoài!

Ánh mắt của nàng đỏ bừng, không biết là do quá giận dữ, hay là do ánh lửa chiếu vào!

Huyễn Linh Thú cũng có chút không chịu nổi sức nóng này, nóng đến mức như đang bị nướng lên vậy. Cái đuôi màu đen của nó chợt quất về phía sau, hỏa diễm cự thú hung mãnh phóng tới bị cái đuôi của nó cản lại, lập tức phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ!

Huyễn Linh Thú không cam lòng yếu thế cũng gầm lên một tiếng đáp trả, sau đó cả người nó trầm xuống, chuyển sang bay ở tầm thấp. Thân hình nó như phong lôi chớp động, trong nháy mắt đã bay tới địa phương rất xa!

Mặc Liên nắm chặt Hoàng Bắc Nguyệt, mặc kệ nàng giãy dụa đến mức nào cũng tuyệt đối không buông tay! Hắn biết, nếu như hắn buông tay ra, nàng nhất định sẽ đi chịu chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.