Đen Trắng Kết Hợp

Chương 40: End




Lúc nói lời này, Phó Sủng kinh ngạc nhìn Đường Dật, ngay cả Đường Dật cũng cảm thấy không giải thích được, có thể do cảm thấy cô nhóc này còn nhỏ, chơi liều mạng như vậy, quả nhiên xem thường bản thân, cũng coi thường người nhà.

“Đắc chí, anh cho rằng anh là ai? Thắng em trước đi rồi nói!” Phó Sủng cười sảng khoái, nụ cười sáng rực, gần như say lòng người, chân Phó Sủng nhấn cần ga, xe bay ra ngoài trong nháy mắt, bỏ xa Đường Dật ở đằng sau.

Đường Dật ngược lại không sao cả, lẳng lặng lái xe đi theo phía sau Phó Sủng, anh đã chạy qua con đường này, phía trước có một chỗ rẽ không nhận ra, từ chỗ này vượt qua Phó Sủng, đuổi theo cô nhóc này tuyệt đối không phải là vấn đề.

Trong xe để âm nhạc mạnh bạo, Phó Sủng chơi rất vui vẻ, lúc bạn gặp đối thủ, so đấu ngang tài ngang sức sẽ khiến cho bạn cảm thấy thế giới này rất hạnh phúc, đây chính là ham muốn của người khiêu chiến.

Ngay khi Phó Sủng sắp hài lòng, Đường Dật đột nhiên vượt qua, xe gào thét mà qua, một vòng quay đẹp đẽ, vững vàng dừng trước vạch trắng, tiếng hô vang khắp hiện trường, nhất là bọn tiểu Hoa và tiểu Quách, lúc này cảm thấy bọn họ nở mặt, kêu đắc ý.

Phó Sủng theo tới sau đó, dừng xe lại, quay đầu nhìn Đường Dật, trên mặt mang ý cười, ngược lại không có vẻ không vui, điểm này khiến Đường Dật rất ngoài ý muốn, cô gái lòng dạ lớn mới có thể chơi được, thua được.

Mở cửa xuống xe, Phó Sủng đi tới trước mặt Đường Dật, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Làm cái gì? Trong đám này, ngoại trừ anh tiểu Phi, lần đầu tiên thấy đàn ông có thể lái xe tốt như vậy.”

Rất ít tán dương người khác, không phải cô keo kiệt, mà không gặp được ai để cho cô tán dương.

“Lính nghèo.” Đường Dật nhếch môi, thuận tay mở cửa xuống xe, đi tới bên cạnh Phó Sủng, tiểu Hoa mặt hả hê chạy tới, khoác tay lên vai Đường Dật, nhìn Phó Sủng, lưu manh mở miệng: “Thế nào, cô em? Cứu binh của tôi không tệ chứ? Địa bàn này, về tôi ha ha…!”

Đường Dật cho nở mặt, ngay cả Phó Sủng cũng có thể thắng, chuyện như vậy nói ra, ai không bị hù dọa giật mình, ngược lại nhóm Phó Sủng không vui mừng lắm.

“Rất không tệ, tôi thích!” Phó Sủng nở nụ cười thật to, thật ra địa bàn về ai cô đều không sao cả, vui vẻ chính là hôm nay gặp được đối thủ, đột nhiên cảm thấy thời gian một lần nữa trở nên có ý tứ.

Đường Dật quay đầu nhìn Phó Sủng, thuận tay đẩy tiểu Hoa, xoay người bước nhanh về phía xe mình, mọi người kinh ngạc, ngay cả nụ cười của Phó Sủng cũng cứng lại, không hiểu người đàn ông này sao lại đột nhiên rời đi?

Mở cửa lên xe, Đường Dật ngồi vào trong xe, thuận tay mở mui xe thể thao, nói với Phó Sủng: “Chiến lợi phẩm, lên xe!”

Một câu nói này khiến mọi người huýt sáo xôn xao lên, mọi người quên mất tiền đặt cược của cuộc so tài này, Phó Sủng nhìn xe Đường Dật, xoay người đi tới xe mình, mở cửa lấy giỏ xách, ngược lại nói với một cô gái nhỏ: “Thiến Thiến, lái xe trở về giúp tớ.”

Dứt lời, Phó Sủng thuận tay ném chìa khóa cho Thiến Thiến, trực tiếp chạy tới xe Đường Dật, không mở cửa, mà tung người nhảy vào trong xe Đường Dật, ngồi bên cạnh Đường Dật, cười như yêu nghiệt.

“Này, Phó Sủng, cậu thật sự đi cùng anh ta hả? Anh ta không phải người tốt lành gì!” Thiến Thiến gọi với theo Phó Sủng, mọi người cũng cười ầm lên, ngược lại tiểu Hoa và tiểu Quách liếc mắt nhìn nhau, Đường Dật rất ít khi trở về, người hiểu rõ cậu ấy không nhiều.

Nhưng bọn họ hiểu rõ Đường Dật, hai người này ở chung một chỗ, chắc sẽ thành tinh, xem ra Tứ Cửu thành sắp xảy ra chuyện lớn.

Không quá nhiều lời, Đường Dật khom người, cài dây an toàn cho Phó Sủng, ngược lại đánh tay lái, rời khỏi bờ Sĩ Hà, xe chạy ra, Phó Sủng ngâm nga theo tiếng nhạc trong xe:

“I threw a wish in the well

Em ném một điều ước xuống giếng

Don’t ask me, I’’ll never tell

Đừng hỏi em, em sẽ không nói đâu

I looked to you as it fell

Em nhìn anh chăm chú

And now you’re in my way

Và giờ anh hiện hữu trong tâm trí em

I trade my soul for a wish

Em sẽ đánh đổi tâm hồn mình vì một điều ước

Pennies and dimes for a kiss

Một đồng xu và một hào cho một nụ hôn

I wasn’t looking for this

Em không kiếm tìm điều ấy

But now you’re in my way

Thế nhưng anh hiện hữu trong tâm trí em

Your stare was holdin’

Anh cứ nhìn chằm chằm

Ripped jeans, skin was showin’

Quần jeans te tua, da đổ mồ hôi

Hot night, wind was bowin’

Đêm dài nóng bỏng, gió đang thổi

Where you think you’re going, baby?

Anh nghĩ anh sẽ đi đâu, anh yêu?

Hey, I just met you

Này, em gặp anh

And this is crazy

Và điều này thật điên rồi

But here’s my number

Thế nhưng đây là số của em

So call me, maybe?

Vì thế gọi cho em nếu có thể

It’s hard to look right

Thật khó hiểu thấu anh

At you baby

Anh yêu

But here’s my number

Nhưng đây là số của em

So call me, maybe?

Vì thế gọi cho em nếu có thể”

(*) đây là bài hát “Call me maybe” của ca sĩ Carly Rae Jepsen

Trong xe mở mui không đóng, Đường Dật thích cảm giác này, mặc dù gió thổi lạnh, lại cảm giác cả không khí như đang nóng ran, bên tai vang lên giọng hát dễ nghe của Phó Sủng.

Đường Dật quay đầu, liếc mắt nhìn nhìn Phó Sủng bên cạnh, tùy ý hỏi: “Cô nhóc, bao lớn?”

Mặc dù cô nhóc này ăn mặc rất thành thục, nhưng Đường Dật nhìn ra, tuổi cô nhóc này không lớn lắm! Xem chừng vẫn đang học đại học.

“Em sao?” Suy nghĩ bị cắt đứt, lúc này Phó Sủng mới quay đầu lại, nhìn về phía Đường Dật, ý cười trên khóe môi sâu hơn: “Mười chín rồi, trưởng thành theo pháp luật, không cần lo lắng.” Lần đầu, cảm thấy đơn độc ở chung một chỗ với một người đàn ông, hô hấp cùng không khí, có vui vẻ khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.