Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 55: Hồ Bơi (3)




Sở Thiên nhìn bốn mũi gai nhọn băng hàn đâm về phía mình, hư hư thật thật làm cho người ta khó phân biệt thiệt giả, trong lòng thầm than, nhưng Minh Hồng đao trên tay không hề ngăn cản bất cứ một hào quang nào của Quân Thứ, mà đâm thẳng về phía cổ tay Nhiếp Vô Danh, mang theo kình phong kinh người, kình phong này làm cho cổ tay Nhiếp Vô Danh run lên một chút, mới chỉ là một cái nháy mắt, Quân Thứ mang theo một cỗ sát khí bá đạo mạnh mẽ xẹt qua cạnh người Sở Thiên.
Sắc mặt Nhiếp Vô Danh trở nên trắng bệch, thứ anh ta cảm thấy kiêu ngạo nhất, sát chiêu hữu hiệu nhất, thật không ngờ ở dưới tay Sở Thiên lại không chịu nổi một kích, tâm thần hơi hoảng hốt, Sở Thiên đã nắm chắc cái thời cơ này, Minh Hồng Chiến Đao trong tay nhẹ nhàng đâm vào ngực Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh tập trung tinh thần, dùng tam lăng quân thứ đỡ lấy, vốn tưởng rằng có thể nghe được một tiếng 'đoong', ai biết được Sở Thiên lại lập tức biến chiêu, Minh Hồng Chiến Đao hướng vào ngực đột nhiên đánh một vòng, chém vào cánh tay nắm Tam Lăng Quân Thứ. Bởi vì khoảng cách quá gần, nên Nhiếp Vô Danh có biến chiêu như thế nào cũng không kịp ngăn cản Sở Thiên. Mà cho dù có cản kịp, thì mức độ phòng ngự cũng không thể chống lại một đòn như sấm sét của Sở Thiên.
Nhiếp Vô Danh không phải người thường, phản ứng cực nhanh, không nhiều người có được, trong thời khắc nguy cấp, tam lăng quân thứ lại dán sát vào cánh tay, lấy cánh tay sinh ra lực để chống đỡ tam lăng quân thứ, cứng rắn ngăn cản một kích lôi đình của Minh Hồng Chiến Đao.
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười, tuy Nhiếp Vô Danh ngăn cản được chiêu này của mình, nhưng giờ phút này có lẽ cánh tay đã chết lặng, hắn cũng không để cho Nhiếp Vô Danh có cơ hội thở dốc, Minh Hồng Chiến Đao liên tục bổ ra ba đao, Nhiếp Vô Danh tuy cường hãn chặn sự tiến công của Sở Thiên lại, nhưng trong đầu đã vô cùng khiếp sợ. Sở Thiên tuổi còn trẻ không chỉ gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ lại cao siêu như vậy, vừa rồi bổ ra ba đao nội kình, đã hao tổn đi một nửa thể lực của mình, hắn không cách nào tưởng tượng Sở Thiên lại cường hãn tới mức này.
Giữa hai bên không có cảm giác, trao đổi vị trí, giằng co với nhau lần nữa.
Tấn công đúng là cách phòng thủ tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vô Danh quyết định chủ động xuất kích, dùng hết toàn lực, nắm tam lăng quân thứ bay thẳng tới chỗ Sở Thiên lần nữa, một chiêu như độc xà đâm thẳng vào cổ Sở Thiên, rất có khí thế của một chiêu quyết định sinh tử.
Sở Thiên thấy Nhiếp Vô Danh lao đến, giơ Minh Hồng Chiến Đao lên, lập tức chém lên tam lăng quân thứ của Nhiếp Vô Danh, tuy tam lăng quân thứ bị Sở Thiên đả kích liên tục, phương vị có hơi lệch đi, nhưng vẫn giữ phương hướng tiến lên như cũ, thậm chí anh ta không hề để ý Minh Hồng Chiến Đao đã nghiêng nghiêng bổ về phía tay phải nắm tam lăng quân thứ của mình.
Bỗng nhiên, Sở Thiên thấy được chiêu thuật kỹ càng của Nhiếp Vô Danh.
Vốn tay phải của Nhiếp Vô Danh nắm tam lăng quân thứ nghiêng về phía trước đâm về Sở Thiên, khi Minh Hồng Chiến Đao của Sở Thiên sắp đánh vào tay phải của hắn, tay phải hơi chấn động, Quân Thứ lâm lập tức xuất hiện trên tay trái Nhiếp Vô Danh, rồi hắn lập tức nghiêng về phía trước, thu hồi vai phải lại. Không chỉ tránh thoát Minh Hồng Chiến Đao, mà còn tuỳ ý để cho vai trái nghiêng về phía trước, tay trái nắm tam lăng quân thứ lập tức tiến quân thần tốc đâm về phíaSở Thiên.
Một tấc dài một tấc ngắn.
Nhiếp Vô Danh tràn đầy, tin tưởng lần này chắc chắn phải trúng.
Đáng tiếc, Sở Thiên là một kỳ tài trăm năm, trên phương diện võ học càng là thiên tài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tại thời điểm nguy cấp, Sở Thiên không hề rút đao quay về phòng thủ, hắn thậm chí còn có thể mỉm cười, y theo chiêu thức của Nhiếp Vô Danh tái diễn một lần, Minh Hồng Chiến Đao cũng lập tức đổi tay, tiến quân thần tốc đâm về không môn của Nhiếp Vô Danh.
Minh Hồng Chiến Đao so với tam lăng quân thứ dài hơn hai cm, Nhiếp Vô Danh biết Quân Thứ của mình chưa đâm tới Sở Thiên, thì mình đã bị thương, nên chỉ có thể than nhẹ một tiếng, lui về phía sau vài bước.
Nhiếp Vô Danh vừa lui lại, Sở Thiên lại thấy được cơ hội, bỗng nhiên chân phải khẽ chống tăng thêm tốc độ ép lên, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng gần hơn.
Nhiếp Vô Danh thấy tình thế không ổn, tam lăng quân thứ trong tay chém ra nửa cái vòng tròn đâm thẳng vào cổ tay Sở Thiên, ý đồ ngăn cản bước chân của Sở Thiên, nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng bề ngoài Sở Thiên giống như lỗ mãng trùng kích trực tiếp lại giấu diếm huyền cơ, chỉ đợi khi anh ta ra tay.
Tam lăng quân thứ của Nhiếp Vô Danh vừa mới đâm, trước mắt đột nhiên hoa lên, thân ảnh của Sở Thiên bỗng nhiên biến mất đi đâu không thấy, lập tức sườn trái của anh ta tê rần, tam lăng quân thứ rơi xuống mặt đất.
Tam lăng quân thứ rơi trên mặt đất thanh âm đục ngầu, đục như tâm tình của Nhiếp Vô Danh giờ phút này, anh ta thật không ngờ, mình ở đội điều tra A78#, nắm giữ vị trí cao thủ bác kích số 1, vậy mà lại bại một cách thê thảm dưới tay Sở Thiên trẻ tuổi như thế.
Nhiếp Vô Danh mặt xám như tro, thống khổ mà cảm khái nói:
- Đi thôi, tôi thua, tôi đi với cậu tới cục công an.
Sở Thiên mỉm cười, cất Minh Hồng Chiến Đao, cầm lấy tam lăng quân thứ của Nhiếp Vô Danh rơi trên mặt đất, nhàn nhạt nói:
- Đi thôi, xe ở dưới tầng.
Đi vào bãi đỗ xe bệnh viện dưới tầng, một chiếc xe tải màu trắng vừa lúc xuất hiện trước mặt Sở Thiên, Thiên Dưỡng Sinh tiến lên kéo cửa xe ra trước, Nhiếp Vô Danh than nhẹ một tiếng, đi vào, cô đơn ngồi xuống.
Bọn Sở Thiên không có đi vào, Sở Thiên tựa ở cửa sổ, ném một vật cho Nhiếp Vô Danh, Nhiếp Vô Danh bắt lấy, dĩ nhiên là một cái chìa khóa xe, trên mặt có vài tia nghi hoặc.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi nói:
- Thi thể em trai của anh ở phía sau xe, đây là chìa khóa xe, xe đã đổ đầy xăng rồi, bên trong xe còn có giấy thông hành và một ít tiền, tin rằng anh có thể tiễn đưa em trai về nhà bình yên.
Nhiếp Vô Danh sững sờ, lập tức quay mặt nhìn lại, quả nhiên phát hiện chỗ ngồi đằng sau đã bị hủy đi, đặt một cái linh cữu màu trắng, hiển nhiên đó chính là thi thể em trai mà mình muốn tìm.
Nhiếp Vô Danh không hiểu nhìn Sở Thiên, thật lâu sau mới nói:
- Các cậu không phải muốn bắt tôi tới cục công an, giải quyết chuyện tối hôm qua ư?
Sở Thiên cười cười, lắc đầu:
- Tôi sao có thể để cho người không đáng chết đi đền mạng cho người đáng chết chứ? Đêm nay đối chiến, chỉ là muốn mở mang kiến thức, không có ý gì khác.
Sở Thiên thở dài:
- Nam nhi nên oanh oanh liệt liệt, Nhiếp Vô Danh, nếu như anh không muốn tiếp tục mổ lợn đến cuối đời thì có thể tới tìm tôi.
Nhiếp Vô Danh nói không ra lời, biểu lộ cực kỳ phức tạp, nhìn thân ảnh hắn dần dần đi xa của bọn Sở Thiên, hô lên:
- Tôi tới đâu tìm cậu?
- Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên cũng không quay đầu chỉ lưu lại một câu nói.
Đêm dần khuya, một cỗ xe tải màu trắng dần dần chạy ra khỏi Thượng Hải.
Lúc này Thủy Tạ Hoa Đô vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, Hải Tử, Quang Tử và Phương Tình đều chưa ngủ, bọn họ đều đang đợi bọn Sở Thiên trở về.
Sở Thiên ở đại sảnh thuật lại đặc sắc đêm nay cho Hải Tử và Quang Tử, hai người bọn họ nghe được lập tức hối hận không đích thân tới hiện trường quan sát, đang lúc ảo não, Phương Tình lại bưng chè đậu đỏ tự cô nấu ra.
Sở Thiên ăn chè đậu đỏ của Phương Tình, nhìn ánh mắt chờ mong của Phương Tình, Sở Thiên cười cười, tự đáy lòng ca ngợi nói:
- Phương Tình, rất có trình độ. Chỉ với thời gian ngắn ngủn một ngày có thể nấu chè ngon như thế, thật sự không đơn giản.
Phương Tình nhìn thấy Sở Thiên khen ngợi, trong nội lòng hứng một hồi, thần sắc lại khiêm tốn nói:
- Là Khả Nhi dạy em, Khả Nhi là mẫu người điển hình của tất cả phụ nữ.
Hải Tử và Quang Tử bên cạnh cũng ăn chè, Hải Tử trêu ghẹo nói:
- Từ nay về sau, Phương Tình nhất định có thể trở thành người của phòng bếp, rất nhanh có thể vượt qua Khả Nhi rồi.
- Thân thủ Khả Nhi rất nhanh nhẹn, tôi thế nào cũng không đuổi kịp cô ấy.
Phương Tình thở dài một cách sùng bái, đem chuyện Khả Nhi dùng đao đâm trúng chụp đèn lúc giữa trưa nói ra.
Hải Tử gãi gãi đầu, nghĩ một lát nói:
- Cái thân thủ này đoán chừng không có biện pháp gì vượt qua cco ấy, bất quá thì Phương Tình có thể luyện công phu ở phương diện khác, đây là ý kiến cá nhân thuần túy của Hải Tử tôi.
Phương Tình gật gật đầu, điều Hải Tử nói và suy nghĩ của mình cũng không khác nhau lắm.
Sở Thiên có chút thở dài, Khả Nhi cô gái nhỏ này, sao lại không nghe lời rồi, đã nói biết bao nhiêu lần, bàn tay xinh đẹp như vậy sao có thể còn chơi đao chứ?
Quang Tử lúc này vuốt bụng, mang theo ước mơ nói:
- Kỳ thật, ta càng chờ mong mãn hán toàn tịch.
Vừa nói vừa tới đây liền chụp bả vai Sở Thiên, nói:
- Tam đệ, cậu thấy đúng không?
Sở Thiên biết Quang Tử muốn mượn miệng của mình làm động lực cho Phương Tình, mỉm cười, đối với Quang Tử:
- Anh Quang, anh chụp vào vai em, có cảm thấy khí của tử thi lạnh băng không? Đêm nay ở trong nhà xác ngây người nửa đêm, chắc đã biến thành nửa người chết rồi
Vốn Quang Tử còn muốn chụp vài cái, bị Sở Thiên nói như vậy, lập tức trong đầu tưởng tượng ra những cái thi thể lạnh băng, bờ môi đụng phải chè đậu đỏ lạnh như băng, không tự chủ được run rẩy một chút, oán trách nhìn Sở Thiên, nói:
- Tam đệ, cậu nói xong, ly chè này liền không thể nào ăn hết, đêm nay cậu sẽ có báo ứng đấy."
Sở Thiên mỉm cười, không để ý Quang Tử, vui vẻ ăn hết chè đậu đỏ.
Sở Thiên vừa mới ăn chè đậu đỏ xong, điện thoại của Trương Vinh Quý liền tới, hắn nhiệt tình nói:
- Sở lão đệ, mọi chuyện sao rồi? Có tìm được hung đồ kia không?
Sở Thiên cười cười, xem ra Trương Vinh Quý đã đợi điện thoại của mình cả đêm, bình tĩnh nói:
- Cục trưởng Trương, tôi chính là muốn nói cho anh biết, vị hung đồ kia đã chết, bị tôi ném vào sông Hoàng Phổ, không bao giờ xuất hiện ở Thượng Hải lần nữa.
- Đã chết?
Trương Vinh Quý có vài phần kinh ngạc, nói:
- Hung đồ hung hãn như vậy lại bị Sở lão đệ giết?
- Đúng vậy, nhưng tôi thấy anh ta có vài phần ngông nghênh, cho nên rất tôn kính, đành thuỷ táng anh ta.
Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Cục trưởng Trươngcó thể hoàn toàn yên tâm, người này sẽ tuyệt đối không xuất hiện nữa, chuyện Cốc Xuyên Phú Lang sẽ tuyệt đối không tái diễn.
- Tốt, Sở lão đệ, tôi tin tưởng cậu, báo cáo tôi đã biết nên viết như thế nào.
Trương Vinh Quý cười cười nói.
Trương Vinh Quý đạt được hai cái cam đoan của Sở Thiên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, về phần người có chết hay không, anh ta cũng không quá quan tâm, dù sao bản thân bọn Cốc Xuyên Phú Lang đáng chết, nếu mình thật sự tìm ra hung thủ, giao hay không giao cũng là một vấn đề khó giải quyết. Giao ra để pháp viện thi hành hình phạt, dư luận sẽ rất bất lợi đối với mình, nói mình bán nước. Cho nên đáp án Sở Thiên cho hắn ngược lại là tốt nhất. Về phần báo cáo nhà tù trọng phạm, để cho thủ hạ đi ghi là được, những tờ giấy ghi chép đầy chữ này có thể chơi trò bịp bợm không ít. Chỉ cần không phát sinh sự kiện giết người lần nữa tương tự như thế lần nữa, anh ta cũng cảm thấy an tâm, kế tiếp, nên lo lắng chuyện tiếp nhận chiến tích vì đánh gục thành viên Anh Hoa Mạn Thiên như thế nào đã.
- Cục trưởng Trương, anh thật sự tin tưởng hung đồ kia bị tiểu tử kia đánh chết?
Lão Tống cẩn thận từng li từng tí mà hỏi, hiển nhiên đoán được cái gì đó từ trong điện thoại.
Trương Vinh Quý uy nghiêm nhìn lão Tống, nhàn nhạt nói:
- Đương nhiên tin tưởng, hơn nữa, cậu cũng phải tin tưởng.
Lão Tống run lên vài cái, vội vàng gật đầu:
- Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ tin tưởng, đã biết nên viết báo cáo như thế nào.
Trương Vinh Quý đứng lên, duỗi duỗi lưng, khẽ than:
- Nên trở về ngủ một giấc ngon lành rồi.
Khi Sở Thiên đứng, mới biết được báo ứng Quang Tử nói thật sự đã đến, bởi vì Khả Nhi đã khóa trái cửa rồi, làm cho Sở Thiên không cách nào đi vào, ngoài cửa ra vào còn dán một tờ giấy, vài chữ đơn giản nói rõ ràng, để cho Sở Thiên đêm nay đi sang phòng Phương Tình.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, vò nát tờ giấy, xem ra đêm nay cũng chỉ có Phương Tình mới có thể lưu giữ mình.
Sở Thiên đi đến cửa phòng Phương Tình, bồi hồi một hồi, còn chưa có gõ cửa, bỗng nhiên cửa mở ra, Phương Tình đứng ở cửa ra vào, ăn mặc áo ngủ ẩn như hiện, thân thể đường cong hoàn mỹ hiện ra, vũ mị nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên gãi gãi đầu, nhất thời nghĩ không ra lý do gì tốt, chỉ có thể xin lỗi nói:
- Mượn chỗ để đi tắm.
Phương Tình ' xì ' một tiếng, cười cười, nói:
- Bị Khả Nhi đuổi ra ngoài phải không?
Sở Thiên giống hết như một đứa bé, bị người ta nhìn xuyên thấu lời nói dối, mờ mịt vô cùng.
Phương Tình cười kéo Sở Thiên đi vào phòng, nhu hòa nói:
- Vậy để em thay quần áo cho Thiếu soái nha.
Phật gia có mây, là đúng hay sai không phải chỉ tại một ý niệm, đúng sai vốn là cách nhau một đường!
Sở Thiên không biết đêm nay đi vào phòng Phương Tình là đúng hay sai, hắn chỉ biết là, mình đã cướp đi một cô bé thiện lương hồn nhiên, mà mình lại không thể cho cô ấy lời hứa hẹn một đời. Sở Thiên cúi đầu nhìn Phương Tình mềm mại quấn quanh mình, như một con bươm bướm phác hỏa.
Nếu quả thật có Địa Ngục, chỉ sợ mình sẽ ở tầng mười chín. Sở Thiên âm thầm thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.