Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 46: Luyện thương




Mấy người Cốc Xuyên Phú Lang thính giác nhạy bén hiển nhiên đã nghe thấy âm thanh kỳ quái, đang nghi hoặc thì đèn đường vụt tắt, trong lòng than không tốt, thấp giọng kêu:
- Cẩn thận.
Ba thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đi phía sau còn chưa kịp phản ứng thì tên nỏ đã bắt tới trên người. Bọn chúng cho đến khi ngã xuống vẫn không cam lòng nhìn lại những mũi tên bất thình lình cắm vào người kia.
Đám Cốc Xuyên Phú Lang quay đầu bi phẫn bắ loạn xạ về phía sau, nhưng, không hề thấy một cái bóng dáng nào cả. Chính vào lúc đó, vèo vèo vèo, vô số âm thanh lại ập tới. Lần này bọn Cốc Xuyên Phú Lang biết rõ sự lợi hại của tên nỏ, Cốc Xuyên Phú Lang kêu to, rất nhanh nằm rạp xuống mặt đất. Nhưng hai thành viên đi dò đường phía trước chậm chân hơn, đang định ngồi xổm xuống thì mười mũi tên đã không lưu tình mà cắm vào ngực bọn chúng.
Đèn đường đột nhiên lại sáng lên
Mấy người Cốc Xuyên Phú Lang vừa bi phẫn vừa bất lực, bọn chúng hoàn toàn không biết những mũi tên đó là từ đâu ra. Cốc Xuyên Phú Lang dẫn người lánh vào ngõ hẻm Bạch gia, từ bên trong xem xét hoạt động bên ngoài, muốn tìm cách đào thoát.
Bỗng nhiên, Cốc Xuyên Phú Lang sững người, phát hiện phía dưới ván gỗ có người mai phục, bốn mắt đối nhau, Cốc Xuyên Phú Lang còn chưa kịp phản ứng, người đó đã phá tung ván gỗ bay ra, đầu tông vào lồng ngực Cốc Xuyên Phú Lang, đẩy mạnh một phát, Cốc Xuyên Phú Lang bay ra hơn ba mét, va vào vách tường của ngõ hẻm, rồi rơi trên mặt đất.
Cốc Xuyên Phú Lang không thể tưởng được khí lực của người đó lại mạnh mẽ đến vậy? Cú va chạm khiến khí huyết gã quay cuồng, hô hấp như nghẹt lại, sau đó bị ném vào vách tường toàn thân như muốn rời ra, trong khoảng thời gian ngắn, không còn chút khí lục nào để móc súng phản kích.
Nằm rạp trên mặt đất, Chân Vũ Lương Sâm nhìn thấy Cốc Xuyên Phú Lang bị thương, trong lòng cuống lên, vội vàng tung người, móc chủy thủ hướng về người toàn thân đầy sát khí đâm tới, chủy thủ dưới ánh đèn trông cực kỳ sắc bén. Thiên Dưỡng Sinh vẫn vô cảm lạnh lùng, vẽ con dao đen nhánh lên một vòng tròn, rồi đâm về phía trước. Cổ tay nắm chủy thủ của Chân Vũ Lương Sâm đau nhức, máu tươi bắn ra. Chủy thủ vẫn ngần ngừ không buông, gã cố hết sức giơ chủy thủ lên tiến công Thiên Dưỡng Sinh.
Chân Vũ Lương Sâm khẽ cắn môi, nhiều năm làm sát thủ cũng tạo cho gã một sự nhanh nhẹn, rất nhanh rút súng ra, đang định bóp cò thì đao của Thiên Dưỡng Sinh đã đâm vào ngực gã. Thiên Dưỡng Sinh hận nhất người nào dùng súng đối phó với mình, cho nên, ra tay đúng là không chút lưu tình. Bảy thành viên Anh Hoa Mạn Thiên còn lại nhìn Thương Diễn Sinh hung hãn như thế trong lòng có vài phần run sợ. Nhưng thấy Thiên Dưỡng Sinh ở trước mặt mình chém chết Chân Vũ Lương Sâm như thái một khúc thịt thì tâm huyết nam nhân cũng bị khơi dậy, toàn bộ đứng lên, xúm vào Thiên Dưỡng Sinh, trong tay đều cầm chủy thủ sáng loáng như tuyết.
"Rầm" một tiếng, lại có một người toàn thân đầy hàn khí bay ra từ dưới ván gỗ, ra tay như điện, nhanh chóng nắm lấy cổ hai tên Anh Hoa Mạn Thiên ở phía sau, ném mạnh vào tường. "Bịch bịch", hai tiếng, hai tên Anh Hoa Mạn Thiên văng vào tường như miếng dưa hấu. Sau đó ngã mạnh xuống đất, miệng chảy máu tươi, thế mới biết lực tay của Cô Kiếm mạnh đến cỡ nào.
Năm tên Anh Hoa Mạn Thiên còn lại hai mắt đỏ lên, ba người lao về phía Thiên Dưỡng Sinh, hai người xông vào Cô Kiếm. Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt hung ác quét qua ba người. Ba cái chủy thử sắc bén, không chút cảm xúc nào đâm về phía trước. Ba thành viên Anh Hoa Mạn Thiên vung chủy thủ lên, con đao đen nhánh cũng vẽ lên một vòng. Ba tên Anh Hoa Mạn Thiên đột nhiên cảm giác được lưng áo mát lạnh, đưa tay lên sờ thấy đầy máu tươi, lập tức cảm giác đau đớn, còn chưa kịp sợ hãi thì Thiên Dưỡng Sinh đã vung chân ra đá liền ba cái, ba tên bắn vào vách tường, rơi xuống đất.
Cố Kiếm nhìn hai gã đang xông về phía mình, hai tay không tránh né, ngược lại, chộp lấy thanh dao găm. Hai tên Anh Hoa Mạn Thiên đang vui mừng, vì con dao găm này cực kỳ sắc bén. Cô Kiếm chẳng khác nào là tự diệt vong. Khi hai tay Cô Kiếm chạm vào chủy thủ, hai tay bỗng nhiên tăng tốc, cổ tay uốn éo, dùng sức xiết chặt, hai thanh dao găm lập tức rớt xuống, hai tiếng gào rống vọng lên. Tay của hai tên Anh Hoa Mạn Thiên bị Cô Kiếm bóp nát.
Chỉ trong thời gian ngắn, năm tên đều bị ném xuống đất, trong miệng đều chảy máu, vô lực tái chiến, chỉ có thể kinh hồn táng đảm oán hận nhìn hai nhân vật như hai cái thây ma, không thể tưởng tượng được bọn họ là được tạo thành bởi cái gì.
Cốc Xuyên Phú Lang hiển nhiên cũng bị chấn kinh, sau một lúc nghỉ ngơi, đã khôi phục khí lực, tay phải sờ lên súng ngắn, định bắn lén, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng than khẽ:
- Nếu mày dám lôi súng ra, mày sẽ biến thành gai nhím, hoặc là bị bóp yết hầu giết sống, không tin, cứ thử xem.
Cốc Xuyên Phú Lang trong lòng càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, một người trẻ tuổi đẹp trai đang mìm cười ngồi trên đầu tường, bình thản nói chuyện với gã. Cốc Xuyên Phú Lang nhìn thấy nụ cười hiền khô, ánh mắt hiền khô của hắn, tay nắm súng không ngờ khẽ run rẩy, không dám lôi ra nữa.
Người trẻ tuổi đẹp trai này vừa dứt lời, dưới ván gỗ lại bay ra mấy huynh đệ Soái Quân trên tay cầm đoản đao tay nắm liên nỗ. Bên trên cung tên lóe ra hào quang đáng sợ. Hai bên tường của ngõ nhỏ cũng xuất hiện không ít bóng dáng huynh đệ Soái Quân. Toàn thân ăn mặc giống nhau.
Sở Thiên phất tay, mấy huynh đệ Soái Quân liền tước hết vũ khí của mấy người Cốc Xuyên Phú Lang. Một thành viên Anh Hoa Mạn Thiên không cam lòng, rút súng lục ra, muốn làm cá chết lưới rách liều mạng một phen. Ngay lập tức, mười mũi tên xẹt tới, chuẩn xác bắn vào ngực gã, đẩy lùi gã về phía sau mấy bước, khiến cho mấy tên đồng bọn còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Bọn mày, bọn mày là ai? Tại sao phải phục kích chúng ta?
Cốc Xuyên Phú Lang buột mồm hỏi.
Sở Thiên mỉm cười, đưa tay sờ mũi, lạnh nhạt nói:
- Cốc Xuyên Phú Lang đúng là nhanh quên, không phải tối qua các người tập kích Thủy Tạ Hoa Đô của chúng ta sao?
- Các ngươi là… là Soái Quân?
Cốc Xuyên Phú Lang vô cùng khiếp sợ hỏi.
- Đúng, anh ta chính là Thiếu soái của chúng ta.
Quang Tử đi ra từ một đầu ngõ hẻm.
Cốc Xuyên Phú Lang nghe nói người anh tuấn trước mắt là Thiếu soái, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Sở Thiên còn trẻ như vậy mà gan dạ sáng suốt thông minh tột đỉnh. Lại có thể đoán mình sẽ đào tẩu ra hướng này. Còn có thể thiết kế cung thủ mai phục, còn sắp xếp hai cao thủ khủng bố dưới ván gỗ, không cho phép mình và đồng bọn có chút cơ hội nào cầm súng phản kích. Quả nhiên là không đơn giản. Trách không được mấy người Tá Đằng chết trong tay hắn.
Quang Tử chậm rãi đi đến trước mặt Cốc Xuyên Tử Lang, miệt thị nhìn gã, nhưng vẫn cười nói:
- Mày là Cốc Xuyên Phú Lang à? Đồ chó hoang. Tao vẫn muốn xem, cẩu mặc quần sẽ có bộ dáng thế nào?
Soái Quân nghe thấy thế đều bật cười.
Cốc Xuyên Phú Lang hiển nhiên cũng biết Quang Tử trêu chọc gã, cắn răng một cái, hai tay khẽ chống, hai chân dốc đầy lực lượng hướng Quang Tử đá tới. Quang Tử mỉm cười, lui ra phía sau vài bước, cởi áo ra, khinh thường nói:
- Ông mày rất lâu không động gân cốt rồi, đêm nay tao đường đường chính chính với mày đọ sức một phen, mày thắng, tao cam đoan xin Thiếu soái không giết, thả mày đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Sở Thiên biết Quang Tử lâu ngày ngứa ngáy tay chân, vì thời gian qua chủ yếu Soái Quân dựa vào mưu mà chinh chiến, Quang Tử và Hải Tử đã rất lâu không xuất thủ, vì vậy gật gật đầu nói:
- Cốc Xuyên Phú Lang, hai người công bình công chính đánh một hồi, nếu như anh thắng, tôi sẽ để các anh đi.
Cốc Xuyên Phú Lang vừa rồi tuy bị Thiên Dưỡng Sinh đánh trúng đau đớn rã rời, nhưng dù sao cũng là sát thủ Anh Hoa Mạn Thiên, khôi phục công lực tự nhiên cũng nhanh, vì vậy cũng đứng lên, tháo vũ khí, cười lạnh nói:
- Tốt, hi vọng người Thiên triều không dùng âm mưu quỷ kế, nói biết giữ lời.
Quang Tử mỉm cười, sờ sờ đầu trọc, toàn thân tản ra hàn khí chưa từng có.
Gió thổi qua, xoáy lên trên mặt đất vài chiếc lá rụng.
Hàn khí tập kích người, trong trời đất tràn đầy sự thê lương khắc nghiệt.
Quang Tử giờ phút này đã như thay đổi, ngày xưa bất cần đời bây giờ trên mặt đã toả ra một loại ánh sáng chói mắt.
Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm cũng có chút lộ ra ý khen ngợi, Quang Tử trời sinh chiến tướng.
Cốc Xuyên Phú Lang nhìn thấy khí thế Quang Tử phát ra, không tự chủ được run rẩy một cái, lập tức trấn định lại, đây là cơ hội thoát thân tốt nhất của mình và thành viên, vì vậy ánh mắt bắn ra, hai tay rót đầy lực lượng tập kích tới lồng ngực Quang Tử, mạnh mẽ hung mãnh.
Trong khoảng khắc, tay Cốc Xuyên Phú Lang đã tới trước ngực Quang Tử, ánh mắt Quang Tử lóe lên, thân thể hơi nghiêng, nắm đấm tay phải từ trên xuống dưới thẳng tới eo Cốc Xuyên Phú Lang, cổ tay thẳng tắp có lực.
Nắm đấm Cốc Xuyên Phú Lang tới trước ngực Quang Tử, thấy không đánh trúng Quang Tử, đang muốn hạ tay đánh thọc sườn Quang Tử, liền thấy nắm đấm Quang Tử tới eo của mình, hơi kinh hãi dịch bước tránh ra, lúc này quyền trái của Quang Tử lao đến, Cốc Xuyên Phú Lang không kịp ngăn cản, chỉ có thể duỗi năm tay đối đầu Quang Tử.
Rầm một tiếng, hai nắm tay tràn đầy lực lượng va chạm, hai người đều lui về sau nửa bước, Cốc Xuyên Phú Lang nhìn nắm đấm hơi sưng đỏ, âm thầm kinh ngạc, thực lực đối phương vượt qua tưởng tượng của mình, thầm nghĩ Thiếu soái rốt cuộc là người nào, bên người lại có nhiều chiến tướng như vậy.
Sáu thành viên Anh Hoa Mạn Thiên còn sống dưới đao bầu trông chừng của Soái Quân, có vẻ rất trung thực, tuy rằng họ cũng không sợ chết, nhưng cũng không phải họ không quý trọng tính mạng của mình, huống chi loại tình hình này, ngay cả cơ hội đối kháng cũng không có, không nghĩ tới trở thành thịt vụn, thật sự không đáng, cho nên đều ký thác hi vọng vào thủ lĩnh Cốc Xuyên Phú Lang của họ, hi vọng gã có thể chiến thắng Quang Tử, để mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Sở Thiên âm thầm lắc đầu, Cốc Xuyên Phú Lang nhất định phải thua, vừa rồi Quang Tử chỉ ra năm phần lực.
Quang Tử gặp phải đối thủ, khuôn mặt càng hưng phấn, tay phải chấn động, dùng toàn lực, dùng hết tốc độ, nắm tay phải trực tiếp đánh tới đầu Cốc Xuyên Phú Lang. Cốc Xuyên Phú Lang lắc đầu tránh theo bản năng, vừa định giương cổ tay đánh ra, ai ngờ Quang Tử chẳng những không thu quyền trái lại khiển khai thủ chưởng như đao, như tia chớp chém trúng vai phải Cốc Xuyên Phú Lang, đánh Cốc Xuyên Phú Lang văng đi thật xa, thiếu chút nữa trực tiếp đo ván, ngực Cốc Xuyên Phú Lang khó chịu một hồi, gần như thở không nổi.
Quang Tử không cho gã cơ hội, lại vươn tới lần nữa, ra tay nhanh như chớp, thân hình lao thẳng, đánh trúng xương sườn Cốc Xuyên Phú Lang. Cốc Xuyên Phú Lang lảo đảo ra sau, phát hiện Quang Tử xuất quỷ nhập thần đụng vào ngực gã, đánh gã bay lên, một lần nữa va vào vách tường, bắn ra, rơi xuống. Lần này Cốc Xuyên Phú Lang rốt cuộc không đứng dậy nổi, vì gã cảm thấy xương sườn của mình đã gãy.
Giờ khắc này, ai cũng biết Cốc Xuyên Phú Lang đã thua, mấy thành viên An vốn còn có mấy phần hi vọng giờ mặt xám như tro cúi thấp đầu xuống, Thiên triều thật sự rất nhiều người tài ba, không phải do mình vô năng.
Sở Thiên nhìn xem quán Quế Viên Tân dần dần ngưng tiếng súng, cười nhạt một tiếng, cầm lấy điện thoại, đúng thời điểm gọi cho Trương Vinh Quý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.