Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 41: Di Ngôn




Đèn ở Thủy Tạ Hoa Đô lập tức sáng lên, chiếu rọi ở trước cửa, lộ ra màu trắng bệch đặc biệt.
Ở đại sảnh và cửa ra vào cảnh tượng dị thường thảm thiết. Bọn Vương Quân có hơn trăm người mà bị cung nỏ bắn chết và bị thương gần 80 người. Máu tươi đem đất nhuộm thành một màu đỏ. Ai có thể tưởng tượng được sinh tử của rất nhiều người chỉ ở trong một khoảnh khắc tắt mở đèn đó mà cách xa nhau, ngày mai không thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.
Vốn đang ở bốn phía ẩn núp, bọn Vương Quân nhìn thấy đèn sáng lên, trong lòng dấy lên một tia hi vọng, vội vàng cầm trong tay dao bầu hoặc là súng ngắn, nhắm ngay cửa lớn đi tới. Ở trên lầu, Vương Quân còn hơi hưng phấn hô hào:
- Ngài Canh Điền, ngài Canh Điền, địch nhân muốn đi ra, muốn đi ra, chuẩn bị nổ súng, chuẩn bị nổ súng.
Nhưng Sơn Thượng Canh Điền ghé vào đá cẩm thạch vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không nghe được giọng hô hào của Vương Quân. Vương Quân một hồi kinh ngạc, chạy nhanh tới, đẩy vài cái, lại phát hiện Sơn Thượng Canh Điền bất động, trong nội tâm thầm kêu không tốt. Tay duỗi ra nhè nhẹ đặt trên mũi của Sơn Thượng Canh Điền, đã thấy gã không còn thở. Vương Quân cánh tay run rẩy, hoảng sợ hô lên:
- Sơn Thượng Canh Điền chết rồi.
- Mấy người Nhật Bản cũng đã chết, kỳ quái, trên hai người này còn bị đâm một đao.
Một ít thủ hạ của Vương Quân hiển nhiên cũng phát hiện ra chỗ không đúng, nói:
- Chẳng lẽ đây chính là tinh thần võ sĩ đạo? Đánh không thắng thì tự sát?
Ẩn nấp ở một nơi hẻo lánh cách đó không xa, Thiên Dưỡng Sinh đang ăn màn thầu bỗng nhiên cười khổ một cái, từ bao giờ lại có người có thể đâm vào ngực mình từ phía sau lưng? Từ bao giờ người tự sát lại đâm chính mình từ dưới lên?
Vương Quân cùng những huynh đệ còn sống nhìn cảnh tượng bi thảm chung quanh một chút, lại nhìn đến Thủy Tạ Hoa Đô sâu không lường được, trong lòng cảm thấy phi thường sợ hãi. Hiện tại thấy Sơn Thượng Canh Điền cũng đã chết, bên người chỗ dựa cũng không có, hoàn toàn đã không còn quyết tâm tấn công Thủy Tạ Hoa Đô. Toàn bộ không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước, chạy tới cửa gỗ lớn của Thủy Tạ Hoa Đô. Mọi người tựa hồ nhìn thấy đây không phải là cửa nhà, mà chính là cánh cửa địa ngục.
- Bỏ vũ khí xuống, bỏ vũ khí xuống, nếu không chết không luận tội.
Một thanh âm chậm rãi truyền đến, mấy người Sở Thiên chậm rãi đi ra từ lầu hai, trên mặc thần sắc kiên nghị, hơn nữa còn có chứa sát khí, nhàn nhạt nói:
- Đếm tới tiếng thứ ba, nếu các ngươi không bỏ vũ khí xuống, thì sẽ chết.
Mấy người Vương Quân chĩa súng về phía Sở Thiên trên lầu hai, nhưng cũng không dám nổ súng, mà là hoảng sợ nhìn quanh bốn phía... Bỗng nhiên, trên lầu hai và lầu ba xuất hiện anh em trong Soái quân xếp thành hai hàng, trong tay đều nắm liên nỏ. Lập tức cửa đại sảnh được mở ra, mười mấy người đàn ông cầm trong tay dao bầu, súng lục cũng vọt ra, hình thành một vòng vây bao quanh bọn họ. Trên mặt mỗi người đều đằng đằng sát khí, thần thái sáng láng.
Phản ứng đầu tiên trong nội tâm của Vương Quân là nhìn về phía Tanigawa, đợi bọn hắn bắn về phía Soái quân. Nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào. Vương Quân thầm kêu không tốt, tên Tanigawa nếu như không phải chết rồi, thì nhất định đã bỏ chạy. Đám người Nhật Bản đúng là đồ chó hoang, sao lại không có nghĩa khí như vậy. Nói cái gì vô địch thiên hạ, làm hắn bắt đầu hữu tâm vô lực. Sớm biết như vậy đánh chết hắn cũng không đến công kích Thủy Tạ Hoa Đô.
- Một, hai.
Sở Thiên bắt đầu đếm thời gian, tay phải cũng chầm chậm giơ lên. Vương Quân biết rõ, chỉ cần tay phải Sở Thiên vừa để xuống, hơn mười người bọn hắn nhất định sẽ bị liên nỏ của Soái quân bắn trở thành con nhím. Mặc dù trong tay bọn họ cũng có súng, nhưng đã mất đi dũng khí nổ súng rồi.
- Ba.
Giọng nói của Sở Thiên tuy bình thản, nhưng lại khiến cho người khác không thể chống lại.
- Thiếu soái, tha mạng a, Thiếu soái.
Vương Quân thần sắc bi thương quỳ xuống, hai tay giơ lên, vũ khí sớm đã bị ném ở một bên rồi. Cái gì sĩ khả sát bất khả nhục (giết thì giết đại đi đừng có mà làm nhục. Biên: hèm, phải là "Kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục" văn vẻ tí đê) đã sớm bị hắn vứt sang một bên rồi. Muốn chú ý cái gì nhân nghĩa lễ sỉ, đầu tiên phải có một cái mạng, một cái đầu có thể kiếm tiền, chơi gái, có thể hưởng thụ sinh mệnh. Mấy huynh đệ khác nhìn thấy Vương Quân đầu hàng, cũng vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống, giơ tay lên. Người ngoài không biết còn tưởng bọn họ đến cầu xin.
Đương nhiên cũng có mấy người nhanh ý, nhìn thấy mình cách xa Sở Thiên, liền vụng trộm rút khỏi chỗ. Thừa dịp mọi người không chú ý tới, nhanh chân bỏ chạy đến cửa sắt của Thủy Tạ Hoa Đô. Sở Thiên nhìn bọn hắn rời đi, cũng không tỏ vẻ gì, nhẹ nhàng cười cười.
Trong con mắt của mấy người Vương Quân đầy hâm mộ, sớm biết như vậy mình cũng chạy trốn, đêm nay còn có thể ngủ ngon giấc.
Mấy người vọt tới cạnh cửa lớn, trong lòng mừng thầm, cho rằng mình thật sự may mắn,vừa có mạng sống vừa không cần đầu hàng. Thế nhưng bọn họ bỗng nhiên dừng chạy, bởi vì đứng ở trước cửa sắt có một người toàn thân phát ra hàn khí, trong tay vuốt vuốt một cái dao gọt trái cây, phía trên còn nhỏ giọt máu tươi, lộ ra hình dáng phi thường dọa người. Mấy người này nhìn đến đằng sau mấy người đàn ông mang nỏ, lại nhìn phía trước, cắn cắn răng một cái, cầm dao bầu trong tay tấn công người toàn thân phát ra hàn khí.
Cô Kiếm mỉm cười, dao gọt trái cây trong tay lóe lên, bay vụt ra ngoài. Tại thời điểm trong mắt người kia nhìn thấy dao gọt trái cây vọt tới, tay phải của hắn đã nắm yết hầu của một người, đồng thời chân trái cũng đá trúng lồng ngực của người khác. Chỉ trong tích tắc giải quyết được ba tráng hán, một người tráng hán còn lại sợ hãi vứt bỏ cả dao bầu, như là vừa gặp quỷ trở về, quay lại quỳ gối cùng đám người của Vương Quân, run rẩy hô:
- Thiếu soái tha mạng, tha mạng.
Bọn Vương Quân cũng thấy Cô Kiếm giết người dễ dàng như thái thịt, mỗi chiêu đều trí mạng, trong nội tâm đề run rẩy sợ hãi. Đồng thời lại âm thầm cảm thấy may mắn chính mình không có chạy trốn, nếu không hiện tại đã chết ở trước cửa sắt rồi.
Sở Thiên nhàn nhạt nói với Hắc Tiến:
- Nhóm người này giao cho Hắc Tiến thẩm vấn được rồi, tôi cùng mấy người Đặng đường chủ đi ăn bát cháo.
Hắc Tiến rất cảm động, hành động của Sở Thiên lần này thật sự đã coi Hắc Tiến trở thành anh em trong nhà, vì vậy ôm quyền nói:
- Thiếu soái yên tâm, tôi nhất định có thể hỏi ra đồ vật mà Thiếu soái cần.
Sau đó hắn dẫn theo anh em trong Soái quân đem đám người này tạm giam, chuẩn bị tiến hành thẩm vấn.
Đặng Siêu cũng cười cười, ông ta đối với cách đối nhân xử thế hoàn thiện tất cả mọi mặt của Sở Thiên hoàn toàn bội phục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bỗng nhiên Khả Nhi đi tới, ôn nhu nói với Sở Thiên:
- Sở quân, vất vả cho anh rồi, cháo đã chuẩn bị tốt, anh có thể xuống dưới thưởng thức.
Sở Thiên gật gật đầu, cùng mấy người Khả Nhi xuống dưới ăn cháo. Lúc này đại sảnh đã được rửa sạch sẽ những chỗ trên ghế và sô pha bị nỏ bắn cũng đã được trải lên màu lam sắc, thậm chí đã được trừ độc. Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu vết đánh nhau.
Tối nay Khả Nhi nấu cháo trứng muối thịt nạc rất vừa ăn, rất thơm, rất nhiều, lại rất hợp khẩu vị của mọi người. Hơn mười phút sau, cháo trứng muối thịt nạc đủ dùng cho sáu người mà Sở Thiên, Hải Tử, Quang Tử cùng Đặng Siêu ăn sạch sẽ mà vẫn chưa thỏa mãn. Đặng Siêu không tự chủ được khen:
- Tài nấu ăn của Khả Nhi thật sự là tốt, một món bình thường như cháo trứng muối thịt nạc mà nấu ngon như vậy quả thật không đơn giản. Thiếu soái, những người bên cạnh cậu thật sự không đơn giản.
Hải Tử cùng Quang Tử nhìn nhau một cái. Nhếu như Đặng Siêu được nếm qua bữa sáng Khả Nhi làm mới biết được cái gì gọi là phong phú, ngon miệng.
Khả Nhi đứng bên cạnh nghe được Đặng Siêu khen ngợi, cười cười một chút rồi cúi đầu, rất có lễ tiết nói:
- Đặng đường chủ khen ngợi quá lời rồi, không phải Khả Nhi nấu ăn ngon, mà là Đặng đường chủ tâm tình rất tốt.
Bọn Sở Thiên ha ha cười. Trong tiếng cười, tình cảm của bọn họ lại tăng lên không ít.
Bốn người vừa mới dừng đũa, Hắc Tiến đã đi tới, hiển nhiên đã thẩm vấn hoàn tất, Hắn đối với Sở Thiên, ôm quyền, cung kính nói:
- Thiếu soái, mọi chuyện đã hỏi xong.
- Đã khiến cho Hắc Tiến huynh đệ khổ cực. Chẳng lẽ bọn hắn thật sự là người của hội Bá Đao?
Sở Thiên lau lau miệng, bình tĩnh nói ra mấy chữ.
Trong lòng của Hải Tử, Quang Tử và Đặng Siêu không khỏi cả kinh, như thế nào lại liên lụy đến Quang Đông Đao? Tất cả đều nhìn qua Hắc Tiến, chờ đợi hắn cho ra đáp án chính xác.
Hắc Tiến trên mặt cũng khẽ chấn động. Thiếu soái quả nhiên lợi hại. Hắn gật gật đầu nói:
- Thiếu soái anh minh. Cậu đoán không sai, bọn hắn xác thực đều là thành viên mới của hội Bá Đao. Người Nhật Bản kia xác thực là thành viên Anh Hoa Mạn Thiên của Sơn Khẩu Tổ, người cầm đầu là Tanigawa.
Tanigawa (Cốc Xuyên Phú Lang, suối qua miền núi )? Quang Tử không nhịn được bật cười.
Trên mặt Sở Thiên vẫn bình tĩnh như trước. Đặng Siêu lại vỗ vào mặt bàn, phẫn nộ nói:
- Quan Đông Đao thân là đàn ông của Hoa Hạ, vậy mà lại cùng Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ thông đồng, thật sự đáng giận, đáng hận.
Lập tức hắn quay sang nhìn Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, xin cho phép Đặng Siêu đi giết địch, Đặng Siêu mang theo anh em trong Soái quân đi diệt trừ Bá Đao, cho lão tặc Quan Đông Đao biết kết cục đắc tội với Soái quân bi thảm cỡ nào.
Sở Thiên cười cười, khoát khoát tay nói:
- Đặng đường chủ không cần vội vàng xao động như vậy. Lão Quan Đông Đao dám ra tay với chúng ta, tự nhiên chúng ta cũng phải đòi lại công đạo. Yên tâm, tôi nhất định cho Đặng Đường Chủ tự tay giết Quan Đông Đao.
Sau đó hắn quay đầu nhìn Hắc Tiến nói:
- Hắc Tiến, tôi muốn biết, Quan Đông Đao làm sao lại có quan hệ với người của Sơn Khẩu Tổ?
Hắc Tiến tiến lên trước nửa bước, cung kính nói:
- Sơn Khẩu Tổ điều tra được lần này Soái quân đã giết Tá Đằng (Sato) của bọn hắn, liền quyết định hành động trước. Nhưng bọn hắn lại sợ hãi số người quá ít, không thể nào phát ra tác dụng của Lôi Đình Nhất Kích, cho nên dùng một số tiền lớn mời những người chưa quy thuận Soái quân là Quan Đông Đao hiệp trợ. Quan Đông Đao lấy của Sơn Khẩu Tổ 5000 vạn (Năm mươi triệu), cho nên phái ra gần trăm người tinh nhuệ hiệp trợ Sơn Khẩu Tổ đánh lén Thủy Tạ Hoa Đô.
Hải Tử, Quang Tử cùng Đặng Siêu bừng tỉnh, gật đầu. Trách không được Quan Đông Đao bán mạng như vậy, thậm chí còn không sợ đắc tội với Soái quân, hóa ra là thu một số tiền lớn của Sơn Khẩu Tổ.
Sở Thiên sau khi nghe xong, lại lắc đầu, không cho là đúng nói:
- Sợ sự tình phiền phức chứ không có đơn giản như vậy. Nếu như nhận 5000 vạn, Quan Đông Đao sẽ không có ra sức như vậy. Hắn cũng không phải không biết thực lực của Soái quân, cho dù hắn muốn hưởng thụ 5000 vạn, cũng sẽ nghĩ kĩ còn có mệnh để hưởng thụ hay không.
Hắn lại nói với mấy người Đặng Siêu:
- Đặng đường chủ, các ông có thể tưởng tượng một chút, giả sử các ông là Quan Đông Đao đứng đầu hội Bá Đao, bỗng nhiên có một đám người Nhật Bản tự xưng là Sơn Khẩu Tổ, nói cho ông 5000 vạn để ông đối phó với Soái quân, vậy ông có đáp ứng hay không?
Hải Tử, Quang Tử, Đặng Siêu tất cả đều sửng sốt một chút, nghĩ lại, lắc đầu, chắc chắn sẽ không. Đầu tiên, những người Nhật Bản này không rõ lai lịch, vạn nhất đây là cái bẫy Soái quân cố ý sắp xếp thì sao? Soái quân có thực lực cường đại như vậy, cho dù Soái quân có bắt lấy tay cầm, đó không phải là mình muốn chết sao? Tiếp theo, 5000 vạn trước mắt so với tương lai hợp tác cùng Soái quân, nếu như đem lợi ích so sánh thì cũng không có cái nào hấp dẫn hơn. Đã có hai lý do như vậy, sẽ không có kẻ ngốc nghếch nào đi đối phó với Long đầu hắc bang Soái quân ở Thượng Hải.
Hắc Tiến suy nghĩ một chút, cũng gật gật đầu, xác thực lý luận này rất đúng. Hắn trên mặt vẻ hổ thẹn. nói với Sở Thiên:
- Cũng may Thiếu soái tâm tư cẩn thận, Hắc Tiến thật sự ngu dốt. Tôi sẽ tinh tế hỏi lại một lần nữa, tôi cũng không tin hỏi không ra quan hệ phức tạp giữa Quan Đông Đao và Sơn Khẩu Tổ.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, ngăn Hắc Tiến lại, nhàn nhạt nói:
- Hắc Tiến anh cũng không cần hỏi nữa, đoán chừng những tên đàn em đó cũng không có khả năng biết quá nhiều bí mật. Tất cả đến tối ngày mai sẽ rõ.
Sở Thiên trong mắt lóe ra hào quang trí tuệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.