Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 3: Sát Quang - Giết Sạch




Phương Đại Đồng không ngờ bàn tay Sở Thiên đập trên người mình lại có lực mạnh như vậy, cái lực đó đủ để cho Phương Đại Đồng như diều đứt dây, ngã sóng xoài về phía sau, nằm sấp xuống mặt bàn, giống như Lục Phong. Cũng may Phương Đại Đồng là kẻ lăn lộn trên giang hồ thân thủ khá tốt nếu không đã sớm mất mạng. Gã dùng một động tác đẹp mắt che dấu sự đau đớn khi bị Sở Thiên đánh bật.
Những người xung quanh có chút giật mình. Người không biết còn cho rằng họ đang chơi đùa với nhau hơi quá thôi. Tại sao một chưởng của Sở Thiên tưởng như vô lực nhưng lại có thể đánh bay Đại Đồng? Mọi người thấy khó hiểu, nhưng thấy trận đấu này khá hấp dẫn đáng để xem, vì vậy tiếp tục chú ý tập trung quan sát.
Tay cầm chén rượu của Lâm Hùng Tuấn chỉ hơi chững lại, nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục nhìn dáng người Tiêu Niệm Nhu, lại mơ mơ màng màng.
Lúc này Phương Đại Đồng không dám coi thường Sở Thiên, nổi giận gầm lên một tiếng, bước một bước dài, đánh thẳng vào ngực Sở Thiên, ánh đèn quán bar hơi yếu, nhưng cũng thấy cơ bắp đang được kéo căng của Phương Đại Đồng. Sở Thiên hơi lách sang một bên, khi Phương Đại Đồng quét ngang, nhanh chóng dùng bàn tay chặt vào các khớp tay của Phương Đại Đồng. Gã lập tức thấy hai tay mềm yếu hẳn, mất đi lực đấm, giật mình, vội lui về phía sau. Sở Thiên dấn thân lên, gần sát Phương Đại Đồng, bàn tay trái duỗi ra, bàn tay phải co lại thành nắm đấm, nhằm về phía cổ Phương Đại Đồng.
Đại Đồng đương nhiên không dám lại gần để cho Sở Thiên đánh vào người, muốn dùng hai tay phòng thủ, lại thấy hai tay đã mất hết cảm giác không còn chút lực nào, cái khoảnh khắc khựng lại đó, nắm đấm của Sở Thiên đã lao đến. Phương Đại Đồng dùng hết sức lực ngăn cản nắm tay đang đâm thẳng của Sở Thiên, không ngờ, nắm đấm của Sở Thiên bỗng nhiên ngừng lại, lập tức quấn lên hai tay Đại Đồng, bàn tay trái đưa lên, chuẩn bị đấm vào ngực phải của gã. Sở Thiên vừa một kích đắc thủ, bàn tay trái lập tức co lại thành nắm đấm, đòn vừa rồi đánh trúng ngực phải của Phương Đại Đồng, lập tức lại một đấm nữa, ba đòn liên tục như nước chảy, Phương Đại Đồng không có cách nào chống đỡ cũng không thể chống trả liền chịu ba chưởng liên tiếp của Sở Thiên, đau đớn, lùi về phía sau. Sở Thiên mỉm cười, ngay lúc xoay người, lại nâng đùi đá thẳng vào lồng ngực của Phương Đại Đồng, gã lúc này lại ngã về phía sau một lần nữa, không còn hung hăng như lần trước mà phải bò lên, tay trái chống đỡ lấy sức nặng của toàn thân, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Đám người xung quanh giật mình, Sở Thiên tuổi còn trẻ nhưng đã có thể đánh cho Phương Đại Đồng rơi răng, sao có thể như vậy được?
Trong lòng Trương Nhã Phong cũng hưng phấn kỳ lạ, thấy Sở Thiên dũng mãnh như vậy, cái ý muốn chiếm hữu lại càng tăng lên.
Lục Phong với Đỗ Vũ thì tức giận ra mặt, vốn nghĩ rằng Đại Đồng có thể giáo huấn Sở Thiên một phen, nhưng không nghĩ Sở Thiên lại xuất sắc như vậy
Sở Thiên thấy Phương Đại Đồng không còn sức chiến đấu, lắc đầu, mỉm cười, trên mặt lộ ra thần khí kì lạ, một số khách nữ trong quán trong lòng đã thầm kích động
Đại Đồng không chấp nhận một nỗi nhục bị mộ nam sinh đánh cho đến nông nỗi ấy, nhân lúc Sở Thiên không để ý, nhấc hai chai rượu trên chiếc bàn bên cạnh, ném hai bình rượu về phía Sở Thiên. Ai cũng thấy sự oán hận điên cuồng trong mắt gã, đều lo lắng cho sự sống chết của Sở Thiên.
Sở Thiên thần thái tự nhiên, không ai biết hắn ra tay từ lúc nào, chỉ biết lúc nhìn lại, tay trái Sở Thiên đã tóm được chiếc bình thứ nhất, tay phải nắm chặt bình rượu Phương Đại Đồng ném về phía mình, chuẩn xác nện lại vào đầu Phương Đại Đồng, máu lập tức chảy ra. Phương Đại Đồng theo bản năng lấy tay bịt lại vết thương đang chảy máu. Sở Thiên thừa dịp gã lơi lỏng, nhanh chóng đập bình rượu tay phải vào gáy hắn, trong một chốc, hai bình rượu định nhắm vào Sở Thiên thì đã bị đập hết lên đầu Phương Đại Đồng
Thuộc hạ của Phương Đại Đồng thấy gã bị đánh trọng thương như vậy, trong lòng tức giận, không nghe lời Lâm Tuấn Hùng lập tức xông lên, một trái một phải đánh Sở Thiên. Sở Thiên cũng không thèm quay đầu lại, xoay tròn hai chân, "bịch, bịch" hai tiếng, đá trực tiếp vào ngực chúng. Hai tên thuộc hạ của Phương Đại Đồng bị đá lùi về sau mấy bước, ngực nặng nề khó chịu, lại thấy vô cùng đau đớn, trong lòng kinh ngạc về tốc độ ra đòn cực nhanh của Sở Thiên hơn nữa sức cũng rất mạnh.
Vở kịch này nhiều tình tiết hấp dẫn làm cho mọi người không thể rời mắt, tất cả đều thấy rất hào hứng.
Lâm Tuấn Hùng cuối cùng cũng ngừng chén rượu, ánh mắt một lần nữa nhìn vào đoạn cuối của cuộc đấu.
Phương Đại Đồng lại ngoan cường đứng lên, hai con mắt đầy tia máu giận dữ, như một con trâu điên lao đến, không còn thi triển quyền pháp chỉ là dốc sức liều mạng.
Sở Thiên đương nhiên sẽ không để cho một kẻ như vậy đụng vào người mình, đột ngột dùng chân chọn một cái ghế, ngăn lại bước chân tiến đến của Phương Đại Đồng, sau đó quay tròn chín mươi độ, một cước làm Phương Đại Đồng ngã lăn xuống. Hắn tung người, tung quyền đấm cho Phương Đại Đồng một cái nữa. Phương Đại Đồng sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lộ vẻ kiệt sức, đứng đó, không nhìn thấy cước cuối cùng của Sở Thiên. Bỗng nhiên, nắm đấm của Sở Thiên bị ngăn lại, hắn cảm thấy có lực ngăn cản hắn.
Lâm Tuấn Hùng mang theo nụ cười mỉm không được tự nhiên, nói:
- Đánh huynh đệ của ta ra nông nỗi vậy, như vậy không tốt lắm đâu?
Sở Thiên cười nhạt một tiếng thu hồi nắm đấm, lắc đầu nói:
- Đường chủ Tương bang, lấn nam bá nữ, không hay lắm đâu? Thủ hạ của đường chủ ra tay đánh lén, hèn hạ vô sỉ, không tốt đâu?
Trên mặt Lâm đường chủ có chút xấu hổ, thậm chí còn có chút phẫn nộ, đường đường là Long đường đường chủ của Tương bang, lại bị một tên tiểu Tử giáo huấn, thật không chịu nổi, vì vậy mở miệng nói:
- Chẳng lẽ sức ngươi cũng muốn đối đầu với Tương bang ta?
Sở Thiên không nói gì, lắc đầu nói:
- Đường chủ ngoài việc dùng hơn một nghìn người đến hù doạ những đứa trẻ này, còn có thể làm gì đây? Nếu muốn giáo huấn ta, thì cứ việc ra tay, nhưng đừng động một chút lại lấy Tương bang ra làm chỗ dựa, như vậy chỉ khiến ta thêm khinh bỉ ngươi, lại làm cho những người xung quanh chê cười.
Lời Sở Thiên làm cho Lâm Tuấn Hùng tức giận tím mặt, hai cánh mũi phập phồng, tức giận nói không lên lời, nắm đấm run run, hiển nhiên là cực kỳ giận dữ.
Thiên rất hay, nhưng lại ngại thế lực Tương bang, nên không dám vỗ tay, chỉ có thể thầm khen ngợi Sở Thiên.
Lâm Tuấn Hùng rốt cục cũng không kiềm chế được, giật những vết rách trên quần áo, cuộn tay áo lên, mọi người đều thấy hình rồng đang bay lên, cảm giác được sát khí từ Lâm Tuấn Hùng phát ra. Ai cũng nghĩ Lâm Tuấn Hùng muốn đích thân ra tay. Lâm Tuấn Hùng tuy bị Sở Thiên chọc cho tức giận nhưng cũng biết kiềm chế bản thân.
.
Y giả vờ điềm đạm, đi đến giữa, lạnh lùng nói:
- Nếu cậu đã xem thường Tương bang, không coi đường chủ Tương bang ra gì, vậy tối nay hãy để ta lĩnh giáo tài nghệ của cậu.
Sở Thiên nhân cơ hội cũng muốn biết thực lực của tên đường chủ này, nhân tiện giáo huấn y một chút, vì vậy thản nhiên tự đắc nói:
- Được, đêm nay nếu trong ba chiêu tôi không hạ được anh, thì sẽ ra khỏi quán rượu này.
Lâm Hùng Tuấn thấy Sở Thiên thật ngông cuồng, mọi người xung quanh cũng thấy hắn thật ngông cuồng. Trương Nhã Phong cũng cho là như vậy. Ngay cả Phương Đại Đồng người bị Sở Thiên đánh bại lúc nãy cũng thấy hắn thật quá ngông cuồng, duy chỉ Tiêu Niệm Nhu thấy lời nói của Sở Thiên là thật.
Tiêu Niệm Nhu thậm chí còn rót rượu uống, ánh mắt say mê nhìn Sở Thiên, trong lòng thầm đắc ý "xông quan giận dữ vì hồng nhan"c ũng không phải chỉ có mỗi Ngô Tam Quế, mà là tất cả những nam nhân trước mặt, hơn nữa hồng nhan kia chính là mình.
Lâm Hùng Tuấn quyết định xuất chiêu, tựa hồ như đã thành một người khác, toàn thân tràn đầy lệ khí, con mắt phóng ra một uy lực khủng khiếp làm người khác thấy khiếp sợ. Những người xung quanh bất giác không ai bảo ai lùi lại mấy bước, sợ cái uy lực của Lâm Hùng Tuấn sẽ làm tổn thương bản thân.
Trong tám năm Lâm Hùng Tuấn du học ở nước ngoài, ngoài việc học chính là luyện quyền, thậm chí đã tham gia một trận quyền anh, cho nên y luôn tự tin vào thân thủ của mình. Trong Tương bang, y tự nhận thấy có thể đánh một trận với Quang Tử, đối mặt với một Sở Thiên non nớt, trong mắt y chỉ có vẻ khinh thường. Đương nhiên còn có cả lửa hận khi bị Sở Thiên đả kích. Mặc dù Sở Thiên đánh bại Phương Đại Đồng, nhưng đối với y mà nói, điều đó không nói lên được điều gì. Huống hồ Sở Thiên đã bị Phương Đại Đồng làm tiêu hao không ít sinh lực.
Tay Lâm Hùng Tuấn đầy uy lực, lúc nào cũng có thể đánh cho Sở Thiên một phát trí mạng. Sở Thiên lúc này vẫn nhàn nhã, mắt cũng không thèm nhìn Lâm Hùng Tuấn, toàn thân lại thả lỏng hoàn toàn, không để Lâm Hùng Tuấn nhìn thấy một điểm nào có thể tấn công. Lâm Hùng Tuấn giống như là một con diều hâu trên không trung, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng lao xuống bắt con mồi, ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía con mồi Sở Thiên, nhưng lại không tìm thấy một vị trí nào có thể cắn.
Sở Thiên không động đậy, Lâm Hùng Tuấn cũng vậy, những người đứng xem bên cạnh lại không nhịn được, đã không còn để ý xem Tương bang là bang hắc đạo hay bạch đạo gì, bản thân đã lãng phí bao nhiêu thời gian đứng đây theo dõi trận đấu nên muốn xem một chút gì đó, vì vậy một loạt các âm thanh truyền đến ầm ĩ:
- Đánh a….đứng đấy làm cái gì?
- Đúng vậy, mau đánh đi, ta còn muốn đi đánh xì dầu.
- Lề mà lề mề, thật không ra dáng đàn ông, bước thêm một viên gạch nữa chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao.
- Động thủ đi…
Lâm Hùng Tuấn cuối cùng thở dài, y biết chờ đợi cũng không phải là biện pháp hay, muốn giải quyết cái cục diện này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lâm Hùng Tuấn xuất thủ, hai tay hơi trầm xuống, ngầm dồn sức lực toàn thân, một loạt âm thanh hỗn loạn lại vang lên. Y lướt thân tới, tốc độ kinh người. Lâm Tuấn Hùng quả không hổ danh là đường chủ Long đường, thân thủ so với Phương Đại Đồng thì gấp nhiều lần. Điều này có chút vượt qua dự đoán của Sở Thiên. Hắn cho rằng đường chủ Tương bang hầu hết đều dựa vào cha họ, dựa vào Hồ Tử và Quang Tử đấu tranh giành thiên hạ.
Khi Sở Thiên nghĩ đến điều đó, Lâm Hùng Tuấn đã lao tới, lập tức đứng trước mặt Sở Thiên. Sở Thiên cảm giác được một một luồng khí ép trên người, không ngăn cản, di chuyển chân, tránh lực đánh rất mạnh của Lâm Hùng Tuấn. Lâm Hùng Tuấn mỉm cười, dường như đã biết được hướng tránh của Sở Thiên, y dừng lại, xoay người, hai tay đổi hướng, đánh vào ngực Sở Thiên. Chiêu này của Lâm Hùng Tuấn rất lợi hại, lại cực chuẩn xác, phải tốn nhiều năm luyện tập mới có thể thực hiện được, một động tác đẹp mắt nhưng cũng rất uy lực.
Những người xung quanh không kìm được reo hò, thời khắc này bọn họ nhìn thấy không phải là quyết đấu, mà là sự cô đơn lạnh lẽo.
Quán bar hiện vẫn chưa báo cảnh sát, không phải không muốn báo, mà biết rõ Lâm Hùng Tuấn là người của Tương bang. Những chuyện này đương nhiên là chuyện giang hồ, nếu như tự mình báo cảnh sát tới, đồng nghĩa với việc là tự tìm rắc rối cho bản thân, cho nên quán bar tình nguyện chịu chút tổn thất, cũng không muốn gây phiền phức, huống hồ còn làm cho những người kia thêm tức giận.
Sở Thiên một lần nữa dung bộ pháp không ai ngờ đến tránh sự tấn công của Lâm Hùng Tuấn, lúc này Lâm Hùng Tuấn rất chăm chú, đấm một quyền vào ngực Sở Thiên, tay phải đẩy ra, một chiêu thức tung ra, nhanh như chớp hướng đến ngực Sở Thiên, tất cả những đòn tấn công đều nhắm đến ngực Sở Thiên. Y biết rõ, chỉ cần mình đánh trúng ngực Sở Thiên thì hắn sẽ mất sức chiến đấu. Y luôn có lòng tin với sức mạnh nắm đấm của mình.
Sở Thiên không tránh cũng không lùi, cho đến khi ngón giữa của Lâm Hùng Tuấn cách ngực hắn nửa thước, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, lõm ngực co lại, dồn lực vào cánh tay phải, đấm mạnh vào tay trái của Lâm Hùng Tuấn. Y nghiêng người tránh, hai chưởng cũng thuận thế run lên, biến thành trọng quyền, đánh đến đầu Sở Thiên. Hắn sớm liệu đến nước cờ này của Lâm Hùng Tuấn, vừa thấy hai quyền của Lâm Hùng Tuấn đánh xuống, trong lòng cười nhạt, thấy hai chưởng uy lực trước mắt, hai vai phút chốc khẽ động, triển khai bộ pháp, loé lên tức thì.
Sở Thiên vẫn ở trong trạng thái phòng thủ, Lâm Hùng Tuấn ngoài việc ra tay cực nhanh, còn không cho phép hắn nghỉ ngơi. Sở Thiên vẫn đợi, đợi thời cơ để có thể đánh một đòn công kích.
Tiêu Niệm Nhu thấy Sở Thiên đang ở thế bị động, lo lắng đến mức vò cả lớp áo bên ngoài, lộ cả nội y màu đen gợi cảm bên trong, hai vai co lên, hô lớn:
- Sở Thiên nhanh đánh bại gã đó đi, đêm nay em sẽ là tình nhân của anh.
Những người con gái xung quanh không khỏi hưng phấn hét ầm lên, đám con trai thì vừa đứng một bên xem cuộc chiến của Sở Thiên với Lâm Hùng Tuấn, vừa cố ý liếc nhìn nội y của Tiêu Niệm Nhu, con mắt hiện ra đầy vẻ phức tạp.
Trương Nhã Phong bỗng phát hiện ra, gan của mình cùng sự hấp dẫn của bản thân đều không bằng Tiêu Niệm Nhu.
Lâm Hùng Tuấn thấy Tiêu Niệm Nhu cổ vũ cho Sở Thiên, thấy hai vai cô hở ra, trong lòng rất không thoải mái, có chút phân tâm, tay hơi dừng lại. Sở Thiên hít một hơi nói:
- Anh thua rồi.
Lâm Hùng Tuấn còn chưa kịp có phản ứng gì, Sở Thiên liền nhân lúc lực tấn công của y yếu thế, không đếm xỉa sẽ làm tổn hại đến Lâm Hùng Tuấn như thế nào, lập tức đến trước mặt y, hai tay của y hướng về phía sau lưng của Sở Thiên, nhưng đã muộn, Sở Thiên đấm vào các đốt ngón tay của y một cách chuẩn xác. Lâm Hùng Tuấn đã không còn cách nào chống đỡ, mặt xám lại bất lực đợi đòn công kích của Sở Thiên, lúc y nhắm mắt lại, y thấy Sở Thiên dồn lực tung quyền đến.
Lâm Hùng Tuấn bay ra, ngã trên mặt đất, nhổ ra một ngụm máu tươi, đau đớn không tin mình bị đánh bại bởi một người trẻ như vậy, thoáng chốc trông có vẻ già hơn rất nhiều. Y không hiểu tại sao, luyện quyền tám năm, lăn lộn trên giang hồ 4-5 năm, sao lại không thể đánh bại được tên tiểu tử này? Chẳng lẽ tên nhãi này đã luyện công từ trong bụng mẹ? Lâm Hùng Tuấn thế nào cũng không hiểu, bỗng thấy tròng long đau đớn vô cùng.
Phương Đại Đồng vội đến đỡ y dậy, nói:
- Đường chủ, chúng ta liều mạng với tên oắt con này.
Nói xong gã định dẫn hai tên thuộc hạ xông đến liều mạng với Sở Thiên.
Lâm Hùng Tuấn biết bọn chúng có liều mạng xông lên cũng không có ích gì, vì vậy, ngăn chúng lại, lắc đầu nói:
- Đi thôi.
Ánh mắt Phương Đại Đồng căm phẫn nhìn Sở Thiên mấy lần, hung dữ nhổ ra mấy câu:
- Tiểu tử, Tương bang sẽ không bỏ qua cho mày, lão gia đây sớm muộn cũng sẽ tìm mày lấy mạng.
Sau đó dẫn theo thủ hạ, đỡ Lâm Hùng Tuấn không cam tâm mà dời đi.
Trong mắt Trương Nhã Phong đầy vẻ si mê, lầm bầm nói với chính mình:
- Ta muốn gả cho Sở Thiên.
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh trong lòng rất không vui, chỉ có thể oán hận ngầm mắng vài câu.
Thắng lợi của Sở Thiên kích động toàn bộ quán bar, mọi người đều vỗ tay hoan hô, thậm chí có vài cô gái mang vẻ xuân tình bước tới Trương Nhã Phong không động đậy, mang ý cười trên mặt nhìn Sở Thiên, cảm thấy cổ họng khát khô, dường như có chút cảm giác tê dại.
Tiêu Niệm Nhu thấy bọn con gái xúng xính váy áo vây đến, không biết tại sao lại vội nói vài câu với Trương Nhã Phong, rồi lôi Sở Thiên lao ra khỏi quán bar. Cô sợ Sở Thiên không kiềm chế được, bị mấy cô ả kia kéo đi làm người tình một đêm, cô biết rõ, chính nhân quân tử, dưới sự công kích của đám con gái kia thì cũng không đỡ nổi một chiêu.
Trương Nhã Phong thấy Niệm Nhu kéo Sở Thiên đi, khẽ thở dài, trong lòng nghĩ, làm thế nào gặp lại Sở Thiên?
Khởi động chiếc xe Audi, Tiêu Niệm Nhu tăng tốc, lúc chạy đến khu ngoại ô vắng vẻ, bỗng nhiên ngừng lại, không để Sở Thiên kịp phản ứng, đã nghiêng người quấn lên người Sở Thiên, mang cái đầu lưỡi thơm ngát mùi rượu đưa vào miệng Sở Thiên, say sưa ngây ngất. Sở Thiên dùng sức đẩy Tiêu Niệm Nhu ra, nhưng không biết tại sao cô lại có sức lực mạnh mẽ như vậy, không bị đẩy ra. Bất chấp mọi thứ, Niệm Nhu đưa chân qua, ngồi lên người hắn, kịch liệt hôn, làm cho Sở Thiên thấy khó thở. Sở Thiên dần dần thấy bên dưới có chút kích động, nếu cứ như vậy sẽ không thể kiềm chế được.
Lát sau, Tiêu Niệm Nhu buông Sở Thiên ra, khoé mắt say đắm, trên mặt đầy xuân tình, nội y gợi cảm như ẩn như hiện, làm lộ ra bộ ngực trắng muốt, làm cho người khác khó lòng mà kháng cự, cô cắn tai Sở Thiên, quyến rũ nói:
- Em không cần mãi mãi, thậm chí không muốn suốt đêm nay, chỉ một lần thôi, làm tình nhân một lần, có thể đồng ý với em không?
Mùi rượu với hương nước hoa thơm dịu làm không khí trên xe trở lên mập mờ.
Tay trái Sở Thiên đã đặt lên cái eo nhỏ nhắn của Tiêu Niệm Nhu, tay phải dán lên đùi cô, trong lúc muốn tiến tới một chút nữa, trong đầu liền hiện ra hình bóng Tiêu Tư Nhu, trong lòng liền chững lại.
"Ba"một tiếng, một bàn tay dính đầy máu vỗ vào cửa xe Audi, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.