Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 18: Đầu Túc




Mấy ngày kế tiếp khá bình yên, bình yên hơn cả dự kiến của Sở Thiên. Không nghĩ tới việc hắn đánh chó dằn mặt chủ, mà chủ nhân này ngay cả liếc mắt cũng không thèm, quả thực là khiến cho người ta không ngờ tới. Ngược lại, Bát Gia thì sớm có điện thoại, nói với Sở Thiên, gần đây tuy rằng gió êm bể lặng, nhưng vẫn ngầm có những mối họa ở dưới đáy, Sở Thiên ngàn vạn lần không thể chủ quan.
Bát gia nói không sai, đêm tiếp theo, trong một buổi tối, Soái Quân bị người càn quét qua tám tràng tử, tổn thất trầm trọng. Quét tràng tử (địa bàn hoạt động) không phải là Tương bang, hay bang phái khác, mà là cảnh sát. Chính là Hoàng Cục trưởng sắp điều chuyển lên trên, dưới sự chỉ huy của y, cảnh sát quét qua tám tràng tử, bắt đi gần trăm người. Trong vòng một đêm, thần không biết quỷ không hay, xuất động hơn bốn trăm cảnh lực, có thể biết, quy mô lớn thế nào, hành động nhanh chóng như thế nào, kế hoạch chu toàn như thế nào.
Hải Tử và Quag Tử đi ra ngoài suốt một buổi sáng cũng không có kết quả. Sở Thiên đang do dự cầm điện thoại lên định gọi cho Bát gia, xem có nên hay không để Hoàng Cục trưởng thu tay lại, thì Bát gia đã gọi tới, chỉ nói một câu:
- Hắn điên rồi, ai nói cũng vô dụng.
Sở Thiên lập tức hiểu ý Bát gia. Hoàng Cục trưởng sắp chuyển đi nơi khác, nên mới dám đắc tội với Soái Quân, có lẽ là đã thu của Tương bang một món lớn, muốn trước khi chuyển đi, có thể vơ vét thêm chút, đồng thời gia tăng thêm chút ảnh hưởng về mặt chính trị. Cho nên mới điên cuồng không chút cầu tình như thế. Sở Thiên mỉm cười, nhìn Hải Tử và Quang Tử đang lo lo lắng lắng, hai người bọn họ đã đi ngoại giao rồi, Hoàng Cục trưởng không những không cho bọn họ nộp tiền bảo lãnh huynh đệ Soái Quân ra, mà còn dùng lời lẽ chính nghĩa muốn Hải Tử và Quang Tử tốt nhất tự chủ động đầu thú, sẽ được hưởng lượng khoan hồng.
Sở Thiên lại duỗi người, lòng bắt đầu tính toán đối sách, nói:
- Hai anh không cần lo lắng. Tương bang mượn uy Hoàng Cục trưởng cũng không tạo nên sóng gió gì đáng kể đâu.
Hải Tử phát hiện ra manh mối, trên mặt lại càng lo lắng, đôi mắt thì phóng ra tia sát khí:
- Bà nội nó, cái gì mà Cục trưởng, chó má, không biết thu của chỗ tốt, chúng ta đáp ứng cho hắn2 triệu, hắn cũng không động tâm, trêu chọc ông, ông khiến hắn chết buồn trong nhà bây giờ.
Quang Tử thậm chí đứng dậy, nắm chặt tay:
- Nếu không, anh sẽ đi ngay, bắt hắn lại, khiến hắn chịu đau khổ, sau đó giam lỏng hắn 18 ngày, chờ đến nhiệm kỳ mới thì thả ra.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, đám người lăn lộn quan trường này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể động chút là kêu đánh kêu giết. Càng không thể tiêu diệt bọn họ. Bởi vì, không những sẽ tạo ác cảm bất lương mà còn khiến trung ương chú ý tới. Lúc đó thì phiền toái to. Bị diệt cũng không chừng. Nhưng Sở Thiên cũng hiểu, nếu không qua được cửa Hoàng Cục trưởng kia, thì Soái Quân trong mười ngày tới sẽ liên tục gặp rắc rối, thậm chí làm cho lòng người bàng hoàng.
Sở Thiên đứng lên đi lại vài vòng, miệng thì lẩm bẩm:
- Tràng tử, quét tràng tử, quét Soái Quân, quét tràng tử, Tương bang…
Sở Thiên nhắc đến đó, con mắt bỗng nhiên sáng ngời, trong lòng đã có kế sách, vội vàng kéo Quang Tử ngồi xuống, thấp giọng cùng hai người bọn họ nói kỹ càng một hồi. Quang Tử và Hải Tử nghe xong, vẻ mặt tươi cười, dựng thẳng ngón tay, sau đó đi ra ngoài an bài.
Buổi chiều hôm đó, Hoàng Cục trưởng bình tĩnh nhìn Trường Tôn Tử Quân ngay trước mặt mình từ từ lột bỏ y phục. Tuy Trường Tôn Tử Quân không phải là tuyệt sắc, cũng không còn trẻ, thậm chí, chẳng có chút gợi tình nào, nhưng cô ta là con gái rượu của Bang chủ Tương bang Trường Tôn Cẩn Thành. Hoàng Cục trưởng mấy năm nay kiếm được không ít tiền, thỏa sức chơi gái, cho nên y không quan tâm tới hai triệu của Hải Tử và Quang Tử , cũng không quan tâm gái đẹp mà Trường Tôn Tử Quân kêu đến cho mình, Hoàng Cục trưởng chơi, chính là tố chất, nếu có xuất thân tốt, chắc chắn y sẽ để ý hơn. Cho nên chỉ cần cơ thể của Trường Tôn Tử Quân, đương nhiên còn quan tâm tới khoản tiền 5 triệu kia nữa.
Sau một phen mây mưa tả tơi hoa lá, Hoàng Cục trưởng nhắm mắt lại, vuốt ve gương mặt vẫn còn khá trẻ của Trường Tôn Tử Quân, véo véo cái mũi của cô ta, nhẹ nhàng nói:
- Tử Quân, em biết không, cơ thể này của em rất đáng giá nha. Hải Tử và Quang Tử cho anh 2 triệu, anh cũng không có đáp ứng bọn hắn.
Trường Tôn Tử Quân uốn éo uốn éo thân hình không hề biết mệt mỏi, đột nhiên trèo lên người Hoàng Cục trưởng, không yên lòng nói:
- Cơ thể của em quý giá như thế, vậy Hoàng cục trưởng hùng phong lại chấn, thỏa mãn em đi.
Hoàng Cục trưởng nhẹ nhàng cười cười, tay trái tại vuốt ve khắp cơ thể Trường Tôn Tử Quân, thầm than một tiếng, trên bảo mà dưới không nghe, vì vậy miễn cưỡng nói:
- Hôm nay coi như xong, buổi tối không phải còn cần giúp em tiếp tục quét sạch tràng tử Soái Quân sao? Nếu như chân của ta mềm nhũn, thì chỉ huy anh em trong cục như thế nào được?
Trường Tôn Tử Quân nghe xong, dị thường cao hứng, uốn éo như con rắn quấn lấy Hoàng Cục trưởng, tay trái lại nắm lấy của quý của y, trên mặt không kìm nổi hưng phấn:
- Tốt, Tử Quân không làm vướng chân anh, đợi anh chiến thắng trở về, em lại phục vụ anh đến nơi đến chốn.
Sở Thiên, bà cô vụng trộm đấu không lại ngươi, công khai cũng phải hạ bệ ngươi, nếu không sao có thể phát tiết hết ác khí trong lòng bà cô này. Trường Tôn Tử Quân đắc ý nghĩ.
Khi đêm xuống, huynh đệ Soái Quân vẫn như ngày thường, mở cửa đón khách, mật thám Tương bang liền vội vàng truyền tin cho Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân. Hai người bọn họ đều rất cao hứng. Xem ra Soái Quân quả thật là điếc không sợ súng, tối qua quét qua tám tràng tử, tối nay vẫn còn dám mở cửa hoạt động. Cứ để cho Hoàng Cục trưởng quét thêm mấy ngày, đoán chừng Soái Quân sẽ sớm sập tiệm. Thủ hạ của Sở Thiên kia sẽ tứ tán hết, đến lúc đó, Sở Thiên chỉ còn mấy người, Tương bang gần mấy ngàn người sẽ nhổ nước bọt chôn vùi bọn họ.
Tại đại sảnh hoa viên Trường Phúc, Trường Tôn Cẩn Thành đang nghe nhạc, lắc lắc đầu, uống thêm mấy ngụm trà ngon, nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, 11h tối nay, nghĩa là hơn một giờ nữa, Hoàng Cục trưởng sẽ xuất động. Sau đó mấy tiếng, Soái Quân chắc chắn kêu trời than đất. Xem ra đêm nay lại hưng phấn mà ngủ không yên mất.
Trường Tôn Cẩn Thành đặt chén trà xuống, nói với con gái ở bên cạnh:
- Tử Quân, xem ra chúng ta đã đánh giá quá cao năng lực của Sở Thiên rồi. Chúng ta còn tưởng rằng hắn sẽ cầu cứu Bát gia, hoặc tìm một vài người có máu mặt trên quan trường cầu cạnh giúp đỡ, không ngờ, người này vẫn án binh bất động, ngoại trừ sai Quang Tử và Hải Tử đem 2 triệu tới đút lót cho Hoàng Cục trưởng, cầu cạnh không thành, mà vẫn dám ngang nhiên tiếp tục hoạt động, thật đúng là làm cho người ta thất vọng.
Trường Tôn Tử Quân rót thêm cho cha chút nước trà, giọng cũng rất cao hứng:
- Sở Thiên dù sao cũng là ranh con vắt mũi chưa sạch. Cho rằng dựa vào chút mưu mô hay vài miếng võ mà có thể xưng bá ở bến Thượng Hải? Hắn đúng là đã quá chủ quan rồi, cho rằng Tương bang chúng ta vô năng sao?
Trường Tôn Cẩn Thành có vẻ rất tán thành, nhấp một ngụm trà, gật gật đầu:
- Lịch duyệt, lịch duyệt, bọn hắn khuyết thiếu đúng là giang hồ lịch duyệt, đó là trí mạng nhất, còn có điều trọng yếu là không có quan hệ.
Trường Tôn Tử Quân trên mặt bắt đầu có thêm vài phần mơ màng, tựa hồ tiên đoán được tương lai phong quang, hờ hững nói:
- Có lẽ, Tương bang rất nhanh có thể thống nhất hắc đạo bến Thượng Hải ghềnh.
Khu trực thuộc chờ xuất phát, trên xe, đều trang bị một máy bộ đàm. Mọi người sớm biết lần này đích thân Hoàng Cục trưởng sẽ tự mình hạ lệnh chỉ huy. Tuy lấy làm lạ, nhưng cũng không tiện hỏi, huống chi nếu Cục trưởng trực tiếp chỉ huy, mình cũng tránh khỏi việc phải nghe lệnh nhiều người, cho nên hiện tại, tốt nhất là bình an như vại chờ chỉ thị.
- Tất cả các đơn vị chú ý, tất cả các đơn vị chú ý.
Bộ đàm truyền đến giọng nói của Hoàng Cục trưởng, nghe cực kỳ vang dội uy nghiêm.
- Đêm nay, mục tiêu của chúng ta vẫn là các bang phái xã hội đen hoạt động phi pháp, tất cả các đội nhất định phải toàn lực đối phó, nghiêm chỉnh chấp pháp, sau khi thanh tra, tất cả các tổ trưởng tự mình mang kết quả về Khu trực thuộc.
- Đã rõ!
Tất cả các Đội trưởng lần lượt đáp.
- Tốt, tất cả các tổ xuất phát, tổ 1 mục tiêu là quán bar Hải Thượng Thế Giới ở khu Đông, tổ 2 Câu lạc bộ Tình Thánh khu Đông Bắc, tổ 3 là Trung tâm tắm xông hơi Vạn Thuận, tổ 4 là…
Trong văn phòng, Hoàng Cục trưởng nhìn thấy rõ ràng danh sách mục tiêu tiếp theo, trên mặt có chút mất tự nhiên.
Sở Thiên, Hải Tử, Quang Tử đang đứng bên cạnh Hoàng Cục trưởng, mỉm cười chờ y nói ra địa điểm do Thành ca cung cấp. Sở Thiên cũng thật không ngờ, Hoàng Cục trưởng này lại hợp tác như thế, còn tưởng rằng sẽ phải dùng lời thuyết phục, còn tưởng rằng phải đập bàn uy hiếp thì y mới chịu đi vào khuôn khổ.
Đợi Hoàng Cục trưởng đọc hết mười mục tiêu, lại chỉ đạo cụ thể tỉ mỉ, Sở Thiên cầm tờ giấy lên, đưa cho Quang Tử đốt đi, sau đó, vỗ vai Hoàng Cục trưởng nói:
- Hoàng Cục trưởng, anh thật đúng là rất có tinh thần hợp tác, chúng tôi cám ơn!
Hoàng Cục trưởng cười khổ. Y có thể nào không hợp tác. Sở Thiên và Quang Tử, Hải Tửu xuất quỷ nhập thần dám mò đến tận Cục công an, còn dễ dàng ngồi trước mặt y, sau đó đem dao bầu đặt bên trái, đem chi phiếu hai triệu đập bên phải, y còn có thể có lựa chọn nào khác? Y biết rõ, đám người xã hội đen này một khi cùng đường, sẽ bí quá hóa liều, đêm nay nếu như không dựa theo kế hoạch của bọn chúng, đoán chừng đầu mình sẽ rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Hoàng Cục trưởng trong lòng vẫn âm thầm tính toán, cho dù đêm nay quét qua địa bàn hoạt động của Tương bang, nhưng ngày mai sẽ tìm cơ hội gặp Trường Tôn Tử Quân nói rõ hoàn cảnh của mình đêm nay, sau đó quay họng súng, hung hăng đối phó Soái Quân. Hy vọng Trường Tôn Tử Quân sẽ tha thức, cho mình cơ hội đền bù.
Sở Thiên, Quang Tử, Hải Tử lặng yên cùng Hoàng Cục trưởng đợi tin, tất cả các tổ tin chiến thắng không ngừng truyền đến, kết quả, không phải bạch phiến thì cũng là vũ khí, thậm chí có cả súng ống, đã bắt hơn một trăm người có liên quan. Sở Thiên thầm nghĩ, Thành ca này thế mà hữu dụng, xem ra lá thư ăn năn kia phát huy hiệu quả quá tốt.
Sau hơn một giờ, Trường Tôn Tử Quân gọi vô số cú điện thoại tới. Hoàng Cục trưởng nhìn Sở Thiên, rồi ngẫm nghĩ, rốt cuộc bất đắc dĩ cầm điện thoại lên nghe. Ai ngờ Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân nổi trận lôi đình gào thét phẫn nộ. Hoàng Cục trưởng thậm chí lo lắng Trường Tôn Tử Quân còn mò đến tận Cục Công an.
Bỗng nhiên, có thủ hạ báo cáo, trong quá trình thanh tra, Tương bang Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến có ý đồ đoạt súng phản kháng, đã bị đánh gục tại chỗ.
Hải Tử cùng Quang Tử hơi sững sờ, Hoàng Cục trưởng lập tức phi thường khiếp sợ, Sở Thiên thì vẫn như trước, lạnh nhạt, thậm chí nét mặt còn hơi mỉm cười.
Lại qua nửa giờ, Sở Thiên đoán chừng nhiệm vụ đã hoàn thành gần như tuyệt đối, mỉm cười đẩy tờ chi phiếu sang cho Hoàng Cục trưởng:
- Cầm chi phiếu nhanh lên, anh không chỉ có quét qua tràng tử của lão ta, mà quan trọng hơn, là thủ hạ đã đánh gục Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến, đó là con trai của nguyên lão, dù ngày mai anh đi tố khổ, thậm chí thay đầu thương đối phó Soái Quân, Trường Tôn Tử Quân nhất định cũng sẽ giết anh. Bởi vì cô ta muốn an lòng các nguyên lão, xe đã chuẩn bị xong, anh nên rời khỏi Thượng Hải trong đêm nay.
Hoàng Cục trưởng mặt trắng bệch. Sở Thiên nói đúng, nếu như quét tràng tử Tương bang, mình còn có thể cầu xin Trường Tôn Tử Quân tha thứ, thay đổi họng súng đối phó Soái Quân, còn có thể được tha thứ, nhưng đánh gục Tương bang Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến thì hết cơ hội. Dù ngày mai có còng tay Sở Thiên nhốt vào Cục cảnh sát, thì Trường Tôn Tử Quân cũng sẽ không tha thứ. Hoàng Cục trưởng cắn răng một cái, cầm lấy tờ chi phiếu, lao ra ngoài.
Sở Thiên nhìn theo Hoàng Cục trưởng, rồi quay đầu cùng Hải Tử nói:
- Anh Hải, giám sát anh ta xem đã rời khỏi Thượng Hải chưa? Miễn cho anh ta tráo trở quay đầu lại.
Hải Tử mỉm cười, gật gật đầu, thân hình nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Quang Tử tựa hồ có vấn đề gì khó hiểu, vuốt đầu trọc, lầm bầm lầu bầu nói:
- Quét tràng tử mà thôi, Tương bang Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến như thế nào mà bị đánh gục? Có hay không dạng người đần độn như vậy chứ? Tình cảnh đó mà còn dám kịch liệt phản kháng?
Sở Thiên không trả lời, duỗi duỗi người, cười cười nói với Quang Tử nói:
- Anh Quang, ngày mai đem cái điện thoại có hình ảnh ướt át cùng cùng chi phiếu một triệu đưa đến cho Văn Sở trưởng, nhớ kỹ, tự mình đưa đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quang Tử con mắt sáng ngời, lập tức đã minh bạch nguyên nhân Tam đường chủ Tương bang Hàn Trinh Tiến bị đánh gục, dựng thẳng ngón tay lên đối với Sở Thiên nói lớn:
- Tam đệ, hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.