Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 137: Ly biệt chi nhạc




Liễu Yên giật mình, cô hiển nhiên biết hội Hắc Long là tổ chức như thế nào, cả đen trắng đều có mặt. Trong hội Hắc Long lại phân ra "Tiểu thương tổ""Huyết chiến tổ" là hai trụ cột chính của bang hội; "Tiểu thương tổ thì lo việc làm ăn, buôn bán chịu trách nhiệm về tài chính cho bang hội, còn "Huyết chiến tổ" lo những việc trong bóng tối. Hai tổ giúp đỡ lẫn nhau có việc mà "Tiểu thương tổ" không thể giải quyết hoặc khó giải quyết thì "Huyết chiến tổ" âm thầm giải quyết, ngược lại "Tiểu thương tổ" sẽ che giấu, xử lý các hậu quả xảy ra.
Thứ Đầu nhìn thấy sắc mặt cô thì đã giống như đi guốc trong bụng Liễu Yên:
- Vậy nên, có giỏi cho tao xem mấy cảnh đầu rơi máu chảy xem nào, bình sứ mà sợ mấy cái mảnh sành rách à?
Liễu Yên không nói gì kéo bọn Lang Côn trở về bàn, rầu rĩ ngồi xuống ghế.
Nếu như Thứ Đầu thực sự dừng lại chuyện này ở đây thì chắc chả có chuyện gì xảy ra nhưng ai biết tên Thứ Đầu này lắm chuyện, còn thích chọc vào tỏ ong bò vẽ:
- Đoạt mấy món ăn của chúng mày thôi có cái gì đâu, chứ anh mày thích thì đàn bà của chúng mày anh cũng cướp. Ở thủ đô này chuyện mà anh đây chưa làm được còn chưa xuất hiện đâu?
Mấy tên năng khiếu sinh thể dục cười rất đắc ý phụ họa theo Thứ Đầu, Sở Thiên nghe thấy thế rất chói tai, khẽ thở dài. Đám Liễu Yên giật mình, Sở Thiên đã không nhịn được muốn ra tay chỉnh bọn chúng một chút rồi.
- Ở thủ đô còn có chuyện nhỏ mà bọn mày không làm được đấy!
Giọng Sở Thiên rất khó nghe đập thẳng vào tai bọn Thứ Đầu khiến bọn chúng sững người lại, lại có kẻ dám trêu bọn họ sao? Vì vậy nhao nhao nhìn Sở Thiên, thấy Sở Thiên thân hình không hề cường tráng, thậm chí còn có vẻ thư sinh yếu ớt nên nhìn Sở Thiên với ánh mắt vô cùng miệt thị, trào phúng.
Thứ Đầu cầm chén rượu lên, xoay người lại nhìn Sở Thiên cười cười:
- Vậy sao? Ở cái đất này còn có chuyện gì mà hội Hắc Long chúng tao không làm được.
Sở Thiên không thèm tránh ánh mắt khiêu khích của Thứ Đầu, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lại hắn:
- Đừng có nói hội Hắc Long này hội Hắc Long nọ, mày ở trong đó có thứ bậc gì mà nói?
Lại chỉ vào Liễu Yên:
- Nếu như cô gái này giết bọn mày tao cam đoan hội Hắc Long sẽ không vì chuyện này mà khai chiến với gia tộc cô ta mày có tin không?
Liễu Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ nếu mình giết mấy tên tiểu nhân vật này hội Hắc Long sẽ không vì thế mà trở mặt huống chi sau lưng Liễu gia còn có Tô gia. Liễu Yên rất buồn phiền tại sao mình không nghĩ tới điều này, chỉ tại ba chữ "hội Hắc Long" mà mình bị dọa cho ngu đi, không làm được gì mà ủ rũ ngồi xuống, đeo mo cau vào mặt.
Câu nói của Sở Thiên không chỉ cảnh tỉnh cho Liễu Yên mà còn khiến cho Thứ Đầu biến sắc, nhưng anh ta cũng không phải người thường, tức giận đập mạnh chén rượu xuống bàn quát:
- Có lẽ chúng tao không coi vào đâu nhưng còn có chuyện gì mà hội Hắc Long không làm được, mày có giỏi nói ta cho tao biết chuyện đó là chuyện gì?
Sở Thiên mỉm cười cắn một miếng thịt bò, nhai kỹ, rồi mới mở miệng nói:
- Nếu chuyện nhỏ này mà hội Hắc Long làm được tao lập tức quỳ xuống dập đầu thỉnh tội với chúng mày, thậm chí có thể làm người hầu chúng mày, nghe chúng mày sai khiến kể cả chết cũng không chối từ.
Nét mặt đám Thứ Đầu tràn ngập sự hiếu kỳ cùng hưng phấn, tuy bọn chúng chỉ mới gia nhập hội Hắc Long không lâu nhưng bọn chúng đã được các đàn anh tận tình tẩy não về sự khủng bố của hội Hắc Long. Hội Hắc Long không gì làm không được trên có thể xây nhà cao tầng; dưới có thể mở quán ăn bên cạnh đường cao tốc; trái có thể nam chinh bắc chiến mười tỉnh; phải có thể tự do ra vào cơ quan đặc cảnh quốc gia; còn chuyện gì làm không được thật muốn rửa tai mà nghe.
Thứ Đầu ngồi trên mặt bàn, ngực để trần, mặt đỏ ửng, đã chuếch choáng say, nói:
- Nhóc con còn có chuyện gì nói anh nghe thử coi trừ là lên trời bắt Rồng, xuống đất đùa với Quỷ hồn hoặc là tàn sát hàng loạt dân lành, ám sát chủ tịch, tổng tài các loại thì hội Hắc Long còn có chuyện gì không làm nổi. Nếu còn có chuyện mà hội Hắc Long không có năng lực hoàn thành thì tao sẽ làm người hầu của mày, chỉ nghe theo mày!
- Mày có giữ lời không?
Sở Thiên có chút tán thưởng với Thứ Đầu.
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
Thứ Đầu nâng chén uống cạn, đập chén xuống bàn thét:
- Mọi người ở đây lầm chứng cho tôi - Thứ Đầu tuy vô lại, hung hăng, càn quấy nhưng đã nói là làm.
Liễu Yên rất lo lắng cho SởThiên, nếu hắn không hiểu hết năng lực của hội Hắc Long mà thua cược không chỉ làm cô mặt mũi mất hết còn khiến Tô Dung Dung hổ thẹn.
Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi mở miệng:
- Hội Hắc Long chúng mày có thể treo một bức tranh lên một nơi cách mặt đất 6m không?
Mấy người Liễu Yên nhíu mày treo tranh đây là chuyện gì? Chuyện này nhỏ như con thỏ mà.
Thứ Đầu không phải người lỗ mãng, sợ có cạm bẫy, vì vậy nói:
- Chỉ cần bức tranh không phải khó tìm hay đồ cấm của nhà nước; chỉ cần treo nơi có công chúng thì không cần hội Hắc Long mà Thứ Đầu ta làm cũng được.
Đám Đường Thương Hùng rất kinh ngạc vì Thứ Đầu rất linh mẫn. Tên đó đã phá hoàn toàn cái bẫy mà Sở Thiên giăng ra. Nếu như Thứ Đầu vội vàng đồng ý thì Sở Thiên hoàn toàn có thể bắt bọn chúng tìm bức tranh "Nàng Mona Lisa" rồi treo lên văn phòng tổng thống Mỹ. Chuyện đó không chỉ Thứ Đầu làm không nổi mà tổ sư hội Hắc Long cũng làm không nổi. Bọn họ bây giờ lại quay ra lo lắng cho Sở Thiên.
- Chúng mày thật sự có thể mang một bức tranh bình thường treo đến một nơi mà công chúng có thể thấy.
Mặt của SởThiên không chút biến hóa nào.
Thứ Đầu cẩn thận suy nghĩ, không nghĩ ra Sở Thiên còn có chiêu gì nữa lớn tiếng:
- Tuyệt đối được!
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài làm cho đám Liễu Yên lạnh sống lưng chả nhẽ Sở Thiên thua vụ cá cược này? Cái này sao gọi là thí sinh thiên tài.
Sở Thiên vươn người nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Tô Dung Dung vuốt nhẹ, cười nói:
- Rất đơn giản!!!!!!! Nếu như hội Hắc Long chúng mày có khả năng tới quảng trường Thiên An Môn hạ bức chân dung Mao chủ tịch ở cửa thành xuống thay bằng bức tranh chân dung của hội trưởng chúng mày một ngày tao sẽ quỳ gối xin lỗi, nghe theo chúng mày, chết cũng không từ.
Tuyệt! Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ. Tuyệt! Đám Đường Thương Hùng càm thán.
Sững sờ! Mấy cô gái sững sờ! Nhanh chóng bụm miệng cười. Đây đúng là việc nhỏ như con voi, đem một bức tranh bình thường treo ở nơi công chúng có thể nhìn thấy nhưng hội Hắc Long có gan làm thì không cần đến một ngày mà một phút chính phủ TQ sẽ biết và họ sẽ chẳng có chút khách khí nào mà cho cả đám hội Hắc Long đi sang Tây Thiên chơi một chuyến.
Đám Thứ Đầu như bị điểm huyệt. Một tên sinh viên năng khiếu thể dục cầm chai bia ném tới Sở Thiên, hét:
- Nhóc con bỉ ổi?
Chai bia lao nhanh tới Sở Thiên, tên kia cứ nghĩ chai bia sẽ đập trúng Sở Thiên, không ngờ rằng Sở Thiên chỉ hơi giơ tay lên, vẫy nhẹ như một trò ảo thuật chai bia đã quay về tay tên đó.
Toàn bộ sinh viên năng khiếu thể dục chấn động. Thứ Đầu lạnh toát, hôm nay gặp phải cao nhân rồi.
- Lần đầu gặp mặt dĩ hòa vi quý.
Giọng Sở Thiên rất uy hiếp:
- Lần sau còn dám, tao nhét chai bia vào miệng mày.
Mấy tên sinh viên năng khiếu thể dục tức giận định cầm ghế xông lên. Bọn Đường Thương Hùng cũng rời ghế, cầm ghế đứng lên, đám Tần Thanh chần chờ một lát rồi cũng đứng lên định chơi lớn một trận.
Thứ Đầu hét lớn:
- Chậm đã!
Lập tức nhìn mấy người anh em bên cạnh:
- Tất cả ngồi xuống đi đây là ân oán cá nhân của tôi!
Sở Thiên mỉm cười nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của Thứ Đầu hy vọng tên này không để mình thất vọng.
Thứ Đầu đạp mạnh chén rượu xuống bàn hùng hổ đi tới trước mặt Sở Thiên, mấy cô gái cứ tưởng anh ta tới đánh nhau với Sở Thiên để xả cơn giận này.
Ai ngờ Thứ Đầu đi đến trước mặt Sở Thiên liền ôm quyền:
- Anh bạn, Thứ Đầu tôi thua tâm phục khẩu phục, anh bạn cho tôi biết tên, địa chỉ từ đêm nay tôi bỏ hội Hắc Long theo anh bạn lăn lộn giang hồ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Thiên mỉm cười không thô,i tên Thứ Đầu này không hiểu hết chuyện rồi tưởng rằng hội Hắc Long là tổ chức học sinh nào đó muốn vào thì vào muốn đi thì đi ư. Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Phòng 110 ký túc xá đại học Thiên Kinh - Sở Thiên.
Đám Thứ Đầu không đi tham dự bữa tiệc chào đón tân sinh viên nên lúc trước khi nhìn thấy Sở Thiên cũng không có phản ứng gì, bây giờ nghe được tên của Sở Thiên cũng không có kinh ngạc. Thứ Đầu khẽ gật đầu:
- Được, tối tôi tới tìm anh!
Thứ Đầu quay lại nói với mấy tên sinh viên kia:
- Tính tiền, chúng ta đi!
Mấy tên sinh viên năng khiếu thể dục vốn bị Sở Thiên làm cho sợ mất mật liền cúp đuôi chạy theo Thứ Đầu.
Mấy người Đường Thương Hùng thấy đám Thứ Đầu rời đi cười lớn, mấy cô gái cũng cười theo. Họ cảm thán chỉ có những người như Sở Thiên mới có khả năng tùy cơ ứng biến, đối phó linh hoạt như thế.
- Em ơi thêm đồ ăn!
Tôn Bân gào thét. Người gặp việc vui thì khẩu vị cũng tốt.
Bồi bàn nhanh chóng chạy tới, cười tươi như một đóa hoa nói:
- Các anh muốn ăn gì ạ?
- Hành lá trộn lẫn đậu hủ.
Tôn Bân vung tay lên.
Bồi bàn lắc đầu:
- Món này đã hết rồi ạ.
Tôn Bân đảo mắt:
- Món này đã hết.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ có lẽ nên để đầu bếp ra trình bày với mấy người khách này.
Sở Thiên bưng chén trà cười cười, nhìn quanh bốn phía chợt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang đi vào căn phòng VIP: Chắc là người kia cũng tới đây ăn cơm.
Năm mươi phút sau, bữa ăn kết thúc. Trong lúc ăn, Tôn Bân còn hai lần vào WC. Mọi người ăn uống vui vẻ đến khi bàn ăn chẳng còn gì mới thôi, cùng nhau lười biếng nghỉ ngơi trên ghế. Liễu Yên nhìn Tô Dung Dung đang ôn nhu nằm trong ngực Sở Thiên khẽ thở dài, cũng chẳng ngăn cản bởi cô hiểu chuyện này không phải cô có thể nhúng tay vào. Chuyện Sở Thiên từ bé tới lớn có lẽ đã bị Tô lão gia moi móc ra hết rồi.
Lang Côn vươn người, nhìn đám Đường Thương Hùng vui vẻ mở miệng:
- Mấy cậu, tôi với tư cách đàn anh tôi có mấy lời khuyên nhỏ cho khóa huấn luyện quân sự đây: trước khi huấn luyện hai ngày nhớ bồi bổ dinh dưỡng tốt một chút không đến lúc đó thì không có gì mà ăn đâu; còn có nhớ mua thêm mấy bao thuốc tặng các huấn luyện viên lấy chút cảm tình.
Đường Thương Hùng vội vàng móc bút, sổ ra ghi chép.
- Tiếp theo lúc ăn cơm phải ăn canh trước nếu không khi các cậu cơm nước xong xuôi thì đến cặn bã canh cũng chả còn đâu.
Đường Hiểm Phong thay Lang Côn bổ sung một câu:
- Bởi vì đồ ăn sẽ có người phân phát cho các cậu còn canh thì ai nhanh chân người ấy được.
Sở Thiên lúc này mới nhớ ra khóa huấn luyện quân sự sẽ diễn ra vào mấy hôm nữa, có chút hiếu kỳ không biết sinh hoạt quân sự sẽ như thế nào nhỉ?
- Mấy tên này sướng hơn chúng ta, không phải ra tới trại huấn luyện.
Tần Thành uống trà hâm mộ nói:
- Các cậu nhớ chúng ta năm đó phải tới huấn luyện tại các doanh trại cách trường mấy chục km, mấy trăm người bị nhồi nhét trong một cái nhà kho, đêm ngủ nói mớ còn bị chó sủa.
Mấy cô gái nghe Tần Thành kể chuyện cũ liền nở nụ cười.
Tất cả mọi người vui vẻ, cởi mở bỏ qua khoảng cách về tuổi tác thoải mái tán gẫu với nhau; bên cạnh nhân viên phục vụ nhàm chán ngủ gục trên mặt bàn, nước miếng chảy ra. Một lát sau, Tô Dung Dung mới giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, gọi:
- Bồi bàn tính tiền.
Bồi bàn bừng tỉnh, con mắt còn đang nhập nhèm, vội quệt nước miếng chạy ra rồi nhanh chóng quay lại:
- Ông chủ của tôi nói đã thanh toán; có người đã trả giúp các vị.
Sở Thiên sững sờ bây giờ còn có người thích học Lôi Phong làm chuyện tốt? Quay đầu nhìn Tôn Bân hỏi:
- Có phải tên nhóc này mượn cớ đi WC ra trả tiền, thật sự là một người anh em tốt! Thương Hùng, Thắng Cơ các ông nên học tập Tôn Bân cho tốt.
Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ quay đầu nhìnTôn Bân ánh mắt toát lên vẻ trách cứ:
- Tên nhóc con này mày sao có thể làm cái chuyện lợi người hại mình như thế? Đây không phải khiến cho anh em chúng ta áp lực sao?
Tôn Bân cười khổ lắc đầu mở miệng nói:
- Tôi thật sự muốn nhận mình trả nhưng nhân cách cao thượng của tôi không cho phép tôi nói dối lần này thực sự không phải tôi!
Bồi bàn nói xen vào:
- Là ông Tất trả.
Ông Tất? Sao ông ấy lại ở đây?
Đám Đường Thương Hùng bất ngờ không kịp phản ứng, Sở Thiên vỗ đầu:
- Chỉ cho tôi biết ông ấy ở chỗ nào?
Bồi bàn chỉ vào bên trong phòng VIP nhẹ nhàng nói:
- Ông Tất cùng Ông Sở đang ở bên trong nói chuyện phiếm.
Tô Dung Dung nhẹ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là giáo sư Tất Mậu Thịnh?
Sở Thiên cười nhẹ, ôn nhu nói:
- Dung Dung các em về trước đi, tối nay anh tới gặp em.
Sở Thiên trong lòng không chỉ muốn cảm tạ Tất Mậu Thịnh mà còn muốn gặp lại người thân đã bao lâu không gặp.
Liễu Yên hiển nhiên cũng đoán được Ông Tất nhiều khả năng là Tất Mậu Thịnh, trong lòng ấm ức sao Tất Mậu Thịnh thích Sở Thiên như thế? Cả giấy tờ cũng giúp anh ta làm hộ? Không thể hiểu nổi.
Mọi người vặn eo bẻ cổ tốp năm tụm ba đi xuống lầu. Tô Dung Dung cố ý đi chậm lại phía sau một bước đứng cạnh Sở Thiên nhẹ nhàng nói:
- Ông nội của em muốn gặp anh!
Sở Thiên nhẹ nhàng hỏi:
- Bao giờ vậy?
Tô Dung Dung mỉm cười, hôn khẽ lên má Sở Thiên cười nói:
- Khi nào thích hợp em báo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.