Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 10: Dâm Trùng




Hai cánh tay kia là của Cô Kiếm gầy như que củi, lúc nắm lấy cổ tay hai tên hộ vệ thân tín của Diệp Tam Tiếu lập tức trở nên cứng như hai thanh sắt. "Rắc" "rắc" hai tiếng, lập tức truyền đến cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết. Tay của hai tên hộ vệ thân tín đang tươi sống như vậy bị Cô Kiếm dùng tay bóp gãy, một cách dễ dàng tựa hồ như thứ mà Cô Kiếm bóp không phải là tay, mà là hai miếng bánh khô. Âm thanh đó lọt vào tai của Diệp Tam Tiếu, làm cho người ta kinh hồn bạt vía và khó chịu, sợ hãi dị thường.
Cây đao kia, là đao của Thiên Dưỡng Sinh. Thanh đao đen nhánh không gì sánh được kia của Thiên Dưỡng Sinh đã chém đứt cánh tay phải cầm thương của một tên hộ vệ thân tín, liền sau đó đao đập vào các khớp xương cánh tay của một tên hộ vệ khác, toàn bộ quá trình xảy ra liên tục, nước chảy mây trôi, hai tên hộ vệ thân tín cũng đồng thời gào lên thảm thiết. Một cổ tay bị chém đứt, một cánh tay thì bị đập gãy các khớp xương, loại người mà Thiên Dưỡng Sinh hận nhất chính là bọn lén lén lút lút dùng thương tập kích, cho nên ra tay không hề lưu tình. Lưỡi đao lần nữa vung lên, hai tên hộ vệ mở to mắt không cam lòng mà chết đi. Bọn chúng vẫn luôn tự hào về trình độ của mình, sắp chết rồi mới biết rằng, trình độ kia so với bọn Thiên Dưỡng Sinh, không khác gì rùa thỏ chạy đua.
Bốn cây thương đều rơi trên mặt đất, lặng yên nằm trên sàn nhà bị máu tươi chảy qua, cứ như là từ trước tới nay chúng đã lặng yên như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai tên hộ vệ thân tín còn lại nhìn thấy đồng bọn đã chết, thầm nghĩ mình cũng khó chạy thoát, trong nội tâm hung ác, dùng tay trái rút ra một cây búa, nhằm ngay hướng Sở Thiên xông tới, chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên cảm giác bị người kéo lại, tiếp theo là một sức mạnh cực lớn kéo bọn chúng lên, hung hăng quăng lên vách tường, Cô Kiếm tiến lên vài bước, thuận tay nhấc lên hai cây thương, dùng sức mạnh của cơ bắp phóng ra, trong nháy mắt, đầu thương đâm vào yết hầu của hai tên đó. Hai tên hộ vệ thân tín chỉ có thể đau đớn nghe tiếng máu tươi chậm rãi chảy ra, sau đó chậm rãi chết đi, một đời dùng thương, cuối cùng cũng là bị cây thương kết thúc tính mạng.
Diệp Tam Tiếu sắc mặt tái mét, hai mắt mỏi mệt, thần sắc đau khổ nhìn bốn tên hộ vệ thân tín của mình chết đi. Bọn họ nếu chết đi, về sau toàn bộ bang Phủ Đầu là do chú Vương định đoạt. Diệp Tam Tiếu thở một hơi thật dài, thật sự không cam lòng.
Chú Vương nhặt một cây búa lên, nét mặt biểu lộ mối hận cũ đã nhiều năm, từng bước thẳng hướng đến Diệp Tam Tiếu, khiến cho y cảm nhận được hơi thở của cái chết đang từng bước từng bước một tới gần.
Sở Thiên cảm giác có gì đó không hợp lý, nhưng lại nói không nên lời, trong tay cầm sẵn hai đồng tiền xu, thời điểm chú Vương còn cách Diệp Tam Tiếu hai mét, trong mắt Diệp Tam Tiếu hiện lên một tia xảo trá vui vẻ. Sở Thiên cả kinh, rốt cuộc đã biết là lạ ở chỗ nào, hô to một tiếng:
- Chú Vương cẩn thận.
Đồng tiền xu trong tay cũng vội vàng hướng về Diệp Tam Tiếu đánh tới.
Ánh mắt Diệp Tam Tiếu vừa bắn ra, cả người bỗng nhiên linh động hẳn lên, trong tay bỗng xòe ra một cây búa, hung hăng đánh về phía chú Vương. Chú Vương hơi sững sờ, không kịp phản ứng, búa đã nhanh chóng chém tới trước mặt rồi. Y nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Tam Tiếu lại có thân thủ như vậy. Y đi theo Diệp Tam Tiếu bao nhiêu năm trời, chưa từng thấy lão gia luyện qua một chiêu một thức nào, chưa từng múa qua một đao một búa nào. Chú Vương hiện tại mới nhớ lại Diệp Tam Tiếu vào xế chiều mỗi ngày đều một mình ở trong thư phòng suy nghĩ về, vốn dĩ tưởng rằng lão gia chỉ là ở bên trong yên tĩnh suy nghĩ, không nghĩ tới chuyện luyện công tập võ. Giảo hoạt như thế, thật sự vượt quá dự kiến của chú Vương.
Cây búa của Diệp Tam Tiếu tựa hồ như muốn chém đứt cổ của chú Vương, nhưng chợt nghe thấy hai luồng kình lực bắn tới trước ngực lão, một búa này của Diệp Tam Tiếu có thể chém đứt cổ của chú Vương, nhưng ngực của lão cũng sẽ nhất định bị thương, không có cách nào khác, chỉ có thể chuyển đổi thế công của cây búa, hướng xuống phía dưới một chút, chặn trước ngực. "Leng keng", hai đồng tiền xu rớt xuống, Diệp Tam Tiếu giờ mới biết đó là ám khí do Sở Thiên bắn ra, chỉ có thể tức giận nhìn Sở Thiên lại một lần nữa làm hỏng chuyện lớn của mình.
Chú Vương biết mình không phải là đối thủ của Diệp Tam Tiếu, nếu như không có Sở Thiên cứu giúp, thì chỉ còn chút xíu nữa thôi là mạng đã đánh mất rồi. Vì vậy cảm kích nhìn Sở Thiên, chậm rãi lùi về đến bên cạnh Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, chỉ sợ ta không thể chính tay mình đâm tên cẩu tặc này rồi, làm phiền Thiếu soái thay ta báo thù rửa hận. Một nhà ba người chúng tôi sẽ vĩnh viễn cảm kích Thiếu soái. Lão Vương ta sẽ mãi mãi nghe theo sự sai bảo của Thiếu soái, muôn lần chết cũng không từ.
Cô Kiếm và Thiên Dưỡng Sinh cũng không ngờ Diệp Tam Tiếu lại gian xảo như thế, một bản lĩnh tốt như vậy mà ngay cả thân tín bên cạnh mình cũng không biết. Có thể thấy được tâm cơ của Diệp Tam Tiếu thâm sâu như thế nào, cũng có thể thấy Diệp Tam Tiếu chưa bao giờ hoàn toàn tín nhiệm người bên cạnh. Nếu không thì cũng sẽ không thủ thế như vậy. Sở Thiên cũng là vào thời khắc mấu chốt cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Diệp Tam Tiếu mới nhớ tới một chuyện không hợp với lẽ thường tình. Hắn cảm thấy bản thân đáng lẽ đã phải sớm đoán được Diệp Tam Tiếu không phải là người tay chân trói gà không chặt rồi. Làm gì có chuyện một người không tài giỏi, hoặc là một lão già quê mùa có thể ngồi lên cái ghế lão đại vào hạng nhất nhì trong hắc bang ở Thượng Hải? Chẳng qua là không ngờ tới một người yếu đuối thế này, mà thân thủ lại tốt như vậy, ngay cả chú Vương là thân tín mà cũng không biết lão gia mình giỏi võ công. Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người mà lại hợp tình hợp lý, không phải là bọn họ quá bất tài, mà là Diệp Tam Tiếu quá giảo hoạt.
Cây búa của Diệp Tam Tiếu dưới ánh đèn lóe ra hàn quang, nhìn chú Vương vẫn còn đứng cách đó không xa, không khỏi thở dài, thần sắc cô đơn nói:
- Tên phản bội, không ngờ cuối cùng mày không chết dưới lưỡi búa của Diệp Tam Tiếu ta, quả thực là ý trời muốn diệt Diệp Tam Tiếu ta, muốn hủy bang Phủ Đầu của ta.
Sở Thiên tiến lên một bước, chắn trước mặt chú Vương, sợ Diệp Tam Tiếu sử dụng âm mưu quỷ kế gì đó giết chú Vương. Chú Vương đối với Sở Thiên mà nói, có tác dụng hết sức quan trọng, lúc này thật sự không thể để chú Vương chết đi được. Hắn cười cười nói:
- Diệp Tam Tiếu, đêm nay ông hãy suy nghĩ thêm về kết cục của mình đi. Thời gian không còn nhiều đâu, nhìn ngắm thế giới đẹp đẽ này thêm đi, nếu như có nguyện vọng gì thì cứ nói ra, có lẽ tôi có thể giúp ông thực hiện.
Diệp Tam Tiếu liền cười lên ba tiếng, lẳng lặng nhìn Sở Thiên, trong mắt toát ra ý yêu thích:
- Sở Thiên, cậu đúng là kỳ tài trăm năm có một, mỗi một chiêu một bước, cậu đều tính toán chính xác như vậy. Về mưu lược mà nói, toàn bộ bến Thượng Hải, cũng chỉ có cậu là có thể đối chọi với ta. Với thân thủ mà nói, chỉ sợ vẫn là chỉ có ngươi mới có thể đánh một trận cùng ta. Đêm nay ta sẽ chết, ta chỉ cầu được cùng cậu đánh một trận, để cho ta chết cũng không hối tiếc.
Lời nói của Diệp Tam Tiếu rất tuyệt hảo, Sở Thiên lại nghe ra được ý tứ trong đó, Diệp Tam Tiếu muốn cùng mình quyết chiến một trận công bằng, lợi dụng điều này để tìm một đường sống. Diệp Tam Tiếu biết, chỉ cần Sở Thiên và lão quyết chiến một hồi, chỉ cần lão thắng, thì Sở Thiên cũng sẽ không để cho người khác giết lão nữa. Có lẽ đây là phong độ của Sở Thiên, cũng là nhược điểm của hắn.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Diệp Tam Tiếu, tôi và ông đều là người thông minh, nói chuyện thẳng thắn một chút thì tốt hơn. Tôi cho ông một cơ hội, nếu như ông thắng, chúng ta đi, nếu như tôi thắng, thì ông sẽ chết.
Trong mắt chú Vương cả kinh, sợ Sở Thiên ngộ nhỡ thua Diệp Tam Tiếu, như vậy chẳng phải là mình báo thù không được sao, đang định nói chuyện, Sở Thiên nhìn y khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ tự tin. Vì vậy y yên tâm không nói gì nữa, cứ theo kế hoạch, lặng lẽ đi ra cửa xử lý tình hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.