Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 47: Cô Chấp Nhận




Thú nhân lúc đi săn thường hay bị thương, những vết thương nhẹ thì có thể dựa vào tố chất tự thân của thú nhân sẽ nhanh chóng được chữa khỏi, nhưng nếu nghiêm trọng hơn chút, sẽ tìm đến nhà tế ti chuyên tư trông nom dịch thánh thụ để chữa trị, mà giống cái trừ bỏ thể chất quá yếu ớt muốn cải thiện cơ thể bên ngoài, thì trên cơ bản cũng sẽ không tìm tới đây, bởi vì bộ lạc đối với giống cái rất coi trọng, cho nên hạn chế thấp nhất không cho bọn họ tiếp xúc với nguy hiểm. (k có nguy hiểm -> k bị thương -> k cần tìm đến tế ti)

Mà lúc này, ở một cái hồ chừng mười thước vuông lại nằm hơn mười giống cái! Nước ao màu xanh nhạt chậm rãi chảy xuôi, dưới nước giống cái ngâm toàn thân của mình chìm trong hồ, không có một chút lộ ra ngoài. Những giống cái đó im lặng mà đứng ở dưới đáy ao, nhắm mắt lại, gương mặt an tường kia giống như đang ngủ, nước hồ bích sắc kia không làm cho bọn họ bị sặc tỉnh, ngược lại khiến cho bọn họ càng thêm an tường, giống như trở về trạng thái sơ sinh.

Trái lại bên cạnh hồ, lại vây quanh không ít thú nhân, mỗi người cau mày, sắc mặt bi thương, lo âu, bất an…..

Thánh thụ Lạp Mĩ Đạt Ân —– trong truyền thuyết, thần cây tồn tại từ thiên địa khai sinh đến nay, kéo dài hơn ngàn vạn dặm, cao vút trong mây, cành lá khổng lồ, mây làm lá, mưa làm hoa, sơn làm cành, địa làm rễ, không ai có thể nhìn thấy toàn cảnh của thánh thụ, cho nên mọi người có thể nhìn đến cũng chỉ là một góc băng sơn kia, thú nhân đời đời đều sinh hoạt tại dưới gốc cây thánh này, bọn họ tin tưởng chỉ cần ai có thể đi lên tới đỉnh của thánh thụ, thì người đó có thể gặp được Thần của thế giới.

Chất lỏng của thánh thụ Lạp Mĩ Đạt Ân dưỡng dục thiên thiên vạn vạn thú nhân cùng phi thú nhân, mấy chén nhỏ có thể cải tạo thể chất giống cái, vì giống cái cung cấp năng lượng giúp họ sinh trưởng, cũng có thể làm cho tiểu thú nhân thành công hóa người, ngoài ra còn có một năng lực cơ bản nhất, đó chính là —– trị liệu!

Như vậy nó rốt cuộc là như thế nào đây? Thỉnh mọi người nhìn xuống xem đoạn chuyện xưa phía dưới:

Hôm nay, thời tiết nắng ráo ~ cảnh sắc tươi đẹp ~ trăm hoa đua nở ~ ánh mặt trời ấm áp ~ tóm lại chính là thời tiết tốt a ~~ Thế nhưng! Có cần mẹ kiếp đến như vậy không hả! Sao xui xẻo vậy trời! Ta nhất định phải hung hăng ‘ba’ mà bức đi ra a!

Ta đứng ở trên thổ địa kỳ quái nghiến răng nghiến lợi! Nếu ta có miệng nói! Hận a! Ta Lộ Khả Khả bất quá là ở trên đường bị ngã gãy xương chân mà thôi! Vì sao tỉnh lại thì phát hiện mình xuyên qua! Xuyên thì xuyên đi, tốt xấu gì cũng để cho ta xuyên qua địa phương tốt tốt chứ, ta cắn răng, phải biết rằng ta thế nhưng là một hủ nữ a, yêu thích các loại cường công, nhược công, quỷ súc công, nữ vương công…. Còn có các loại cường thụ, nhược thụ, ngạo kiều thụ…. Tóm lại, công đức vô lượng, vạn thụ vô cương, ngài không cho ta làm công, làm thụ cũng tốt vậy, vì sao là cây! Là cây chớ!

Lệ rơi đầy mặc đứng trên mặt đất, ta muốn bước đi cũng bước không được, ngay cả mặt cũng không có! Tay…. Nhánh cây có cái rắm gì a! Hơn nữa ta còn đứng ở một mảnh rừng rậm, người ở hoàn toàn không có! Từ nay về sau tiểu công tiểu thụ phải rời xa ta mà đi rồi sao! Hỗn đản!

Ta vốn nghĩ, trên địa cầu chuyện nhân loại chặt cây cối xảy ra nhiều như vậy, tổng có một ngày sẽ chặt trúng ta đi? Đến đây đi, chém ta, ta kiếp sau có thể xuyên qua trên người một tiểu công!

Khả ta đợi một năm rồi lại một năm, vì sao một nửa bóng người cũng không thấy đâu! Còn có! Cái cây này tuổi thọ bao nhiêu vậy trời? Vì sao mấy trăm năm qua đi, ta vẫn sống nhăn thế này? Không phải sẽ vĩnh viễn không chết chứ?! A có cần khốn kiếp đến thế không đây! Tâm ta vắng lặng tịch mịch quá đi!

Rốt cuộc ở ta tiếp tục nội lưu n năm sau, dưới tàng cây của ta rốt cuộc tới một cái ‘sinh vật’. Lúc này ta đã muốn kéo dài trăm dặm, là khỏa ‘đại thu che trời’ a! Sau khi ở trong lòng ói mửa n đại thần xuyên khốn kiếp, ta bắt đầu đánh giá ‘tiểu gia hỏa’ đến bên người: vòi, sừng hươu, mắt sư, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn, vó ngựa, trừ bỏ cái đuôi không giống đuôi trâu, mà là xõa tung giống đuôi hồ ly, quả thực chính là một con kỳ lân!

Lộ Khả Khả (⊙o⊙)! Ngươi đụng đại vận! Ngươi nhìn thấy thần thú! Nhanh nhanh khiến cho thần thú cứu cứu ngươi đi!

Ở trong lòng đem từ cầu cứu mãnh liệt mà cân nhắc một lần, sửa sang xong từ ngữ, biên thành từ tối động lòng người “Help me!”

Khả….. Ta phải như thế nào cầu cứu? Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng nữa! Ni mã! Cố gắng cái rắm a! Ta một thân cây lại không có miệng! Còn cầu cứu cái rắm!

Trơ mắt nhìn con kỳ lân kia đi xa, Lộ Khả Khả bi thương mà tiếp tục nội ngưu…. Hỗn đản! Đừng để cho ta thấy ngươi lần nữa! Loại cảm giác cầu cứu không được rất nghẹn khuất có biết hay không hả!

Nén xuống cơn tức mà lại qua không biết bao nhiêu năm, hôm nay Lộ Khả Khả đang buồn ngủ thì lại đột nhiên cảm giác được một phân chi của mình bị công kích!

Giật mình một cái đem cơn buồn ngủ đánh bay, ta đem ý thức chuyển hoán đến phân chi bị công kích kia! Ni mã! Rốt cuộc nhìn thấy hỗn đản ngươi a!

Chỉ thấy một cái ‘tiểu nhân’, khụ, được rồi, người này xác thực so với những nam sinh mình gặp trước khi xuyên qua quả thực cao tráng không ít! Nhưng hiện tại….. Ta vẫn là không nhìn đi, (┬▽┬)~┴┴.

Làm người ta ngạc nhiên là người này nhưng lại bị thương rất nặng, toàn thân cao thấp đều là máu, ngực còn có một vết thương thật dài, máu còn róc rách chảy ra ngoài! Nhìn miệng vết thương, tựa hồ là bị một loài thú khổng lồ nào đó làm. Tầm mắt dời xuống tiếp, đi vào địa phương làm người ta hài hòa —- ai nha! Này rất to lớn hùng dũng nha! Đây tuyệt đối là một cái tiểu công! (Mộng: cô hem có dây thần kinh xấu hổ mà *đỏ mặt ing~*)

Ta rất lờ kích động nhoe, thiệt lờ vui sướng a, ta rốt cuộc nhìn thấy người rồi! Còn là một công nữa a! (≧▽≦)~┴┴

Khả ta vui không được bao lâu, cái ‘đầu sỏ’ làm cho nhân loại bị thương kia xuất hiện, giống như một con dao sắc nhọn, hàm răng lóe ra hàn quang, trong đôi mắt to như đèn lồng tất cả đều là thị huyết, từng bước mà tới gần cái nhân loại hôn mê kia…..

Ta nổi giận! Hỗn đản a! Không cho phép ngươi tiến tới gần nữa có nghe không! Ta thật vất vả chờ được một nhân loại xuất hiện! Làm sao ngươi có thể gây tổn thương hại hắn! Không có hắn, ta đi tìm ai đốn cây a! ( ̄皿 ̄)~┴┴

Quái thú đáng sợ nghĩ rằng bữa tiệc lớn đã tới tay thì lại đột nhiên phát hiện mình bị một cỗ cự lực ném lên trời, trong đôi mắt to lớn tất cả đều là nghi hoặc: tại sao nó cách mặt đất càng ngày càng xa? Như thế nào bên cạnh nó lại lành lạnh rờn rợn? Nó đang bay sao? Ta bay ~ ta bay ~ ta bay bay bay ~ ai? Tại sao lại rơi xuống dưới rồi? (M: em thú này kute ghê > <)

Sau khi tấu bay quái thú, ta vui vẻ ~ Hắc! Ta cư nhiên có thể động! Ta dùng kỹ năng đem con phá hoại kia vứt đi!

Thật tốt quá, ta thế nhưng có thể trượt* đến chung quanh a ~~ ta chuyển… (╬ ̄皿 ̄)凸! Hố cha mà! Ta cái đầu lớn như vậy có thể dời đi đâu a!! Rễ của ta đâm quá sâu có biết không! Bất động không di chuyển được a**!

*Trượt: ở đây nói cô ấy có thể di chuyển ý thức của mình phân đến khắp toàn thân của thân cây

**Ở trên ẻm chỉ có thể điều khiển động đậy nhánh cây đem con quái kia đánh đi, nhưng lúc sau ẻm muốn di chuyển cả thân cây, nhưng rễ cấm sâu, thân cây lại lớn, nên k thể di chuyển được a.

“Khụ, khụ,…” Người dưới tỉnh lại? Ta cúi đầu xuống, hảo nha, người này không phải tự tỉnh, mà là bị cuồng phong của ta quét tới bay trong gió, sau đó bị quăng ngã một chút, chỉ rên rỉ mà thôi.

Này phải cứu như thế nào đây? Dùng một cành cây chà xát chà xát dưới cằm mình(khụ, đây là tưởng tượng ra a —_—), thuốc cầm máu? Ta không có, băng vải? Ta cũng không có, nhưng ta có lá cây, có tính không? Trước băng lại? Băng như thế nào? Chưa học qua a.

Nhìn nhìn người nào đó hộc máu đến càng khó chịu, ta quyết định vẫn là trước dùng lá cây bọc lại nói sau, đem nhánh vừa mới quẳng quái thú khi nãy đưa tới, thân thể nhân loại nhỏ bé kia so với chính mình không đáng kể, đem trọn cái nhánh cây đắp lên, khép lại, đem nhân loại thành miếng thịt kẹp lại, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài để hô hấp. Ân, rất tốt.

Đáng thương mỗ thú nhân chẳng những bản thân bị trọng thương, còn bị mỗ cây trói đến khó thở, ở cực lực đè xuống, xương cốt toàn thân răng rắc vang lên, thương thế liên tục tăng thêm, xương sườn không biết bị gãy mấy cái….

Ai? Nhân loại này như thế nào đỏ bừng cả mặt, bộ dạng không thể hô hấp? Này hẳn không phải là thẹn thùng đấy chứ? Tiếp tục xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ, ta rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, nha….. Nguyên lai là quấn quá chặt a!

Biến thành đại thụ thì điểm này thật sự không tốt, hoàn toàn không thể khống chế được lực đạo! Hơn nữa ai bảo ta lần đầu tiên phát hiện mình động được a! Oa ha ha ha ha….

Vì thế, một gốc cây đại thụ giãy dụa thắt lưng chi (cành)? Cười đến run rẩy cả người… ̄▽ ̄|||

Cái nhân loại này mạng thực sự dai nha ~ Lộ Khả Khả không ngừng cảm thán, mấy ngày nay nàng quan sát tên nhân loại kia, ba ngày trước, tên nhân loại kia một bộ dạng sắp chết đến nơi, ngay cả chính cô cũng không ôm cái hi vọng gì, kết quả trải qua ba ngày, vết thương trên thân người này thế nhưng bắt đầu khép lại, kết vảy rồi liền sẹo.

Chẳng lẽ có cái bí quyết gì? Đem thú nhân vẫn còn đang mê mang chuyển người lại, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy nhánh cây của chính mình, dừng một chút, đem nhánh cây của mình dời đi một chút, lại phát hiện trên thân người kia che kín chất lỏng màu xanh biếc!

?Ân?? Đây là cái gì? Chất lỏng màu xanh biếc kia thẩm thấu vào trong cơ thể trần trụi của nhân loại kia, từng ti từng tí mà xuyên qua miệng vết thương chui vào, chỗ vết thương đụng tới chất lỏng giống như có ảo thuật, hai bên da thịt nhanh chóng khép lại với nhau, sau một trận co rút, chỗ kia thế nhưng hoàn toàn tốt lắm! Ngay cả sẹo cũng chẳng lưu lại, nhưng nếu là miệng vết thương quá lớn như vừa rồi thì chỉ lưu lại một ít sẹo!

A li li!? Đây là thần mã!? Dọc theo chất lỏng màu xanh biếc dời xuống! Mao! Cư nhiên là ‘máu’ của chính mình a! Hỗn đản!

Thì ra lần trước lúc quẳng quái thú kia lại chẳng may đem cành nhỏ của mình bẻ gẫy, lúc ấy rất cao hứng không chú ý, hiện tại vừa thấy, chậc chậc, thiệt không biết chất lỏng của mình thế nhưng còn có thể trị thương, hơn nữa —- vì mao, nhánh cây của mình vừa đứt thì ‘đổ máu’ a, những nhánh cây của mấy cây khác căn bản không có vấn đề gì cả! Lật bàn! ( ̄皿 ̄)~┴┴

Nhưng nếu có thể cứu người, vậy thì trước không thèm để ý. Nhân loại a ~ nhanh nhanh tỉnh lại đi ~ tỉnh lại chặt cây nga ~ vù vù.

Nhưng đáng tiếc là thú nhân xui xẻo này sau khi tỉnh lại đối với việc mình vẫn còn sống vô cùng ngạc nhiên, trông thấy trên người mình quấn quít lá cây cùng chất lỏng thì lại cao hứng hoa chân múa tay vui sướng, tuy rằng không rõ bộ phận quan trọng nào đó của mình vì cớ gì bị bọc so với những nơi khác dầy gấp 3 lần, nhưng cái này hoàn toàn không ngăn được hắn đem đại thụ trở thành thần vật mà cúng bái quỳ lại, hoàn toàn không để ý ý tưởng chân tâm của Lộ Khả Khả, cao hứng phấn chấn mà rời đi.

Ngay lúc Lộ Khả Khả ai oán cắn khăn tay, mỗ thú nhân biến thành thú thân (hình thú) khoái trá mà bay mất, hắn muốn chạy về bộ lạc, nói cho đồng bạn biết nơi này có một gốc thần cây có thể chữa trị vết thương! Này nhất định là Thú Thần ban ân!

Mao! Đây là con tôm?! Cái nhân loại được chữa trị kia cư nhiên biến thành lão hổ! Còn có thể bay! Chẳng lẽ ta không phải xuyên qua đến rừng rậm của một địa cầu nào đó, mà là tiến vào thế giới yêu quái?! Ngao —– không phải đâu!!

Ngay tại Lộ Khả Khả không ngừng rối rắm, thú nhân ngày nào đó rất nhanh dẫn theo một đám người tiến tới, bọn họ cúng bái thần cây, dưới tàng cây thành lập một tân bộ lạc bắt đầu sinh sống.

Lúc sau vì đối với thần cây tỏ vẻ tôn kính, vi nó đặt tên: Lạp Mĩ Đạp Ân, ý dụ: Đại Địa Chi Mẫu. Trong bộ lạc cử hành nghi thức, để cho thần cây tuyển ra một vị tế ti chuyên môn phụ trách trông nom thần dịch.

Nhưng Lộ Khả Khả lại không thể nào thích, vì vậy quái nhân số 1 (danh hiệu mới đặt), mang theo quái nhân số 2, số 3, số 4… Nhưng vì sao bọn họ đều phải quấn ở trên eo một tấm da chứ hả?! Nhìn không tới thứ tốt được a!!!

Lộ Khả Khả không ngừng mà bắn phá (ý thức) về bộ lạc thú nhân phía dưới, không ngừng mà tìm kiếm JQ, trải qua n năm ở chung, nàng sớm đã học biết được ngôn ngữ của các bộ lạc. Nàng đã hoàn toàn không trông cậy vào đám thú nhân sẽ chặt cây nàng, hiện tại làm cho nàng tối hưng phấn chính là mỗi ngày có thể nhìn thấy cơ tình, cặp đôi ở mọi nơi, đó cũng là lạc thú duy nhất của nàng, không nghĩ đến nơi này cư nhiên là thế giới Thú Nhân, hơn nữa không có nữ nhân, chỉ có giống cái —- nam! Đây là tiểu thụ a, về phần tiểu công —– kia tuyệt đối đều là cường công! Ôn nhu công! Sủng nịch vô bờ bến có biết hay không!

Cơ hồ mỗi một phân chi của nàng đều có một bộ lạc dựa vào mà sinh sống, cho nên nàng hầu như đều nhìn qua cơ tình của từng cái thú nhân, cường công x nhược thụ, cường công x phúc hắc thụ, quỷ súc công x nữ vương thụ…. Phốc ~ mỗi ngày có thể nhìn đến chảy máu mũi bay bay a! (Mộng: cô có mũi hả = =)

Nhưng làm cho nàng để ý nhất cũng là bộ lạc hổ thú sống dưới thân mình! A, a lúc trước thời điểm tuyển tế ti, nàng cố ý đều chọn các loại mỹ nhân thụ, sau lại phát hiện đó là một phúc hắc thụ, nhưng cũng không sao, vốn tưởng rằng có thể xứng được một phúc hắc công hoặc cường công, nói ví dụ như Tử một nữ vương công này, chậc chậc, hai cái đều là nhất đẳng đại mỹ nhân a, nhìn thiệt đẹp mắt. Vấn đề là hai người này rõ ràng cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên a, lại mỗi ngày gặp mặt thiếu đều ngao ngán đến ói mửa, nói chuyện đều là những câu trong bông vải giấu kim, giết người không thấy máu, chậc chậc, càng đặc sắc chính là cư nhiên mỗi lần đều là Lan mỹ nhân thắng! Bất quá hoan hỉ oan gia cũng không tồi a, kết quả người ta cư nhiên tìm Tạp Ân chất phác công này! Còn là một loại ngu ngốc công! Cắn răng, phúc hắc mỹ nhân Lan, rất không phúc hậu a!

Mà làm cho người ngạc nhiên là —— Tử! Ngươi có lầm hay không chứ! Ngươi là nữ vương công đi?! Đúng không? Khí thế ngươi mỗi lần tấu người đâu rồi? Nụ cười nữ vương nén giận kia của ngươi đâu? Vì sao những thú nhân trong bộ lạc hướng ngươi cầu ái, cuối cùng đều là nửa sống nửa chết, mà tên kia, tên tiểu tử Lang tộc kia cư nhiên khiến ngươi dậm chân ăn giấm! Cuối cùng đem bản thân đều hiến dâng cho ngươi ta rồi! Còn bộ dáng chết cũng không thừa nhận, ngươi là ngạo kiều phải hay không!

Mỗ trong nội tâm một bên “Chậc chậc” nuốt lấy nước miếng, tản chút phấn hoa (phấn này của ta có tác dụng thôi tình nga ~), vừa thưởng thức quan sát ‘hiện trường trực tiếp’ trước mặt —– ân được rồi, tay duỗi xuống chút nữa, Bố Luân cố lên, đem da thú phía dưới kéo xuống, kéo, kéo, oa, vật nhỏ của Tử thiệt đáng iu, bộ lông cư nhiên cũng là màu tím da ~ tuyệt vời ~ oa oa, chân tái nâng lên một chút, cao thêm chút nữa, mau nhìn đến tiểu OO nga ~ ti —— ai nha, máu mũi càng chảy càng nhiều, ta không được rồi, rất tuyệt, quả nhiên đem nhánh cây trát ở trong bộ lạc tạo thành một cây nhỏ quả nhiên là chính xác, này không một đôi ở trong bụi cây đánh dã chiến, ta cho ngươi chỗ dựa lưng áp tiểu thụ XXOO, đủ huynh đệ đi? Ừ, lại lật người làm nữa, đúng đúng, dùng sức, lại dùng sức chút, tốt nhất là dùng hình thú làm luôn vài lần…. Phốc —-

Tế ti Lan đứng ở dưới gốc cây thánh, không rõ mà nhìn chất lỏng màu xanh biếc không ngừng từ phía trên nhỏ xuống, nhíu mày, vì cái gì thánh thụ thường thường nhiểu chất lỏng từ trên xuống? Chẳng lẽ thực có thần sống trên đó? Nhưng tại sao những đồ vật khác không rơi xuống, mà dịch cây lại rơi xuống? Xoa xoa cái trán, trở về phòng nghỉ ngơi thôi, gần nhất Tạp Ân luôn không biết tiết chế, làm cho xương sống thắt lưng của hắn luôn đau nhứt….

Rất, rất là đáng sợ ~ ngao —— Tri chu a, là tri chu a! Hỗn đản! Thuốc diệt trùng đâu!

Thứ này không ngừng từ bên ngoài tiến vào, tiểu tâm can của ta a, thiếu chút nữa bị hù mất rồi, chẳng lẽ ngươi không biết nữ sinh sợ nhất là thứ đồ chơi tri chu này sao! Cho dù hiện tại biến thành đại thụ, nhưng tâm hồn ta vẫn là một nữ nhi yếu ớt a hỗn đản! Ta 凸ngươi đại thần cho ta xuyên qua không thể tự chăm sóc mình! (ý là làm 1 cái cây k có khả năng phản khán hay chạy được)

Bất quá, may mắn các thú nhân thực cấp lực, đem bọn chúng thủ tiêu, nhưng chuyện ta đoán cũng tới rồi, một đại đội a, một đại đội giống cái cùng một phần tiểu thú nhân toàn bộ nằm ở dưới thân ta, đừng hiểu lầm, đơn giản là ta mỗi ngày chảy máu mũi tích lũy rất nhiều, cho nên phía dưới hình thành một cái ao máu mũi, khụ…. Là hồ nước thiên nhiên!

Máu của ta là đồ tốt a, có thể trị thương thế cho giống cái, giúp họ giữ lại tính mạng mình, nhưng nhân số quá nhiều, trong cái ao của ta đầy người, nhưng còn có mấy chục người không thể đi vào, bởi vậy ta lại bị lấy máu ╮(╯_╰)╭.

Nhưng hoàn hảo, các giống cái đều được cứu chữa, bao gồm cái đồng hương của ta a, đồng hương ~

Đừng tưởng ta không biết, thời điểm hắn xuất hiện ta liền biết, ngày ấy đột nhiên bầu trời nổ ra một tiếng vang thật lớn, Lâm Thông Bảo liền lóng lánh xuất hiện! Khụ! Được rồi, ta buồn nôn, khả ta không phải rất cao hứng sao?

Nói đến lúc ấy a, thiên không nơi nào cũng từng trận run động, ta nhấc đầu? Liền nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ nhỏ, một nhân loại từ bên trong rớt ra, ta bình tĩnh quan sát, hắc! Một thân tây phục, ngực đeo hoa nhỏ, trên tay cầm lấy một tờ giấy đỏ khai trương. Ta lúc ấy liền kích động, bởi vì trên tờ giấy kia viết: “Made in china”! A không phải, là chữ trung hoa: Khách sạn XX mới khai trương!

Văn tự này quá quen thuộc! N vạn năm không dám quên! Ta thật muốn rơi lệ, rốt cuộc đến một cái đồng hương a! Nhưng mà hắn rơi như thế sẽ ngã chết đó, cho nên ta tâm địa thiện lương dùng lá cây tiếp được, còn ở bên cạnh hắn họp lại thành một cái hang nhỏ chuẩn bị cho hắn ở sau khi tỉnh lại!

Khả người này cư nhiên hoàn toàn không lĩnh tình a! Chẳng những không nhìn tiểu hang ổ ta thiết kế —– một bó lớn lá cây biến thành bao đồ ăn tạo thành hang, nghiêng ngả lảo đảo mà hướng tới cái động nhỏ của một cái cây…. Ta là người văn minh lòng dạ rộng lượng, ta không so đo với ngươi T_T

Sau lại còn phát hiện nhóc con, vậy mà có năng lực không gian? Mao a, ta (╬ ̄皿 ̄)凸, ta vận con rệp, lại biến thành cây, vì cớ gì vị lão huynh này lại có đãi ngộ như vậy, còn có tùy thân mang theo nữa chớ! Quả nhiên là đại thần xuyên việt là đang đùa ta mà!?

Căn cứ chất lượng nhân tài? Đạo lý không thể buông tha, ta quyết định đem hắn đào tạo thành một tiểu thụ chất lượng tốt! Hơn nữa còn là NP thụ! (ta đây tuyệt đối không phải ghen tị!) Công thứ nhất cứ quyết định là Viêm tiểu tử này đi, bởi vì nhi tử nhà hắn đã chạy ra ngoài (Tiểu Lạc chạy ra ngoài tìm Viêm bị lạc trong rừng ở chương 3,4 gì ấy), đó là một cơ hội tốt a! Vì thế ta dẫn a, vạch a, dẫn a, vạch a mà trước đem nhi tử nhà Viêm đến gặp hắn đầu tiên, tiếp theo liền lừa a, dụ a, lừa a, dụ a mà tăng mùi nhi tử nhà Viêm lên để cho Viêm ngửi được tìm tới, quả nhiên dựa theo đó mà chạy xuyên qua rừng rậm, hai người rốt cuộc đối mắt gặp nhau, hơn nữa lần gặp đầu tiên còn khẩn cấp mà hôn nhau nữa! Ha ha ha….. Ta quả nhiên có tài ~~

Mà tiểu công thứ hai vốn ta quyết định là Hàn người này, đáng tiếc người này tử cân  não, tên lạnh lùng băng lãnh này cư nhiên nhận định cái Khải Đạt nhị thiếu kia, được rồi, vậy thì đổi thành Tử đi, nhưng mà Tử người này ngây ngô không mắc mưu, người ta Lâm Thông Bảo nhìn đến thất thần thế kia, hoàn toàn là có cơ hội a! Khả cố tình Tử hoàn toàn không để ý tới, ta liền đem ngoại nhân tiến vào, làm cho hai người bọn họ cùng một chỗ, khả tên kia ngay từ đầu hoàn toàn không có cảm giác với Lâm Thông Bảo, ta liền buồn bực, Lâm Thông Bảo ngươi không thể có mị lực chút sao?

Kết quả chờ Viêm cùng Lâm Thông Bảo hai người tình nồng mật ý, ngay cả những tên trong bộ lạc theo đuổi Lâm Thông Bảo toàn bộ cũng đều đánh không lại Viêm, còn Tử người này cũng không tham gia, còn bị ngoại tộc lừa đi.

Ta cũng không tin, kế hoạch vạch ra cứ thế mà bị phá vỡ! Chậc chậc, tên dã thú này ở trong sơn động đã nghĩ động dục muốn cướp đi lần đầu tiên của Lâm Thông Bảo? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ, vươn nhánh cây vào trong sào huyệt của lỗ ca côn trùng dùng sức quấy rối, lại tỏa ra chút phấn thôi tình ~ hừ ~ xem ai có thể ở trong tiếng thét chói tai của lỗ ca côn trùng mà tiếp tục động dục a! Hắc hắc ~~ (đến bây giờ ta mới biết nguyên lai là cô khiến ta ăn xôi hụt lần đó *bóp cổ*)

Quả nhiên, trong bóng đêm, mỗ thú nhân kia xanh mét mặt mày quả thực là một phong cảnh xinh đẹp a~ hơn nữa vành mắt đen kia…. Phốc ~ ta quá thành công ~ meo meo —– mỗ cây cười run rẩy hết cả người (cây chứ?) ~~~

Sau Áo Đức Mạn người này đến đây, ta chỉ biết đây tuyệt đối là nhân tuyển tốt a, tuy rằng tên này có điểm nhàm chán, nhưng thân phận —– đệ đệ Viêm, so với người khác càng có thể ‘gần quan được ban lộc’ a, sức mạnh —– tuyệt đối không thua Viêm a; khuôn mặt —— đây tuyệt đối là cường công a! Cường công! Mị lực —— hai người vừa thấy mặt, một cái tò mò, một người mắt lấp lánh, nhân tuyển tốt a nhân tuyển tốt!

Ta tung phấn hoa —– bị gió thổi qua, chỗ đứng dưới gió biến thành Viêm T_T, kết quả lăn giường biến thành hắn! Ta dùng thực vật dụ dỗ Lâm Thông Bảo đến nhà Áo Đức Mạn, kết quả nửa đường bị Viêm một cước giẫm lên diệp tử giấu dưới nhánh cây! Kiền kiền thúy thúy mà chặt đứt…. Nội ngưu gào khóc trở về chỗ mình, nhìn hai người hồn nhiên bất giác mà tương thân tương ái trở về nhà T_T. Giận! Ta dứt khoát, chờ Viêm ở trên đường về nhà chuẩn bị một ám côn, đem cành chui vào trên đường Viêm đi qua, kết quả thân hình thú nhân chợt lóe, ta hung hăng rơi vào khoảng không, trái lại còn quất trúng cây khô của mình, cái kia đau nha….. Nhìn thú nhân mạc danh kỳ diệu mà sờ sờ đầu mình đi xa, ta…. Ta không khóc…. Ta tuyệt đối không khóc… …..... …. Ngao ô ——

Được rồi, ta thừa nhận ta thất bại, cắn khăn tay ing~

Nhưng nhìn đến Lâm Thông Bảo bị thương, thú nhân kia như đứt từng đoạt ruột, mắt xích dục huyết, biểu tình hận không thể để mình chịu thay, thực sự làm cho ta cảm động quá đi, yên lặng đem tâm huyết bản mạng của mình nhỏ vài giọt lên thân thể Lâm Thông Bảo, tâm (tim) huyết của bản mạng mình là thứ càng thêm quý giá, một giọt tâm huyết có thể sánh bằng ngàn vạn lần chén lục huyết bình thường a.

Một giọt tâm huyết, thân mình nhất thời héo xuống, hữu khí vô lực nhìn thoáng qua Lâm Thông Bảo hô hấp đã được bình ổn, lòng Khả Khả cũng được an tâm.

Ta quyết định trước ngủ một giấc thật say, hừ, tiểu tử kia đừng tưởng rằng ta hiện tại bỏ qua cho ngươi, chờ ta ngủ hai ngày, ta chẳng những còn tiếp tục tìm tiểu công cho ngươi, ta còn muốn, ta còn muốn nhìn bảo bảo của ngươi nữa nha!

Giang hà bất tẩy cổ kim hận, thiên địa sao biết được trung nghĩa tâm!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn mọi người đã hiểu cho chương trước, cũng cám ơn mọi người đưa ra ý kiến ~ chương này ta suy nghĩ kỹ rất lâu mới buồn viết ra, ha ha ha.

Bởi vì ta viết không được cái tình tiết gì ấm áp cảm động lòng người, cho nên liền sửa thử theo góc độ viết tràn đầy JQ này ~

Cách kết thúc càng ngày càng gần, nhưng ta một chương cũng chưa viết ra được, nhưng ta đối với phiên ngoại có chút ý tưởng a, ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.