Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 36: Quả Thực Là Lộ Nguyên Hình




Ngày hôm sau, Viêm thần thanh khí sảng mà đi đến quảng trường Đại Bỉ, lưu lại Lâm Thông Bảo ôm chăn rơi lệ —– ni mã! Mông đau muốn chết được! Thắt lưng cũng sắp đứt đến nơi rồi! Thần thanh khí sảng cái rắm nhà ngươi!

Lâm Thông Bảo buồn bực mà nằm ở trên giường đá, cậu biết thú nhân hôm nay phải đi tuyển chọn tộc trưởng, nhưng cậu lại không thể tiến đến quan sát, nghe Khải Đạt nói qua, tộc trưởng Đại Bỉ cùng khiêu chiến không giống nhau, đó là chân đao chân thương (đao thật thương thật) mà đánh, cái gì phong, hỏa hết thảy có thần lực đều xuất ra. Thú nhân hẳn là không muốn để cho cậu đi xem, cho nên cả đêm mới không ngừng đòi hỏi, muốn cho cậu hiện tại không thể bước xuống giường nổi.

Nhớ tới tối hôm qua, Lâm Thông Bảo đỏ mặt, tại sao có thể như vậy chứ. Bản thân từ khi nào thì trở nên dâm đẵng như vậy? Càng nghĩ, quả nhiên vẫn là cái trái cây của Tiểu Lạc có vấn đề đi?

Đang nghĩ ngợi đâu đâu, ngoài cửa xuất hiện một bóng người đi vào, nhìn kỹ, đúng là Khải Đạt. Lâm Thông Bảo nghĩ nghĩ, đại khái Viêm lo lắng cho mình ở một mình cho nên kêu Khải Đạt lại đây bồi cậu.

“Hắc, thân thể cảm giác như thế nào? Nghe Viêm nói ngươi không thoải mái….” Khải Đạt vừa vào cửa liền ào ồn nói, trên thực tế ở trong lòng đang vụng trộm vui sướng, hắc hắc, vẫn là Tiểu Lạc thông minh làm cho Lâm Thông Bảo ăn tình quả, quả nhiên tình quả chính là đồ tốt a ~ nhìn Lâm Thông Bảo nằm ở trên giường, nhìn kỹ còn có thể phát hiện ở cổ lưu lại rất nhiều ấn ký, không cần nói cũng biết tối hôm qua bọn họ nhất định đã làm chuyện tốt gì rồi.

“Hắc hắc, cảm giác như thế nào? Tư vị làm sao?” Khải Đạt tựa như kẻ trộm mà dựa tới, ngón tay còn không ngừng hướng dấu hôn trên người Lâm Thông Bảo chọt chọt, chậc chậc, thật sự là hoành tráng nha.

“Cái gì thế nào.” Lâm Thông Bảo giả ngu, ngăn trở tay Khải Đạt đưa qua, cười mắng: “Ngươi là cái ăn hàng, không ở cùng Hàn nhà ngươi, chạy tới đây không phải là muốn đòi ăn với ta chứ hả?”

“Ai ~ tiểu khả ái ngươi oan uổng người ta, ta nếu không phải nhận lời nhờ vả của Viêm đến xem ngươi mới đến đây sao, Hàn cùng Viêm cũng cùng nhau đi quảng trường rồi, tuy rằng hắn không tham gia, nhưng đại sự trong tộc, hắn cũng là muốn đi nhìn xem. Còn có a, Viêm còn nói ngươi không thoải mái, ta xem sắc mặt ngươi hồng nhuận, hoàn toàn không giống như có chuyện gì, chỉ sợ còn rất là hưởng thụ đi?” Khải Đạt cười tủm tỉm mà nhìn Lâm Thông Bảo, vẫn không quên chấm mút.

“Cái gì cái gì a, ta mới không có….” Lâm Thông Bảo đỏ mặt phản bác, lại không biết nên nói không có không thoải mái tốt, hay không có rất hưởng thụ….

“Được rồi được rồi, nhìn mặt ngươi đỏ thế, ta không nói nữa.” Khải Đạt đem phòng dọn dẹp một chút, liền ngồi ở trên giường đá, nói: “Chờ ngày nào đó ngươi rảnh, chúng ta sẽ cùng nhau đi ra bên ngoài chơi đùa một chút đi, lần trước lúc Hàn mang ta đi đến rừng rậm phía nam du ngoạn, chúng ta phát hiện một nơi rất là tốt, nơi đó phong cảnh rất đẹp, từ phía trên nhìn xuống còn có thể thấy biển nữa! Ngươi chừng nào thì rảnh, chúng ta cùng nhau đi chung được không? Có thể kêu Hàn cùng Viêm mang theo hai đứa mình đi. Còn có ta lần trước ở họp chợ đã phát hiện một thứ ăn rất là ngon a, ta vốn đang muốn….”

“Ngươi ngừng một chút được không? Vừa vào cửa liền nói luyên thuyên không ngừng miệng không thấy mệt ư?” Lâm Thông Bảo buồn bực, có thể đạt đến cảnh giới như vậy trừ bỏ Khải Đạt, còn ai vào đây nữa? Thật sự là nói đến làm cho người ta không chịu nổi.

Khải Đạt nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Lâm Thông Bảo, nói: “Không biết a! Tiểu khả ái, bởi vì hiện tại chỉ có mình ngươi bồi ta nói chuyện thôi nha! Lần này Viêm đi Đại Bỉ, Hàn, Tử, Tạp Ân bọn họ đều đi theo hỗ trợ cổ động, còn Cao thì chắc đang bận rộn cùng Mông nhà hắn nói chuyện yêu đương, Lộ thì cùng mẫu mã nhà hắn ở nhà không thể ra ngoài, chỉ có ngươi là tốt nhất thôi, nhà của chúng ta cách nhau gần nhất, thân thể ngươi lại không thoải mái, ta đương nhiên muốn tới bồi ngươi. Nếu muốn đi tìm nhóm Tân bọn họ nhưng lại quá xa, hơn nữa ta cũng không thể thường xuyên đi tìm họ. Họ….”

“Được được được! Ngươi a, đừng nói những lời nhảm nhí này, ta có việc muốn hỏi ngươi!” Nếu không ngăn lại hắn, thì thật sự không biết hắn muốn xả đến lúc nào.

“Hả? Chuyện gì? Ngươi nói đi, ta khẳng định trả lời cho ngươi vừa lòng.” Khải Đạt vỗ ngực cam đoan.

“Ngươi nói, Viêm bọn họ ở Đại Bỉ đều là sử dụng thần lực sao?” Lâm Thông Bảo có chút không yên lòng, này giống như ma pháp đánh tới đánh lui, nhất định sẽ bị thương a.

Biết Lâm Thông Bảo lo lắng, Khải Đạt an ủi: “Ngươi đừng lo lắng, tuy rằng biết sử dụng thần lực, nhưng mọi người cũng không phải giống như hình thức khiêu chiến lần trước, toàn bộ cùng nhau lên hỗn chiến. Ta nghe Hàn nói qua, loại Đại Bỉ này, đều là từ lão tộc trưởng an bài, để cho mọi người rút thăm quyết định trước sau, đầu tiên thông qua đợt tuyển chọn ban đầu, sau đó mới để cho hai người còn lại cuối cùng tranh đoạt tộc trưởng vị. Hơn nữa đến cuối tộc trưởng chọn người, cũng không phải nói ai thắng, là có thể lên làm tộc trưởng.”

“Hả? Thắng cũng vẫn không thể lên làm tộc trưởng?” Lâm Thông Bảo nghi ngờ, nếu vẫn không thể làm, vậy làm gì phải so đấu chứ?

“Ha ha, không đơn giản như vậy nha.” Khải Đạt tiếp tục nói: “Tộc trưởng không chỉ phải có thân hình cường tráng cùng năng lực chiến đấu cường đại, cũng cần phải có trí tuệ, có năng lực dẫn dắt bộ lạc phát triển ngày càng phồn vinh, cho nên hai người cuối cùng vô luận ai thắng ai thua, đều phải thông qua tộc nhân nhận định. Nếu cuối cùng người thua nọ vẫn thắng được khẳng định nhất trí của tộc nhân, như vậy, người thắng ngược lại không được làm tộc trưởng.”

Thì ra là thế, cái này có điểm tương tự vớ nhân dân bầu cử ở hiện đại, nhưng mà, ngẫm lại trên Địa cầu này một tay tiền, một tay bầu bằng phiếu cử pháp (phiếu theo quy định của pháp luật), còn thú nhân nơi này ngược lại bầu chọn có phần thuần khiến một ít.

Ở trong khi Lâm Thông Bảo lo lắng chờ đợi, một ngày rất nhanh liền trôi qua. Viêm không phụ sở vọng chẳng những giành được chiến thắng trong cuộc so đấu, hơn nữa cũng được phần đông tộc nhân khẳng định, ngày hôm sau liền cử hành nghi thứ kế nhiệm long trọng. Ở trong tiếng kinh hô của Lâm Thông Bảo, Viêm ôm cậu cùng trong một ngày liền cử hành nghi thức kết đôi, từ đó Lâm Thông Bảo cũng được xưng hô nhiều thêm một danh —– tộc nhã mã —- tục xưng tộc trưởng phu nhân.

Sau đó, đúng là một đại đội sự kiện vụn vặt, Lâm Thông Bảo bọn họ rốt cuộc tiến vào nhà mới, mà càng ngày càng nhiều giống cái đi vào nhà bọn họ, thỉnh giáo phương pháp nuôi gà, vịt, thậm chí còn chăn nuôi thêm nhiều động vật ăn cỏ. Lâm Thông Bảo không bao lâu thì nhận được một đống trứng chim, trứng vịt, trứng ngũ hoa. Cơ hồ đại bộ phần đều là giống cái trong tộc đưa tới.

Đối với lần này, Lâm Thông Bảo phi thường cao hứng, có một ngày, cậu cuối cùng cũng đem heo trong không gian của chính mình —- một nhà heo ăn mày toàn bộ lấy ra không gian, tại hậu việc khác chăn nuôi. Càng cao hứng là cậu cuối cùng đem hạt lúa trong không gian, nga, là mạ (cây giống) trồng xuống dất, chỉ cần đợi lớn lên rồi thu hoạch dần.

Mà điều làm cho người ta giật mình nhất là Bố Luân —- người này đến từ lang tộc thú nhân nhưng lại mang đến muối! Thứ này thoạt nhìn không biết tên, nhưng lại từ trong rừng rậm nhặt được một viên đá màu trắng, mới đầu hắn chỉ muốn đến mép rừng uống nước, lúc này lại nghe thấy cục đá này phát ra vị mặn, cảm giác mới mẻ, liền mang nó về trong nhà (hắn ở tạm nhà bên cạnh Áo Đức Mạn), lại cảm thấy Lâm Thông Bảo có hiểu biết về đồ vật này nọ đặc biệt nhiều, cho nên tung tăng mà đem cục đá này đưa cho Lâm Thông Bảo.

Lâm Thông Bảo nhìn cục đá hồi lâu, lại quét một chút rồi đưa lên liếm liếm, mới phát hiện thứ này chính là muối a, nhưng mà cùng muối biển hoàn toàn bất đồng, thứ này là bột phấn từ trên một loại thân cây tiết ra chậm rãi biến hóa thành hòn đá, mặc dù có dính chút bùn đất, lại hoàn toàn là vị mặn của muối, thậm chí còn mang theo một chút quả hương.

Lâm Thông Bảo vui sướng phi thường, trong không gian muối vừa lúc không nhiều lắm, có thể phát hiện muối thật sự là một hảo đại sự kiện, liền nói với Viêm, thú nhân liền dẫn theo một đám người cùng nhau đi khai thác. Bởi vì chuyện này, Tử cùng Bố Luân cuối cùng cũng không còn trợn mắt nhìn nhau.

Sau khi kết đôi, Viêm cùng Lâm Thông Bảo trải qua những ngày sau này xem như cũng yên bình, có đôi khi Lâm Thông Bảo luôn ở dưới thân người tỉnh lại, thú nhân đặt ở trên người cậu làm đến hăng say, làm cho cậu nhịn không được nghĩ muốn một ngụm cắn xuống, nhưng làm như vậy kết quả thường thường sẽ đưa tới thú nhân đối xử càng thêm điên cuồng, thật sự là nội lưu không ngừng.

Ngày ngày chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã tới ngày chín cây, trong bộ lạc thú nhân bắt đầu chậm rãi dự trữ thực vật qua mùa đông. Lúc nghe được Khải Đạt cùng Cao nói đến thực vật thu hoạch được rất khó để bảo tồn, hoa quả rất dễ biến chất hư thối linh tinh lang tang, Lâm Thông Bảo nhớ tới ở trên Địa cầu có một loại hầm, là người phương Bắc chuyên môn dùng để trữ thức ăn. Mặc dù mình có không gian có thể cất giữ bất cứ thực vật nào đều không bị biến chất, nhưng những thú nhân khác không có a, liền hỏi: “Vậy các ngươi trước kia làm như thế nào để trữ thức ăn?”

“Còn có thể dự trữ như thế nào chứ? Đều là để ở trong nhà a, thế nhưng đợi đến khi mùa đông đến, khi đó thực vật trên cơ bản đều mục nát, hoàn toàn không thể ăn, thú nhân còn có thể chịu đựng, khả giống cái cùng lão nhân tiểu hài tử đều sẽ chịu không nổi, có một số người ăn vào liền bị đau bụng, không ăn sẽ phải chịu đói. Một ít thú nhân sẽ mạo hiểm đi tìm con mồi, vận khí tốt thì có thể săn được một ha con, vận khí không tốt thì …. Nói không chừng về cũng không được….” Khải Đạt có chút thương cảm nói.

Vì thế, công trình xây hầm cứ như vậy được triển khai, cơ hồ mỗi gia đình đều đào một cái hầm dùng để cất giữ thức ăn, Lâm Thông Bảo lại dạy cho tộc nhân đem thịt thú săn được yêm chế (ướp gia vị) rồi đem phơi khô để dành, loại thịt muối này có thể dùng trong thời gian rất dài, hẳn là đủ dùng qua hết mùa đông, còn có gà, vịt, ngũ hoa thú cũng có thể dùng muối bôi qua một chút rồi treo lên phơi khô ăn.

Còn có măng, từ khi mấy người Khải Đạt ăn được măng chua thì liền nhớ mãi không quên, sau đó thú nhân trong bộ lạc lại cùng nhau đi hái lần hai, đem đại bộ phận măng đều yêm chế thành măng chua dùng ăn, nhất là một ít giống cái mang thai, rất là thèm ăn.

Nghĩ đến măng, Lâm Thông Bảo lại nghĩ tới thời điểm lúc mình cùng Viêm đến bộ lạc, bọn họ ở trong rừng rậm phát hiện một mảnh rừng nấm…. Hẳn là vẫn còn đi? Không biết đã bao lớn rồi?

Ôm theo tâm tình chờ mong hái ‘cây nấm khổng lồ’, Lâm Thông Bảo quyết định kêu gọi giống cái trong tộc cùng nhau đi thu thập. Bởi vì một loạt hành động lúc trước cậu, làm cho thú nhân cùng phi thú nhân trong tộc đều đối với cậu tôn kính có thêm, cơ hồ cùng tộc trưởng đứng ở cùng một vị trí, ở hiện đại mà nói chính là thuộc loại đi ra ngoài sẽ có kẻ gào thét gọi tên, có thể hô la la nhảy ra một đống tiểu đệ. Cho nên cậu mới đề nghị đi hái nấm, ngày hôm sau bọn họ một đám người đều xếp hàng chờ cậu, thực làm cho cậu nhảy dựng lên.

Trong những người tới giống cái chiếm đại đa số, còn có một vài thú nhân lão niên, ngoài ra còn có một ít thú nhân đã muốn thương tàn, Lâm Thông Bảo đánh giá một chút, người ở đây đếm đếm gần 200 người, đại đa số trên tay mỗi người đều cầm một thứ gì đó dùng để đựng đồ vật, có người mang thùng gỗ, cũng có lấy da thú bao, có lẽ đều là dùng để đựng nấm.

Cùng đứng ở cửa phu phu Khải Đạt, Cao, Lộ, còn có Tử cùng Tạp Ân chào hỏi qua, đang muốn cất bước xuất phát, khóe mắt đảo qua, thì nhìn đến một thân ảnh lén lén lút lút co thành một đống ở phía sau giống cái, Lâm Thông Bảo híp híp mắt, quát: “Bố Luân! Đi ra!”

Một người đầu tóc màu vàng sợ hãi rụt rè từ phía sau một giống cái vươn ra, pha trò mà nói: “Ha, các ngươi đều ở đây a, ha ha… Ai! Đừng đánh đừng đánh!”

Tử trên đầu nổi lên gân xanh, dùng sức nhéo cái lổ tai của lang nhân, kéo hắn đi ra, khiển trách: “Hảo cái tên hỗn đản nhà ngươi, mới vừa nói ngươi có chút tác dụng(mang muối đến a ^^), lúc này lại lén la lén lút, nói, ngươi thật ra muốn làm cái gì!”

“Nhẹ, nhẹ chút, ta nói, ta nói là được.” Bố Luân đáng thương mà xin tha, “Ta chỉ là muốn cùng các ngươi đi hái nấm mà thôi, ta cũng muốn hỗ trợ, nhưng mà các ngươi đều không để ý đến ta, ta chỉ đành trộm đi theo các ngươi.” Nói xong, một đôi mắt bồ câu ủy khuất mà chớp chớp.

“Ai, ai muốn để ý đến ngươi chứ!” Tử buông tay ra, quay đầu hừ nói: “Ngươi không phải theo chân Áo Đức Mạn sao! Hắn buổi sáng đã cùng bọn Viêm đi săn, tại sao ngươi không đi cùng?”

“Ta…. Chính là ta muốn đi theo ngươi a….” Bố Luân nhỏ giọng nói xong, ngữ khí hơi có chút ai oán.

Tử cứng đờ, cả giận nói: “Ma quỷ quản ngươi muốn đi theo ai hả!” Nói xong xoay người muốn đi, chính là thân hình nhưng có chút cứng ngắc, cái lổ tai còn mang theo phấn hồng.

Lưu lại đại cẩu cẩu Bố Luân chán nản: “Ô ~~~ (┬_┬)”

Lâm Thông Bảo xem người này, lại nhìn người kia, dùng ngón tay chà xát cái cằm —– khả nghi nga ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.