3��Ăn cơm.” Nhiếp Nhiên vừa đi vừa nói vô cùng chân thật.
“Có cái rắm! Tao không phải mới quan sát mày một hai ngày, lần nào mày cũng gọi món giống Hoắc Hoành! Nói! Có phải là mày đang đối chiếu ám hiệu gì với Hoắc Hoành không? Nội dung là gì?”
Hóa ra cô bị hiểu lầm thành người của Hoắc Hoành rồi!
Đúng là tò mò hại chết người mà.
Tự mình muốn biết ám hiệu của Hoắc Hoành, kết quả lại bị kẻ địch của anh ta tóm gọn, thế này có được tính là thay Hoắc Hoành lĩnh đạn không?
Hoắc Hoành, anh lại nợ tôi một lần nữa rồi.
Mặc dù trong lòng cô vô cùng hối hận nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ sợ sệt: “Không, không phải...3Hoắc Hoành là ai… Tôi không hiểu...”
“Không hiểu đúng không? Hay tao cho mày ăn một viên đạn cho tỉnh nhé?” Gã dùng lực ấn mạnh họng súng vào bên hông cô.
“Tôi... tôi... tôi thật sự không biết... Tôi chỉ hợp với thức ăn mà anh ta chọn thôi, bản thân tôi lại mắc chứng khủng hoảng lựa chọn, vì thế nên...” Nhiếp Nhiên khổ sở, hoàn toàn tỏ ra vô tội.
Tiếc là đều không phát huy tác dụng gì cả.
“Mày bớt dài dòng đi!”
“Tôi thật sự là không biết...”
Gã ta nhìn Nhiếp Nhiên kiên quyết không chịu khai, lại nhìn ngó xung quanh, mặc dù mới sáng sớm không có mấy người nhưng chỉ cần có người thì gã ta không dám hành động quá lộ liễu.
“Rượu mời1không uống lại thích uống rượu phạt à? Được! Xem tao xử mày như nào nhé con nhãi con này!”
Gã lôi cô xềnh xệch vào trong con ngõ nhỏ.
“Tao hỏi mày lần cuối, mày với Hoắc Hoành rốt cuộc đang nói cái gì?”
Nhiếp Nhiên liếc nhìn thấy sắp đến con ngõ nhỏ rồi, cô vẫn chối đây đẩy, “Không, không biết... tôi...”
“Mày không nói đúng không, xem tao giải quyết mày thế nào!” Gã ta thấy cô có chết cũng không chịu nói, tức giận đẩy cô xuống cuối ngõ.
Sâu trong ngõ có một căn nhà đổ cũ nát, vừa nhìn đã biết lâu rồi không có ai ở. Cửa kính xung quanh đều đã bị thời gian và gió bão làm cho vỡ vụn rồi.
Chỗ này bình thường9cũng đều không có người qua lại.
Ừm, không có người, rất tốt!
“Tao không tin mày đứng trước viên đạn mà vẫn có thể diễn tiếp được.” Gã cầm súng, chỉ Nhiếp Nhiên đứng vào chỗ mà gã đẩy cô tới.
“Đứng trước viên đạn tôi nào dám giả bộ nữa.” Nhiếp Nhiên bị đẩy xuống đất, lúc đó mới lồm cồm bò dậy, gương mặt hoàn toàn mất đi vẻ hoảng hốt kinh ngạc lúc trước, thậm chí cô còn tỏ ra không hề sợ hãi nòng súng đen ngòm trước mặt, phủi phủi bụi bám trên quần.
Nhìn thấy cô thay đổi bất ngờ, gã cười lạnh lùng một tiếng “Ha, quả nhiên mày và Hoắc Hoành là một giuộc! Lần này có thể bắt mày về, coi như là3tao đã lập công rồi!”
Nhiếp Nhiên cũng cười ngạo nghễ nói với gã, “Bắt tao, mày thử xem?”
Cô nhanh chóng di chuyển đến trước mặt gã rồi cướp lấy cây súng, sau đó chặn tay vào chỗ bóp cò, chặt đứt cơ hội cướp cò của gã.