Đèn Cũ Bến Mới

Chương 17






3ương Chí gật gật đầu, “Đúng rồi, copy ra một bản, đề phòng lúc phá có gì sai sót hư hại, còn có thể sửa lại.”

Đây là luật bất thành văn bao nhiêu năm của Cục Cảnh sát mà cảnh sát lâu năm sẽ truyền lại cho cảnh sát mới.

Thế nhưng nhờ có câu nói này của Vương Chí mà ngay lập tức Nhiếp Nhiên nghĩ ra lúc ấy tại sao tài liệu copy lại không có cách nào khôi phục lại được.

Đây là bản copy, bản gốc lúc trước đã bị cô dùng phần mềm phá mã riêng, giờ Cục Cảnh sát lại dùng một phần mềm chuyên dụng khác. Hai phần mềm này hoàn toàn khác nhau, cho nên bọn họ phá được mới lạ đấy.

“Các anh dùng luôn bản gốc để phá mã, đừng dùng bản copy.” Nhiếp Nhiên lập tức ra lệnh.

“Nhưng... bản gốc của3tài liệu trình lên trên rồi...” Vương Chí nhíu mày, liếc nhìn Lệ Xuyên Lâm đang ngồi một bên cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng lúc này, sắc mặt của Lệ Xuyên Lâm lại vô cùng khó coi, khó coi đến mức Vương Chí không dám đi đến hỏi anh ta một câu, lo sợ sẽ chọc tức Đội trưởng Lệ.

“Bản copy và bản gốc có gì khác nhau sao?”Anh ta hỏi.

Vương Chí là cảnh sát vừa tốt nghiệp năm nay, tính về tuổi tác và kinh nghiệm làm việc thì đều là nhỏ nhất, vì thế cậu ta có rất nhiều vấn đề.

Những người lớn tuổi trong văn phòng đều không lấy làm lạ.

Nhưng... bản gốc với bản copy có gì khác nhau sao?

Lẽ nào có cách làm cho bản copy biến dạng?

Nhiếp Nhiên chỉ vào màn hình, nói: “Khác nhau là một cái thì có thể phá được1còn một cái thì biến thành kí tự rác?”

“Tại sao?”

“Bởi vì bản thân tài liệu đã được thiết lập mật mã bảo vệ. Lúc đầu, tôi dùng phần mềm của mình để phá mã thì định dạng của tài liệu vẫn còn. Cho nên, bản copy của các anh chỉ là bản bỏ đi, giống như một dạng giả chết trong truyền thuyết đó.”

“Giả chết? Tôi chỉ nghe thấy người giả chết chứ chưa nghe thấy bản mềm giả chết bao giờ.” Anh ta lẩm bẩm một mình.

Nhiếp Nhiên gật đầu, “Ừ, cách này thường dùng cho một số tài liệu quan trọng. Nếu một khi có người copy lại thì nó sẽ mất đi định dạng thiết kế ban đầu, tài liệu sẽ xuất hiện các kí tự rác, sau đó bên phía cảnh sát sẽ cho rằng nó không có giá trị, là tài liệu giả.”

Đây là9lần đầu Nhiếp Nhiên có hứng nói nhiều như thế.

Quan trọng là anh chàng này dưới uy thế của Dư Xảo Xảo lúc nãy ở đây mà vẫn dám trả lời câu hỏi của cô, đúng là chàng thanh niên tốt.

“Hóa ra là như vậy, tại sao cô lại biết nhiều như thế?” Vương Chí nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Nhiếp Nhiên nghĩ một lát, cười tủm tỉm: “Cậu đoán xem.”

Lệ Xuyên Lâm nhìn hai người họ nói cười vui vẻ, lại nghĩ đến vừa nãy mình bị Nhiếp Nhiên trêu đùa một vố, đúng là tức chết mà!

Hết lần này đến lần khác, anh ta muốn đánh cô cũng không đánh được, muốn mắng cũng không thắng nổi cô.

Một lúc sau, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi đến chỗ lãnh đạo lấy tài liệu gốc.”

Anh ta còn chưa đi đã nghe thấy giọng cô gái3vô tâm vô tính Nhiếp Nhiên vang lên, “Ừ, anh đi nhanh lên.”

Lệ Xuyên Lâm dừng bước, nắm chặt tay thành nắm đấm vài giây rồi đi ra cửa.

Anh ta còn chưa kịp đi đến cửa thì đã có người đẩy cửa vào.

Người tới là Dư Xảo Xảo cùng một người đàn ông trung niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.