Đến Chết Cũng Không Buông Tay

Chương 88




Tây xuất Dương quan, gió Bắc thổi cắt vào mặt, tuyết trắng tung bay.

Thành môn vừa mở, một toán người đã từ trong quan nội lao vút ra như những tia chớp. Người như hổ, ngựa như rồng, vó sắt tung lên sầm sập, làm cuộn theo một trận gió bụi mù, thẳng tiến về hướng Tây.

“A, nửa đêm hôm qua mới tới Nhạn Môn Quan, trời chưa sáng đã lại xuất phát rồi.” Lão vệ binh già giữ thành lẩm bẩm nói: “Thật là vội vã quá!”

“Là người trong võ lâm mà.” Người tráng đinh trẻ hơn một chút nhìn theo bóng 7 người phía trước, giọng nói pha lẫn chút ngưỡng mộ: “Đều đeo kiếm cả!”

Trong vòng 3 ngày, bọn Hoắc Triển Bạch 7 người từ Đỉnh Kiếm các ở Trung Nguyên ngày đêm phóng ngựa ra miền tái ngoại Tây Bắc. Đám ngựa tuy đều là danh mã ngàn con chọn một, song cũng không khỏi mệt đến sùi bọt mép, không thể tiếp tục lên đường.

Hoắc Triển Bạch không thể không để mọi người tạm thời nghỉ ngơi, liên lạc với các nhân sĩ Võ Minh Tây Bắc, đổi ngựa ở Nhạn Môn Quan. Cả bọn không đợi trời sáng đã lại động thân xuất quan, thẳng tiến về phía Côn Luân sơn.

Gió lạnh rít lên từng cơn ập tới, đường cái quan không một bóng người, Hoắc Triển Bạch quay lại ngóng nhìn Nhạn Môn Quan ở xa tít phía sau, thở ra một hơi nhè nhẹ.

Ra khỏi quan ải này, là bắt đầu tiến vào phạm vi thế lực của Đại Quang Minh cung ở Tây Vực rồi.

Lần này Đỉnh Kiếm các dốc toàn lực phái ra toàn bộ Bát Kiếm, nhân lúc Ma giáo nội loạn mà nội ứng ngoại hợp, hòng nhất cử triệt hạ lực lượng đối địch này.

Là một trong những nhân vật kiết xuất nhất của võ lâm đương đại, gã không thể đổ cho người khác mà phải đưa vai ra gánh lấy trọng trách này,dẫn theo lục kiếm còn lại ngàn dặm bôn ba. Thế nhưng, cứ nghĩ đến người có thể phải đối mặt trong chuyến đi này, lòng gã lại không khỏi ngấm ngầm chấn động.

“Lão thất! Có chuyện!” Đang ngẩn ngơ xuất thần, bên tai gã chợt vang lên tiếng gọi của Hạ Tiên Vũ, cả đoàn người liền đồng thời ghìm cương ngựa lại.

“Gì vậy?” Hoắc Triển Bạch nhảy xuống ngựa, đưa mắt ngước nhìn thì thấy Hạ Tiên Vũ vốn đi trước dò đường đang quay ngựa chạy lại, trên tay xách theo một vật.

“Đoạn Kim Trảm!” Chúng nhân đều giật mình ngạc nhiên, buột miệng thốt lên.

Thanh trảm mã đao to lớn đó là vũ khí thành danh của Đồng Tước, một sát thủ trong Tu La trường. Dựa vào nó, ả đã tung hoành khắp miền Tây Vực, chém giết vô số, vì vậy được xếp vào hàng sát thủ tuyệt đỉnh, trở thành một thành viên của Bát Tuấn – giờ sao lại xuất hiện ở vùng đồng hoang này?

“Phía trước có dấu vết của một trận chiến.” Hạ Tiên Vũ ném thanh trảm mã đao xuống mặt tuyết, hơi thở gấp gáp: “Toàn bộ Bát Tuấn đã bị tiêu diệt tại nơi này!”

“Cái gì?” Tất cả đều ghìm cương ngựa lại, kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, rồi nhất loạt nhảy xuống ngựa – Bát Tiấn bị tiêu diệt, đây quả là một tin tức chấn động cả thiên hạ võ lâm!

Chỉ đi thêm tầm hơn ba mươi trượng, bọn họ liền nhìn thấy vết tích của trận chiến bị tuyết trắng che phủ: Truy Điện bị chém đứt tay phải, xuyên thủng lồng ngực; Đồng Tước bị chém chết khá dứt khoát, cổ họng chỉ thấy một đường tơ máu đỏ hồng; Truy Phong, Bạch Thố, Nhiếp Ảnh, Thần Phù, Yên Chi chết trong phương viên tầm ba trượng, ngoài Thần Phù có hiện tượng trúng độc ra, những người còn lại đầu bị mốt kiếm cắt đứt cổ họng mà chết.

Hoắc Triển Bạch thở ra một hơi nhè nhẹ - nhìn những vết thương này, có thể nhận ra là do cùng một người xuất thủ!

“Thật là lợi hại!” Vệ Phong Hành đứng bên cạnh không nén nổi phải lên tiếng, lẩm bẩm: “Không ngờ chỉ với một người, mà đã giết sạch cả Bát Tuấn!”

“Nói không chừng là phục kích đắc thủ cũng nên?” Lão Tam Dương Đình suy đoán.

“Không, chắc chắn là không.” Hoắc Triển Bạch nhặt thanh kiếm Truy Phong dưới đất lên: “Mọi người xem, Phương vị mà bốn người Truy Phong, Nhiếp Ảnh, Thần Phù, Yên Chi ngã xuống, vừa hay phù hợp với trận thế Thiên La Trận của Ma giáo – rất rõ ràng, là ngược lại mới đúng, Bát Tuấn đã có chuẩn bị kỹ càng mới đến đây liên thủ phục kích một người nào đó.”

Mấy vị danh kiếm của Đỉnh Kiếm các nhìn nhau biến sắc – Bát Tuấn liên thủ phục kích mà đều mất mạng ở đây, võ công của người đó quả thật cao đến mức không thể tưởng tượng!

“Người bọn chúng phục kích là ai nhỉ?” Hoắc Triển Bạch lẩm bẩm, nghĩ hoài mà vẫn không thông.

Có thể giết sạch Bát Tuấn trong một lần, người như vậy trong thiên hạ e có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà mấy cao thủ tuyệt thế của võ lâm Trung Nguyên thì gần đây có lẽ không ai ra miền tái ngoại này, lại càng không quyết chiến sinh tử với sát thủ Ma giáo ở nơi đồng tuyết hoang vu này làm gì – vậy thì, là người nào có sức mạnh như vậy đây chứ?

“Tìm thấy rồi!” Gã đang trầm ngâm thì chợt nghe tiếng Vệ Phong Hành ở phía trước reo lên.

Hoắc Triển Bạch vội lướt tới, chỉ thấy đối phương rút dưới tuyết ra một thanh kiếm gãy – một thanh kiếm thép xanh hết sức phổ thông, đã bị gãy ở ngay giữa, bên cạnh là thi thể của Phi Phiên đang gục trong tuyết trắng.

“Nhìn dấu hiệu này,” Vệ Phong Hành xoay xoay đốc kiếm, đưa ra trước mặt gã: “Đối phương có lẽ là một trong Ngũ Minh Tử.”

Hoắc Triển Bạch vừa nhìn đã nhận ra trên đốc kiếm có khắc hình ngọn lửa: ngọn lửa có năm lưỡi, lưỡi đầu tiên dài một cách nổi bật – Ma giáo Ngũ Minh Tử lần lượt là: Phong, Thủy, Hỏa, Không, Lực – trong đó, người đứng đầu chính là Diệu Phong sứ.

Gã lặng lẽ gật đầu: “Diệu Phong sứ.”

Không sai, người có thể làm được chuyện này ở Tây Vực, chỉ sợ ngoài kẻ mới tạo phản Đồng ra, cũng chỉ còn có Diệu Phong sứ tu vi cao nhất trong Ngũ Minh Tử mà thôi!

Con người đó, được mệnh danh là “bùa hộ mệnh” của Giáo vương, quanh năm không xuống khỏi núi tuyết, lại càng ít lộ diện ở Trung Nguyên, vì vậy không ai biết được võ công y cao thấp thế nào.

Vậy thì, tại sao Ma giáo lại phái Bát Tuấn đi đối phó Diệu Phong sứ?

“Mọi người lên ngựa, tiếp tục lên đường!” Gã đột nhiên tung mình lên ngựa, hét lớn: “Không thể đợi thêm một giây một khắc nào nữa.”

Đêm đó trên tuyệt đỉnh CÔn Luân, trận tuyết lớn kéo dài nhiều năm nay vẫn rơi liên miên không ngớt.

Trong tuyết, không biết có bao nhiêu người đang mất ngủ.

Trong tiếng gió rú gào, thấp thoáng đâu đây vang lên một âm thanh tựa có tựa không, thê lương mà thần bí, róc rách như nước chảy, rồi tan vào màn đêm tĩnh mịch như cái chết.

Diệu Phong đang chìm đắm trong suy tư bỗng nhiên sực tỉnh, khoác y phục lên mình bước tới trước cửa sổ - song, bầu trời đêm rộng lớn phía trên Đại Quang Minh cung vẫn đen như mực, chỉ có tuyết trắng là mãi không ngừng rơi.

Đó là khúc “Chiết Liễu” của Lâu Lan, lưu truyền rất rộng rãi ở vùng Tây Vực này.

Khúc nhạc quen thuộc đó… đã chôn vùi trong ký ức y cũng sắp được 20 năm rồi chăng? Lẽ nào, ở Đại Quang Minh cung này cũng có người đồng tộc?

Thử dạ tiêu trung văn Chiết Liễu

(Đêm nay nghe khúc Chiết Liễu)

Hà nhân bất khởi cố viên tình

(Có ai không nhớ vế quê hương)

Trích trong bài Xuân Dạ Lạc Thành Văn Tiêu (Đêm xuân nghe tiếng tiêu ở Lạc Thành) của Lý Bạch (701 – 762)

Triền núi phía Bắc, Diệu Thủy hạ cây tiêu ngắn xuống, rồi vỗ nhẹ lên đám tuyết trên nấm mộ mới đắp, thở dài một tiếng quay người đi – con chó ngao cuối cùng mà thị nuôi lớn, cuối cùng cũng chết theo đồng loại của nó rồi…

Đám chó ngao này được xưng tụng là vua của vùng đất tuyết, cả đời đều hung mãnh bạo liệt, bất cứ kẻ lạ nào lại gần đều phải chết. Nhưng nếu nó đã nhận ai là chủ, thì sẽ hoàn toàn tin tưởng người đó, cả đời chỉ sống vì chủ nhân – cuộc đời như vậy, hóa ra lại hết sức đơn giản.

Nhưng còn con người? Con người làm sao có thể sống đơn giản như vậy được?

Lục đạo luân hồi, trong muôn vạn chúng sinh, làm người là khổ nhất.

Ngày hôm sau, mây tan tuyết tạnh, là một ngày nắng hiếm thấy trên tuyệt đỉnh Côn Luân này.

“Thời tiết đẹp quá!”

“Phải đó, hiếm khi thấy trời nắng thế này – cuối cùng có thể ra vườn đi dạo rồi.”

Lúc Tiết Tử Dạ tỉnh dậy, bên tai liền nghe thấy mấy thị nữ bên ngoài đang hân hoan rì rầm với nhau.

Nàng hơi ngây người, dường như còn chưa tỉnh ngủ, chỉ khoác tấm áo choàng lông ly miêu lên ngồi thẫn ra trên giường – phải đi thôi.

Phải đi thôi. Giọng nói trong lòng không ngừang thúc giục, tỉnh táo mà nghiêm khắc.

Nhưng nàng lại chần chừ không muốn dậy, tựa như đứa trẻ thích nằm ngủ nướng lưu luyến chăn đệm ấm êm vậy – sau này hôm nay, chỉ sợ sẽ không còn cảm giác ấm áp này nữa.

Không biết đến đêm nay, thi thể nàng sẽ nằm ở xó xỉnh, nào giữa vùng tuyết giá mênh mông này. Trong khoảng khắc ấy, nàng rúc mình trong chăn đệm ấm áo, ôm chặt hai cánh tay, thân hình co ro run lên nhè nhẹ - thì ra, cho dù ở trước mặt người khác có trấn định quyết đoán thế nào, cuối cùng trong lòng cũng không phải hoàn toàn không hề sợ hãi…

Tiết Tử Dạ lấy trong túi thuốc bên gối ra một nắm Bích Linh đơn, không cần xem mấy viên thuốc đã dốc cả vào miệng. Nàng cần phải dựa vào tác dụng của thuốc để tạm thời khắc chế chất độc Thất Tinh Hải Đường để làm hết những chuyện hôm nay cần phải làm!

Chiếc đồng hồ vàng Tây Dương trên tường kêu lên sáu tiếng, một thị nữ bưng chậu vàng bước vào, mới nàng rửa mặt trang điểm – đến lúc phải đi rồi.

Bất luận tiếp theo đây hiểm ác thế nào, nàng cũng phải mạnh mẽ mà tự mình đối mặt.

Nàng nghiến răng chống tay đừngd ậy, thay y phục, rồi bắt đầu trang điểm.

Thị nữ bước tới vén rèm châu lên, ánh mặt trời và ánh sáng phản chiếu lên mặt tuyết cùng chiếu vào, làm người ta lóa cả mắt. Tiết Tử Dạ thoắt ngước nhìn, chỉ thấy mình thực không thể chịu đựng nổi thứ ánh sáng náy, buột miệng kêu khẽ một tiếng, đưa tay che hai mắt lại.

“Còn không mau buông rém xuống.” Bên ngoài có tiếng người quát nhẹ. “Diệu Phong sứ!” Ả thị nữ giật mình kinh hãi, vội vàng kéo soạt tấm rèm xuống, ánh sáng trong phòng liền ôn hòa trở lại.

Tuy còn chưa tới giờ, nhưng Diệu Phong đã đợi ngoài cửa từ trước, lặng lẽ nhìn nàng bận rộn chuẩn bị, im lìm cụp hai mí mắt xuống: “Tiết cốc chủ, Giáo vương dặn dò thuộc hạ tới đón người đến đại điện.”

“Được, đồ đạc cũng xong hết rồi.” Nàng bình tĩnh trả lời: “Chúng ta đi thôi.”

Nhưng y vẫn đứng đó bất động: “Thuộc hạ to gan, xin Tiết cốc chủ lấy hết tất cả dược liệu và khí cụ ra xem lại một lượt.”

Tiết Tử Dạ đưa mắt nhìn y, không nén nổi nộ ý: “Các người muốn kiểm tra túi thuốc của ta?”

“Thuộc hạ chỉ sợ bên mình Tiết cốc chủ vẫn còn thứ như Bạo Vũ Lê Hoa châm thôi.” Diệu Phong cũng không giấu giếm, hững hờ trả lời, phảng phất như đã hoàn toàn quên chuyện hôm qua y từng thất thố trước mặt nàng vậy: “Thuộc hạ cần phải chắc chắn mọi điều, trước khi cốc chủ tới bên giường bệnh của Giáo vương.”

“Ngươi sợ ta thừa cơ hành thích Giáo vương hả?” Tiết Tử Dạ cười gằn phẫn nộ, châm chọc: “Minh Giới vẫn còn trong tay các người, ta làm sao mà dám chứ, Diệu Phong sứ!”

“Chỉ sợ vạn nhất.” Diệu Phong vẫn ung dung thản nhiên như trước.

“Nếu ta cự tuyệt thì sao?” Khóe mắt Tiết Tử Dạ thoáng hiện lên vẻ tức giận.

“Như vậy thì không được hay lắm.” Ngôn từ của Diệu Phong vẫn rất bình tĩnh, không hề toát lên vẻ gì uy hiếp, nhưng câu câu chữ chữ đều nhuốm sắc máu: “Đồng sẽ chết rất thảm, bệnh tình của Giáo vương sẽ tiếp tục xấu đi… còn cốc chủ, chỉ sợ cũng không xuống nổi ngọn Côn Luân sơn này. Thậm chí, cả đệ tử Dược Sư cốc, cũng chưa chắc đã được bình an.”

“Ngươi!” Tiết Tử Dạ đứng bật dậy. Diệu Phong chỉ lặng im nhìn nàng, cũng không tránh đi, ánh mắt bình tĩnh, nhưng không thấy nụ cười. Giằng co như vậy một lát, cuối cùng nàng cũng lạnh lùng cởi túi thuốc ném về phía y. Diệu Phong cất tay bắt lấy, khẽ gật đầu một cái: “Mạo phạm.”

Y nhanh chóng mở túi thuốc ra, kiểm tra các dược liệu và khí cụ bên trong, thần thái cẩn trọng, thỉnh thoảng lại đưa một vài loại dược thảo lên mũi ngửi, nếu không thể xác định thì đưa cho mấy đệ tử biết y thuật trong giáo bên ngoài, để bọn họ nhất loạt nếm thử, kiểm định xem có độc hay không.

Tiết Tử Dạ nhìn y với ánh mắt thờ ơ, cười lạnh nói: “Làm vậy thì vụng về quá – nếu ta thật muốn dùng độc, cũng nhất định phải dụng loại như Thất Tinh Hải Đường ấy.”

Thất Tinh Hải Đường?

Diệu Phong thoáng kinh ngạc, nhưng vì thời gian gấp gáp, y cũng chỉ lạnh lùng hờ hững kiểm tra mọi thứ một lượt, sau đó tập hợp những dược vật đã xác định là an toàn về một chỗ, gói lại như cũ, giao cho mấy đệ tử bên ngoài dặn dò bọn họ bảo quản cẩn thận.

“Tiết cốc chủ, mời lên kiệu!” Y bén tấn màn lên, khe khẽ khom người, nhìn nàng ngồi vào trong, khóe mắt chợt liếc thấy đôi tay nhỏ nhắn kia không ngờ lại hơi run run. Trong nháy mắt, gương mặt gỗ đá của y cũng thoáng biến đổi – thì ra nữ tử bình tĩnh kiên cường này lúc đối mặt với chuyện như thế, trong lòng cũng không thể không khẩn trương lo lắng.

Diệu Phong liếc mắt nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng hạ màn kiệu xuống, đồng thời khẽ buông ra một câu: “Yên tâm. Tại hạ muốn bảo đảm sự an toàn cho Giáo vương, nhưng cũng nhất định bảo đảm cốc chủ được bình an.”

Khi mặt trời dâng lên từ phía bên kia vách băng, chiếc kiệu cũng vững vàng hạ xuống bậc thang ngọc bên dưới Đại Quang Minh điện, tên đệ tử trực nhật bên ngoài cửa nhìn thấy liền lập tức chạy như bay vào trong bẩm báo.

“Xin mời Tiết cốc chủ!” Chỉ trong chốc lát đã có hồi báo, tiếng nói xuyên qua lớp lớp màn trướng trong điện bay ra ngoài.

Tiết Tử Dạ ngồi lặng trong kiệu, thân thể khẽ chấn động lên, sâu trong đáy mắt lướt qua một tia sáng, các ngón tay vặn chặt vào nhau.

Lúc ấy không biết có phải vì quá căng thẳng hay không, độc tính bị nàng dùng Bích Linh đơn tạm thời áp chế trong cơ thể đột nhiên trỗi dậy, khiến toàn thân nàng run lên nhè nhẹ.

“Tiết cốc chủ.” Màn kiệu được vén lên từ phía ngoài, Diệu Phong đứng khom người trước kiệu, sắc mặt trầm tĩnh.

Nàng nén cảm xúc lại, chầm chậm đứng lên ra khỏi kiệu, bước chân lên bậc cấp bằng ngọc. Diệu Phong chậm rãi đi theo sau, tùy tùng bên cạnh nhanh nhẹn chạy theo hai tay nâng túi thuốc và các loại khí cụ của nàng, khí thế hào hùng như chuẩn bị đại pháp sự vậy.

Tiết Tử Dạ từng bước từng bước đi vào tòa đại điện trang nghiêm, ánh mắt dần trở nên kiên định và ung dung.

Đúng vậy, đến lúc này, nàng đã không thể thoái lui được nữa, một bước cũng không.

Nàng vốn là một người hành nghề y, cứu người chữa thương là thiên chức của nàng, vậy mà hôm này, nàng lại một mình đi vào long đàm hổ huyệt, làm một chuyện bội phản với đạo đức nghề y của nàng.

Trong tòa đại điện lạnh lẽo này, hổ sói rình rập khắp nơi, sát cơ bao trùm bốn phía, bất cứ người nào muốn giết một người trói gà không chặt như nàng cũng đều chỉ cần cất tay một cái là xong. Vậy mà, nàng lại muốn bất chấp mọi giá, kéo tên ác ma đang ngồi trên ngọc tọa cao ngất kia xuống địa ngục!

Diệu Phong đi sau lưng nàng, nhẹ nhàng tới nỗi không nghe thấy tiếng bước chân. Tiết Tử Dạ nhận lấy túi thuốc trong tay tên tùy tùng, rồi cúi đầu đi vào đại điện.

“Tiết cốc chủ.” Sâu trong đại điện truyền ra một giọng nói thấp trầm, làm hồn phách lơ lửng của nàng trở về với thực tại: “Cô đến rồi…”

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong đại điện vô số màn trướng đỏ rực bay bay, trên ngọc tọa, một tấm trường bào hoa lệ ánh vàng rực rỡ buông xuống như thác – lão nhân tóc trắng như cước, gương mặt hồng hào núng nính, dựa người vào lưng ghế đưa tay về phía nàng. Năm ngón tay trắng xanh khe khẽ run rẩy, đường gân bên dưới làn da mỏng như giấy da dê không ngừng chuyển động, tựa như bên trong có một con rắn vô hình đang bò qua bò lại vậy.

Tiết Tử Dạ sững người lại: “Đó, đó… không ngờ lại là Giáo vương – chỉ mới một đêm không gặp, không ngờ lão lại suy nhược đến mức độ này!”

“Lát nữa khi chuẩn bệnh, đứng ngay bên cạnh ta.” Giáo vương nghiêng đầu, thấp giọng thì thầm vào tai Diệu Phong, tiếng nói đã yếu ớt đến mơ hồ không rõ: “Giờ ta chỉ tin mình ngươi thôi, Phong.”

“…”Diệu Phong bị lời nói của lão làm giật mình, rồi lập tức đáp khẽ: “Vâng!”

“Phong.” Giáo vương đưa tay lên ra hiệu.

Diệu Phong liền cúi người đỡ lấy tay lão, chậm rãi bước xuống bậc ngọc – chỉ trong thoáng chốc, cảm nhận được vị vương giả ngạo thị cả thiên hạ trước mắt mình bỗng nhiên trở nên suy nhược nhường này, khóe mắt y không khỏi lóe lên một tia kinh hãi. Diệu Thủy không bước tới, chỉ khép tay, đứng tít tận bên ngoài màn che, như để cảnh giới.

Tiết Tử Dạ đẩy cái gối nhỏ trên bàn ra trước: “Bắt mạch đã!”

Giáo vương không nói tiếng nào, đặt cổ tay lên đó.

Diệu Phong đứng cạnh lão, hai mắt khẽ chớp – Mạch Môn là một trong những vị trí quan trọng nhất toàn thân. Nếu nàng có ý đồ gì khác, thì… Nhưng không đợi bàn tay y dịch lại gần chuôi kiếm nơi hông, Tiết Tử Dạ đã buông cổ tay Giáo vương ra.

“Bệnh của Giáo vương là do luyện tập nội công tính hàn không thành, tẩu hỏa nhập ma mà ra, đến giờ đã là một tháng mười bảy ngày rồi.” Chỉ bắt mạch một lát, nàng đã nhanh chóng cầm bút viết ra bệnh án, thao thao một tràng: “Nội lực ở Khí Hải không thể khống chế mà chảy cuồn cuộn ra ngoài, Tam Tiêu kinh đã tê liệt. Huyệt đạo toàn thân trướng lên, mỗi khi tới giờ Tý nửa đêm thì như vạn mũi kim cùng xuyên vào một lúc, đau đớn chết đi sống lại – có phải vậy không?”

Giáo vương không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nữ đại phu trẻ tuổi, khẽ gật đầu: “Đúng là thần y!”

“À…” Tiết Tử Dạ ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt lão, gật đầu nói: “Sau khi phát bệnh, có lẽ ngài đã dùng nhiều cách trị liệu khác nhau – chỉ tiếc là đều không hiệu quả, mà ngược lại bệnh tình mỗi lúc một tệ hại hơn.”

Ánh mắt Giáo vương đã ẩn hiện vẻ nôn nóng, lên tiếng ngắt lời nàng: “Vậy thì, bao lâu mới khỏi?”

Tiết Tử Dạ dừng bút mỉm cười: “Giáo vương nên hỏi ‘có thể trị được không’ trước mới phải chứ?”

Giáo vương cũng cười, ánh mắt bỗng trở nên âm trầm: “Còn phải hỏi nữa sao? Nếu cả Dược Sư cốc chủ cũng không trị được, vậy thì mạng của bản tọa đúng là tuyệt rồi…”

“Đúng đó,” Tiết Tử Dạ cơ hồ hoàn toàn không phát giác ra sát khí dần tích tụ trong mắt Giáo vương, cười cười: “Giáo vương đã là nhân vật thuộc hàng địa tiên, những phương pháp phổ thông trên thế gian này đã không thể khiến ngài thọ thương nữa rồi – nếu không phải lần này tẩu hỏa nhập ma, vậy thì có lẽ đúng là không có gì làm khó được Giáo vương đại nhân ngài rồi.”

Nàng nói rất chậm rãi, ung dung hờ hững nghịch ngợm cây ngân châm trên tay, không đếm xỉa đến Giáo vương đang trong cơn nguy kịch đã không còn giữ được khả năng kiềm chế như thường ngày.

“Đừng vòng vo nữa!” Cánh tay Giáo vương bỗng nhiên vươn ra, chụp lấy cổ họng Tiết Tử Dạ, gân xanh nổi lên: “Nói, rốt cuộc là có trị được hay không? Không trị được thì ta bắt ngươi bồi táng!”

Tiết Tử Dạ bị bóp chặt cổ họng, bàn tay trượt đi, mũi ngân châm đâm vào ngón tay, nhưng cả kêu nàng cũng không thể phát ra tiếng.

Diệu Phong sắc mặt trắng bệch, vô thức bước lên một bước định cản lại, nhưng lại có chút ngần ngừ, phảng phất như có một sự ràng buộc vô hình cản y lại – dù sao thì từ nhỏ tới lớn suốt mười mấy năm nay y cũng chưa từng công nhiên phản kháng lại Giáo vương lần nào.

“Có… có thể trị!” Chỉ một chốc lát sau, Tiết Tử Dạ cuối cùng cũng rặn ra được mấy chữ đó.

Bàn tay Giáo vương lập tức buông ra, để nữ đại phu trở lại chỗ ngồi thở hổn hển, vẻ điên cuồng hung dữ trên mặt lão đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại vẻ từ ái an nhiên thường ngày: “Ồ… ta biết mà, y thuật của Dược Sư cốc đứng đầu thiên hạ, sao có thể khiến bản tọa thất vọng được chứ?”

Lão lại đặt tay trên gối, giọng nói mang theo áp lực đáng sợ vô cùng: “Vậy thì, làm phiền Tiết cốc chủ rồi.”

Tiết Tử Dạ ôm cổ họng thở dốc, gương mặt tái đi, nàng lạnh lùng nhìn Giáo vương, tiện thể liếc Diệu Phong đứng bên cạnh một cái, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ giễu cợt.

Bàn tay Diệu Phong run rẩy đặt trên đốc kiếm, nhưng thủy chung cũng không dám rút ra, lúc này bị nàng lườm cho một cái, toàn thân lập tức chấn động, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Diệu Thủy vẫn đứng gần đó quan sát, hờ hững như không.

Tiết Tử Dạ thõng tay xuống, thở hắt ra một tiếng: “Được… Tử Dạ sẽ dùng cách Kim Châm Độ Huyệt trong Dược Sư Bí Tàng giúp Giáo vương đả thông kinh mạch toàn thân – nhưng cũng hy vọng Giáo vương nói lời giữ lời, thả Minh Giới xuống núi.”

“Điều này là tất nhiên.” Giáo vương mỉm cười từ ái: “Bản tọa đã nói là làm.”

Tiết Tử Dạ gật gầt đầu, mở túi thuốc bên cạnh ra, mở ra một loạt hộp thuốc – bên trong trắng trắng hồng hồng, mùi hương kỳ dị xộc thẳng lên mũi.

Nàng chọn ra 2 loại rồi nói: “Đây là Tử Kim Sinh Mạch, đơn bổ khí dưỡng huyết, Giáo vương có thể uống trước, đợi một khắc sau thuốc có hiệu lực thì bắt đầu dùng kim châm. Hộp này là An Tức hương, là thuốc để ngưng thần giảm đau, hãy dùng lư hương đốt lên.”

“Phong.” Giáo vương không trực tiếp trả lời, chỉ trầm giọng nói.

“Vâng.” Diệu Phong bước lên một bước, không nghĩ ngợi gì đã cầm viên thuốc đưa lên mũi ngửi, sau đó lại nhón một miếng nhỏ cho vào miệng, lấy bản thân ra thử thuốc - Tiết Tử Dạ ngẩng đầu lên nhìn y, ánh mắt phức tạp lạ thường.

“Không sao.” Thử thuốc xong, y khẽ cúi người bẩm lại: “Có thể dùng.”

“Vậy thì, đốt lên đi.” Giáo vương đưa tay nhón lấy một viên dược hoàn nuốt vào miệng, ra hiệu cho Diệu Phong đốt hơng.

Mùi hương nồng nàn vấn vít lan đi trong đại điện, không người nào lên tiếng, không gian tĩnh lặng đến một cây kim rơi xuống đất cũng nghe rõ tiếng.

Tiết Tử Dạ cúi đầu, cầm kim châm đốt trên ngọn lửa giây lát, kế đó ngầng đầu lên nói: “Xin quay người lại.” Nàng nhón tay lấy một mũi châm, cất tiếng: “Bắt đầu độ huyệt, xin hãy thả lỏng kinh mạch toàn thân, nhất thiết phải ngưng nội tức lại.”

Ánh mắt Giáo vương chợt sáng rực lên, nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại.

Lão xoay người lại, Diệu Phong cũng bước lên một bước, đứng sau lưng thay lão canh chừng mọi thứ.

Giáo vương quay đi chầm chậm kéo áo bào xuống, lần đầu tiên để lộ cả lưng mình trước mặt một người lạ - tấm trường bào vàng rực hoa lệ vừa buông xuống, tất cả người có mặt trong đại điện đều lấy làm biến sắc.

Tiết Tử Dạ cố nén tiếng hét kinh hãi đã ra tới miệng, ngây ra nhìn tấm lưng trần đó.

Đây hầu như đã không còn là thân thể con người – vô số vết sẹo ngang dọc chằng chịt, tạo thành một bức tranh đáng sợ, thậm chí một hai chỗ còn thấp thoáng thấy xương trắng lộ ra ngoài, trông tựa như con búp bê đã nhiều lần rách nát, rồi lại để một đôi bàn tay vụng về vá lại cho xong chuyện vậy.

“Rất đáng sợ phải không?” Giáo vương thấp giọng cười cười: “Có biết không? Ta cũng là kẻ xuất thân trong Tu La trường ra đó.”

Lần đầu tiên Tiết Tử Dạ lộ vẻ chấn kinh qua ánh mắt, kim châm trong tay khẽ run lên nhè nhẹ.

“Bắt đầu đi.” Giáo vương trầm giọng nói.

Diệu Thủy đứng cách ngọc tọa không xa lắm lạnh lùng quan sát, nhìn nàng nhón mũi kim lên, đâm vào huyệt đạo trên lưng Giáo vương, bàn tay trong ống tay áo dài thượt vô thức nắm chặt lại – cuối cùng thì, thời khắc ấy cũng đến rồi!

“Ư.” Mũi kim đầu tiên châm vào huyệt Đại Truy, Giáo vương rên lên một tiếng khe khẽ, hai hàng lông mày hơi chau lại - Diệu Phong sắc mặt nặng nề, nhất thời dường như không kìm nổi mà đặt tay lên đốc kiếm.

Tiết Tử Dạ ra tay nhanh như chớp, mũi kim đầu tiên vừa hạ xuống, 5 huyệt Đào Đạo, Thân Trụ, Thần Đạo, Linh Đài, Chí Dương của Giáo vương đã nhói lên một cái, năm mũi kim châm cùng lúc xuyên vào trong nháy mắt.

Cơn đau chỉ nhói lên trong chớp mắt, rồi kinh mạch lập tức được khai thông! Mỗi lần mũi kim đâm xuống, kinh mạch đã xơ cứng dần sống lại, những luồng nội lực đang chạy loạn xạ trong cơ thể cũng lần lượt được dẫn đường, trở về huyệt vị, cảm giác đau đớn hành hạ cơ thể bệnh nhân nhiều ngày nay dần dần biến mất. Đôi tay vẫn nắm chặt của Giáo vương cũng thả lỏng, hai mắt nhắm nghiền, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.

Diệu Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nữ tử đang tập trung tinh thần châm cứu, ánh mắt pha lẫn vẻ kính phục.

Huyệt đạo cuối cùng trên cột sống đã được đả thông, 72 mũi kim châm đã hạ xuống, Tiết Tử Dạ nhẹ nhàng vê vê đầu châm, điều chỉnh độ sau và phương vị, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Sử dụng Kim Châm Độ Huyệt cực kỳ hao tổn tâm lực và nhãn lực, thân thể nàng đã hư nhược, muốn giúp bệnh nhân đả thông kỳ kinh bát mạch trong một lần quả thực là vô cùng khó khăn.

Một chiếc khăn tay nhẹ nhàng đưa tới, giúp nàng lau mồ hôi trên trán.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệu Phong, đột nhiên nhoẻn miệng cười, khẽ nói: “Xong rồi!”

Nhanh như vậy đã xong rồi sao? Diệu Phong có chút kinh ngạc, nhưng chỉ thấy Tiết Tử Dạ đột nhiên giơ tay lên, vỗ vào lưng Giáo vương một cái!

Nàng không biết võ công, vỗ một cái như vậy cũng không có đến nửa phần lực đạo, thế nhưng như có kỳ tích, 72 mũi kim cắm ở 72 chỗ huyệt đạo cơ hồ sống dậy, trong chớp mắt đã chui hết vào lưng Giáo vương.

“A!” Giáo vương chấn động toàn thân, bỗng nhiên buột miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Cùng lúc đó, Diệu Phong đứng bên cạnh kinh hãi nhận ra chuyện chẳng lành, xuất thủ nhanh như điện chớp, không nghĩ ngợi đã nhằm Tiết Tử Dạ kích ra một chưởng hòng khiến kẻ mưu sát phải lập tức mất mạng tại chỗ.

Nhưng đúng vào lúc sát na bàn tay tiếp xúc với lưng nàng, chưởng lực chuẩn bị đẩy ra, y đột nhiên chuyển hướng bàn tay xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

“Ầm!” Sức mạnh khổng lồ từ lòng bàn tay tuôn ra mãnh liệt, làm vỡ nát cả sàn đại điện.

Nhân khoảnh khắc đó, Tiết Tử Dạ đã nhổm người đứng dậy, vươm tay chộp lấy túi thuốc đập mạnh vào người Giáo vương, thét lên the thé: “Ác tặc! Cú đánh này, là vì cả bộ tộc Ma Già bị ngươi tàn sát 12 năm về trước!”

Nhưng Giáo vương đâu phải là hạng người tầm thường? Ngay lúc bất ngờ bị ám kích, lão đã kịp thời phát động Càn Khôn Đại Nã Di, huyệt đạo toàn thân trong nháy mắt đã dịch chuyển bô vị, tất cả kim châm đâm vào cơ thể đều lệch đi nửa phân. Nhưng chân khí trong cơ thể cũng lập tức tán loạn trở lại, cảm giác thống khổ còn hơn cả lúc trước.

Nữ nhân này… nữ nhân này… muốn giết lão!

Sắc mặt Giáo vương đanh lại như thép, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt ngầu đục điên cuồng, lật tay vỗ một chưởng xuống Thiên Linh Cái của Tiết Tử Dạ.

“Không!” Diệu Phong nhất thời kinh hãi lập tức nghiêng tay định kéo Tiết Tử Dạ ra xa.

Còn Tiết Tử Dạ không ngờ vẫn đúng lặng tại chỗ, khóe miệng hiện một nụ cười, mở to mắt nhìn một chưởng sấm sét kia hạ xuống, không tránh không né – phảng phất như sau khi hoàn thành cái vỗ kia, nàng đã có thể yên tâm mà chết vậy.

Bàn tay Giáo vương chỉ còn cách Tiết Tử Dạ chừng 1 thước, chưởng phong hùng hậu mãnh liệt khiến y phục toàn thân nàng bay phần phật.

Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương!

Trong tiếng nổ ầm vang như sấm, y loạng choạng lui lại 3 bước, chỉ thấy huyết khí trong lồng ngực sôi trào nhộn nhạo.

Sau khi đối chưởng, Giáo vương bật ra sau tới hơn trượng, cuối cùng lảo đảo ngã vào ngọc tọa, há miệng phun ra một vòi máu tươi.

“Phong!” Lão nhân cơ hồ không dám tin vào mắt mình, nhìn chòng chọc vào tên thuộc hạ phản kháng mình ở phút cuối: “Cả ngươi… cả ngươi…”

“Thuộc hạ…” Sau khi chính diện đối chưởng với Giáo vương, Diệu Phong nhất thời cũng lúng túng không biết phải làm sao – y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được!

“Xin Giáo vương bớt giận…” Y cúi đầu lí nhí, bàn tay vô thức thả lỏng ra.

Bàn tay vừa buông lỏng, Tiết Tử Dạ loạng choạng gục xuống, ho lên sù sụ, máu không ngừng trào ra nơi khỏe miệng – vừa rồi tuy được Diệu Phong kéo ra ở sát na cuối cùng, song nàng vẫn bị một kích kinh hồn ấy của Giáo vương quệt phải, nội tạng đã tổn thương nghiêm trọng.

Máu của nàng phun lên nền đất, vẽ nên một đóa hoa đỏ lớn.

“Thuộc hạ mạo phạm Giáo vương, đại nghịch bất đạo,” Diệu Phong ngây người trước cảnh tượng trước mắt, lòng rối như tơ vò, rồi đột nhiên quỳ xuống trước ngọc tọa, thấp giọng lí nhí: “Thuộc hạ nguyện thay Tiết cốc chủ chịu bất cứ hình phạt nào, chỉ xin Giáo vương đừng giết nàng!”

“Ngươi muốn chết thay cho ả?” Giáo vương bật cười lạnh lùng, ho lên khù khụ: “Phong, ngươi nguyện chết thay cho một kẻ mưu sát ta? Ngươi... khụ khụ, thật đúng là đệ tử tốt của ta đấy!”

Kim trượng trong tay Giáo vương từ từ nhất lên từng chút một, điểm về phía tên đệ tử đang quỳ dưới ngọc tọa, Diệu Phong cúi đầu không nói, chỉ quỳ trên bậc cấp, không tránh cũng không né.

“Không!” Tiết Tử Dạ thất kinh, vội gắng sức vùng dậy, chống tay trườn tới: “Dừng tay! Không liên quan tới y, người muốn giết ngươi là ta! Không được giết y!” Vệt máu kéo dài từng chút một, cuối cùng nàng cũng lết được đến bên cạnh Diệu Phong.

“Sai rồi. Người muốn giết lão, là ta” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đại điện thâm nghiêm.

Là ai? Giọng nói ấy thật âm lạnh tà dị, mang theo một thứ sát khí hừng hực không thể tả nổi bằng lời.

Diệu Phong vừa nghe âm thanh đó cất lên đã cảm thấy bất tường, nhưng y vừa đó ý nghĩ lướt tới bảo hộ Giáo vương thì bỗng nhiên phát giác ra chân khí dâng tới lồng ngực không thể nào lên tiếp được nữa, tay chân mềm nhũn, căn bản không thể đứng dậy.

“Cô!” Không thể tưởng tượng nổi, y quay đầu lại nhìn Tiết Tử Dạ đang đặt tay lên hông mình.

Là nàng? Là nàng đã thừa cơ hạ thủ với mình sao?

“Xin lỗi.” Tiết Tử Dạ nằm gục dưới đất, ngước đầu lên nhìn y, đôi mắt lộ ra những cảm xúc phức tạp.

Dường như không thể cầm cự nổi nữa, nàng mệt mỏi rũ xuống, bàn tay buông thõng, một mũi kim châm khẽ rung rung trên huyệt Dương Quan nơi hông Diệu Phong lộ ra – đây chíng là ước định giữa nàng và Diệu Thủy.

Đúng vào khoảng khắc Diệu Phong bất ngờ bị khắc chế ấy, chợt nghe “soạt” một tiếng, ngọc tọa bị xuyên thủng!

Lưỡi kiếm đỏ như máu từ phía sau xuyên qua lưng ghế, lộ ra trên ngực Giáo vương, ghim chặt lão vào bảo tọa.

“Diệu Thủy!” Tiếng hét kinh hãi vang vang khắp đại điện: “Là ngươi!”

Giữa những tấm màn trướng bay bay phấp phới, ánh mắt nữ tử áo lam lóe lên vẻ khoan khoái, nhìn lão nhân đang trợn mắt trừng trừng trên ngọc tọa: “Phải đấy… là ta! Tiết Tử Dạ chẳng qua chỉ là con cờ để thu hút sự chú ý của lão mà thôi – loại yêu quái như lão, chỉ dùng kim châm làm sao đủ chứ? Nếu không có thanh kiếm đã thoa độc của Long huyết châu, làm sao mà giết chết được lão chứ?”

Thị cười cười buông bàn tay dẫm máu ra, giọng nói lẳng lơ yêu mị: “Lão biết chưa? Người giết lão, là ta.” Càng cười thị lại càng thống khoái: “Là ta đấy!”

“Ngươi… tại sao…” Giáo vương gắng gượng lên tiếng, song cả âm thanh cũng không thể nào liền mạch.

“Ha ha ha! Ngươi còn hỏi ta tại sao à!” Diệu Thủy phá lên cười, tát mạnh vào mặt Giáo vương: “Ngươi đã làm bao chuyện điên cuồng táng tận lương tâm – 21 năm trước, bộ tộc Lâu Lan bị tận diệt một đêm ở vùng phụ cận La Bố, lẽ nào ngươi quên rồi?”

Giáo vương ngẩng phắt đầu lên, nhìn nữ nhân mình vẫn đầu gối tay ấp, thất thanh kêu lên: “Ngươi… không phải là người Ba Tư?”

“Ta là người Lâu Lan. Không nhớ ra hả?” Diệu Thủy bật cười khanh khách, giọng nói êm dịu mà toát lên sát khí ngùn ngụt, chỉ thấy thị cúi đầu lạnh lùng nhìn lão: “Giáo vương đại nhân, có phải đời này lão giết người nhiều quá, nên đã quên từ lâu rồi không?”

“A! Ngươi, ngươi là…” Giáo vương ngẩng đầu nhìn Diệu Thủy, bỗng nhiên choàng tỉnh: “Thiện Mật công chúa?”

“Cuối cùng lão cũng nhớ ra rồi hả?” Thị bật cười lạnh lẽo, nắm chặt Lịch Huyết kiếm: “Nhờ phúc của lão, người nhà ta đã chết sạch cả rồi, chỉ còn một mình ta thoát thân được, lưu lạc đến đất khách quê người làm nô lệ. Năm 15 tuổi, may mắn lại được lão mua từ chợ Ba Tư về.”

Nữ nhân yểu điệu này bỗng nhiên như biến thành một người khác, thị cười sằng sặc như có ma quỷ nhập hồn, tàn nhẫn xoay xoay đốc kiếm, khoét rộng vết thương: “Vì ngày hôm nay, ta đã ngủ với lão không biết bao nhiêu đêm, chịu đựng không biết bao nhiêu giày vò! Cái gì mà song tu, cái gì mà hoan hỉ thiền chứ - lão sắc ma nhà ngươi, chết đi!”

Diệu Thủy thỏa thuê trút hết nỗi phẫn nộ đã tích tụ trong lòng từ nhiều năm nay, hoàn toàn không để ý thấy sắc mặt Diệu Phong bên dưới ngọc tọa đã tái nhợt thế nào.

Thiện Mật! Cái tên vừa lạ lẫm lại vừa thân quen này, cơ hồ như một tia chớp sáng lóe lên, rách tan tấm màn quá khứ đen tối lạnh lẽo.

Tiếng khất lật của cố quốc trong ký ức lại vang lên, u uất thần bí, vang vọng trên con đường lưu vong hoang liêu cô quạnh.

Người Hồi Hột xâm lược nước nhà, phụ vương dẫn theo tộc nhân ngày đêm chạy về phía Tây, định tới La Bố xây dựng lại quê hương. Lúc ấy y còn rất nhỏ, ngồi trên lưng ngựa, gục mặt vào lòng tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ thổi khúc “Chiết Liễu”, tưởng nhớ quê cũ trên con đường lưu vong đằng đẵng.

Bỗng ở phía Lưu Sa Sơn văng vẳng nghe tiếng vó ngựa như sấm – tất cả tộc nhân đều kinh hoàng sợ hãi.

Là mã tặc!

Tử thần đến rồi. Máu bắn đầy trời, bên tai chỉ toàn tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của người trong tộc, y sợ đến lục thần vô chủ, rúc vào lòng tỷ tỷ khóc rống lên.

“Nhã Di, không được khóc!” Tỷ tỷ của y nghiêm giọng quát lên: “Phải giống một nam tử hán!” Nàng ném khất lật trong tay đi, rút ra một thanh đao, không hề sợ hãi chống lại thanh trường đao sáng lóa của mã tặc.

Đám mã tặc kinh hãi, ghìm cương ngựa lùi lại một bước, nhưng rồi lại lập tức cười ồ lên: đó là một thanh tiểu đao tùy thân của nữ tử Lâu Lan, dài không đến một thước, trang trí hoa lệ, chẳng qua chỉ dùng làm vật trang sức chứ không hề có khả năng sát thương chút nào cả.

Nàng ném đao xuống trước mặt đệ đệ, gắt giọng quát: “Nhã Di, cầm lên!” Nhưng lúc ấy đứa trẻ 5 tuổi là y quả thật quá sợ hãi, đừng nói là cầm đao, thậm chí cả đứng y cũng đứng không vững nữa.

Nàng lừ mắt nhìn y, giận dữ quát: “Đừng lên! Nhi tử của Lâu Lan vương, cho dù chết cũng phải chết như một nam tử hán!”

Y bị quát cho đến bật khóc, nhưng vẫn không dám cầm thanh đao lên.

“Ôi. Cũng thật khó cho đệ!” Nhìn bộ dạng sợ hãi của đứa đệ đệ nhỏ tuổi, Lâu Lan công chúa chỉ thở dài một tiếng, đột nhiên quỳ một chân xuống, hôn lên trán y, dịu dàng nói: “Để ta giúp đệ một tay… Nhã Di, nhắm mắt vào. Đừng sợ, sẽ không đau đớn gì đâu.”

Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tia sáng lóe lên chém thẳng vào cổ mình! Khoảng khắc đó, mọi thứ trong đầu y hóa thành một vùng trống rỗng, chỉ có một câu nói vang vang mãi trong óc – vương tỷ… vương tỷ muốn giết mình!

Đám mã tặc kia kinh hãi thét lên, một tên vung trường tiên ra, kịp thời cuốn lấy đứa trẻ đang ngẩn người ném văng ra xa trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy – tốc độ xuất thủ, độ chính xác hoàn toàn không giống hạng mã tặc bình thường ở Tây Vực. Lưỡi đao chém vào khoảng không, nữ tử biến sắc, lập tức xoay ngược đao lại, không hề do dự mà đâm thẳng vào cổ họng mình.

“Ha… tiểu nha đầu thú vị lắm.” Trong đám mã tặc áo đen chợt vang lên một giọng nói thâm trầm lạnh lẽo: “Bắt lấy nó!”

Y bị ném sang một bên, đau đớn đến không thể cử động, mở mắt trân trân nhìn đám mã tặc lao vào vương tỷ, chỉ một roi đã đánh bay thanh đoản đao trên tay nàng, túm tóc lôi lên ngựa rồi nghênh ngang bỏ đi.

Đứa trẻ 5 tuổi không biết lấy đâu ra dũng khí, định chống người đứng dậy đuổi theo, nhưng phía sau chợt có người vung cho một roi, lập tức khiến nó đau đến hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, vầng trăng lạnh lẽo đã lên cao, sói hú từng tràng dài.

Thi thể tộc nhân chất đầy như núi, vô số đốm sáng xanh lục lập lòe trong bóng tối – đó là mắt đám sói hoang đến tìn vật thực.

Lúc ấy y sợ đến cả thở cũng không dám thở, nhưng dường như ngửi được mùi của người sống, những đốm sáng xanh kia bắt đầu chầm chậm tiến tới.

Y nhích từng chút vào giữa đống thi thể, bàn tay bỗng nhiên chạm phải một món đồ - là cây khất lật thường ngày tỷ tỷ vẫn hay thổi, bên trên còn đọng vết máu khô.

Tất cả mọi người đều đã chết, chỉ còn lại mình y bị bỏ lại giữa bầy sói hoang ở nơi đồng trống này! Trong khoảng khắc đó, y chỉ thấy tuyệt vọng vô cùng vô tận.

“Cứu mạng… cứu với!” Nghe thấy tiếng bánh xe ngựa đằng xe, đứa trẻ buột miệng kêu lên.

Chiếc xe ngựa màu vàng kim dừng lại, một trung niên nhân khoác áo choàng đen bước xuống, bước đi giữa đám thi thể và máu tươi, người đi tới đâu, cả bầy sới hung hăng đều lần ượt lùi lại tới đó.

Người này khí độ trầm tĩnh, tựa núi cao vực sâu.

“Là hoàng tộc Lâu Lan à?” Người trung niên cúi đầu nhìn đứa trẻ sống sót duy nhất giữa đống thi thể, trong giọng nói ẩn chứa sức mạnh của loài ma quỷ: “Ngươi cầu xin ta cứu mạng? Vậy thì, hài tử đáng thương, ngươi có muốn đi theo ta không?”

Trung niên nhân chìa tay ra với đứa trẻ: “Nếu người hiến cho ta tất cả, ta cũng sẽ cho ngươi tất cả.” Nó co rúm lại, chăm chú nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt hồi lâu, tập trung vào chiếc nhẫn bảo thạch to tướng trên ngón tay đối phương.

Tiểu vương Lâu Lan đột nhiên lờ mờ nhớ ra chiếc nhẫn như vậy ở Tây Vực này đại biểu cho thứ gì, nức nở giây lát, cuối cùng cũng cẩn thận nắm lấy bàn tay chìa ra với mình, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn bảo thạch ấy.

Nam nhân kia mỉm cười, ánh mắt sáng rực lên trong bóng tối như mắt loài lang sói.

Vận mệnh cuộc đời y thay đổi từ đây.

Nhã Di, nhi tử của quốc vương Lâu Lan cuối cùng đã biến thành Diệu Phong trong Ngũ Minh Tử dưới trướng Giáo vương ở Đại Quang Minh cung, bùa hộ mệnh của Giáo vương – không có thân nhân, không có bằng hữu, thậm chí không có cả quốc tộc, từ đây chỉ sống vì một người duy nhất.

Từ đó đến giờ, đã là bao nhiêu năm rồi?

Đứa trẻ sợ bóng tối và máu tanh ấy cuối cùng cũng trưởng thành trong hồ máu, đúng như yêu cầu cuối cùng của vương tỷ, y không bao giờ rơi lệ nữa. Những trận chém giết liên miên và lòng trung thành tuyệt đối khiến tâm y trở nên tĩnh mịch mà thản nhiên, lúc nào cũng mỉm cười, tưởng chừng như ôn hòa, không tranh chấp với đời, nhưng lại thường xuyên chỉ cất tay động chân là đã lấy mạng người khác.

Thậm chí y còn rất ít khi nhớ đến những chuyện trước kia, tâm tĩnh như mắt nước hồ phẳng lặng.

Cây khất lật đánh rơi trong đống thi thể ấy lúc nào cũng được y giấu kín trong người, chưa từng cho ai xem, cũng chưa bao giờ đánh rơi.

Hơn 20 năm sau, Diệu Thủy sứ trong bộ lam y đứng bên cạnh ngọc tọa trong đại điện cười sằng sặc như diên cuồng, thanh kiếm trong tay xuyên qua lồng ngực Giáo vương.

“Vương tỷ… vương tỷ.” Giọng nói trong đầu như đang gào thét, càng lúc càng lớn, cơ hồ khiến màng nhĩ y rách tung.

Nhưng Diệu Phong lại vẫn đờ người ra đó, đầu óc trống rỗng, không thể nào nói với nữ nhân đang cười như điên khùng trước mặt dù chỉ một chữ.

Đó là Thiện Mật vương tỷ ư? Nữ nhân diêm dúa tàn độc đó, làm sao có thể là Thiện Mật vương tỷ của y được?

Nữ nhân kia cười lạnh, ánh mắt ác nghiệt đến đáng sợ, gằn giọng nói từng chữ với lão nhân đang bị ghim chặt người vào ngọc tọa: “21 năm trước, phụ vương ta bại trong tay Hồi Hột vương, bộ tộc Lâu Lan không thể không bỏ thành lưu vong – còn lão đã nhận tiền của người Hồi Hột, phái sát thủ giả làm mã tặc, đuổi tận giết tuyệt cả bộ tộc chúng ta!”

“Đầu một nam đinh đổi được 200 lượng, nho phụ lão ấu, mỗi người 50 lượng, lão quên rồi à?”

“Nhưng chắc là không quên ta chứ? Mỗi thành viên trong vương thất là một vạn lượng đó!”

Lịch Huyết kiếm lại khoáy sâu vào thân thể Giáo vương, cắt nát nội tạng. Độc chất Long huyết châu đủ để giết chết cả thần ma, trong nháy mắt biến lão thành một lão già tóc bạc da mồi, hình dung khô héo, không còn vẻ tiên phong đạo cốt thường ngày nữa - Diệu Thủy đứng bên cạnh cười một trận dài, rồi cũng mệt mỏi buông tay, lùi lại một bước, cười gằn nhìn lão nhân ủ rũ gục đầu dựa vào ngọc tọa.

“Hừ.” Thị đột nhiên hằn học tung cước đá bay Giáo vương đã chết xuống đất: “Cút đi!” Thân hình yểu điệu xoay một vòng, ngồi xuống ngọc tọa trống không, bật cười khanh khách: “Từ nay, nơi này thuộc về ta rồi!”

Diệu Thủy ngồi trên ngọc tọa nhìn xuống, kiêu ngạo lại pha thêm phần đắc ý, bỗng nhiên chợt ngẩn người – có một đôi mắt từ đầu vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của thị, một đôi mắt ẩn chứa thần tình phức tạp, sâu không thấy đáy.

Diệu Phong? Diệu Thủy thầm kinh hãi, nắm chặt thanh kiếm rỉ máu. Chỉ lo đối phó Giáo vương mà đã bỏ quên mất nhân vật thứ 2 này! Giáo vương chết rồi, kẻ này chính là nhân vật lợi hại khó chịu nhất trong Đại Quang Minh cung, cần phải nhân lúc y không thể cử động mà xử trí cho sớm, tránh để sau này sinh biến.

Thị cầm kiếm ngồi trên ngọc tọa, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười cười: “Diệu Phong sứ, ngươi tồn tại không phải chỉ để bảo vệ Giáo vương thôi sao? Giờ Giáo vương chết rồi, ngươi cũng đâu cần phải tồn tại nữa nhỉ.”

Giọng nói của thị vừa chói tai vừa cay nghiệt, song Diệu Phong vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào nữ tử xinh đẹp đang ngồi trên ngọc tọa đầy máu tanh, ánh mắt chan chứa những tình cảm phức tạp, khiến thị thấy toàn thân đều ngứa ran khó chịu.

“Diệu Thủy!” Tiết Tử Dạ nằm trên sàn đại điện bỗng giật mình, gượng ngẩng đầu lên, gằn giọng nói: “Ngươi hứa với ta là không giết bọn họ.”

“Ha ha ha… nữ đại phu, sự dũng cảm của ngươi khiến ta rất bội phục, nhưng sự ngu xuẩn của ngươi thì làm ta tức cười.” Diệu Thủy phá lên cười, âm thanh vang vọng khắp đại điện, đắc ý vô cùng: “Một kẻ không biết võ công, dựa vào cái gì mà nói chuyện hiệp ước với ta chứ? Ước định phải dùng sức mạch để bảo hộ, nếu không thì cũng chẳng có giá trị gì đâu.”

“Ngươi…” Tiết Tử Dạ phẫn nộ, mấy lần muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo ngã xuống sàn điện băng lạnh. Từ khi ra khỏi Dược Sư cốc, sức khỏe nàng ngày một kém đi, giờ lại trúng phải kịch độc, rồi lại bị một kích của Giáo vương, cho dù nàng liên tục dùng Bích Linh đơn để duy trì khí mạch, song đến lúc này thì cũng không thể nào cầm cự được nữa.

“Nữ đại phi, ngươi thật là kỳ quái,” Diệu Thuỷ bật cười, chĩa Lịch Huyết kiếm về phía Diệu Phong đang bị phong tỏa huyệt đạo, lấy làm hứng thú hỏi: “Việc gì phải để tâm tới sự sống chết của kẻ này? Không phải ngươi không biết hắn chính là hung thủ đã tiêu diệt bộ tộc Ma Già – tại sao đến giờ, ngươi vẫn còn muốn cứu hắn?”

Diệu Phong vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ đột nhiên chấn động, ngướic mắt nhìn Tiết Tử Dạ mà không dám tin vào mắt mình – gì hả? Nàng, nàng biết rồi? Nàng sớm đã biết ta là hung thủ rồi! Cho dù như vậy… nàng vẫn muốn cứu tên hung thủ này sao?

“Y chẳng qua chỉ là… thanh kiếm bị người ta lợi dụng giết người thôi. Còn ta, chỉ muốn… chặt đứt cánh tay cầm thanh kiếm ấy.” Tiết Tử Dạ gục dưới đất, thở hổn hển, nhưng giọng nói lại kiên định vô cùng: “Huống hồ, y cũng đã đau khổ vì chuyện này rồi.”

Trong khoảnh khắc, cả Diệu Thuỷ cũng ngưng tiếng cười, chăm chú nhìn lại nữ tử yếu đuối như ngọn nến sắp tàn dưới ngọc tọa: “Được rồi, nữ đại phu, ta phục ngươi – nhưng, cho dù ngươi không giết, thì mạng Diệu Phong sứ ta cũng không thể không lấy!” Diệu Thuỷ đứng dậy, cầm Lịch Huyết kiếm lên, bước xuống bậc cấp, sát khí phủ trùm để lại một cao thủ như Diệu Phong tuyệt đối là một mối họa khôn lường, hôm nay không giết y đi thì còn đợi lúc nào nữa?

Diệu Phong nhìn thị cầm kiếm bước tới, ánh mắt không hề sợ hãi, khóe môi ngược lại còn nở ra nụ cười đã nhiều ngày biến mất.

Y cứ mải ngây người ra nhìn nữ tử trên ngọc tọa: nhìn điệu bộ lúc nàng ta nói chuyện, lúc nàng ta cười, lúc nàng ta cầm kiếm… ánh mắt hoảng hốt mà xa xăm, không biết đã nhìn tới phương nào.

Đây không phải là Thiện Mật… nữ tử đang cười như điên như dại này căn bản không phải vương tỷ Thiện Mật trong ký ức của y!

Diệu Thuỷ cầm thanh kiếm đẫm máu bước xuống, một chân đạp Diệu Phong, xoay kiếm đặt lên lưng y, cười lạnh lùng: “Diệu Phong sứ, không phải ta muốn đuổi tận giết tuyệt – nhưng ngươi là tâm phúc của Giáo vương, giữ lại mạng ngươi, chính là tự chặt đứt con đường sau này của ta!”

“Dừng tay!” Trên mặt Tiết Tử Dạ cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi: “Cầu xin ngươi đấy!”

Nhưng còn Diệu Phong vẫn không hề sợhãi, chỉ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Diệu Thuỷ, nở ra một nụ cười chờ đợi kỳ lạ - muốn giết y ư?

Rất tốt. Tất tốt… chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể phủ nhận tất cả cho xong. Như vậy la 2mọi chuyện đều giải quyết dứt khoát được.

Chỉ trong sát na ngắn ngủi ấy, y đã trải qua không biết bao nhiêu điên đảo và rồi loạn: ân nhân biến thành cừu nhân, địch nhân biến thành thân nhân… hỉ nộ ai lạc như từng đợt song dồn dập dâng trào.

Trong khoảnh khắc, y chợt thấy lòng mình như đã chết.

“Diệu Thuỷ,” y mỉm cười, nhìn người chị ruột thịt đứng trước mặt, dù trong thời khắc sinh tử cũng không có ý định nói ra chân tướng, chỉ bình tĩnh lên tiếng thỉnh cầu: “Sau khi ta chết, ngươi có thể tha cho nữ đại phu không biết võ công kia được không? Nàng ta đối với ngươi không có uy hiếp gì, sau này biết đâu ngươi cũng có lúc phải cầu y nữa.”

“Ha, đã đến lúc này rồi, người vẫn nói thay cho ả sao?” Trong mắt Diệu Thuỷ hiện lên vẻ giễu cợt, lời lẽ lạnh lùng: “Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2!”

Diệu Phong bình tĩnh ngước mắt lên: “Diệu Thuỷ, xin ngươi tha cho nàng, ta sẽ cảm kích ngươi!”

Diệu Thuỷ cười khì khì, nâng kiếm lên ngắm chuẩn vào tim y: “Chuyện này hả, còn phải xem ta có cao hứng không đã!”

Lời còn chưa dứt, thị đã giật kiếm về, rồi chém tạt xuống!

“Nhã Di!” Tiết Tử Dạ ruột gan rối bời, thất thanh kêu lên: “Nhã Di!”

Nàng gượng hết toàn bộ sức lực vươn tay ra, đầu ngón tay run run chạm khẽ vào mũi kim nơi hông y, nhưng chỉ vậy thì căn bản không thể cản lại một kiếm đoạt mệnh kia. Tưởng chừng lưỡi kiếm sắt chém bay đầu Diệu Phong xuống – nhưng câu nói kia như một tia sét vô hình, trong chớp mắt đánh trúng hung thủ đang cầm kiếm!

Mũi kiếm bỗng nhiên sững lại, Diệu Thuỷ hất Diệu Phong ra, quay ngoắt đầu lại, cúi người xốc Tiết Tử Dạ lên, hằn học truy vấn, nét mặt cuồng dại như người điên: “Gì hả? Ngươi vừa nói gì? Ngươi gọi hắn là gì?”

“Nhã Di.” Tiết Tử Dạ không hiểu chuyện gì, hoang mang đáp: “Tên thật của y – ngươi không biết sao?”

Diệu Thuỷ sững sờ. Nhân lúc thị đang ngẩn ra đó, ngón tay nàng khẽ máy động, lặng lẽ rút cây kim châm trên huyệt đạo nơi hông Diệu Phong ra.

“Nhã, Nhã Di!”

Diệu Thuỷ nhìn chằm chặp vào kẻ đồng liêu nhiều năm nay, nét mặt lộ vẻ không tin tưởng: “Diệu Phong… lẽ nào ngươi chính là… là…”

Chưa kịp nói hết câu thị đã sững người ra, bên trong y phục rách rưới của Diệu Phong, một ống tiêu nhỏ lòi ra – đó là khất lật, thứ nhạc khí người Tây Vực thường sử dụng, được mài từ sừng trâu, trang trí thêm hoa văn màu bạc, tua ngù màu vàng bên trân đã phai màu gần hết.

Diệu Thuỷ nắm chặt Lịch Huyết Kiếm, hai tay run bần bật. Thị cúi xuống nhặt chiếc khất lật lên, vuốt ve thật lâu, nước mắt tuôn trào.

Thị quay đầu lại, sững sờ nhìn Diệu Phong, chợt phát hiện ra nam tử có mái tóc xanh làm này cũng đang nhìn mình – khoảnh khắc ấy, cơ hồ thị đã nhìn thấy đứa em trai năm xưa đang run rẩy nép vào lòng mình.

Soạt! Bỗng nhiên, Lịch Huyết kiếm lại chỉ vào ngực y!

“Ngươi… gạt ta phải không?” Nét mặt Diệu Thuỷ hiện ra vẻ tàn nhẫn độc ác, cơ hồ như trong chớp mắt đã áp chế được cơn song lòng, cười gằn nói: “Ngươi căn bản không phải Nhã Di! Nhã Di đã chết từ năm 5 tuổi rồi! Nó, cả vung đao cũng không dám, làm sao biến thành sát thủ tâm phúc của Giáo vương được!” Thị lien tiếp phản vấn, cơ hồ như không hề muốn nghe y trả lời, mà chỉ để thuyết phục bản thân mình thôi vậy.

Diệu Phong vẫn chăm chú nhìn nàng với ánh mắt bình thản quen thuộc, phảng phất như muốn khắc sâu hình ảnh người thân mới trùng phùng sau mười mấy năm vào tâm khảm.

“Đúng vậy.” Y đột nhiên nhiẻn miệng mỉm cười: “Đích thực Nhã Di đã chết rồi. Ta gạt ngươi đấy.”

Diệu Thuỷ thở hắt ra một tiếng như trút được gánh nặng, môi mím chặt lại, vung kiếm chém xuống như đã hạ được quyết tâm, không còn chút do dự gì nữa.

Đúng vậy, chẳng qua thị chỉ cần một cái cớ mà thôi – chuyện đã đến nước này, bất luận kẻ ở trước mắt này là thân phận gì, thị cũng quyết không thể giữ mạng y lại được!

“Nhã Di!” Sắc mặt Tiết Tử Dạtái nhợt đi, kinh hãi kêu lên một lần nữa: “Tránh đi! Tại sao không tránh!” Vừa rồi, nàng đã tận hết chút sức lực cuối cùng giải khai huyệt đạo bị kim châm phong bế cho y. Tại sao y vẫn không tránh né!

Diệu Phong chỉ bình thản nhắm mắt lại, không tránh cũng không né – chuyện đã tới nước này, cớ chi phải nhận nhau làm gì nữa?

Bọn họ sớm đã không còn là đôi tỷ đệ thân mật thuở trước. thời gian tàn khốc đã phân cánh hai người ở hai chân trời mà gần nhau trong gang tấc, tái tạo bọn họ thành những người khác nhau: 20 năm sau, y trở thành bùa hộ mệnh của Giáo vương, không có tình cảm cũng không có tư tưởng; còn thị thì trở thành tình nhân của lão, vì báo thù và đoạt quyền mà bất chấp thủ đoạn – hai người giờ đây, thế đã như nước lửa.

Cho dù tỷ ấy có tin, thì chuyện đã tới nước này, cũng quyết không thể bỏ qua cho ta được nữa. Tỷ ấy tốn bao nhiêu năm tâm huyết mới đoạt được mọi thứ, sao có thể chỉ vì nhất thời mềm lòng mà để hỏng hết tất cả? Vì vậy, thà rằng không tin còn hơn… như vậy, sẽ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.