Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 34: 34: Chương 22




7 năm sau, nó bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Trong khi nó đang cật lực giúp papa nuôi giải quyết chuyện công ty thì Jen lại nằm ườn ra đó mà xem phim, bắp rang thì vươn vãi khắp bàn. Nó nhìn mà muốn cho nhỏ một đạp rơi xuống đất thôi 

- Này con kia, giúp tớ giải quyết đống hồ sơ trên bàn đi 

- Thôi, đau đầu lắm. Cậu tự giải quyết hết đi 

- Hừ_Nó hừ lạnh rồi không nói nữa. 

“Cạch” Cánh cửa mở ra, ba mẹ nuôi nó đã về 

- Hyo, vất vả cho con rồi!_ba nuôi nó cười rồi tiến đến ngồi vào ghế đối diện với nó 

- Không có gì đâu ạ! 

- Jen, sao con không giúp Hyo một tay mà nằm dài xem phim thế hả?_Mẹ Jen trách 

- Một mình Hyo làm đủ rồi ạ._Jen vẫn hướng mắt vào màn hình 

- Con bé này thật là… 

- Ba à, con vừa phát hiện ra một điều rất lạ._Nó nghiêm túc nhìn ba nuôi mình 

- Có chuyện sao? 

- Số liệu trong hồ sơ năm 2012 khác xa với số liệu mà chị thư kí vừa gởi đến cho con. Số khoản tiền thu vào thì ít mà chi ra thì nhiều. Nếu con nhớ không lầm thì năm đó công ty ta chi tiêu ít nhất mà. Không thể nào có khoản chi tiêu lớn như thế này. Vậy khoản tiền đó đã biến đi đâu?_Nó vừa nói vừa đẩy máy tính của mình sang cho ba nuôi. Mặt ông tối sầm lại 

- Có kẻ đã xén tiền của công ty 

- Con sẽ cho người điều tra 

- Để đó cho ba. Ba có việc khác cần các con làm giúp ba đây! 

- Chuyện gì vậy ạ?_Nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của ba mình, Jen bật dậy hỏi 

- Các con hãy về VN và coi chừng nhất cử nhất động của Phạm Đức Thạnh giúp ba. Có vẻ như hắn đang muốn tạo phản. Vì chỉ có bọn con là người ta tin tưởng và ông ta chưa từng gặp mặt bọn con bao giờ nên ta mới giao nhiệm vụ này cho 2 đứa 

- Vâng ạ. Bao giờ bọn con sẽ đi ạ?_Nó hỏi 

- Ngày mai. Ta đã mua nhà cho các con rồi, gần nhà ông ta đấy. Vậy tiện cho việc theo dõi. Các con hãy cẩn thận nhé! Ông ta cũng mưu mô sảo quyệt lắm đấy 

- Vâng. Vậy bọn con đi sắp xếp hành lí đây ạ_Jen nói rồi lôi tuột nó lên phòng. Nhỏ rất háo hức vì lần đầu được đến VN mà 

- Hyo, chúng ta rủ nhỏ Ran cùng đi nhé! 

- Ừ._Nó gật đầu rồi bắt đầu sắp xếp hành lí. Nó không mang theo quần áo. Về đó rồi mua sau. Hành trang theo nó chỉ có một cái laptap, ba cái mặt nạ và một cây súng do chính nó tạo ra mà thôi. Đơn giản như vậy. Sau khi ngẫm lại coi mình có quên mang theo thứ gì không, nó gật đầu nhẹ rồi leo lên giường đi ngủ. Còn nhỏ Jen thì vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Ran 

Sáng hôm sau, tại sân bay nước Mỹ 

- Các con đi cẩn thận nhé! Đến nơi thì gọi cho ba mẹ nhé!_Mẹ nuôi nó ôm lấy ba đứa nó nói 

- Vâng. Mọi người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe. Bọn con đi đây_Nó buông ba mẹ nuôi nó ra rồi hướng cửa soát vé mà đi. 15’ sau máy bay cất cánh mang nó về với nơi nó sinh ra nhưng nó không hề biết. Trong lòng nó cũng nôn nao kì lạ nhưng chính nó cũng không hiểu lí do mình như vậy. Lắc đầu cho trôi mọi suy nghĩ, nó nhắm mắt lại rồi đi vào giấc ngủ. Những giấc mơ lại ùa về. Đó không phải hẳn là mơ, đó chính là từng mảng kí ức của nó. Những mảng kí ức hiện về không có một mắc nối nào. Đêm nào cũng vậy, hễ nó chợp mắt thì lại mơ thấy những giấc mơ đó. Nó rất muốn biết bản thân nó là ai? Nó sống ở đâu? Ba mẹ nó là ai? Nó muốn biết mọi thứ nhưng không ai có thể nói cho nó biết cả. Nhiều lúc nó tự hỏi nó là trẻ mồ côi sao? Sao chẳng một ai quen biết nó? Thời gian cứ như thế trôi qua, đến nay đã 7 năm rồi. Nó mệt mỏi và không muốn tìm lại những kí ức đó làm gì nữa. Nó bây giờ đang sống rất hạnh phúc cùng với gia đình mới của nó. Hà tất phải tìm lại những kí ức lúc xưa làm gì? Có khi những kí ức đó còn rất đau buồn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.