Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 9: Học cùng anh (hạ)




Cho nên khẳng định anh sẽ nghĩ biện pháp, chứng minh cho Kiều An Hảo xem, đứa nhỏ của cô lúc trước, là do Hàn Như Sơ động tay chân.

Hơn nữa, anh cũng đã nghĩ tới biện pháp.

Trợ lý nghe thấy Lục Cẩn Niên nói như vậy, hoàn toàn yên lòng, ôm văn kiện, quy củ nói: “Lục tổng, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi ra ngoài trước.”

Lục Cẩn Niên không hé răng, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, tầm mắt một lần nữa nhìn lại bản tham khảo cách theo đuổi bạn gái ngày hôm qua.

Trợ lý không có quấy nhiễu Lục Cẩn Niên, lặng yên không một tiếng động xoay người, rời đi, lúc anh ta mở cửa, Lục Cẩn Niên lại mở miệng kêu anh ta: “Để cho.”

“Lục tổng, ngài có còn có phân phó gì?”

Lục Cẩn Niên ném một phần văn kiện, lên trên bàn: “Anh dựa vào quy trình trọng này, an bài giúp tôi một chút.”

Trợ lý đi lên trước, cầm lấy văn kiện, nhìn thấy là bữa tối dưới ánh sáng của cây đèn cầy, còn có màu nến là gì, yêu cầu có thể sắp xếp ra “Kiều Kiều, anh có thể theo đuổi em không?”, “Kiều Kiều, anh yêu em 13 năm”, “Làm bạn gái anh được không? Kiều Kiều” những câu như vậy.

Trợ lý vừa xem, vừa nhịn không được tán thưởng một câu: “Thật là lãng mạn a! Lục tổng......”

Sau đó thuận tiện còn nghĩ đọc những lời này của Lục Cẩn Niên ra: “Cẩn Niên của em, mới An Hảo...... Kiều Kiều, em nguyện ý......”

Lúc viết những lời này, là phát ra từ nội tâm của Lục Cẩn Niên, không có cảm thấy chua, nhưng mà lúc này bị trợ lý đọc ra, anh lại nghe có chút đứng ngồi không yên, giống như là thời kỳ thiếu niên, khi gần sát cô gái yêu thích, toàn thân xao động loại cảm giác ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn của Lục Cẩn Niên hiện lên một tầng đỏ sậm, anh thẹn quá thành giận nên hắng giọng một cái, giọng điệu cực kỳ âm lãnh nói: “Anh đi ra ngoài cho tôi!”

Trợ lý sợ tới mức vội vàng dừng tiếng nói, thở mạnh cũng không dám hổn hển một chút ôm văn kiện, chạy về hướng cửa, chỉ là lúc anh ta còn chưa đi đến cửa, Lục Cẩn Niên khiến anh ta ra ngoài, lại mở miệng mang theo vài phần không xác định, hỏi một câu: “Anh cảm thấy tôi tỏ tình như vậy, tỷ lệ đáp ứng của cô ấy là bao nhiêu?”

Trợ lý ôm văn kiện, dừng bước chân, quay đầu vụng trộm nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên trước, chắn chắn người đàn ông kia không hề có dấu hiệu tức giận, mới quay đầu, mở miệng nịnh nọt nói với Lục Cẩn Niên: “Lục tổng, tôi cảm thấy Kiều tiểu thư chắc chắn sẽ đáp ứng ngài! ”

“Phải không?” Lục Cẩn Niên hỏi lại một câu, sau đó ở trong đầu suy nghĩ chuyện tối hôm qua một chút, bản thân đều đã hỏi cô có thể tiếp tục sao? Cô không trả lời, nhưng mà lúc mình làm, cô cũng không cự tuyệt, cho nên kỳ thật tỷ lệ thành công của anh vẫn là rất lớn , đúng không?

Sau khi Lục Cẩn Niên tự an ủi đáy lòng mình xong, vẫn cảm thấy có chút không tự tin, vì thế liền nói với trợ lý: “Anh cảm thấy kế hoạch tỏ tình kia của tôi, sắp xếp thế nào?”

“Tốt lắm! Nếu tôi là con gái, tôi cũng sẽ cảm động.” Tuy rằng trợ lý có một chút nịnh hót, nhưng mà phần nhiều là nói thật lòng, kế hoạch tỏ tình kia,

thật là bỏ ra tâm huyết làm , sợ là Lục ảnh đế bỏ ra cả tối qua để lên kế hoạch...... Hơn nữa ngay cả ngày thổ lộ, đều chọn tốt như vậy, đêm thất tịch cuối tuần cho tình nhân...... Thật là không có nhìn ra được, một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo như Lục tổng, vẫn còn có một mặt ôm ấp tình cảm lãng mạn như vậy......

Lục Cẩn Niên nghe được khẳng định của trợ lý, như là ăn thuốc an thần, vẻ mặt trở nên lạnh đạm trong một giây: “Anh có thể đi rồi.”

Lần này trợ lý còn chưa xoay người, Lục Cẩn Niên lại có chút lo lắng không đâu hỏi một câu: “Anh có chắc chắn kế hoạch tỏ tình của tôi không bị bại lộ chứ? Anh xem xem còn phải thêm cái gì đó không? Còn có lễ vật? Anh cảm thấy ổn không?”

Thời gian đến ngày tỏ tình còn có năm ngày, Lục Cẩn Niên cảm thấy mình vô cùng khẩn chương tinh thần có điểm không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.