Đen Ăn Đen

Quyển 3 - Chương 29: Các huynh đều là anh hùng của lòng tôi, tôi phải bảo vệ anh hùng của mình




"Không chỉ Thiết Huyết Chiến Qua, rất nhiều Guild đều đang khai hoang Phế Tích Thành." Liễu Sơ Cuồng cảm giác mình hỏi có chút đột ngột, dứt khoát biết thời biết thế tiếp tục cùng nới chuyện phiếm cùng Diệp Từ.”

"Đúng vậy a, đúng vậy a, đây không phải việc khẩn yếu nhất của Đông đại lục chúng ta sao?" Diệp Từ tận lực khiến cho mình có vẻ thân thiết hơn một chút, dù sao làm ra vẻ thân thiết hơn một chút sẽ khiến cho người ta có cảm giác dễ nói chuyện, hơn nữa, Diệp Từ vẫn cảm thấy mình là một người dễ nói chuyện, tuy điểm này khả năng là không có bao nhiêu người có thể thừa nhận.

Liễu Sơ Cuồng nghe Diệp Từ nói như vậy, chỉ cảm thấy cô đối đáp cẩn thận, mình thậm chí ngay cả nửa chữ đều chen vào không lọt, không thể đề cập tới chuyện của mình, nhưng nếu mọi thứ cứ như vậy là xong, anh lại cảm thấy không cam lòng, càng quan trọng hơn là, tại hiện dới tình huoogs hai mặt thụ địch này, ba phen mấy bận liên hệ Công Tử U..., chỉ sợ sẽ khiến Thiên Sơn Tà Dương và Công Tử U đều sinh lòng nghi kỵ với mình.

"Này này, em lên bao lâu rồi, sao còn không qua đây? Vẫn còn làm gì ở Hắc Nê Thành đó" Bạch Mạch và Diệp Từ cùng lên mạng, bất quá anh tới nơi đóng quân tập hợp đội ngũ của Guild, thế nhưng đợi mãi cũng không thấy Diệp Từ tới, mở ra danh sách hảo hữu xem xét, không nghĩ tới cô nàng này vẫn còn đang ở Hắc Nê Thành, liền gọi cô.

"Ah, lập tức tới ngay, nếu như thật sự đợi không được em, mọi người cứ vào phó bản, em sẽ đến nhay lập tức." Diệp Từ đáp ứng Bạch Mạch.

Bạch Mạch không thể không biết Diệp Từ, anh nghe Diệp Từ nói như vậy, dĩ nhiên là biết Diệp Từ còn có việc chưa sử lý xong, nhưng khi thấy thời điểm tập hợp đã càng ngày càng gần rồi, không khỏi nhắc nhở Diệp Từ một chút: "Còn có chuyện gấp gáp gì, còn quan trọng hơn cả đánh phó bản sao, hiện tại tất cả mọi người đã tập hợp, chuẩn bị thêm BUFF tập thể rồi."

"Ân, có chút chuyện." Diệp Từ cũng không có ý định dấu diếm Bạch Mạch: "Liễu Sơ Cuồng đang tìm em, bất quá tên này vẫn còn lòng vòng, cũng không nói là chuyện gì, em tốt xấu gì cũng nên nghe một chút anh ta có yêu cầu gì đúng không?" Nói đến chỗ này Diệp Từ nhếch khóe miệng: "Đương nhiên, em sẽ không chậm tiến độ, trước khi mọi người vào phó bản em nhất định sẽ đến."

Bạch Mạch nghe là Liễu Sơ Cuồng, anh không khỏi nở nụ cười: "Xem ra, anh ta rốt cuộc là kiềm chế không được."

"Ai nói không được."

"Vậy em nhanh lên, bọn anh đi trước." Bạch Mạch biết rõ Diệp Từ là người có chủ ý, cho nên cũng không hề nói nhiều, bởi vì anh cũng còn rất nhiều việc phải xử lý, liền không nói nhiều, ngắt mật ngữ.

Diệp Từ bên này ngắt hội thoại với Bạch Mạch, bên kia không chút hoang mang cùng Liễu Sơ Cuồng nói: Guild của anh hôm nay còn đánh phó bản sao?"

"Còn, tiến độ cũng được." Liễu Sơ Cuồng ngược lại cũng không gạt Diệp Từ: "Bây giờ chúng tôi đều kẹt tại chỗ Lão Tứ, không có cách nào qua, cho nên toàn bộ Guild đều vì chuyện này sốt ruột."

"Ah, như vậy ah, vậy cầu chúc các anh nhanh qua Lão Tứ a, cố gắng lên." Diệp Từ có đôi khi cảm giác mình thật dối trá, vậy mà có thể ở dưới ám chỉ rõ ràng của đối phương như vậy mà vẫn có thể nói như mây trôi nước chảy."Guild chúng tôi đã tập hợp vào phó bản rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, đi trước."

Liễu Sơ Cuồng ngay từ đầu không hề nghĩ tới Diệp Từ sẽ ngắt đối thoại gấp gáp như vậy, cho nên, thời điểm nghe thấy Diệp Từ nói muốn ngắt mật ngữ không khỏi hơi sững sờ, rồi sau đó vội vàng ngăn cản: "Công Tử U, chờ một chút."

"Cái gì?" May mắn loại đối thoại bằng mật ngữ này không thấy được biểu lộ của đối phương, nếu không, Liễu Sơ Cuồng trông thấy biểu lộ hiện tại của Diệp Từ đoán chừng sẽ đập đầu vào tường vì sự vội vàng này của mình. Cô vừa triệu hồi Lão Tứ, tên này trải qua một ngày nghỉ ngơi đã khôi phục tinh thần, bất quá bởi vì nguyên nhân quá mức đói khát, thành ra có chút sốt ruột. Diệp Từ vừa mới triệu hoán nó ra, hắn lập tức bắt đầu lấy mũi cọ cọ Diệp Từ, ngẩng đầu vẫy đuôi muốn ăn.

Tâm tình Diệp Từ cũng rất tốt, đem thịt đã sớm chuẩn bị tốt ra, từng khối từng khối ném cho Lão Tứ.

"Hôm nay các cô đi đánh BOSS cuối sao?" Liễu Sơ Cuồng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhất vẫn là lựa chọn một vấn đề tương đối an toàn để mở miệng.

"Đúng." Dù sao chuyện này toàn bộ người của Đông đại lục đều biết, Diệp Từ cũng không cần phải dối trá phủ nhận.

"Hôm nay các cô chắc chắn sẽ qua sao?" Liễu Sơ Cuồng nuốt nước miếng, hỏi tiếp.

Loại vấn đề này kỳ thật có chút không quá thích hợp để hỏi, dù sao chuyện tiến độ là đại bí mật của một Guild, huống chi, hỏi như vậy, chẳng khác nào gián tiếp hỏi đối phương tình huống chuẩn bị cùng tình huống điều phối đội ngũ. Dựa theo tình huống bình thường, kỳ thật cũng sẽ không có đáp án chính xác.

Diệp Từ nheo nheo mắt, trong nội tâm âm thầm đánh giá. Xem ra thời gian gần đây của Liễu Sơ Cuồng không tốt lắm, ít nhất không tốt như trên báo cáo của Nguyệt Thanh Khâu, nếu không, dựa theo tâm tư thâm trầm của anh ta, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện hỏi ra vấn đề thất lễ hơn nữa lại không có đáp án chính xác như vậy.

Anh ta biết rất rõ ràng, hỏi như vậy rồi, tuyệt đối không có khả năng từ trong miệng mình có được đáp án chính xác, cái kia chỉ có một khả năng, tình cảnh hiện tại của anh ta đã thập phần không ổn rồi. Lão gia tử có lẽ đối với anh ta rất tín nhiệm, nhưng là, anh ta dù sao cũng không phải Thiên Sơn Tà Dương, đứa trẻ được lão gia tử nuôi nấng 20 năm kia, anh ta chỉ là một cái lốp xe dư, lão gia tử tuy đối tốt với anh ta, nhưng là nhất định sẽ hà khắc hơn Thiên Sơn Tà Dương rất nhiều. Dưới tình huống như vậy, nếu như anh ta và Thiên Sơn Tà Dương một mất một còn, chỉ sợ anh lại phải trở lại cuộc sống như trước đây.

Một người, nếu vẫn luôn sống cuộc sống như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Nhưng là, sau khi bạn cho anh ta nếm thử tư vị cuộc sống của tầng lớp trên, sau đó lại lần nữa đẩy anh ta về cuộc sống của tầng lớp dưới, anh ta sẽ tuyệt đối không cam tâm, chính là vì không muốn, chỉ sợ người này sẽ sử dụng mọi thủ đoạn tồi tệ nào để cố gắng giãy dụa một hồi.

Mà chính mình, có lẽ trong mắt Liễu Sơ Cuồng, chính là cọng rơm cuối cùng trong lúc này.

Mình còn có thể sai Nguyệt Thanh Khâu đi điều tra Liễu Sơ Cuồng cùng Thiên Sơn Tà Dương, Liễu Sơ Cuồng chỉ sợ cũng có thể làm như vậy đấy. Diệp Từ nghĩ, Liễu Sơ Cuồng hôm nay tìm đến mình tuyệt đối không phải cái tình huống ngẫu nhiên gì, hiện tại hắn nhất định biết rõ ân ân oán oán giữa mình cùng Thiên Sơn Tà Dương, trong quá trình chắc chắn cũng biết mình đã cự tuyệt yêu cầu của bọn Đổng Âm, cho nên, anh ta mới chủ động đến tìm mình.

Địch nhân của địch nhân là bằng hữu.

Tuy Liễu Sơ Cuồng cũng không biết được mình có muốn nhảy vào vũng nước đục này hay không, nhưng là, ỷ vào chút tình mọn của mình và anh ta, đại khái sẽ làm khó anh ta.

Coi như là Diệp Từ không muốn trợ giúp anh ta, anh ta cũng có thể lần nữa xác nhận Công Tử U có thể trợ giúp Thiên Sơn Tà Dương hay không. Tuy Thiên Sơn Tà Dương đã thương lượng với tất cả các Guild lớn, muốn mua video thông quan với giá cao, nhưng là, chỉ cần Công Tử U không bán, anh ta sẽ không thể thắng được mình.

(Khúc này ngôi thứ loạn hết cả lên @”@ Đánh cut ra làm 2 cho dễ hiểu)

Suy nghĩ cẩn thận tâm lý lo lắng của Liễu Sơ Cuồng, Diệp Từ tuyệt đối thấy tốt thì lấy, cô không muốn lại để cho Liễu Sơ Cuồng mất mặt, dù sao nếu như Liễu Sơ Cuồng có thể trở thành lão đại Thiên Sơn Tà Dương, bọn họ vẫn có thể có viễn cảnh hợp tác vui vẻ nha. Vì vậy, cô không nhanh không chậm nói: "Không có bất kỳ việc gì có thể tuyệt đối nắm chắc. Coi như nắm chắc, khó bảo toàn trên tiến trình sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn."

Lời này kỳ thật đã nói rất rõ ràng, nhưng thật không ngờ Liễu Sơ Cuồng lại nở nụ cười: "Nói như vậy cũng không sai. nhưng là, có Công Tử U cô tham chiến phó bản, không có khả năng qua không được."

Diệp Từ nhíu mày, bất động thanh sắc: "Anh đề cao tôi rồi, tôi cũng chỉ là một game thủ bình thường mà tohoi."

"Bình thường?" Liễu Sơ Cuồng cười cười: "Bình thường sao? Nếu như Công Tử U cũng có thể xưng là game thủ bình thường..., tôi nghĩ toàn bộ Vận Mệnh cũng không có loại sinh vật nào gọi là “game thủ bình thường” nữa rồi. Thực không dám đấu diếm, tôi biết rõ các cô vừa đến Lão Tứ, cô rất ít tham dự, hơn nữa cô vẫn một mực không chỉ huy, cho nên, tiến trình rất chật vật, nhưng là hôm nay đánh Lão Ngũ cô lại bất ngờ tham dự, nếu như tôi không đoán sai, tuy hôm nay chỉ huy vẫn là Di Lộc cùng Khuynh Ngôn Mặc, nhưng là với tư cách hậu bị chỉ huy côi mới là người cuối cùng nắm được mấu chốt để hạ Lão Ngũ a."

Tuy kế hoạch bị đoán được tám chín phần mười, nhưng Diệp Từ như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Anh suy nghĩ nhiều quá, cho dù anh nói cũng không sai, nhưng Lão Ngũ phó bản này tôi chưa đánh bao giờ, cho dù tôi làm chi huy thì chhuwa chắc đã qua được."

"Lời này là người khác nói, tôi nhất định tin, nhưng lời này do cô nói, tôi nhất định không tin." Liễu Sơ Cuồng với đối đáp trôi chảy của Diệp Từ không chút nào để trong lòng, anh hôm nay có thể tới cùng Diệp Từ nói chuyện hợp tác, tự nhiên là biết mình biết người, tuy không biết cuối cùng có thể bách chiến bách thắng hay không, bất quá Diệp Từ đã làm những gì, Liễu Sơ Cuồng nhất định rành mạch.

"Ah?" Diệp Từ nheo nheo mắt: "Vì sao nghe câu này của anh, tôi lại có chút cảm giác lâng lâng nhỉ? Chuốc thuốc mê cho tôi sao? Bất quá chính mình có bao nhiêu cân lượng, tôi biết rõ."

"Công Tử U, có thể có mấy người có thể solo Ngạnh Giáp Cự Quy? Lại có thể có mấy người solo Vu y Buru?" Liễu Sơ Cuồng nhìn vấn đề vẫn luôn rất rõ ràng, tự nhiên sẽ không bởi vì Diệp Từ đánh Thái Cực liền buông tha trung tâm vấn đề mà cùng nàng đi nói vấy việc không liên quan.

Diệp Từ trở nên trầm mặc, cô cảm thấy bây giờ nói nhiều sai nhiều, ngược lại không bằng cái gì cũng không nói thì tốt hơn. Cô ngay từ đầu đã biết rõ Liễu Sơ Cuồng khó đối phó, lại thật không ngờ anh ta khôn khéo như vậy, xem ra, người này tuy cùng Thiên Sơn Tà Dương có quan hệ huyết thống, nhưng là dựa vào tâm cơ thâm này, Thiên Sơn Tà Dương xác thực không bằng anh ta nha.

Liễu Sơ Cuồng thấy Diệp Từ đ không nói gì, kềm nén không được trong lòng gấp gáp, liền mở miệng. Tuy anh biết rõ, dưới tình huống như vậy, ai mở miệng trước sẽ mất tiên cơ, nhưng là, anh vẫn không thể không mở miệng trước. Dù sao vừa rồi Linh Hào Tỳ Sương đã M anh, chuẩn bị vào phó bản rồi, nếu như không xác nhận được việc này trước khi vào phó bản, chỉ sợ mọi việc sẽ khó khăn.

"Tôi nhắc tới những việc này cũng không có ý muốn áp chế gì, tôi chỉ muốn cùng cô làm một giao dịch."

"Giao dịch gì?"

"Tôi muốn cô bán cho tôi tiến công chiếm đóng Phế Tích Thành."

(Đại loại là video quay lại quá trình thông phó bản.)

Diệp Từ lạnh lùng cười rộ lên: "Liễu Sơ Cuồng, anh đừng quên anh là người Thiết Huyết Chiến Qua a, mà tôi từ trước đến nay không đội trời chung với Thiết Huyết Chiến Qua đấy, anh cảm thấy tôi sẽ đem tiến công chiếm đóng cho anh? Thiên Sơn Tà Dương ngược lại quan hệ rất tốt với Khinh Ca Công Tử, tại sao không bảo anh ta tìm Khinh Ca Công Tử có phải nhanh hơn một chút không? Ngược lại là anh tìm đến tôi?"

"Tuy tôi cũng là người Thiết Huyết Chiến Qua, nhưng xin cô tin một điều, Liễu Sơ Cuồng là Liễu Sơ Cuồng, Thiên Sơn Tà Dương là Thiên Sơn Tà Dương, trong lúc này không có bất kỳ quan hệ gì. Chuyện cụ thể là bí mật của Guild, tôi không thể lộ ra, nhưng là, nếu như cô bán tiến công chiến đóng cho tôi, tuyệt đối không phải là bán cho Thiên Sơn Tà Dương."

"Vậy sao? Anh cảm thấy tôi là người ngu?" Diệp Từ cảm thấy đúng lúc này tốt nhất mình nên kết thúc mọi việc, như vậy cũng tránh cho về sau mình không phải rơi vào trong kết cục không nên rơi vào kia."Thiên Sơn Tà Dương cùng Liễu Sơ Cuồng đương nhiên là hai người không liên quan, theo tôi được biết, các anh một người là đoàn trưởng đoàn 1, một cái là đoàn trưởng đoàn 2, tôi đem tiến công chiếm đóng cho anh, chẳng khác nào cho Thiên Sơn Tà Dương? Loại sự tình này tôi làm không được."

"Tôi biết rõ cô cùng Thiên Sơn Tà Dương không đội trời chung, cũng biết cô cự tuyệt thỉnh cầu của Thiên Sơn Tà Dương, nhưng là, xin ngươi tin tôi. Tôi đến cầu cô, cũng không phải là vì Thiên Sơn Tà Dương, mà là vì chính mình." Liễu Sơ Cuồng vì đạt được mục đích của mình, trong lúc bất tri bất giác tiết lộ một chút sự tình.

"Ý của anh là..." Diệp Từ nhạy cảm đã nghe được ý tứ trong lời nói của Liễu Sơ Cuồng, cô nheo nheo mắt cười cười: "Anh cùng Thiên Sơn Tà Dương cũng không đội trời chung?"

Liễu Sơ Cuồng lúc này mới phát hiện mình nói quá nhiều, anh hắng giọng, bỏ qua cái đề tài này: "Tôi muốn chỉ là tiến công chiếm đóng, cũng không phải thủ sát, điểm ấy cô yên tâm, tôi biết rõ thực lực hiện tại của mình, sẽ không đưa ra những yêu cầu không phù hợp."

"Cho dù tôi tin tưởng anh, nhưng là vừa rồi anh nói là giao dịch, nếu là giao dịch, tôi mới chỉ nhần thấy lợi ích của anh, vậy lợi ích của tôi là cái gì?"

"500 vạn Nhân dân tệ." Liễu Sơ Cuồng tự xưng là một người hào phóng, anh khai ra một cái giá không nhỏ.

Không ngờ, lại chỉ lấy được tiếng cười lạnh của Diệp Từ: "Liễu Sơ Cuồng, tại thương ngôn thương, anh cảm thấy cái giá này thích hợp sao?"

"500 vạn NDT không ít, Công Tử U, đây là 2500 trăm vạn tiền trong trò chơi, khẩu vị của cô cũng quá lớn rồi đấy. Nói đến cò kè mặc cả, đây là sở trường của Liễu Sơ Cuồng, anh biết rõ Công Tử U nhất định sẽ không hài lòng với cái giá này, nhưng anh vẫn tận lực muốn đem cái giá này ếp đến mức thấp nhất.

(Cái này gọi là “ ếch ngồi đáy giếng”, còn có “ kẻ cắp gặp bà già” nha =)))) )

"Đoàn khai hoang là 100 người, 500 vạn NDT chính là mỗi người 5 vạn, thoạt nhìn tựa hồ không ít, nhưng là, Liễu Sơ Cuồng anh cũng không khỏi chóng quên đi. Anh chẳng lẽ tôi còn có đoàn dự bị sao? Anh chẳng lẽ những đoàn viên chúng tôi vì đánh phó bản này mà tôi luyện bao lâu sao? Còn có vì đánh phó bản này, qua cửa này, Guild tốn bao nhieu dược? Lại tốn bao nhiêu dược? Chỉ huy cùng trung tầng bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Được rồi, cho dù những thứ này đều không tính tiền, anh cảm thấy sau khi chúng tôi qua phó bản này thì sẽ thiếu Kim Đoàn sao?" Diệp Từ cười lạnh vài tiếng: "500 vạn NDT bất quá chỉ bằng giá thấp nhất chúng tôi mang 5 tên phú nhị địa qua phó bản, nếu như tôi lấy được thủ sát, anh cảm thấy tôi sẽ thiếu đi 500 vạn này sao? Nói thật, chỉ với chút tiền ấy, tôi sẽ không bán tiến công chiếm đóng, bởi vì cái giá của anh quả thực rất không có thành ý."

Liễu Sơ Cuồng trước khi tiến vào trò chơi đối với hình thức hoạt động của loại Guild cỡ nhỏ của Diệp Từ thực ra đã điều tra tương đối đầy đủ, anh đương nhiên biết rõ những gì Diệp Từ nói đều là sự thật, đặc biệt là nếu như bọn họ first kill sẽ tổ chức Kim Đoàn, 500 vạn NDT tền lời thực sự chả thấm vào đâu.

"1000 vạn, không thể nhiều hơn nữa rồi."

"2000 vạn." Diệp Từ mày cũng không nhăn một chút, giống như những gì mình noi ra chỉ đơn giản là một chuỗi những con số mà không phải là NDT.

Liễu Sơ Cuồng nhịn không được cười lên: "Công Tử U, xem ra những gì nguoif ta nói về cô trên diễn đàn rất không chính xác, tôi cảm thấy một điều, cô là một côc gái có lòng tham không đáy."

Diệp Từ không giận ngược lại bật cười, đối với những nhận xét của Liễu Sơ Cuồng cô căn bản không để trong lòng. Hai người bọn họ, một người nhất định sẽ mua, kẻ nhất định sẽ bán, cái khác là, ai giỏi chịu đựng hơn: "Tôi xác thực rất tham, tôi tham bởi vì Guild tôi rất nhiều người, tôi nên cân nhắc nhiều lắm, nếu không sống như thế nào?"

Liễu Sơ Cuồng hừ hừ cười lạnh, anh cũng tiếp lời, nhưng lại ngừng lại, chỉ có thể chờ xem Diệp Từ còn có biện pháp gì.

Diệp Từ thực sự không nóng nảy, không nhanh không chậm nói: "Nếu hôm nay tôi thực sự cầm thủ sát, như vậy ngũ giáp còn lại 4 slot, anh xem Đông đại lục nhiều Guild như vậy, chẳng lẽ chỉ cóanh mới nghĩ tới tìm tôi mua tiến công chiếm đóng sao?" Cô vểnh khóe miệng: "Hơn nữa Thiết Huyết Chiến Qua các anh không giống những Guild khác, Gild khác tôi cho dù chỉ có thể thu 1000 vạn, nhưng vẫn có thể thỉnh họ giúp tôi làm một ít chuyện để đền bù. Nhưng là Thiết Huyết Chiến Qua các anh được không? Không được. Thứ nhất, anh không làm chủ được. Thứ hai, cho dù anh làm chủ được, nếu như thành viên Guild biết tôi dễ dàng đem tiến công chiếm đóng bán cho anh, còn muốn thỉnh các anh làm việc, anh cảm thấy thành viên Guild nghĩ tôi thế nào? Những Guild khác ở Đông đại lục nghĩ thế nào về Thiên Thiên Hướng Thượng?"

Cô cũng không nói rõ, bởi vì, cô biết rõ với tư cách Liễu Sơ Cuồng muốn tiếp quản Guild Thiết Huyết Chiến Qua lớn như vậy, những chuyện khác nhất định cũngsẽ suy xét kỹ lưỡng, cho nên khi cô nói những lời này Liễu Sơ Cuồng tất nhiên sẽ minh bạch.

Quả nhiên, Liễu Sơ Cuồng bị Diệp Từ nói mấy câu làm nghẹn họng rôi, anh ngẩn người, nói cũng không được, không nói cũng không được.

Diệp Từ thấy hắn không có động tĩnh, mà thời gian vào phó bản của mình càng ngày càng gần, cũng lười được tiếp tục cùng anh ta vòng vèo: "Được rồi, Liễu Sơ Cuồng, lời của tôi nói đến đây thôi, dù sao có mua hay không là chuyện của anh, bán hay không là chuyện của tôi, đây vốn chính là mua bán ngươi tình ta nguyện, không cần phải làm như ai thiếu nợ ai cái gì. Tôi chuẩn bị vào phó bản rồi, nói đến đây thôi."

Nói xong, cô cũng không tiếp tục cùng Liễu Sơ Cuồng nói chuyện tào lao, lại càng không giữ liên lạc, trực tiếp ngắt hội thoại sau đó xoa Hồi Thành Thạch đi Hồng Hồ Thành. Mà Liễu Sơ Cuồng càng không một tiếng động giống như không bao giờ liên hệ Diệp Từ nữa, Diệp Từ cũng không trong chờ gì, chỉ liên hệ Nguyệt Thanh Khâu kêu anh điều tra thêm tiến triển gần đây của Liễu Sơ Cuồng cùng Thiên Sơn Tà Dương, phải giống như những gì mình phỏng đoán hay không.

Lần này căn bản cũng không có tốn hao quá nhiều thời gian, cô vừa nói xong yêu cầu của mình, Nguyệt Thanh Khâu liền: "Hai người bọn họ hiện tại rất khó hoà giải, tuy thoạt nhìn Liễu Sơ Cuồng hơi chiếm thượng phong, nhưng là, Thiên Sơn Tà Dương dù sao cũng vào trò chơi trước Liễu Sơ Cuồng một thời gian dài, hơn nữa thân phận đối ngoại của anh ta là hội trưởng Thiết Huyết Chiến Qua, làm việc so với Liễu Sơ Cuồng thuận tiện hơn nhiều. Theo tôi được biết, anh ta đã trắng trợn đi thu video tiến công chiếm đóng Phế Tích tòa thành rồi, nếu như anh ta có được, chỉ sợ ngày tháng tốt lành của Liễu Sơ Cuồng sẽ chấm dứt."

"Linh Hào Tỳ Sương không phải là đi theo Liễu Sơ Cuồng sao?"

"Tôi nói rồi Linh Hào Tỳ Sương là tâm phúc của lão gia tử, tuy anh ta hiện tại đi theo Liễu Sơ Cuồng, nhưng đây cũng chỉ là nói rõ lão gia tử đối với Liễu Sơ Cuồng có phần coi trọng, nhưng hươu về tay ai cũng chưa biết được, Linh Hào Tỳ Sương là người thông minh như vậy đương nhiên sẽ không ở thời điểm này tùy tiện ra tay, nếu như bám sai đùi, anh ta nhiều năm tận trung với lão gia tử như vậy chẳng khác nào uổng phí sao?" Nguyệt Thanh Khâu cười lạnh một tiếng, đối với những chuyện tranh đấu nội bộ của những người giàu có này nah vẫn luôn khinh thường.

Diệp Từ gật gật đầu: "Tốt, tôi hiểu được."

Ngắt hội thoại, Diệp Từ triệt để xác nhận suy đoán của mình. Nói như vậy, cô sẽ không phải sốt ruột vì sợ Liễu Sơ Cuồng vì cô hét giá quá cao mà bỏ đi, bởi vì bây giờ trước mặt Liễu Sơ Cuồng chỉ còn lại mỗi con đường giao dịch với mình là có thể đi, nếu như anh ta không đi, như vậy chờ anh ta chỉ có một con đường chết. Hiện tại, cô chỉ cần xem Liễu Sơ Cuồng có gan đáp ứng điều kiện của mình hay không mà thôi.

Đại khái là bởi vì nguyên nhân trong nội tâm yên ổn, trên đường thanh tảo tiểu quái dẫn đến nơi ở của Lão Ngũ tâm tình Diệp từ rất sáng khoái, rõ ràng không ca thán, điều này khiến cho Bạch Mạch cảm thấy rất là kỳ quái, không khỏi bắt đầu trêu ghẹo cô: "Có phải em cũng thấy mình cũng sắp mập như hao giống con khủng long kia rồi, cho nên mới ra sức như vậy?"

Diệp Từ trợn trắng mắt, sau đó triệu hồi Lão Tứ, không biết hạ một cái mệnh lệnh gì, lập tức khiến cho độ hảo cảm của Lão Tứ đối với Bạch Mạch giảm một mảng lớn, thậm chí bắt đầu đuổi theo Bạch Mạch cuồng cắn, tuy vì trong cùng một PT, Lão Tứ là sẽ không đả thương được Bạch Mạch, nhưng hàm răng trắng hếu kia của Lão Tứ cắn lên người cũng vô cùng đau. Trong lúc nhất thời, Bạch Mạch hướng về phía Diệp Từ hô to gọi nhỏ đầu hàng, trong nội tâm không dưới một trăm lần điên cuồng gào thét, nữ nhân cùng tiểu nhân khó dưỡng nha.

Tốc độ đánh phó bản vốn rất chậm, dù sao mọi người đều bị BOSS tạp quá lâu, nhưng giữa chừng xuất hiện một đoạn này của Lão Tứ cùng Bạch Mạch, mọi người đều bắt đầu không nhịn được cười, tâm tình vốn trầm trọng vặn thắt cũng bắt đầu thả lỏng không ít.

Thật vất vả giết đến trước mặt Lão Ngũ, đứng xa xa nhìn BOSS cuối Băng nữ vương Danny trong Thành Phế Tích, tâm tình mọi người vốn nhẹ nhõm lại bắt đầu trở nên trầm trọng, mà ngay cả Khuynh Ngôn Mặc gần đây rất trầm ổn cũng lộ ra có chút tâm sự nặng nề, nhìn ra được, bọn họ nhất định ăn rất nhiều khổ của Lão Ngũ này rồi.

Khuynh Ngôn Mặc hắng giọng một cái: "Chúng ta hôm nay tổng cộng mang theo hai phương án tiến đánh phó bản, vốn là do tôi chỉ huy, nếu như phương pháp của tôi không dùng được, sẽ đổi thành Di Lộc chỉ huy, nếu như hai người chúng tôi không qua được, sẽ do hội trưởng tự mình đến chỉ huy."

Hội trưởng ở đây là chỉ Công Tử U, ai cũng biết, tuy bình thường Công Tử U rất ít xuất hiện tại Guild, nhưng ở thời điểm này, một khi nhắc tới hội trưởng, tất cả mọi người sẽ không tự chủ được nghĩ tới Công Tử U.

Khuynh Ngôn Mặc dứt lời, lập tức ánh mắt mọi người đều quăng về phía Diệp Từ, trong ánh mắt của bọn họ có kích động, có tín nhiệm, cũng có hi vọng cuối cùng.

Diệp Từ cảm thấy dưới những ánh mắt này, cô nếu như cái gì cũng không nói …, thật sự là có chút thực xin lỗi mọi người, vì vậy, cô hướng phía Khuynh Ngôn Mặc ra hiệu. Khuynh Ngôn Mặc lập tức gật gật đầu, ý bảo cô có thể nói chuyện.

"Tôi vẫn rất ít tham dự quá trình đánh phó bản cùng mọi người. Mọi người tổ chức kim đoàn, tôi trên cơ bản không có tham gia qua, mọi người khai hoang tôi cũng là ngẫu nhiên mới đến, chỉ bằng những điểm này, tôi cảm thấy được tôi cũng không phải một chỉ huy xứng chức." Nói đến chỗ này cô nở nụ cười: "Hôm nay dự khuyết chỉ huy là tôi, đây là tín nhiệm của mọi người đối với tôi, cũng là những gì tôi nên làm vì Guild.”

Tất cả mọi người nín thở im im lặng lặng nghe Diệp Từ nói chuyện, không ai thất thần, càng không có ai đào ngũ. Trong lòng tất cả mọi người ở Thiên Thiên Hướng Thượng, Công Tử U tuy nói rằng không xứng chức chỉ huy, nhưng tuyệt đối xứng đáng là lãnh tụ tinh thần của Thiên Thiên Hướng Thượng, trong PT 100 người này, có người cùng Công Tử U đi mấy lần phó bản, cũng có người lần đầu tiên cùng cô đi phó bản, bất quá vô luận là dạng người gì, trong nội tâm đều có nhận như vậy thức, chỉ cần trong đội có Công Tử U, vậy không có gì làm không được nha.

Gần đây trên diễn đàn có một topic cá cược, bên trong là 4 đại cao thủ solo, mặc dù thành viên Thiên Thiên Hướng Thượng biết rất ít về ba người khác, nhưng là cao thủ solo ở Đông đại lục là Diệp Từ, đây tuyệt đối không ai dám phản đối. Không chỉ riêng Thiên Thiên Hướng Thượng, cho dù tại toàn bộ Đông đại lục, cô cũng là thực chí danh quy.

"Có bao nhiêu người cố định tham gia đánh Phế Tích Thành?" Diệp Từ bỗng nhiên mở miệng hỏi Đoàn Trưởng Bạch Mạch.

"Thành viên cố định là 78 người."

"Trong 78 người này, chết tối đa là bao nhiêu? Tôi nói là trong phó bản này?" Diệp Từ vẫn luôn mỉm cười.

Không có ai trả lời, bởi vì đã không có ai nhớ được mình rốt cuộc đã chết bao nhiêu lần trong cái phó bản này, bỏ ra bao nhiêu phí sửa chữa, bọn họ chỉ có trầm mặc, nhìn Diệp Từ.

"Khả năng là 100 lần, 200 lần, thậm chí nhiều...." Diệp Từ hiểu rõ gật đầu: "Tôi nhớ được có người hỏi qua tôi, tại phó bản đầu tiên tôi đã chết bao nhiêu lần?" Cô đưa tay ra , một ngón, khóe môi cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Một ngàn lần."

Ngay tại tất cả mọi người tưởng rằng một lần hoặc là một lần đều không có, bọn họ nghe thấy đáp án không thể tưởng tượng này, tất cả mọi người xôn xao.

"Có lẽ mọi người không tin, đó là lúc tôi vừa mới tiếp xúc với trò chơi, lần đầu tiên tiến phó bản, tôi ngay cả phương hướng đều phân không rõ ràng lắm, chạy vị rối tinh rối mù, lại không nhìn cừu hận, tùy thời OT, tóm lại, tất cả những sai lầm mọi người có thể nghĩ tới, tôi đều phạm qua, không chỉ một lần. Tiểu đội tôi hạ xong phó bản kia, tôi đều nhớ không rõ có bao nhiêu lần, bị chửi, được an ủi, bị khinh bỉ, tất cả những cảm xúc mọi người đã trải qua tôi cũng đã từng trải qua. Mãi cho đến cuối cùng, không có ai cùng tổ đội phó bản, bởi vì cái phó bản đó, tôi mang tiếng, ai dấn tôi vào phó bản cũng sẽ thua rất thảm. Cho nên, không có ai tổ tôi. nhưng là, tôi tự nói với chính mình, tôi nhất định phải qua phó bản này, nếu như không có người tổ tôi, tôi tự mình nghĩ biện pháp. Cho nên tự mình solo, tự mình đếm lần, tôi ở trong phó bản dễ năm người, chết đi một ngàn lần, sau một ngàn lần, tôi mới đẩy ngã được BOSS cuối cùng."

Nói đến đây Diệp Từ dừng một chút, cô phát hiện anh mắt mỗi người nhìn cô đều sáng ngời như vậy, chuyên chú như vậy.

"Tôi hôm nay nói điều này, không phải nói cho mọi ngườ biết tôi đã từng bi thàm thế nào, cũng không phải khoe khoang với mọi người tôi có bao nhiêu chấp nhất, tôi chỉ là muốn nói với mọi người một cái đạo lý. Trong trò chơi, cái gọi là phó bản, cái gọi là BOSS, đơn giản là bạn đẩy ngã nó, hoặc là nó đẩy ngã bạn. Chỉ có hai con đường này, không có gì khác." Nói xong cô duỗi ngón tay chỉ về Boss cuối Băng nữ vương Danny đnag đứng giữa hồ nước cách đó không xa: "Cô ta đẩy ngã chúng ta nhiều lần hơn nữa thì có thể thế nào? Cuối cùng sẽ có một ngày, cô ta cũng bị chúng ta đẩy ngã. Đây là BOSS Vận Mệnh, hay game thủ Vận Mệnh. Mọi người nhớ kỹ, công ty trò chơi sẽ tuyệt đối không bao giờ thiết kế để cho game thủ không thể nào đẩy ngã chương trình, bạn cho tới bây giờ cũng không thể tiêu diệt cô ta, chỉ có thể biểu thị hai chuyện, thứ nhất, trang bị chúng ta chưa đủ tốt, phối hợp của chúng ta không tốt, thứ hai, chúng ta không tìm đúng phương pháp. Không hơn, không có điều khác."

Trong đội yên tĩnh giống như không còn sự sống.

"Hôm nay tiến vào phó bản, tôi đã nhìn thấy mỗi người đều vẻ mặt trầm trọng, vì cái gì? Làm cho trước khi nhìn thấy Boss, mọi người đã bị chính mình dồn nén trước rồi? BOSS không có đáng sợ như vậy, nhưng đáng sợ chính là tự chúng ta tự hạn chế và tự gây áp lực cho mình. Làm chuyện gì cũng vậy, đừng bao giờ e ngại đối thủ." Diệp Từ nhìn Pt 100 người trước mặt: "hôm nay tôi là chỉ huy thứ 3, Công Tử U, tôi hy vọng, hôm nay tôi không cần phải chỉ huy, mọi người biết đấy, chuyện tôi thích nhất, là ăn ké. Điều tôi muốn nói chỉ có vậy thôi."

Diệp Từ nói xong những lời này liền ngừng lại, ý bảo Khuynh Ngôn Mặc nói tiếp đi, lại phát hiện Khuynh Ngôn Mặc ngẩn người, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Từ, thẳng đến Diệp Từ lần nữa bảo anh có thể tiếp nhận quyền chỉ huy anh mới kịp phản ứng. Nhìn ra được, anh có chút kích động, hít một hơi thật sâu, "Tốt, hiện tại tôi bắt đầu giảng giải phương án thứ nhất, thỉnh mọi người dụng tâm nghe, có điều gì không hiểu có thể nói ra, tôi sẽ giảng giải cặn kẽ cho mọi người."

...

Thừa dịp Khuynh Ngôn Mặc giảng giải phương án của anh ta, Bạch Mạch tiến đến bên người Diệp Từ, đụng đụng cô: "Lúc em là tân thủ thực sự bioj một cái phó bản giết 1000 lần à?"

Diệp Từ ngoài cười trong không cười nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Anh cảm thấy không thể nào a, em thông minh như vậy, đối với trò chơi giống như có thiên phú, không có khả năng đần như vậy a."

Diệp Từ hừ hừ mũi, không phản bác lại Bạch Mạch. Cô im im lặng lặng đứng ở nơi đó nhìn Khuynh Ngôn Mặc, lại nghĩ mình lúc bắt đầu chơi trò chơi. Một ngàn lần, đúng vậy a, không ai tin nổi Công Tử U ở trong một cái phó bản chết qua một ngàn lần. Mà ngay cả Bạch Mạch cũng sẽ không tin tưởng chuyện này, nhưng là, chuyện này lại hết lần này tới lần khác chính là sự thật, năm đó, cô vừa mới chỉ có 14 tuổi, vừa mới tiến vào trò chơi, thật sự trong một cái phó bản chết qua một ngàn lần.

Đại khái là 1000 lần kia quá ghi tâm khắc cốt rồi, thế cho nên cô về sau trở nên có chút lương bạc. Ở kiếp trước lúc, cô ích kỷ vô tình đến chính mình cũng có chút sợ hãi, không biết có phải có liên quan đến 1000 lần kia không, có phải có liên quan đến việc bị tất cả những người chơi khác vứt bỏ kia hay không.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Từ ngước mắt nhìn lên bầu trời trong phó bản, thòi tiết rất đẹp, giống như cho tới bây giờ cũng sẽ không vì lòng người mà trở nên âm trầm.

Phương pháp xử lý của Khuynh Ngôn Mặc không tệ, nhưng lại không phải đấu pháp chính xác, anh có thể triệu tập đội ngũ thuận lợi thông qua giai đoạn thứ nhất, nhưng là đến giai đoạn thứ hai Danny bắt đầu phân thân, vô luận tất cả mọi người chạy vị tinh chuẩn, Khuynh Ngôn Mặc vẫn là tránh không được, phân thân phóng ra Băng Liên Đao quần thể khiến cho cả đoàn mất máu. Vú em thêm huyết không kịp, MT trực tiếp bị miểu sát, DPS như chết thành mảng, Khuynh Ngôn Mặc cùng tất cả đoàn viên đều bị bịt kín bởi một tầng lo lắng.

Khuynh Ngôn Mặc tự mình ngồi một góc ăn dược, vừa nhìn Băng nữ vương Danny, trầm tư suy nghĩ vừa rồi vấn đề đến cùng ở địa phương nào, lại luôn không chiếm được đáp án. Như vậy xoắn xuýt mấy lần, thành tích tốt nhất của Khuynh Ngôn Mặc là đánh đến giai đoạn thứ 2 còn thừa lại 1/3 thanh HP, nhưng cuối cùng vẫn vào không được giai đoạn 3, anh cuối cùng thở dài một hơi, đem quyền chỉ huy giao cho Di Lộc.

"Lão đại, cô nói, tôi có phải không thích hợp làm chỉ huy hay không?" Khuynh Ngôn Mặc ngồi ở bên người Diệp Từ,tỏ vẻ rất chán chường. Nhìn ra được, anh đã bị cái phó bản này giày vò đến có chút mất hồn mất vía rồi.


Diệp Từ ha ha cười, cô vỗ vỗ bả vai Khuynh Ngôn Mặc: "Chỉ cần anh có thể nhìn được toàn cục, chỉ cần anh có thể hô lên ở kênh chỉ huy, anh liền có cái thiên phú này."

"Lão đại..."

"Khuynh Ngôn, anh biết có bao nhiêu người ở trong kênh sẽ khẩn trương nói không ra lời sao?" Diệp Từ nhìn ra xa xa mỉm cười: "Trên thế giới, không có chỉ huy thích hợp hay không thích hợp, chỉ có chỉ huy cố gắng hay không cố gắng. Anh có thế lên tiếng thì chính là anh có thiên phú, đã có thiên phú còn lại còn chăm chỉ cố gắng, kiên trì a, tôi tin tưởng, trong danh sách thập đại chỉ huy Vận Mệnh, sớm muộn sẽ có tên của các anh."

Khuynh Ngôn Mặc rất cảm động, anh cúi đầu xuống, liều mạng kiềm chặt dòng nước trong hốc mắt.

"Các anhi đã rất cố gắng, có đôi khi quá chăm chú ngược lại sẽ bị mê muội." Diệp Từ vỗ bả vai Khuynh Ngôn Mặc đứng lên: "Đừng căng thẳng, mọi người đều tin tưởng anh."

"Ân." Khuynh Ngôn Mặc vẫn cúi đầu ngồi ở chỗ kia, anh cảm giác mình thật là bị cô gái này khuất phục. Cường thế, cẩn thận, cường hãn, quan trọng nhất là, trên người cô tựa hồ mang theo một loại hào quang khiến cho không ai không bị thuyết phục, loại người này, trời sinh hẳn là đứng trên vị trí vương giả.

Di Lộc chỉ huy so với lần trước Diệp Từ tham gia có tiến bộ rất nhiều, nhưng nghĩ tới trong giai đoạn này,han và Khuynh Ngôn Mặc đều cố gắng, phương án của anh nếu so với Khuynh Ngôn Mặc kỳ thích hợp hơn một chút, tuy hơi miễn cưỡng, nhưng là tốt xấu cũng qua giai đoạn thứ hai, nhưng là, đối mặt với công kích thuộc tính băng thêm độc tính, liền lộ ra lực bất tòng tâm. Đặc biệt phương án này của anh sẽ phải hao tốn một lượng dược lớn, bởi vì giai đoạn một và giai đoạn hai đều tập trung hỏa lực, kỹ năng mọi người đều đang trong thời gian CD, lam trên cơ bản cũng trống rồi, ở giai đoạn 3 tránh né và phản kích liền không sử dụng được ký năng.

Mà mọi người vì tránh né Danny cùng chờ đợi khôi phục kỹ năng và quá trình uống dược, chạy vị nhất định sẽ loạn, như vậy vừa loạn, người bị chết chính là lấy tá để tính.

Sau khi thử 3 lượt, Di Lộc vẫn không thể thoát kỹ được vòng luẩn quẩn này, anh vò tóc thở dài: "Xem ra vẫn là tôi cân nhắc không cẩn thận, tôi vốn cảm thấy như vậy nhất định có thể qua, aiz…."

Kỳ thật dựa theo phương án chỉ huy của Di Lộc cũng có thể qua, nhưng là, đối với đoàn đội yêu cầu rất cao, Diệp Từ nghĩ, nếu như là những đoàn đội lâu năm như Lang Tộc hoặc là Đại Đường không chừng lúc này đây đã vượt qua, chỉ tiếc, bọn họ là Thiên Thiên Hướng Thượng, Thiên Thiên Hướng Thượng dùng game thủ bình thường làm chủ, như vậy phương pháp hiểm trung cầu thắng ở giai đoạn hiện tại quả nhiên là rất miễn cưỡng.

(Hiểm trung cầu thắng: chơi liều.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.