Đen Ăn Đen

Quyển 1 - Chương 4: Tôi phải tham gia Đại hội võ lâm? Nực cười không?




“Cởi áo ra, cả áo ngực nữa!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ bừng, đầu cúi xuống, ngón tay nắm chặt góc áo, thanh âm giống như muỗi kêu lắp bắp : “Có thể, có thể không cởi không?”

Diệp Lương Nhất không nói lời nào, chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn cô, vẻ anh tuấn mà băng sương trên mặt như là vạn năm không thay đổi, dưới ánh mắt như vậy Trần An An rốt cục cũng đấu không lại, rụt đầu giống như con thỏ nhỏ , chậm rãi cởi áo lông, lại thoát áo len, cuối cùng cắn răng một cái cởi ra bra. Chỉ là cái đầu nhỏ vẫn cúi gằm xuống, nhìn kỹ thì thấy ngay cả bả vai cũng rụt lại một chỗ.

“ Vén tóc lên!” Diệp Lương Nhất một bàn tay đặt trên vai của cô, cúi đầu nhìn bộ ngực của cô ra lệnh.

Trần An An không dám phản bác, cô không thể cũng không dám, chỉ có thể nghe lời đưa tay ra sau gỡ áo ngực tháo lỏng xuống, đem bộ ngực trắng noãn toàn bộ phơi bày trước mắt Diệp Lương Nhất. không biết là xấu hổ hay là lạnh, cả người có chút run rẩy.

Diệp Lương Nhất cũng không để ý, vươn tay phải trực tiếp cầm ngực trái Trần An An, thuần thục xoa bóp, vuốt ve. Mặt Trần An An gần như như bị thiêu đốt, gương mặt như bông hoa gạo chớm nở, hồng hồng giống như có thể xuất huyết đến nơi.

“Đau không?” Diệp Lương Nhất cúi đầu hỏi, hai người thật sự rất gần, hơi thở nóng và ẩm ướt của hắn phun ở trước ngực cô, Trần An An cảm thấy đỉnh đầu mình bốc khói đến nơi, xấu hổ đến nỗi không thể phát ra tiếng nào, chỉ lắc lắc đầu.

“Ở đây thì sao?” Diệp Lương Nhất tay lại thay đổi vị trí, Trần An An mềm mại ở trong tay hắn cơ hồ thay hình đổi dạng.

“Đau, đau...... nhẹ chút, nhẹ chút......” Trần An An thanh âm mềm nhẹ, cơ hồ làm cho Diệp Lương Nhất nhớ tới thơ ấu ngậm kẹo đường, thời điểm hòa tan ở trong miệng chính là ngọt như vậy, mềm mại không gì sánh bằng.

“Ừm? Nơi này đau?” Diệp Lương Nhất lại nhéo nhéo bộ ngực, khiến cho Trần An An nhỏ giọng nức nở: “Anh, anh đừng nhéo, thật sự đau quá......”

“Là nơi này đau phải không?”

“không phải, là anh nắm đau quá.”

Cô mỗi khi đến kì ngực liền sưng đau lợi hại, chỉ cần chạm vào là đau kinh khủng, huống chi bị hắn dùng lực vuốt ve như vậy.

Hàng mày anh tuấn của Diệp Lương Nhất chau lại, gương mặt lạnh vốn là vạn năm không thay đổi càng thêm lạnh như băng, chẳng qua chỉ kiểm tra tay mà cũng chịu không nổi? cô gái này thật đúng là tiểu thư.

Hắn hừ lạnh một tiếng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Trần An An: “Vậy có để cho tôi sờ hay không?”

Trần An An cắn môi không lên tiếng, hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Diệp Lương Nhất ánh mắt càng phát ra lạnh như băng, lại hỏi một câu: “cô rốt cuộc có để cho tôi sờ hay không?” Hiển nhiên kiên nhẫn của hắn đã sắp cạn kiệt.

Trần An An bị hắn dọa sợ tới mức run rẩy, thanh âm cũng run lên, “Cho! Cho! Tôi, tôi cho anh sờ.” nói xong cắn răng ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, bởi vì dùng quá sức con thỏ nhỏ trước ngực như nhảy dựng lên, hai tiểu anh đào phấn phấn nộn nộn, đặc biệt làm cho người ta trìu mến.

Tay Diệp Lương Nhất đưa qua dừng một chút, rồi mới tiếp tục kiểm tra.

“không có gì vấn đề lớn, chỉ là tuyến sữa có khối u, phải làm phẫu thuật.”

“Làm, phẫu thuật?” Trần An An hoảng sợ nhìn Diệp Lương Nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trở nên trắng bệch, cô run lẩy bẩy bắt lấy áo choàng trắng của Diệp Lương Nhất, đôi mắt đáng thương đầy sương mù nhìn hắn.

“Bác sĩ, nhưng, không thể uống thuốc sao?”

“không được!” Diệp Lương Nhất ném ra hai chữ lạnh lùng liền xoay người sang chỗ khác nhìn ra cửa sổ, giống như để cho Trần An An không gian suy nghĩ.

Trần An An nhát gan, vừa nghe hai chữ phẫu thuật hồn đã bay mất, Diệp Lương Nhất kia còn cố tình trưng ra cái vẻ mặt lạnh như băng làm cho cô càng sợ hãi. Vội vã mặc quần áo định rời đi, ngay lúc cô nhấc được nửa bước chân, trong nháy mắt, thanh âm sâu kín của Diệp Lương Nhất truyền vào tai cô: “Nếu không làm phẫu thuật chỉ sợ sẽ biến thành ung thư vú.”

Trần An An chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, giọng nói yếu ớt pha lẫn tiếng khóc nức nở, ủy khuất vô cùng, “Tôi làm! Tôi làm!”

Quả nhiên cần phải hù dọa một chút, Diệp Lương Nhất xấu xa nhíu mày đi đến trước mặt Trần An An: “đi sang phòng bên cạnh chờ tôi xử lý.”

“Bây giờ, bây giờ sao? Nhưng tôi chưa có chuẩn bị gì.” Trần An An gắt gao nắm lấy cánh cửa, rõ ràng đang cố khắc chế nỗi sợ hãi tuyệt vọng, trong đôi mắt to lấp lánh một tầng sóng nước, bộ dáng sắp khóc đến nơi.

Diệp Lương Nhất lười giải thích với cô, hắn cảm thấy hôm nay chính mình đã vì cô ngoại lệ không ít, ít nhất đã nói nhiều hơn so với bình thường đến năm lần, cô gái này cũng nên thấy thỏa mãn đi chứ, liền lập tức vứt cho Trần An An một cái nhìn lạnh như dao: “Qua phòng phẫu thuật đi!”

Trần An An cúi đầu từng bước đi vào phòng phẫu thuật một chút hơi người cũng không có, ngồi ở trên giường chật hẹp, bờ vai nhỏ cũng rũ xuống.

Phải phẫu thuật! Nhưng là cô rất sợ đau, cô còn sợ máu nữa! Nhưng còn khối u thì phải làm sao? Trần An An cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình, cảm giác bàn tay to kia ở trên đó vuốt ve vẫn còn lưu lại, khuôn mặt của cô thoắt cái đỏ ửng.

“Được rồi, cởi quần áo ra!” đang nghĩ tới thì Diệp Lương Nhất đẩy cửa bước vào, hắn nhìn Trần An An nói một câu liền xoay người kéo ra một ngăn tủ, từ bên trong lấy ra bộ dụng cụ phẫu thuật.

“Mau cởi quần áo!” Diệp Lương Nhất nhìn Trần An An đang ngơ ngác, quơ quơ dao phẫu thuật nhắc lại.

Phòng phẫu thuật không có rèm che, mặt trời giữa trưa rực rỡ chiếu thẳng vào, dao phẫu thuật ở trên tay Diệp Lương Nhất sáng loáng, Trần An An xê dịch người cách Diệp Lương Nhất xa hơn chút, trong lòng càng sợ hãi

Phía sau, Trần An An bỗng nhiên nghe ngửi thấy được mùi thịt, hương thơm cơ hồ làm cho người ta trong nháy mắt ngửi được, trong miệng liền tràn ra nước miếng.

“Chợ phía đông bán thịt bò, nhà kia lại hầm thịt bò.” Diệp Lương Nhất nhìn nhìn ngoài cửa sổ không chút để ý nói.

Hắn giơ dao phẫu thuật, giọng lạnh như băng, sự hờ hững khi nói chuyện kia làm cho Trần An An tóc gáy đều dựng thẳng hết lên!

trên ống tiêm chứa thuốc tê, kim tiêm dày đặc trở nên cực kỳ khủng bố, Trần An An bỗng nhiên a một tiếng, từ trên giường bật dậy, đẩy cửa ra bỏ chạy.

Đáng sợ quá! Trần An An bước đi trên đường, lòng vẫn còn sợ hãi. Trong bệnh viện bỗng nhiên bay ra mùi thịt, không khí lạnh như băng, bác sĩ cầm dao phẫu thuật, thật sự là làm cho cô kinh khiếp.

Sao bỗng nhiên bỏ chạy? Diệp Lương Nhất giơ phẫu thuật đao còn chưa kịp phản ứng lại, thật sự là quá nhát gan, hắn lắc đầu, thu dọn dụng cụ, ra khỏi phòng phẫu thuật trở lại khoa nhũ tuyến, ngồi ở bàn công tác nghĩ nghĩ có gì đó không thích hợp.

Diệp Lương Nhất nhìn tới cái gương trên bàn, chiếu chiếu khuôn mặt băng sơn vạn năm không thay đổi của chính mình, không thay đổi hình dạng, rất tuấn tú mà, cô kia rốt cuộc đang sợ cái gì?

Trần An An hối hận, vô cùng hối hận. cô cảm thấy hành vi lâm trận bỏ chạy của chính mình thật sự là rất mất mặt, huống hồ trong cơ thể đang có khối u giống như là một quả bom hẹn giờ, không chú ý sẽ đột nhiên bùng phát. cô nhát gan, sợ chết, lời nói của bác sĩ kia lúc nào cũng vọng bên tai, làm cho cô càng ngày càng hoảng khủng.

Cô nhẹ nhàng chạm vào chỗ cứng rắn giống như đá kia, coi nó như một cục mụn nhỏ, rốt cụôc hạ quyết tâm! Nhất định phải sớm đem u này bỏ đi !

Mà bên kia, Trần An An vừa mới đi khỏi, cánh cửa khoa nhũ tuyến bỗng mở ra, từ bên ngoài một người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đi vào, hắn vừa nhìn thấy Diệp Lương Nhất lập tức cười nói: “Làm phiền bác sĩ Diệp, vừa rồi tôi không ở đây có người bệnh nào đến không?”

Diệp Lương Nhất suy nghĩ một giây, đưa tay đẩy gọng kính, lạnh nhạt nói: “không có.”

Buổi chiều ngày hôm sau, Trần An An lại đứng ở ngoài cửa khoa nhũ tuyến. Vừa đi cô vừa cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng gặp vị bác sĩ lạnh như băng kia, nếu không nhất định phải đổi!

Nhưng thật không may, ông trời không hề nghe thấy tiếng lòng của cô, làm cô vừa vào gian phòng nho nhỏ kia, bên trong vẫn bắt gặp tay bác sĩ khủng bố ngày hôm qua đang ngồi.

Trần An An thực xấu hổ, cũng không dám lùi bước, cô cố gắng bày ra vẻ mặt nịnh nọt mỉm cười, vui vẻ chạy đến trước mặt Diệp Lương Nhất: “Bác sĩ, tôi, tôi đến phẫu thuật.”

Từ lúc cô bước vào kia một khắc kia, Diệp Lương Nhất liền nhận ra cô. Ánh mắt nhỏ dài hơi hơi nheo lại, tỏ vẻ có quyền có thế bắt nạt người, “ Đến phẫu thuật vui lòng liên hệ bác sĩ trưởng khoa.”

“Ai?” Trần An An nóng nảy, vội vàng giải thích nói: “Cái đó, bác sĩ, anh đã quên sao? Tôi, tôi ngày hôm qua......” Mắt to chớp chớp hai cái, vẫn là vượt qua xấu hổ trong lòng, tiếp tục hạ giọng: “Chính là trong ngực có u xơ phải làm phẫu thuật.”

“Mỗi ngày nhiều người phải làm phẫu thuật như vậy, tôi làm sao nhớ hết toàn bộ được.” Diệp Lương Nhất không chút khách khí, hắn tay hạ mắt kính, chống cằm nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trần An An, chậm rãi nói: “Cởi áo ra tôi nhìn một lần nữa!”

“Đúng là u xơ, chỉ cần phẫu thuật là tốt rồi!” Trần An An cực lực tranh thủ cơ hội không phải cởi quần áo, tuy nói trước lạ sau quen, nhưng là đối mặt với nam bác sĩ thoạt nhìn so với mình không lớn hơn bao nhiêu, cô vẫn ngượng ngùng không thôi.

“Nếu như......” Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn Trần An An điền bản đăng ký mới tiếp tục nói: “Trần tiểu thư không phối hợp, vậy xin mời đi ra ngoài, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”

nói xong hắn ‘chát” một tiếng đem bản đăng ký ném ở trên bàn, xoay người ngồi vào máy tính đối diện, ngón tay ở trên bàn phím không biết gõ cái gì, thoạt nhìn giống như bộ dáng thật sự làm việc. Từ góc độ của Trần An An chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt hắn lạnh lùng cứng rắn tinh xảo cùng thân mình thẳng tắp.

“Thực xin lỗi!” Trần An An cắn cắn môi, mắt to trơn bóng ướt một mảnh, tay nhỏ bé rất nhanh kéo khóa áo lông xuống, lông mi thật dài run rẩy: “Tôi cởi! Tôi cởi!”

Khóe miệng Diệp Lương Nhất gợi lên độ cong thật nhỏ, lực chú ý cũng từ màn hình máy tính chuyển dời đến trên người Trần An An, nhìn Trần An An bối rối bỏ đi áo lông trên người, thời điểm áo lông chuẩn bị rơi xuống, liền đứng dậy đi đến bên người cô, đè xuống bàn tay đang nắm lấy vạt áo.

Trần An An ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn.

“không muốn cởi?” Diệp Lương Nhất đứng gần thân thể của cô hỏi.

“không, không có......” Trần An An bất an co rụt bả vai cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình, cô cùng bác sĩ này thân cận quá! Hô hấp đều đều thổi trên cổ của cô, ngứa ngứa, thực không thoải mái.

Trần An An cực nhanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Lương Nhất, bác sĩ này vẫn nguyên bộ dạng như trước, so với dòng nước lạnh bên ngoài còn lạnh hơn vài phần.

“Sợ cái gì, hả?” Diệp Lương Nhất đưa tay gạt sợi tóc vướng của cô ra sau, nhìn thấy Trần An An rụt lại thành một đống, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.

Ngón tay hắn thon dài, đầu ngón tay hơi lạnh, lơ đãng lướt qua cần cổ ấm áp của cô, Trần An An nhịn không được sợ run cả người, trên cánh tay nháy mắt nổi da gà, vừa định nói cái gì đó, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên buông ra cô lùi lại phía sau.

“Tôi nhớ ra rồi, cô là bệnh nhân bỏ chạy trong phòng phẫu thuật hôm qua.” Tròng mắt Diệp Lương Nhất gắt gao tập trung nhìn thân thể nháy mắt cứng ngắc của Trần An An, cởi bỏ nút thắt trên áo blu, lộ ra áo lông màu đen bên trong: “Tốt lắm, bây giờ qua phòng phẫu thuật đi.”

-----

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mở màn dự án mới!! Hì hục leo lên bảng xếp hạng tháng a.

Hoặc là đưa ra bộ sưu tập cùng ý kiến, hoặc là......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.