Đêm Xuân

Chương 6: Hiểu Biết Trường Học (3)




- Không hay rồi, Quả Nhân Sâm biến mất rồi!

Sắc mặt Thanh Phong rõ ràng thay đổi.

Đường Tăng lại một lần nữa bay về hướng khác, hái Quả Nhân Sâm ở chỗ đó.

- Lại một quả nữa biến mất rồi!

Thanh Phong kêu to.

Thanh Dật cũng phát hiện ra, sắc mặt rõ ràng thay đổi:

- Là ai trộm Quả Nhân Sâm?

- Đi ra cho ta!

Thanh Phong và Thanh Dật tức giận cùng lấy pháp khí ra, muốn bức ép kẻ trộm Quả Nhân Sâm ra.

Đường Tăng không để ý đến hai kẻ đang rống giận kia, tiếp tục bay về phía những Quả Nhân Sâm còn lại, lại duỗi tay ra, một Quả Nhân Sâm lại tiếp tục biến mất.

- Không...

- Là ai?

- Khốn kiếp, nhất định là Tôn Ngộ Không, chỉ có hắn mới có bản lĩnh này!

- Hầu Tử mau dừng tay, khốn kiếp!

- Nhanh báo cho sư phụ bắt Hầu Tử này, ném nó vào nồi, ta muốn khiến Hầu Tử này cùng với đồng bọn của hắn toàn bộ đều phải hối hận đã sinh ra trên cõi đời này!

Thanh Phong và Thanh Dật cùng tức giận, trơ mắt nhìn từng Quả Nhân Sâm biến mất, cuối cùng mất đi lí trí trực tiếp công kích.

- Oanh...

Kết quả Thanh Phong oanh bạo một cành cây Quả Nhân Sâm, lá xanh bay tán loạn.

Đường Tăng giật mình, công kích của Thanh Phong còn lâu mới so được với Chưởng Tâm Lôi và Bạo Liệt Hỏa Cầu của hắn, nhưng ảnh hưởng trực tiếp xuyên qua cơ thể hắn nhiều nhiều cành cây bị nổ tung.

- Vút!

Đường Tăng bay về phía khác, lại cầm lên một Quả Nhân Sâm.

- Khốn nạn, dừng tay!

- Đi chết đi!

- Oanh...-

- Vù vù...

Thanh Phong và Thanh Dật mất đi lí trí, nhìn thấy Quả Nhân Sâm biến mất ở đâu thì lập tức công kích ở đó, cảm thấy đang có người ẩn mình làm loạn chỗ này.

Kết quả dòng năng lượng nơi này bạo tẩu, kiếm khí chém ngang dọc, khiến rất nhiều cành cây Quả Nhân Sâm bị chặt đứt, lá xanh rơi rất nhiều xuống đất.

Nhưng điều này cũng không có cách nào ngăn cản những Quả Nhân Sâm biến mất, khi Quả Nhân Sâm cuối cùng bị hái xuống, Đường Tăng liền không do dự nhanh chóng chạy về, một đường thẳng xuyên qua các chướng ngại vật trở về phòng.

Lúc này mới qua gần nửa canh giờ, còn cách hơn nửa canh giờ nữa bí thuật Vô Gian Đạo mới chấm dứt.

Nhưng Đường Tăng trực tiếp chủ động kết thúc bí thuật Vô Gian Đạo, bóng dáng lại một lần nữa xuất hiện trong phòng, lại một lần nữa cảm nhận được tất cả mọi thứ.

- Thật sảng khoái!

Đường Tăng vui sướng, mặc dù lúc này đã kết thúc bí thuật Vô Gian Đạo, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Không Gian Vô Gian Đạo, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy Quả Nhân Sâm trong người ra.

Hơn nữa, chỉ có một mình hắn có thể lấy đồ từ trong Không Gian Vô Đạo ra mà thôi.

Điều thần kỳ chính là khi không sử dụng bí thuật Vô Gian Đạo, chỉ có thể lấy đồ ra ngoài, không thể cất đồ vào bên trong.

Đường Tăng có thể tưởng tượng thời gian kế tiếp sợ rằng sẽ không thể yên tĩnh nữa, Thanh Phong và Thanh Dật nhất định sẽ báo chuyện này lên cho Trấn Nguyên Đại Tiên.

Cho nên hắn không ngủ, mà là chuẩn bị xử lý Quả Nhân Sâm.

Lúc này bên trong Không Gian Vô Đạo của hắn có 28 Quả Nhân Sâm.

- Trước tiên nếm thử một chút, cái này nhất định phải ăn, sau đó mới giao chỗ còn lại được.

Đường Tăng lật tay một cái lấy một Quả Nhân Sâm ra, hiện giờ Quả Nhân Sâm đã được hái xuống, nếu dùng tay cầm cũng sẽ không có vấn đề gì.

Hắn há mồm cắn một cái, trong miệng lập tức tỏa hương, còn chưa nuốt xuống đã cảm thấy cả tinh thần và linh hồn đều muốn thăng hoa rồi.

Cùng lúc đó ở bên ngoài phòng khách, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, Sa Tăng đã chuẩn bị xong, muốn lặng lẽ đi ra ngoài trộm Quả Nhân Sâm.

- Nhỏ giọng một chút, đừng để sư phụ biết.

Trư Bát Giới nhỏ giọng nói.

- Chúng ta đi bên này.

Tôn Ngộ Không chuẩn bị bay lên.

- Đợi ta một chút.

Đột nhiên Tiểu Bạch Long hóa thành Long Quy cũng đuổi theo sau muốn tham dự chuyện trộm Quả Nhân Sâm, việc hay như vậy sao có thể để lỡ được?

- Oanh...

Đột nhiên cửa đình viện bị mở toang, Thanh Phong và Thanh Dật mang hai mắt đỏ ngầu muốn giết người chạy vào bên trong.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Hai nhóc con kia, các ngươi làm gì đây hả?

Đám người Tôn Ngộ Không sửng sốt.

- Hay lắm, chúng ta thật sự bị mù mắt mới dẫn kẻ trộm vào nhà mà!

Hai mắt Thanh Phong đỏ ửng cầm pháp khí trường kiếm muốn công kích Tôn Ngộ Không.

- Giao chỗ Quả Nhân Sâm còn lại cho chúng ta!

Thanh Dật cũng tức giận cầm một cái túi phóng ra lực hấp kinh người, muốn hút đám Tôn Ngộ Không vào bên trong.

Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng dùng pháp lực kháng cự lại, không đánh trả, bởi vì bọn họ còn đang ngơ ngẩn, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Cái đám người không ra người, quỷ không ra quỷ các ngươi, ta phải khiến các ngươi hối hận!

Thanh Phong rống giận phát kiếm quang bổ nhào về phía Trư Bát Giới.

Trư Bát Giới lấy đinh ba ra đỡ, đánh tan chiêu kiếm khí kia.

- Kẻ trộm Quả Nhân Sâm, chúng ta phải ném cho chó ăn!

- Hèn hạ, vô sỉ!

- Bạch Nhãn Lang, trả Quả Nhân Sâm lại đây!

Thanh Phong và Thanh Dật rống giận muốn thu đám người Tôn Ngộ Không vào trong pháp bảo.

- Hắt xì!

Đường Tăng mở cửa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm này.

- Sư phụ...

- Sư phụ người tỉnh rồi sao? Hai nhóc con này cố tình gây sự mà.

Đám Tôn Ngộ Không có chút chột dạ, bọn họ vốn muốn đi trộm Quả Nhân Sâm, lúc này lại nghe thấy Thanh Dật nói "Đưa Quả Nhân Sâm còn lại cho chúng ta" vừa cảm thấy nghi hoặc lại vô cùng khó hiểu.

- Hay cho hòa thượng Đường triều ngươi, chúng ta thật sự mù mắt rồi mới dẫn đám các ngươi vào đây, ngươi lại dám dung túng cho đám Yêu quái này trộm Quả Nhân Sâm của sư phụ ta, các ngươi phải bị tội gì đây hả?

Thanh Dật quát to.

- Láo xược!

Đường Tăng gầm lên một tiếng:

- Ngộ Không, bắt bọn họ lại!

- Vâng, sư phụ!

Tôn Ngộ Không đã sớm tức giận trong bụng, hiện giờ được lệnh liền lập tức xông tới thảnh thơi đánh một trận với Thanh Phong và Thanh Dật.

- Rầm, rầm, rầm...

Thanh Phong và Thanh Dật mặc dù cầm pháp khí cường đại, nhưng tu vi lại quá thấp, căn bản không phải là đối thủ của Tôn Ngộ Không.

- Hầu Tử chết tiệt!

- Hòa thượng đáng ghét, dám bảo Hầu Tử xuống tay với chúng ta, ngươi sẽ phải hối hận!

- Trộm Quả Nhân Sâm của chúng ta còn dám động thủ với bọn ta, ta nhất định phải bảo sư phụ trừng trị đám các ngươi!

Thanh Phong và Thanh Dật kêu to, ngang ngạnh nói.

- Làm càn, cố tình gây sự, ném ra ngoài!

Đường Tăng quát lên.

- Vút vút...

Tôn Ngộ Không mỗi tay xách một đứa, ném cả hai đồng tử ra ngoài.

- Các ngươi sẽ phải hối hận!

- Đám nhà quê chết tiệt, chờ bị sư phụ giáng tội đi!

Hai đồng tử đứng bên ngoài mắng to, trong đó Thanh Phong mắng sung nhất.

Lần này Đường Tăng thật sự bị chọc giận rồi.

- Mắng cái mẹ ngươi ấy! Bát Giới nghe lệnh!

- Sư phụ...

Thần kinh Trư Bát Giới run lên, vội vàng đứng thẳng người.

- Làm hắn!

Đường Tăng quát.

- Hả?

Trư Bát Giới sửng sốt, ngay sau đó nét mặt già nua đỏ bừng

Sư phụ, hắn là nam.

- Vậy thì đánh mông hắn, đánh đến khi hắn ngậm miệng lại mới thôi, sau đó ném đi, đừng để chúng trở lại.

Đường Tăng nói.

- Vâng, sư phụ!

Trư Bát Giới lĩnh mệnh đi ra ngoài, bên ngoài lập tức vang lên những tiếng kêu la thảm thiết của Thanh Phong kêu cha gọi mẹ.

Còn nữ đồng tử Thanh Dật đã sợ đến mức chạy mất, chắc hẳn đã đi mời Trấn Nguyên Đại Tiên đến đây rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.