Đêm Tuyết

Chương 13: Chinh tiền vi mưu




Đầu tiên Hứa Gia Mộc sửng sốt, sau đó dần hiểu ra, trong nháy mắt sự chìm trong khốn khổ.

Hai chân có chút như nhũn ra, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư khóc toàn thân run rẩy một lúc lâu, mới miễn cưỡng vững vàng bước chân đi tới bên người Tống Tương Tư.

Ba Tống nằm tư rất ngay ngắn, hai tay đặt trên bụng, vẻ mặt rất bình thản, thoạt nhìn càng giống như là ngủ thiếp đi, khóe môi mím lại, dường như còn có thể nhìn ra một nụ cười mỉm, giống như đang nằm mơ thấy mộng đẹp.

Hứa Gia Mộc vươn tay, nhẹ nhàng chạm tay ba Tống, cảm thấy lạnh như băng, đầu ngón tay của anh hung hăng run run, sau đó mới quay đầu nhìn về Tống Tương Tư, thấy cô khóc thương tâm, tim của anh cũng đau đớn như dao cắt, anh mất rất nhiều sức lực, mới đưa tay lên bả vai của cô, không có sức nói một câu an ủi cứng nhắc: "Tư Tư, em đừng đau khổ quá. "

Tống Tương Tư giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời của Hứa Gia Mộc, vẫn rơi nước mắt như cũ.

Thật ra thì cô biết, sinh lão bệnh tử, là chuyện bình thường, hơn nữa cô cũng biết, cha cô sống không được bao lâu, nhưng mà, cô không nghĩ tới cha cô đột nhiên ra đi như vậy, điều này làm cho Tống Tương Tư thật sự khó có thể tiếp nhận.

Cô còn muốn mấy ngày nữa dẫn cha trở về Bắc Kinh, ôm Tiểu Hồng Đậu sang cho ông ngắm một chút, nói cho ông biết, ông có một đứa cháu gái, cô còn muốn, cha nhìn thấy Tiểu Hồng Đậu, nhất định tâm tình sẽ rất vui, cũng sẽ sống lâu thêm một chút, rõ ràng mới mấy tiếng trước, cha còn kéo tay của cô, cùng cô nói rất nhiều chuyện đã qua, tinh thần của ông thoạt nhìn rất tốt, nói chuyện cũng không chậm như trước, nhưng mà sao lại ra đi sớm như vậy?

Tống Tương Tư càng nghĩ, khóc càng dữ dội.

Hứa Gia Mộc chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn tay, kéo Tống Tương Tư vào trong ngực, trong chốc lát, vạt áo trước ngực, liền bị ướt đẫm.

-

Mấy ngày gần đây Tống Tương Tư không có cách nào chấp nhận đả kích cha cô đã ra đi, lúc nào cũng ngẩn người, mỗi ngày đều không rời một bước trước di ảnh của cha.

Cho nên, tang lễ của cha cô, trên căn bản là Hứa Gia Mộc một tay tổ chức.

Hôm mai táng, bạn bè của cha cô khi còn sống, cũng đã tới.

Tống Tương Tư có vẻ có chút hồn vía lên may, tất cả công việc tổ chức, đều là Hứa Gia Mộc an bài.

Chôn cất cha cô bên cạnh phần mộ của mẹ, lúc hạ quan tài xuống mồ, trời đổ mưa to, Tống Tương Tư quỳ gối trong bùn đất, khóc như ruột gan đứt từng khúc, Hứa Gia Mộc che dù, quỳ gối bên người cô.

Dù che cho Tống Tương Tư, Hứa Gia Mộc cũng ướt sũng.

Ba giờ chiều, tất cả những người tới đưa linh cữu đã rời đi, trong nhà chỉ còn hai người Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư.

Ba ngày nay, Tống Tương Tư dường như không thể ăn cái gì, vừa nhìn đã thấy gầy hẳn đi, Hứa Gia Mộc đi trong phòng bếp nấu một chén cháo trắng, bưng đến trong phòng ngủ.

Tống Tương Tư nằm ở trên giường, đưa lưng về phía anh, cũng không nhúc nhích, Hứa Gia Mộc đem chén đặt ở một bên trên bàn, cứng rắn ôm cô ngồi dậy, bưng cháo vừa mới chuẩn bị đút Tống Tương Tư, lại bị cô bất chợt phất tay đẩy ra, cháo nóng bỏng văng ra ngoài, rơi xuống tay Hứa Gia Mộc, nóng đến mức tay của anh chỉ trong nháy mắt đỏ bừng.

Vẻ mặt Tống Tương Tư dừng lại, cuối cùng vẫn là không nói tiếng nào nghiêng đầu.

Tính khí Hứa Gia Mộc rất bình thản, không có chút nào không vui, chẳng qua là cúi xuống, thu dọn bừa bộn dưới đất, đi ra khỏi phòng ngủ.

Qua trong chốc lát, lại bưng một chén cháo đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.