Đêm Trước Ly Hôn

Quyển 1 - Chương 49: Phong Vũ Cư




- Sư phụ.
Lão Từ đã nói tới mức này, Trương Cư Chính chẳng thể giả câm điếc được nữa:
- Học sinh biết phải làm thế nào rồi.

Từ Giai thở phào:
- Có câu này của ngươi là ta yên tâm.

Rời khỏi đại nội, Trương Cư Chính vừa lên kiệu thì có gia nhân tới bẩm báo:
- Môn khách của Thẩm Mặc hôm nay tới nhà Cao Củng.

Trương Cư Chính nghe vậy mắt hơi nheo lại, không nói một lời.

Trong thời đại quan trường do môn sinh cố cứu tạo nên này, muốn giữ được sự độc lập của mình, thậm chí khai sơn lập phái thực sự quá khó.
Cho nên Thẩm Mặc thà hạ mình cầu Cao Củng hiểu cho, chứ không muốn ngả theo Từ Giai là vì giữ lấy tính độc lập tự chủ của mình.

Nhưng hắn không thể học theo Thẩm Mặc, vì người ta trải gió gột mưa, trải bao gian khổ, gây dựng cơ đồ hơn mười năm, tạo nên thế lực riêng của mình.
Còn hắn tuy xuất đạo sớm hơn Thẩm Mặc, nhưng luôn được sư phụ nuôi trong lồng kính, nâng niu như cánh hoa, không thể hình thành thế lực của mình, một khi mất sự ủng hộ của sư phụ, hắn chẳng là cái gì.

Trương Cư Chính thở dài nói với bản thân:
- Tiên lên đi, con người thế nào cũng phải có con đường của mình, hi vọng trăm sông rồi đổ về một biển.

~~~~~~~~~~~~~

Liên tục bỏ triều năm ngày, Từ Giai cuối cùng không nhịn nổi, quỳ ngoài cung Càn Thanh một canh giờ, cuối cùng được gặp Long Khánh đế.

Nhìn thấy lão thủ phụ khi được dìu đứng dậy hai chân nhũn ra, không còn đứng vững được nữa, Long Khánh hơi áy náy:
- Khanh cớ gì phải khổ thế, có các vị đại thần tinh minh lão thành mưu quốc, trẫm yên tâm cả mười hai phần. Chuyện chính vụ cứ do khanh và Cao các lão mưu tính là được, đâu cần chuyện gì cũng xin ý chỉ của trẫm. Tảo triều lễ tiết phiền nhiễu, mỗi ngày một chuyển khiến các khanh mỏi mệt, trẫm thấy không cần nữa.

- Bệ hạ.
Từ Giai tức giận chỉ muốn đứng dậy chửi mắng, nhưng cố nhẫn nhịn:
- Tảo triểu là tổ chế, trừ khi hoàng thân trọng thần qua đời, thì không thể miễn triều. Năm xưa trong cung hỏa hoạn, Hiếu tông đế cả đêm mất ngủ, cần nội các thảo luận nghiên cứu, mới đồng ý miễn triều một ngày. Vũ tông, thế tông phá bỏ tổ chế, kết quả tổn hại thanh danh ngàn đời, làm hậu nhân không tôn kính. Nay hoàng thượng đăng cơ chưa được một tháng, phải cần chính yêu dân, vậy mà liên tiếp miễn triều, thiên hạ nhìn người thế nào? Sử gia chấp bút ra sao?

Lời này nói cực nặng rồi, nhưng thấy hoàng đế vẫn không lên tiếng, Từ Giai bỏ mũ ra, khấu đầu:
- Lão thần thân là thủ phụ, không thể giúp vua thành Nghêu Thuấn, là thất chức lớn nhất, xin từ chức nhượng hiền.

Hoàng đế hết cách, đành đứng dậy, đưa tay đỡ ông ta dậy:
- Thủ phụ, ngàn vạn lần đừng bỏ trẫm, trẫm lên triều được chưa?

- Thật chứ?
Từ Giai không tin lắm.

Nếu chẳng phải đây là cung Càn Thanh, nhất định có người cho rằng một vị sư phụ đang quản giáo đứa học sinh nhỏ thích trốn học.

- Trẫm đảm bảo.
Long Khánh gật đầu, rồi lại đề xuất điều kiện:
- Có điều trẫm có điều kiện.

- Hoàng thượng cứ nói.
Từ Giai thầm nghĩ :" Chỉ cần không quá đáng, thế nào cũng được."

- Trẫm lên triều, nhưng quốc gia đại sự trẫm không hiểu, tránh làm lỡ chuyện, sau này hội triều, thủ phụ trả lời thay trẫm.
Long Khánh đế xuất diệu chiêu mình suy nghĩ rất lâu.

- Không được.
Từ Giai muốn nhảy dựng lên:
- Nước có vua sao chấp nhận thần tử thay thế.
Đem hoàng thượng thành con rối, đó là chuyện của gian thần, Từ các lão không làm.

- Nhưng trẫm không làm được.
Long Khánh giang tay ra:
- Trẫm không biết cái gì nên ừ cái gì nên không, lại không muốn làm loạn chuyện nước.

Từ Giai im lặng hồi lâu, đưa ra nỗ lực cuối cùng:
- Hoàng thượng không chắc thì đừng trả lời vội, đợi sau tảo triều, di giá Tây Hoa điện, cố vấn các thần, rồi định đoạt.

Tảo triều đã đủ mệt rồi, xong việc còn học thêm, đúng là giết người, Long Khánh sao chấp nhận? Nhưng cũng không phản bác Từ Giai, nên ngồi đó, lòng thì bay về phía giai nhân ở hậu cung.

Thấy hoàng đế như vậy, Từ Giai biết không gấp được, đành lùi một bước:
- Nếu không phải chuyện trọng yếu, nội các phê duyệt, nếu là chuyện trọng yếu, vẫn cần hoàng thượng.

- Được được.
Long Khánh đáp cho có, rồi đứng dậy:
- Thủ phụ còn việc gì nữa không?

- À, hết rồi.
Từ Giai không phản ứng lại kịp.

- Vậy khanh đi đi, trẫm về đây.
Nói xong chẳng đợi Từ Giai cáo lui đã chạy mất, cứ như có thứ gì lấy mất hồn.

Từ Giai chỉ còn biết thở dài, nhưng tốt xấu gì hoàng đế cũng lên triều rồi, mình tiếp tục can gián, làm tròn bổn phận thần tử vậy.

Long Khánh coi như còn biết giữ lời, sáng hôm sau, tảo triều lại khôi phục.

Thẩm Mặc dậy sớm, tới trước Tây An môn thì thấy kiệu Cao Củng dừng đó như đang đợi ai.

Y hiểu ý, đi tới trước kiệu chắp tay thi lễ.

Rèm kiệu run run, qua một lúc mới vén lên, lộ ra khuôn mặt già ngượng nghịu của Cao Củng:
- Ha ha, Giang Nam à, chào buổi sáng.

Thẩm Mặc mỉm cười:
- Hôm nay xem ra khí trời không tệ.

- Ờ, đúng thế, ha ha.
Cao Củng xuống kiệu, cùng y đi tới Ngọ môn, trên đường môi mấp máy mấy lần, cuối cùng nói nhỏ:
- Bình tĩnh lại suy nghĩ thì đúng là không phải lão đệ tiết lộ bí mật.

- Đúng là không phải.

- Hôm đó đúng là có lỗi.
Cao Củng thành khẩn nói:
- Tính ta nó thối thế đấy, tức lên là không giữ được mồm, Giang Nam lượng thứ cho.

- Các lão nói gì thế? Như vậy mới là người chân tình chân tính.
Thẩm Mặc vội nói:
- Hạ quan khâm phục còn chẳng kịp.

Y vỗ mông càng vang, Cao Củng càng xấu hổ, tới Ngọ môn ông ta vỗ vai Thẩm Mặc:
- Nói chung là ta có lỗi với lão đệ, để ta giúp lão đệ việc nhỏ.
Nói xong vái y một cái thật sâu, Thẩm Mặc không ngăn được.

Lúc này quan viên đã tới bảy tám phần, đều nhìn thấy cảnh này, không hiểu ra sao cả. Nhưng bất kể thế nào lời đồn Thẩm Cao bất hòa đã tiêu tan.

Từ Giai cũng nhìn thấy, chỉ khẽ lắc đầu, lẩm bẩm "mất thể thống", nhưng trong lòng nổi giông tố, nghĩ :" Thái Nhạc, lần này ngươi tính nhầm rồi."

Kỳ thực khởi nguồn chuyện này là vì Trương Cư Chính thăm dò được tin tức hoàng thượng muốn lập thái tử, liền thương lượng với Từ Giai, Trương Cư Chính quyết định dâng tấu trước, đề cao địa vị để mau chóng nhập các, đồng thời lý gián quan hệ Cao Thẩm, ép Thẩm Mặc quay lại bên sư phụ.

Kỳ thực lòng Từ Giai cũng rất phức tạp, quan hệ sư đồ trong quan trường chẳng khác gì cha con trong cuộc sống. Sư phụ giúp học sinh, học sinh duy trì sinh mệnh chính trị cho sư phụ. Vì thế mới có câu "một ngày làm thầy, cả đời làm cha"

Từ Giai cho rằng mình đối xử với Thẩm Mặc không tệ, nếu không vì sao Trương Cư Chính mới tam phẩm, Thẩm Mặc đã tòng nhị phẩm.

Đó là kiểu tư duy ăn cướp điển hình, ông ta coi Gia Tĩnh bồi dưỡng Thẩm Mặc là công của mình, trong khi bao lần ông ta ngầm ngáng đường y lại không nhớ.
Bản thân Từ Giai lại không nhận ra, còn thấy Thẩm Mặc ngày càng thân thiết với Cao Củng mà lòng chua xót không thôi.

Ông ta biết Thẩm Mặc sẽ đoán ra ai đứng đằng sau, nhưng ông ta không lo, vì quan hệ sư đồ ở đó, y không vứt đi được.
Huồng hồ ông ta biết Thẩm Mặc là người thực tế, khi phát hiện mình cùng đường sẽ tới tìm ông ta.

Từ Giai tính cả rồi, lúc đó sẽ lãnh đạm nói vài câu, cuối cùng với lên mặt an ủi, để y biết "trên đời chỉ có sư phụ là tốt nhất." Cuối cùng thao tác y vào nội các, chút oán giận của Thẩm Mặc sẽ tan như mây khói.

Kết quả và dự tưởng xuất hiện khác biệt, mục đích đầu tiên hoàn mỹ, Trương Cư Chính đề xuất lập thái tử trước tiên, trồng xuống thiện duyên với hoàng đế, quý phi. Cái lợi đâu phải chỉ là nhập các?
Mục tiêu thứ hai ban đầu cũng đạt được, Cao Củng nóng tính quả nhiên xỉ nhục Thẩm Mặc trước mặt mọi người.
Nhưng cái thứ ba đột nhiên quay ngược lại, làm hỏng cái thứ hai, Thẩm Mặc thu lại sự tự tôn tìm Cao Củng tu bổ quan hệ, chứ không hạ mình tìm sư phụ.

Từ Giai trong lòng có hận chết Thẩm Mặc cũng chỉ như oán phụ không thể bày tỏ với ai, càng không thể đối phó với y trước khi y có lỗi với ông ta, hổ dữ còn không ăn thịt con, sư phụ thế nào cũng không thể kém cả cầm thú được chứ?

Ngọ môn mở ra, bách quan xếp hàng đi vào, sau một loạt nghi thức rườm ra, bách quan lại thấy long nhan xa cách vài ngày. Thấy hoàng đế như còn đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, dù mặc long bào uy nghiêm, nhưng không che dấu được vẻ uể oải.

Dù sao hoàng đế xuất hiện , mọi người vẫn rất cao hứng, vì hắn không tới thì không có tảo triều, không có cơ hội cãi nhau. Cho nên dù Long Khánh có biến thành tượng gỗ thật, cũng méo mó có hơn không.

- Khởi tấu bệ hạ.
Đã quen với việc hoàng đế lờ đờ không nói, Thông chính sứ bắt đầu đọc tấu sớ tích trữ:
- Hình bộ, đô sát việt cùng tấu, đã bình xét xong án oan, định ra danh sách sơ bộ, trong đó người đã chết bốn mươi lăm, còn sống ba mươi ba, xin bệ hạ ngự lãm.

- Nhận lấy.
Long Khánh lấy tinh thần nói.

- Công bố trừ bỏ xây dựng hơn trăm đạo quán và Tây Uyển, số tiền phê duyệt những công trình này là 250 vạn, hộ bộ xin bớt số tiền này.

Hoàng đế nhìn thủ phụ, Từ Giai ra khỏi hàng nói:
- Bẩm bệ hạ, trừ bỏ việc này là điều lòng người khao khát, không nên trì hoãn.

- Chuẩn.
Long Khánh gật đầu.

- Hộ bộ xin miễn toàn bộ số nợ thuế toàn quốc.
Thông chính sứ đọc bản tấu thứ ba.

Long Khánh nhìn Từ Giai, ông ta nói:
- Điều này cũng trong tình lý.

Hoàng đế muốn chuẩn, nhưng nghe giọng hùng hậu nói:
- Toàn quốc có thể miễn, nhưng đông nam không thể miễn.
Chẳng cần nhìn cũng biết là ai nói.

Từ Giai lòng thấy phát ngán, hộ bộ thượng thư nói:
- Xin hỏi Cao các lão, vì sao lại phân biệt đối xử? Chẳng lẽ vì đông nam giàu có mà muốn giết giàu tế nghèo?

- Đông nam giàu có liên quan gì tới triều đình?
Cao Củng lạnh lùng nói:
- Một tỉnh Chiết Giang giàu bằng mười tỉnh, nhưng thuế nộp lên quốc khố chẳng bằng Sơn Đông nghèo khó, cái mánh lới trong đó ai cũng biết, nhưng chẳng biết vì sao không nói. Đối với tỉnh như thế, phải định lại tỉ lệ thuế, không thể thuê hoa lên gấm cho bọn họ, thứ thu được cũng không thu.

- Cao các lão nói thế không ổn.
Cao Diệu lắc đầu:
- Đông nam có giàu cũng không phải nhà nào cũng dư dả, kháng Oa mười năm, quân phí cơ bản lấy từ đông nam, khiến nhiều hộ giàu có phá sản, chưa nói tới bách tính phổ thông, nhiều người mạo hiểm ra biển làm giặc. Lại tăng quân, lại tốn thuế, lại nghèo đói, tình hình thế lặp đi lặp lại, dân sinh sớm cơ cực lắm rồi. Lần này miễn trừ phú thuế, khiến đông nam khôi phục phồn vinh, mới có được nhiều phú thuế hơn.
Lại tỏ ra đau đớn:
- Chuyện vớt cạn cá con, vạn vạn lần không thể làm.

Lời này rất nhiều người gật gù.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Cao Túc Khanh lại chọc giận số đông rồi". Phải biết rằng công khanh triều đường có bảy phần là người phương nam, bất kể có phải là người Từ Giai hay không cũng sẽ chống đối với ông ta. Thậm chí có thể đối đầu với cả đông nam, chọc vào tổ ong lớn, sau này sống yên sao nổi.

Cao Củng và Cao Diệu tranh cãi không ai chịu thua ai, Từ Gia chỉ im lặng, lão hồ ly biết mình không nói gì, thì ý kiến Cao Củng chỉ là ý kiến cá nhân, không đại biểu cho nội các, nhiều người mới dám chống lại Cao Củng.

Từ Giai thích thú thể hiện phong thái thủ phụ, trong triều vang lên tiếng cãi vã ỏm tỏi.

- Cao các lão không coi nội các vào đâu sao?
Đó là lời phản đối.

- Chẳng lẽ Cao các lão không có quyền phát biểu.
Đó là người ủng hộ.

- Chỗ nào có Cao các lão là có cãi vã, thủ phủ sao không quản.
Kẻ phản cảm nói.

- Cao các lão chỉ lấy việc luận việc.
Kẻ ủng hộ nói.

- Ta thấy toàn sinh sự không đâu!
Kẻ phản đối nói.

Tóm lại là phản đối chiếm đa số.

Thấy lại cãi nhau không dứt, lễ quan lên tiếng:
- Yên tĩnh, yên tĩnh.
Đợi tiếng người lắng xuống, Từ Giai hắng giọng nói:
- Đừng cãi nhau nữa, nghe thánh ý đi.

Nói xong mãi mà không ai tiếp lời, mọi người ngẩng đầu lên, thấy hoàng thượng mắt mê ly, ngươi lắc lư, chẳng biết thoát hồn đi đâu rồi.

- Hoàng thượng!
Mã Toàn vội gọi.

Long Khánh tỉnh lại, nói:
- Thối triều.
Quan viên, thái giám, cung nữ thậm chí là cả quạ đen trên nóc nhà tức thì đứng như trời trồng.

Long Khanh thấy cảnh đó Long Khánh biết mình nói sai, cười ha hả:
- Thối triều thì hơi sớm, các khanh có chuyện gì không? Nói đi, đừng khách khí.

Từ Giai cố gắng khỏi ngất xỉu, nói với Thông chính sứ:
- Trình tấu lên, đợi sau hội triều, hoàng thượng ngự lãm.
Rồi kín đáo nháy mắt với hắn:
- Còn chuyện gì trọng yếu nữa không?

Thông chính sứ Từ Học Mô là môn sinh của Từ Giai, rất hiểu tâm ý ông ta, nên mới được đặt ở vị trí quan trọng này, liền lấy một bản tấu đọc:
- Lễ bộ trình lên, nghi thức lập thái tử, mời hoàng thượng ngự lãm.

Long Khánh quả nhiên lên tinh thần:
- Thái tử là gốc của nước, cần phải sắc lập, nội các xem xong thấy không có vấn đề thì chiếu đó chấp hành.
Lần đầu tiên tỏ thái độ trên triều đường:
- Đây là đại lễ hàng đầu của bản triều, không được có chút thiếu sót nào, phải làm cho tốt, cho long trọng, không sợ tiêu pha, nhất định phải báo cho các nước, mời bọn họ phái sứ tiết tới, ngoài ra ...
Nghĩ một lúc không nghĩ ra gì nữa liền nói:
- Chư vị có bổ xung gì không?

Mọi người thầm nghĩ làm theo lời ngài thì đã là quy cách cao nhất trên lịch sử rồi, còn bổ xung cái gì?

Cao Củng đi ra nói:
- Theo ngu kiến của thần, các phương diện trong Nghi chú đã đủ, thiếu xót ở bên ngoài. Đó là cấp bậc quan viên chủ trì nghi thức không đủ, phải do lễ bộ thượng thư chủ trì, nay vị trí này thiếu, để thị lang làm e không long trọng.

- Cái này dễ lắm.
Long Khánh hi vọng nhi tử có cuộc phong lễ hoàn mỹ nhất, nói:
- Thẩm ái khánh hiện giờ là tả thị lang, thăng lên là được.

Thẩm Mặc thầm nghĩ, bệ hạ cuối cùng đã nhớ tới ta rồi, khi cùng hắn ngồi xe vào cung, Thẩm Mặc kích động một phen, ai ngờ Long Khánh hình như không hiểu ý nghĩa của chuyện đó, đăng cơ xong không xác định công tác cho y, thiếu chút nữa thành trò cười. Còn phải nhờ Cao Củng nhắc mới nhớ ra, chẳng nhanh gọn bằng thời Gia Tĩnh.

Dù lòng như nắng hạn gặp mưa rào, nhưng Thẩm Mặc vẫn phải giữ chừng mực, đứng ra nói:
- Thần không dám, chỉ sợ không đám nhiệm được, không dám tuân thánh lệnh.

Long Khánh muốn khuyên, Cao Củng nói:
- Bệ hạ, lễ bộ thượng thư là cửu khanh, phải đình thôi.

Long Khánh giờ mới nhớ ra, cười xin lỗi Thẩm Mặc:
- Là trẫm sơ xuất, vậy đình thôi đi.

Quan lớn chưa nói, ngôn quan Hồ Ứng Gia đã lên tiếng:
- Bệ hạ, đình thôi là trọng điển triều đình, xin bệ hạ xác định ngày, tề tụ quan viên tam phẩm trở lên, tiên hành khi bệ hạ tránh mặt.

Nếu là Gia Tĩnh sẽ nổi giận :" Tuyển thần tử cho trẫm mà trẫm phải tránh, đây là thứ quy củ chết tiệt gì?" Nhưng Long Khánh chỉ bình tình "à" một tiếng:
- Té ra là thế, vậy thủ phụ định ngày đi.

Từ Giai hết nhìn Cao Củng lại nhìn Thẩm Mặc, hồi lâu mới nói:
- Vị trí cửu khanh không thể để trống lâu, vậy đình thôi quyết định sau triều hội.

Cao Củng miệng giật giật nhưng không nói.

Thẩm Mặc mặt trấn tĩnh cũng không nói từ chối nữa.

- Chuẩn.
Long Khánh nói xong liền mặc cho quần thần tiếp tục cãi vã.

Thấy gần giờ thìn, các đại thần im lặng, vì trước tảo triều thủ phụ đại nhân phải dặn, tảo triều phải khống chế trong một canh giờ, tránh làm bệ hạ mệt kiếm lý do bãi triều.

Nhưng luôn có kẻ không biết điều, có quan viên nói:
- Bệ hạ, thần muốn đàn hặc.

Mọi người trố mắt nhìn, nhận ra hắn là Trịnh Lý Thuần, thầm bực mình :" Ngươi không phải ngôn quan, làm tốt văn kiện cơ yếu của mình là được, lắm lời làm gì?"

Nhưng Trịnh Lý Thuần bất chấp, khảng khái nói:
- Theo quy định, khi triều hội, quần thần có lời hỏi, bệ hạ phải trả lời. Nhưng bệ hạ ngự cực gần một tháng, lâm triều im lặng, không nghe không hỏi, mặc quần thần đấu đá, cứ lâu dài như thế quốc gia sẽ ra sao? Mong hoàng thượng cải chính, chú tâm học tập chính vụ, sớm ngày thành minh quân ...

Đại điện lặng ngắt như tờ, họ Trịnh nói gì chỉ là thứ yếu, quan trọng là hắn đàn hặc hoàng đế. Hải Thụy dâng thư chửi hoàng đế xôn xao nửa năm trời, nhiều người lén nói, hắn làm tiên đế tức chết.
Chỉ có điều Long Khánh thấy hả giận, cho nên không những không trừng phạt còn khen ngợi Hải Thụy.

Không ngờ báo ứng đến nhanh như thế.

Long Khánh hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý, hắn bị người ta chỉ trích quen rồi nhưng lúc này thực sự phẫn nộ, thầm nghĩ :" Bắt nạt người ta qua lắm, ta hiền lành thế rồi, các ngươi còn kiếm ta gây phiền phức, chẳng lẽ cho rằng cho ta là hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp?"

- To gan.
Thấy hoàng đế mặt đỏ bừng, Cao Củng lập tức đứng ra bảo vệ học sinh:
- Quốc sách là đại sự liên quan ngàn vạn nhân mạng, hoàng thượng mới đăng cơ, khi còn tiềm đế ít tiếp xúc với quốc vụ, cần thời gian làm quan, hiện giờ hoàng thượng tín nhiệm đại thần, chúng ta nên kiệt lực vì nước, chứ không phải chỉ trích hoàng thượng.

- Chỉ sợ các thần vượt quyền, khiến bệ hạ thành con rối.
Trịnh Lý Thuần hấp thụ kinh nghiệm trước kia, biết càng nói những lời kinh người càng dễ nổi tiếng.

- Hỗn xược.
- Láo toét.
Quách Phách cũng nhảy ra quát:
- Ngươi dám ám chỉ thủ phụ đại nhân.
Phải nói Quách Phác đúng là rất tệ, thấy Từ Giai không lên tiếng, thừa cơ kéo ông ta xuống nước.

Từ Giai không thể không lên tiếng nữa:
- Lời này đúng là quá đường đột, Trịnh đại nhân thu hồi đi.

" Nếu ta nuốt lời sau này còn làm ăn gì được nữa?" Trịnh Lý Thuần lớn tiếng nói:
- Chư vị thấy rồi đấy, hoàng thượng chưa lên tiếng, nội các đã như bị dẫm phải đuôi, đã chứng minh lo lắng của hạ quan.

Từ Giai và Cao Củng nổi giận, còn chưa nói gì đã nghe bốp một tiếng, mọi người ngẩng đầu lên, thấy Long Khánh mặt đầy phẫn nộ, tay vỗ mạnh lên long ỷ.

Vừa xoa cái tay đau rát, Long Khánh vừa hỏi ngự sử hữu ti:
- Quát tháo kim điện, chửi mắng quân vương nên xử phạt ra sao?

Ngự sử thấy hoàng đế nổi giận không dám chậm trễ đáp:
- Bẩm hoảng thượng, quát tháo kim điện đình trượng 80 gậy, chửi mắng quân vương, lăng trì xử tử.

Nghe thấy lăng trì, Long Khánh sởn gai ốc, chủ động giảm hình:
- Chưa luận tội sao vậy, kéo ra ngoài đánh .... 20 trượng.

Đại hán tướng quân đi ra kẹp hai tay Trịnh Lý Thuần lôi ra ngoài.

Chẳng ai nói đỡ cho hắn, lục bộ cửu khanh thì thấy hắn thái quá, đám ngôn qua thì hâm mộ nhìn hắn, cùng ghen tị vì cuối cùng có thể nổi tiếng rồi.

- Thôi.
Từ chỗ Trịnh Lý Thuần quỳ tới cửa đại điện có 20 bước ngắn ngủi đủ làm Long Khánh nguôi giận, nói:
- Đuổi hắn đi, không đánh nữa.

Nhưng tâm tình tốt đẹp của Long Khánh cũng chẳng còn nữa, hỏi:
- Hết việc rồi chứ?

- Hết rồi, hết rồi ạ.
Các vị đại thần vội lắc đầu.

Long Khánh gật đầu:
- Vậy thối triều.
Khi đi xuống bậc thầm, đột nhiên dừng lại hỏi hộ bộ thượng thư:
- Cao ái khanh thu được giấy của trẫm chưa?

Cao Diệu đáp:
- Bẩm hoàng thượng, rồi hạ.

Long Khánh hàm hổ hỏi:
- Vậy tình hình ra sao?

Cao Diệu trả lời chẳng hàm hồ:
- Triều đình không có khoản dự toán này, hộ bộ không biết bệ hạ sử dụng số tiền này vào chuyện gì, cho nên không thể xin chỉ thị của nội các.

Long Khánh hừ một tiếng:
- Vậy trẫm viết cho khanh sau.
Nói xong rõ ràng bỏ đi không vui vẻ gì.

Từ Giai thầm lắc đầu, Long Khánh bị Gia Tĩnh áp chế quá mức, đăng cơ xong bản tính bộc phát, quần thần cũng cũng bị Gia Tĩnh áp chế quá độ, giờ ngọn núi lớn đã đã đi, ngôn quan tranh nhau lên tiếng, quần thần lấy ngỗ nghịch thượng ý làm vinh, lâu dần quyền uy hoàng thượng còn gì nữa?

Kỳ thực ông ta biết nguyên nhân là do mình quá dung túng ngôn quan, nhưng ông ta còn nhờ cậy vào chúng, ít nhất trước khi đạt được mục đích không dám thay đổi thái độ.

Hoàng đế rời đi, quần thần ở lại đình thôi lễ bộ thượng thư, ti trị lang lấy ra đạo cụ bỏ phiếu kín, kết quả làm người ta vừa bất ngờ lại không bất ngờ.

Không bất ngờ là Thẩm Mặc được tuyển làm lễ bộ thượng thư, vì y là nhân tuyển duy nhất.

Bất ngờ là tổng cộng 36 phiếu ủng hộ, không có phiếu trắng, không có phiếu trống. Đây là điều chưa từng xuất hiện qua.

Vì làm quan tới mức độ này không thể không có kẻ địch, dù người trung hậu như Lý Xuân Phương còn có người ghen ghét, ngứa mắt, muốn toàn phiếu thông qua là không thể.

Nhưng Thẩm Mặc làm được rồi.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nhược tích cựu điển, thức tự hữu quan ... Nay thăng Thẩm Mặc làm lễ bộ thượng thư ...
Thái giám truyền chỉ đọc sắc thư của hoàng đế trước mặt mọi người xong, Thẩm Mặc chính thức lễ bộ thượng thư, tuổi mới gần 30.

Ở độ tuổi này thành quan viên nắm giữ một bộ, bất kể ai khác đầu bị ánh mắt ghen tị xuyên thủng, nhưng với Thẩm Mặc mọi người thấy đó là điều đương nhiên.
Thậm chí không ít người cho rằng, y đáng lẽ phải lên chức này lâu rồi, triều đình và hoàng gia đã quá bạc đãi vị trọng thần chiến tích lừng lẫy này.

Bản thân Thẩm Mặc sau khi thăng quan tỏ ra bình thản, nói với người tới chúc mừng:
- Đang quốc tang không tiện mở yến tiệc, ta nhận ý tốt của mọi người.
Thậm chí trong bộ y cũng không cho bày biện chúc mừng, không cho tặng lễ.

Nhưng thói xấu quan trường đã lâu năm rồi, mọi người cho rằng y làm ra vẻ, chẳng ai coi là thực, người tới tặng lễ chen kín ngõ Bàn Cờ, bày ra vẻ không gặp được không về, làm Hồ Dũng tặc lưỡi:
- Trước kia ở đại môn còn bẫy chim được, giờ thì náo nhiệt hơn cả trong chợ.

Thẩm Minh Thần nhấp một ngụm trà kinh miệt nói:
- Trước kia vị trí đại nhân chưa xác định, bọn chúng không nhìn rõ thế cục, cho rằng đại nhân thất thế rồi, giờ tranh nhau tới, đúng là làm trò cười.

Hồ Dũng không nghĩ thế, vì hắn xuất thân nghèo khổ, biết kiếm được tiền không dễ, sở dĩ tặng lễ là có điều cầu xin, nếu cầu xin phải cầu người có quyền thế, ai chẳng lo tiền của mình bị trôi sông trôi biển.

Nhưng hắn không tranh cãi, mà hỏi:
- Nhiều người chặn ở cửa như thế chẳng ra gì, tiên sinh có cách gì đuổi đi không?

- Không cần, đám ruồi không đầu này đợi mấy ngày không thấy đại nhân sẽ tản đi thôi.
Thẩm Minh Thần lắc đầu:
- Kẻ có trình độ sẽ không thò mặt ra ngoài đâu..
Ánh mắt của hắn nhìn về phòng khách, trong đó có một vị đạo hạnh cao thâm, đã được làm khách của đại nhân.

Thẩm Mặc mặc áo bào màu lam, miệng luôn mang nụ cười ôn hòa, nhưng người ta không thể nhận ra tâm ý của y.

Một người khách trẻ tuổi không nhịn được nói:
- Thẩm đại nhân, ngài có giúp thì giúp tới cùng, hãy ra tay cứu Nhật Thăng Long đi.

- Tam công tử nói thật là ... Kiện cáo Nhật Thăng Long đã hết, quan binh đã rút đi, quý hiệu khai trương là được, chẳng lẽ còn muốn ta tới làm chưởng quầy? Ta chẳng làm nổi ...

Y nói đùa chẳng buồn cười chút nào, nhưng hai người kia vẫn phải cười, ai bảo có chuyện cần nhờ người ta.

Hai người này, trẻ là tam nhi tử của Dương Bác, vị còn lại là tân đại đương đầu của Nhật Thăng Long, tên Trương Phượng Khanh.

Người này lên được vị trí ấy trừ là Nhị thúc của Trương Tứ Duy ra thì năng lực và kiến thức trác tuyệt có đóng góp không nhỏ. Sau khi nhậm chức Trương Phượng Khanh bôn ba bốn phía, điều động quan hệ giải trừ nguy cơ, lại chạy tới các tỉnh vỗ về khách hàng an tâm, đợi nguy cơ hóa giải.

Vì giữ khách hàng, hắn thậm chí trả lãi cho khách. Phải biết rằng trước đó người gửi tiền chẳng những không có lãi, thậm chí còn phải trả tiền "bảo vệ" cho tiền trang. Giờ Trương Phượng Khanh hô lớn "gửi tiền có lãi", tuyệt đối là dụ hoặc lớn.

Hắn dùng hết 18 món võ nghệ, cuối cùng ổn định được khách hàng các nơi, nhưng ở kinh thành thì lòng tin khách hàng đã tụt xuống đáy. Ngày Nhật Thăng Long rất có khả năng xuất hiện rút tiền quy mô lớn.

Tuy dự liệu được, nhưng phân hiệu Bắc Kinh không ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, chỉ xin tổng hiệu cho sử dụng bạc dự trữ mà thôi.
Trương Phượng Khanh nhiều năm kinh doanh biết, tín dụng là thứ vô hình, nhưng là sinh mệnh của tiền trang, mất nó, là như tuyết lở không vãn hồi lại được.

Nếu không áp dụng biện pháp khẩn cấp, đế quốc tài chính bọn họ vất vả gây dựng sẽ mau chóng sụp đổ, thậm chí tạo thành đả kích hủy diệt với tập đoàn Tấn thương.

Cho nên hắn không dám chậm trễ, ngày đêm chạy tới kinh thành, nói rõ tình hình với Dương Bác, thỉnh cầu ông ta thay mặt hẹn Thẩm Mặc. Ông ngờ Dương Bác nói, Thẩm Mặc đóng cửa từ khách, không gặp ai.

Trương Phượng Khanh thắc mắc, Thẩm bộ đường mới thăng chức, sao không tới nha môn lại nằm lỳ ở nhà?

Dương Bác cười khổ:
- Nghe nói giao thời thu đông là bệnh cũ tái phát, phải ở nhà nghỉ ngơi ... Chẳng qua là y muốn tránh cho mọi người không chú ý nữa mới ra làm việc. Thẩm Chuyết Ngôn hành sự không giống người ba mươi tuổi.

- Tứ Duy trong thư cũng hay nhắc tới người này, thường nói tới chỗ siêu quần của y, chắc không sai.

- Có thể làm Tứ Duy khâm phục đương nhiên siêu phàm.
Dương Bác hạ thấp giọng nói:
- Mười năm sau, nhân vật chính của thiên hạ ắt là ba người bọn họ.

- Từ hai người họ ra còn ai nữa?
Trương Phượng Khanh thắc mắc.

- Nói ra là người thuộc tộc các ngươi, đã tiếp với hắn rồi cơ mà.
Dương Bác vuốt râu nói.

- Chẳng lẽ là hộ bộ Trương thị lang.

- Không sai, kẻ này ắt thành nghiệp lớn.

- Tạm thời còn chưa nhìn ra, có điều hắn đúng là có chút ngộ tính, lần đầu bàn chuyện hợp tác phát hành tiền tệ hắn chẳng hiểu gì, lần thứ hai hắn đã thành chuyên gia, lần thứ ba thì suy nghĩ sâu hơn cả tại hạ, đúng là thiên tài.

- Bảo kiếm trong vỏ, mũi nhọn chưa lộ ra mà thôi.
Dương Bác tán đồng:
- Nếu Thẩm Mặc không tiếp khách sao không tìm Trương Cư Chính, chỉ cần hiệp nghị kia thành công chẳng phải vấn đề được giải quyết rồi sao?

- Vắn đề là không thành công.
Trương Phượng Khanh mặt mày đau khổ nói:
- Hắn nói tiền tệ là là cán dao của quốc gia, không thể giao cho thương gia. Ý là trừ khi Nhật Thăng Long thuộc sở hữu triều đình, nếu không tuyệt không giao bảo sao cho chúng ta phát hành, thế còn đàm phán gì được nữa?

Dương Bác trầm ngâm:
- Chẳng lẽ kế hoạch lớn vậy là xôi hỏng bỏng không?

- Không, chỉ thay đổi một chút. Chuyển sang đàm phán với Thẩm Mặc, y là chỗ dựa của Hối Liên, chắc có cùng tiếng nói với chúng ta, chỉ cần kéo y vào thì không cần chúng ta đối phó với Trương Cư Chính nữa.

- Hả?
Dương Bác hơi bất ngờ:
- Ngươi muốn quyền phát hành bảo sao chẳng phải vì muốn đối phó với Hối Liên sao, giờ hợp tác với Hối Liên còn ý nghĩa gì nữa.

Trương Phượng Khanh nghiêm túc nói:
- Ban đầu đúng là thế, nhưng về sau nghiền ngẫm, phát hiện quyền lợi này còn quan trọng hơn cả trăm cái Hối Liên, nếu làm tốt chúng ta tạo nên giang sơn bằng thép, chẳng ai làm gì nổi.

- Vậy mà ngươi lại liên thủ với người ngoài.

- Chính vì cái bánh quá lớn, chúng ta ăn không nổi, cố nuốt chỉ có bội thực mà chết. Quan niệm trước kia phải thay đổi, nghành này đã bước vào trời đất mới rồi, tiền đồ rộng mở hơn nhưng đá ngầm trùng trùng, cho nên Hối Liên là đối thủ cũng là chiến hữu của chúng ta, cùng phát tài thế nào cũng hơn là đối đầu tới cùng .... Tại hạ thấy, Thẩm bộ đường bỏ qua cơ hội hủy diệt chúng ta là có ý này.

Thấy hắn nói rất tự tin, Dương Bác cười:
- Đừng tự tưởng bở là được.

- Dù sao cứ gặp rồi mới tính được.

Dương Bác không hất nước lạnh nữa:
- Ngày mai để tam nhi thay lão phu tới Thẩm phủ thăm viếng, ngươi đi cùng hắn.

- Vậy thì tốt quá.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Được Dương Bác giới thiệu, Trương Phượng Khanh thuận lợi gặp được Thẩm Mặc, hắn đém lời hợp tác hai bên cùng có lời, chia ra cùng hại, nói rất chân thành.

Nhưng Thẩm Mặc không trả lời ngay, không biết là không hiểu hay vờ hồ đồ, cứ nói Nhật Thăng Long đã bình an vô sự.

Trương Phượng Khanh đánh vạch chỗ yếu của mình ra, đem nguy cơ Nhật Thăng Long gặp phải đặt trước mặt Thẩm Mặc.

- Té ra là thế.
Thẩm Mặc vỡ lẽ:
- Trương lão bản muốn mượn tiền hả, ta quen Sài lão bản của Hối Liên, có thể làm trung gian giúp hai bên.

- Đây không phải chuyện dùng tiền là giải quyết được, ngày nghề này mới có bước khởi đầu, lòng tin của mọi người với ngân hàng còn rất kém.
Trương Phượng Khanh cười khổ;
- Một khi sự bất tín nhiệm này lan ra, tình hình ngày một tệ, bao nhiêu tiền cũng không lấp vào được ... Khi ấy không chỉ chúng tôi, e rằng Hối Liên cũng bị liên lụy, mọi người quay về con số 0 hết.

Thẩm Mặc không khỏi ngầm tán thưởng, kẻ này hơn người tiền nhiệm nhiều, y vốn định đợi Nhật Thăng Long tới bước đường cùng mới ra tay cứu để thu được lợi ích lớn nhất, nhưng giờ xem ra phải thay đổi.

Nhưng biết là một chuyện, đồng ý là chuyện khác, Thẩm Mặc làm vẻ lực bất tòng tâm:
- Nếu Hối Liên không giúp được thì ta cũng chịu thua.

- Hối Liên không giúp được, nhưng bộ đường giúp được.
Trương Phượng Khanh dũng cảm nhìn thẳng vào Thẩm Mặc:
- Tệ hiệu có kế hoạch bảo sao, đang đợi triều đình quyết định, hẳn bộ đương đã nghe nói tới, chỉ cần ngài tác thành, nguy cơ tệ hiệu tự giải. Để làm thù lao, tệ hiệu nguyện phân quyền phát hành với Hối Liên.

- Phân chia thế nào?

- Bốn sáu.
Lòng như dao cắt, Trương Phượng Khanh vẫn dứt khoát nói:
- Hối Liên được sáu.

Thẩm Mặc trầm ngâm một lúc nói:
- Chia bốn sáu không tốt.

Trương Phượng Khanh run lên:
- Tại hạ tuy là đại đương đầu của Nhật Thăng Long, nhưng thực sự định đoạt được chỉ có đại đông gia, bốn sáu đã là cực hạn rồi, nếu nhỏ hơn, chúng tôi không chấp nhận được.

Dương Mục tức giận nói:
- Đại nhân, thừa lúc cháy nhà hôi của không phải hành vi của quân tử.

- Tam công tử hiểu lầm rồi.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Ý ta là năm năm.

- Hả?
Dương Mục hả hốc mồm.

Trương Phượng Khanh lộ vẻ khâm phục, chắp tay nói:
- Đại nhân khí độ như biển, tại hạ thẹn không bằng.

- Có điều ta có điều kiện.
Thẩm Mặc đủng đỉnh nói ra nửa câu sau.

Trương Phượng Khanh thầm nghĩ biết ngay không đơn giản như thế, nói:
- Mời đại nhân.

- Tất cả chuyện buôn lậu với người Mông Cổ phải ngừng.
Thẩm Mặc vừa nói ra, không khí trong phòng khách đông cứng lại. Mặc dù Tấn thương buôn lậu với người Mông Cổ ai cũng biết, nhưng không có vị quan lớn nào dám vạch trần cái xấu của bọn chúng ra, vì như thế là sự gây hấn nghiêm trọng nhất của tập đoàn Sơn Tây, sẽ bị chúng báo thù mang tính hủy diệt.

Dương Mục tuổi trẻ xốc nổi, đứng bật dậy, chỉ vào mặt Thẩm Mặc:
- Ngươi có ý gì?

Trương Phượng Khanh vội nạt ngang:
- Không được vô lễ với đại nhân, chúng ta đã làm thì người ta cũng được nói.
Tuy thế giọng cung mang lửa giận.

Thẩm Mặc chẳng nhìn Dương Mục, nói với Trương Phượng Khanh:
- Đây là điều kiện tiên quyết, không đồng ý không bàn tiếp.

- Ngài không sợ Hối Liên bị liên lụy?
Trương Phượng Khanh mặt đỏ lên.

- Hối Liên có thể tự giành lấy quyền phát hành.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Chỉ có trâu ngu chết đói, không có người chết no.

Thấy thái độ y cứng rắn, Trương Phượng Khanh thầm than tính nhầm, mời đầu hạ mình khiến đối phương được nước lên mặt. Liền đứng dậy chắp tay nói:
- Đại nhân chắc là hiểu lầm, tại hạ lần này mạo muội tới đây chỉ đại biểu cho cá nhân, không mang ý nghĩ gì khác. Chúng tôi tự có cách giải quyết, không phải là cùng đường, chẳng qua là muốn mọi người cùng có lợi, không cần đấu đá sống chết như trước, thế chẳng phải tốt hơn sao?

- Thẩm đại nhân ném lòng tốt của chúng tôi cho chó gặm, thì coi như chúng tôi chưa tới.
Dương Mục trút hết lửa giận trong lòng ra:
- Xem xem không cần ngài giúp, chúng tôi cũng chẳng chết đói.

Thẩm Mặc cười ngất:
- Được, vậy chúng ta xem xem hươu chết về tay ai.

- Cáo từ.
Dương Mục phất tay bỏ đi.

Trương Phượng Khanh mang hi vọng cực lớn đến đây, không ngờ rời đi trong thất vọng, chắp tay nói:
- Bộ đường minh xét, mở cửa làm ăn, chú trọng hòa khí phát tai, nếu làm căng, đem hết vốn kín ra dùng, chẳng ai có lợi.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Thành ý của ta đã đưa ra, giờ tới lúc các vị bày tỏ.

- Lần này tạ hạ không làm chủ được, phải về xin chỉ thị các vị đông gia.

- Bản quan đợi tin lành.
Thẩm Mặc đứng dậy tiễn khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.