Đêm Trước Ly Hôn

Quyển 1 - Chương 40: Quái ngư




Trang Hào mặc quần áo tử tế đi mở cửa.

Mẹ Trang Hào vào nhà xong, gật đầu với Hoa Kì một cái, ngồi vào trên ghế liền móc ra một xấp tiền trong túi xách, đặt nhè nhẹ ở trên bàn: “Con trai, đây là tiền mấy ngày trước cho mẹ Chương Viễn mượn, giờ một phần cũng không thiếu trả trở về.”

Trang Hào quét mắt nhìn tiền trên bàn, gật đầu một cái: “Lòng tự trọng của Chương Viễn cao hơn con, hơn nữa một ít tiền này cũng không có tác dụng gì.”

“Chương Viễn đứa bé kia không phải đứa hư hỏng, nhưng lần này sao lại không nghĩ mở được đây?” Mẹ Trang Hào vuốt chồng tiền này.

Trang Hào nghiêm túc nói: “Tình huống Chương Viễn thế nào?”

“Mẹ và cha con ăn xong cơm tối, đang ở trong nhà xem ti vi thì nghe thấy đối diện ồn ào gay gắt, quyết liệt, đi ra ngoài xem xét đúng lúc gặp thím con ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, mẹ đi sang hỏi mới biết, Chương Viễn cùng nhảy lầu ở phòng mới bên kia.” Mẹ Trang Hào vuốt vuốt ánh mắt ửng hồng, lại nói: “Phòng mới ở lầu tám a, cao như vậy nhảy xuống đau bao nhiêu.”

Trang Hào đè nén tâm tình nói: “Bây giờ đang ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Đệ Nhị Dân, con đi nhìn một chút đi, dù nói thế nào cũng lớn lên với nhau từ nhỏ.” Mẹ Trang Hào ai thán đứng lên: “Mẹ và con cùng đi, Chương Viễn đứa bé kia mẹ nhìn vẫn thuận mắt.”

“Mẹ đừng đi.” Trang Hào ngăn lại nói: “Mẹ ở trong nhà đợi, sáng mai làm chút gì ăn đưa đến bệnh viện, chắc thím con bọn họ cả đêm nay cũng không ăn được gì.”

Mẹ Trang Hào đồng ý nói: “Vậy được, mẹ đi về trước, có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”

Trang Hào thở dài nói: “Trở về đi thôi, trên đường tối, gọi xe trở về.”

Mẹ Trang Hào không có trả lời, kéo kín quần áo ra khỏi túc xá.

“Ca, em với anh cùng đi đi.” Mẹ Trang Hào vừa mới đi, Hoa Kì liền không kịp chờ đợi xuống giường, một bên mặc giày vừa nói: “Một mình em ở túc xá cũng nhàn rỗi, em với anh qua xem một chút đi, nói không chừng có chuyện gì có thể giúp.”

Trang Hào sờ sờ đầu Hoa Kì: “Em không mệt mỏi à?”

“Không mệt, em và anh cùng đi.” Hoa Kì cảm thấy tối hôm nay có chút lạnh, mở tủ treo quần áo ra lấy một cái áo ấm Trang Hào hay dùng khoác lên người: “Đi thôi.”

Trang Hào lái xe chở Hoa Kì đến bệnh viện Đệ Nhị Dân, nhiều lần hỏi thăm mới tìm được phòng giải phẫu đang cấp cứu Chương Viễn, vào lúc này mẹ Chương Viễn đã khóc kiệt sức, đang té ở trong ngực cha Chương Viễn mà nức nở.

Chương Thỉ dựa vào tường đứng, nghiêng đầu thấy Trang Hào nhàn nhạt nói: “Đã tới.”

Trang Hào ừ một tiếng, hỏi tiếp: “Tình huống Chương Viễn thế nào?”

Chương Thỉ một tay nâng cằm lên, mặt ủ mày chau nói: “Không quá lạc quan, nhưng mà may mắn bồn hoa phòng mới bên kia mới vừa xới đất, hoặc bởi vì thời tiết trở nên ấm áp nên rất xốp. . . . . .” Chương Thỉ thả tay xuống, ngửa đầu nói: “Nhưng mà, dù có thể giữ được một cái mạng, chắc cũng không thể. . . . . .” nửa đoạn còn dư lại cứng rắn cắm trong cổ họng Chương Thỉ.

Trang Hào đã hiểu được đại khái tình huống, vội vàng đi tới mẹ Chương Viễn an ủi: “Thím, thím đừng lo lắng, Chương Viễn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mẹ Chương Viễn ngồi thẳng lên, hít mũi một cái nói: “Đã trễ thế này còn để cháu chạy tới, rõ là. . . . . .”

“Thím nói lời này là khách khí rồi.” Trang Hào ngồi bên cạnh bà, từ trong lòng ngực móc ra một xấp tiền nói: “Tiền mặc dù không nhiều, nhưng có lúc khẩn cấp, Chương Viễn không chịu cầm thì thím cầm giúp cháu.”

“Ai. . . . . . Trong nhà quả thật không có gì tiền, có thể bán cũng đều bán, cứ như vậy tiền còn thiếu nhiều người sẽ không trả được, Chương Viễn vì vậy mới không nghĩ mở được.” Mẹ Chương Viễn đưa tay nhận lấy tiền, nước mắt rơi xuống trong nháy mắt bà vội vàng lấy tay lau đi: “Tiền này coi như thím mượn cháu, chờ sau này tình huống chuyển tốt, thím tại trả cháu.”

“Không vội.” Trang Hào đứng dậy trở lại bên cạnh Chương Thỉ lần nữa, hỏi “Về sau làm thế nào? Có tìm cách chưa?”

Chương Thỉ cười khổ nói: “Có thể có ý kiến gì sao? Anh ra tù vẫn luôn là Chương Viễn giúp đỡ, giờ cậu ấy gặp nạn anh không thể thả tay mặc kệ, cho nên anh nghĩ tốt rồi, cục diện rối rắm này anh tới dọn dẹp, đoàn xe Chương Viễn bên kia anh nhận, mặc dù chỉ còn cái xác không thôi, về phần đất bên kia, mất thì mất, đầu cơ đất luôn luôn tồn tại nguy hiểm.”

Trang Hào cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Đây cũng là biện pháp, nhưng lần này Chương Viễn nợ quá nhiều tiền, thời gian ngắn sợ là trả không hết.”

Chương Thỉ hừ lạnh một tiếng: “Tin tức Chương Viễn nhảy lầu rất nhanh sẽ truyền tới trong tai những người đó, bọn họ chỉ sợ tiền mình không lấy lại được, anh giờ đứng ra gánh món nợ, bọn họ còn ước gì, anh vốn cũng không lo lắng, nhưng mà. . . . . .”

“Nhưng mà cái gì?” Trang Hào hỏi ngược lại.

Chương Thỉ do dự nói: “Nhưng mà nhận đoàn xe rồi, khách hàng làm ăn đi đâu tìm, khách hàng tích lũy trước kia đều đi gần hết rồi, sợ là phải đóng cửa thôi.”

“Đừng lo lắng, đến lúc đó em giúp anh nghĩ biện pháp.” Trang Hào an ủi.

Chương Thỉ cười cười: “Không có chuyện gì, luôn có thể tìm được đường ra .” Nói xong, Chương Thỉ nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Kì vẫn đứng ở chỗ không xa, khẽ mỉm cười: “Hoa Kì cũng tới?”

Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, tới xem một chút có thể giúp được cái gì hay không.”

Chương Thỉ nhếch miệng, quay đầu hướng Trang Hào nói: “Hoa Kì mặc dù là nam, nhưng tâm tính thật tốt, em tốt nhất đối tốt với cậu ấy.”

Trang Hào ừ một tiếng: “Em hiểu rõ.”

“Được rồi.” Chương Thỉ giơ tay lên khoác trên bả vai Trang Hào, dùng sức bóp mấy cái: “Về sớm một chút đi, nơi này có anh.”

Trang Hào không có trả lời, nhưng cũng không có ý đi.

Chương Thỉ thấy thế lại nói: “Được rồi, có tin tức anh thông báo cho anh trước tiên.”

“Tốt.” Trang Hào gật đầu với y một cái, xoay người lại lôi tay Hoa Kì đi ra ngoài.

Vào thang máy, Hoa Kì hỏi “Ca, chúng ta trở về sao?”

“Trở về đi thôi, ở chỗ này cũng không giúp được một tay, để cho người một nhà bọn họ đợi cùng nhau đi.” Trang Hào thở dài một tiếng.

Hai người trở lại túc xá đã sắp mười giờ, vào cửa Trang Hào cởi quần áo nằm ở trên giường gạch, mặt lộ vẻ mệt mỏi nói: “Hoa tiểu cẩu, đi đấm lưng cho anh.”

Hoa Kì cởi áo khoác bông vải ném ở trên ghế: “Đợi lát nữa đi, em đi rửa chân một cái.” Hoa Kì xoay người lại vào nhà cầu, tắm rửa đơn giản đi lê giày chạy ra, run run nói: “Không có nước nóng rồi.”

Trang Hào híp mắt nói: “Sáng mai nói chú Lý đun đi.”

Hoa Kì bỏ rơi giày bên giường, giạng chân ngồi trên mông Trang Hào, đôi tay theo hông của Trang Hào từ từ đi lên, sức lực có nặng có nhẹ, thỉnh thoảng còn biến đổi thủ pháp.

“Dùng sức một chút.” Trang Hào phân phó nói.

Hoa Kì ừ một tiếng, lại thêm sức: “Như vậy được không?”

“Ừ, cứ như vậy rất tốt.”

“Ca, anh nói Chương Viễn không sao chứ?”

Trang Hào than thở nói: “Không biết.”

Hoa Kì thấy Trang Hào mệt mỏi nên không nói chuyện nữa, chuyên tâm xoa bóp cho anh, nhấn gần nửa giờ, lúc này Hoa Kì mới ngừng tay, cúi đầu nhìn qua Trang Hào, anh giống như ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều, lông mày nhíu chặt lúc này đã hơi giãn ra, má trái dính vào gối đầu, có vẻ ấy nhẹ nhõm.

Hoa Kì rón rén từ trên người anh đi xuống, kéo qua chăn đắp kín cho anh, sau đó tắt đèn nằm ở bên cạnh anh, hai cái tay ôm chặt cánh tay của anh, sau khi hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại.

Hoa Kì mới vừa nhắm hai mắt lại, Trang Hào liền rút cánh tay khỏi tay cậu, sau đó vòng xuống dưới lưng cậu dùng sức kéo vào trong ngực, đến gần, Trang Hào áp tới dán Hoa Kì lỗ tai nói: “Hoa tiểu cẩu, nếu như có một ngày anh cũng bị thua như vậy, em sẽ như thế nào?”

Hoa Kì chưa từng nghĩ tới những thứ này, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Trang Hào thấy cậu vẫn không lên tiếng, còn nói: “Có phải sẽ lập tức bỏ đi hay không, nhìn cũng không nhìn anh một cái?”

“Không đâu.” Hoa Kì nói như chém đinh chặt sắt khiến Trang Hào ấm áp.

Hoa Kì vuốt cánh tay Trang Hào nói: “Ca, nói thật, em thích anh không phải là bởi vì anh có tiền.”

Trang Hào cười cười, ngay sau đó lật người kéo Hoa Kì lần nữa, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, sáng mai lại đi bệnh viện nhìn một chút.”

“Ừ.”

Một đêm này Trang Hào cùng Hoa Kì ngủ tương đối trầm, có lẽ là vì tâm mệt mỏi cho nên mới ngủ sâu như vậy, sâu đến cái gì cũng không cảm thấy, cho đến hơn 4h sáng, một hồi tiếng điện thoại dồn dập đánh thức hai người từ trong giấc mộng, Trang Hào đứng dậy lấy điện thoại: “A lô?”

Chương Thỉ ở bên kia cầm điện thoại, thật lâu không lên tiếng.

“Nói chuyện.” Trang Hào thúc giục.

Chương Thỉ thở dài, đơn giản khạc ra ba chữ: “Người không còn.”

Trong nội tâm Trang Hào lộp bộp một tiếng, giống như đàn đứt dây, anh vội kêu Hoa Kì, hai người vội chạy tới bệnh viện.

Mấy ngày sau, Chương Viễn nhập thổ vi an rồi, tang lễ hết sức đơn giản, người tham gia tang lễ người đều là vài bạn bè của Chương Viễn khi còn sống, còn có trong nhân viên trong đội xe tương đối được hắn chăm sóc quan tâm, Trang Hào cùng Hoa Kì đứng ở trong góc đại sảnh khách sạn, lúc đám người từ từ tản đi, Chương Thỉ từ từ đi tới.

“Mấy ngày nay em chịu khổ rồi, đi theo bận trước bận sau .”

Trang Hào mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, cần phải vậy.”

“Trở về tắm rửa ngủ nghỉ một giấc đi, mấy ngày nay quả thật khiến em và Hoa Kì mệt muốn chết rồi.”

Trang Hào gật đầu một cái: “Vậy được, không có chuyện gì em và Hoa Kì đi về trước, chuyện phía sau, nếu như có cần giúp một tay cứ mở miệng.”

“Nhất định.” Chương Thỉ vỗ bả vai Trang Hào, ai thán nói: “Người đã đi, chúng ta vẫn phải sống như cũ.”

Trang Hào khẽ mỉm cười: “Sống cho ra hình ra dáng.” Trang Hào trở tay nắm tay Chương Thỉ, dùng sức bóp mấy cái sau đó nói: “Đi nha.”

Trang Hào mang theo Hoa Kì ra khỏi khách sạn, hai người rãnh rỗi đi bộ trên đường, đi một khoảng Trang Hào đột nhiên mở miệng nói: “Hoa tiểu cẩu, chờ trời ấm áp anh dẫn em đi chơi đi, thế nào?”

Hoa Kì nghiêng đầu nhìn anh: “Được đó, đi đâu?”

Trang Hào suy nghĩ một chút: “Đi hồ nhân tạo thôi.”

Hoa Kì bĩu môi: “Mất nửa ngày trời cũng không ra khỏi khu Hướng An, anh cũng thật là tiết kiệm.”

Trang Hào không cố kỵ chút nào khoác tay lên bả vai Hoa Kì, ôm đi về phía trước, cười đùa nói: “Trêu em thôi, anh muốn chờ trời ấm, dẫn em đi vùng khác chơi hai ngày.”

“Này thì phải tốn bao nhiêu tiền a, có tiền không bằng ở nhà mua chút đồ ăn ngon ăn còn hơn.”

Trang Hào trêu ghẹo nói: “Em mỗi ngày chỉ biết có ăn thôi.”

Hoa Kì thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ca, lúc Chương Viễn nhập liệm, sao anh không đi qua xem hắn?”

Trang Hào thở dài một tiếng: “Không dám.”

Hoa Kì không hỏi tại sao không dám, đúng như Chương Thỉ mới vừa nói, người đã đi, người sống vẫn phải sống.

Sống cho ra hình ra dáng thôi.

Thành phố nhỏ vào tháng tư đã bắt đầu ấm dần, cởi ra áo bông thật dầy, cả người nhẹ như yến, ngay cả tâm tình đè nén cũng bắt đầu từ từ hòa tan, ngày này, Hoa Kì vẫn rời giường như cũ, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi xem ti vi, vì không muốn chán chết ở đây, cậu vụng trộm nhờ Quách Tĩnh giúp cậu tìm công việc tắm kỳ, tùy nhà nào hồ tắm nào cũng được, không nhất định phải lớn.

Quách Tĩnh đồng ý xong lại đi theo Trang Hào chạy đường dài.

“Mẹ, nhàm chán muốn chết.” Hoa Kì ném điều khiển ti vi sang một bên, vặn eo bẻ cổ nói: “Em rỗi rãnh muốn đánh rắm rồi đó.”

“Nhàn rỗi không tốt sao?” Trang Hào mặc đồng phục làm việc đi vào, Hoa Kì nghiêng đầu nhìn anh cười khúc khích: “Em trở về rồi, không về nữa em liền chết đói.”

Trang Hào đạp đạp cái mông Hoa Kì đĩnh: “Muốn bị thảo như vậy sao?”

Hoa Kì vội vàng xoay người, lắc mông nói: “Cúc hoa của em đã sớm đói khát khó nhịn.”

Trang Hào dở khóc dở cười đi tới, đánh một phát lên mông Hoa Kì, vừa muốn nói chuyện lại nghe được Hoa Kì ngao kêu một tiếng: “A. . . . . . Dùng thêm chút lực nữa~.”

Trang Hào giơ tay lên lại tát một cái: “Thúi chết em đi.”

Hoa Kì lắc lắc đít: “Ông xã Tờ rym to, mau lên đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.