Đem Trà Xanh Tình Địch Lấy Về Nhà

Chương 8




Mặc dù Sở Tranh là người của trấn Hắc Tước, từng học tập tại đại học Yên Kinh, nhưng lúc ấy chuyên ngành là Trung văn mà không phải trồng hoa. Về sau nhận thức được người kia, hoàn toàn là bởi vì sở thích của hai người hợp nhau, hơn nữa làm Sở Tranh có chút ngoài ý muốn chính là người kia cũng xuất thân từ Tây Phẩm thị.

Lý Sĩ Xương!

Tô Mộc ghi nhớ tên người này, nhìn Sở Tranh nói:

Nếu có thể thì tận lực tìm hắn, nhìn xem hắn có ý tứ thế nào, có hứng thú tới chỗ chúng ta hay không, hỗ trợ làm chút việc cũng được. Nhân tài như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua! Kế tiếp huyện Hoa Hải sẽ tiến vào thời kỳ kinh tế phát triển triều cường, mà việc xây dựng căn cứ hoa cỏ là một khởi đầu tốt đẹp, có thể đi tới trình độ nào toàn bộ phải nhờ vào nhân viên kỹ thuật chỉ đạo.

Dạ, lãnh đạo, tôi biết nên làm sao!

Sở Tranh gật đầu nói.

Hai ngày này Sở Tranh cũng có chuyện làm, cần phải liên lạc với Lý Sĩ Xương. Về phần Đoạn Bằng, bởi vì không cần cùng Tô Mộc đi thủ đô, cho nên buổi chiều tan tầm hắn đưa Tô Mộc ra sân bay, khởi hành đi về huyện Hạnh Đường. Đã có một đoạn thời gian không gặp Lâm Ca, hắn thật sự nhớ nàng.

Buổi chiều.

Ngay lúc Tô Mộc ngồi trong phòng làm việc sửa sang lại văn kiện, Sở Tranh đi vào nói:

Chủ tịch, Đổng chủ tịch đã tới!

Ở trong trường hợp công khai Sở Tranh vẫn xưng hô là chủ tịch, cũng giống như Đoạn Bằng, ở trường hợp riêng tư thì xưng hô Tô Mộc làm lãnh đạo, như vậy có thể biểu hiện quan hệ song phương khá thân mật, là điểm mà Sở Tranh luôn cân nhắc.

Đổng chủ tịch? Phó chủ tịch thường vụ Đổng Học Vũ?

Sau khi nghe được tên người này, Tô Mộc không khỏi híp mắt lại. Từ sau khi hắn thượng vị, chỉ gặp mặt Đổng Học Vũ trong lúc mở hội nghị thường ủy. Mà gặp mặt như hôm nay thì chưa từng có. Đây không phải nói Tô Mộc cố ý bới móc, mà là dựa theo thân phận của hắn bây giờ, không cần biết trong lòng Đổng Học Vũ có bao nhiêu oán hận, nên làm tư thế, nên đi trình tự đều nhất định phải làm.

Mặc dù Đổng Học Vũ là phó chủ tịch huyện tư cách lão, nhưng vậy thì sao? Hiện tại Tô Mộc mới là người đứng đầu ủy ban huyện, là lãnh đạo trực tiếp của hắn, dựa theo quy củ lẽ ra hắn đã nên tới gặp mặt.

Hiện tại lựa chọn thời điểm này đi qua, là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ Mạnh Vi Khiêm cùng Lư Đào đều đã làm công tác tư tưởng cho Đổng Học Vũ sao? Khi Tô Mộc tiếp xúc với hai người kia, đã thông qua quan bảng biết được nhân mạch của bọn họ, mà tên của Đổng Học Vũ còn nằm ở vị trí đầu tiên.

Mời vào!

Tô Mộc nói.

Dạ!

Sở Tranh xoay người mở cửa, thân ảnh Đổng Học Vũ liền hiện ra, Tô Mộc mỉm cười đứng dậy, cơ hồ cùng một thời gian hai người bắt tay nhau. Nếu Đổng Học Vũ không tới bái phỏng hắn, là do người này không tuân thủ quy tắc trong quan trường trước tiên, hắn cũng sẽ đối đãi cách khác. Hơn nữa quan chức của hắn cao hơn người kia, cho dù không được đón chào lại có ai nói được gì?

Vẻ mặt Đổng Học Vũ lướt qua vẻ âm trầm, nhưng che giấu rất tốt.

Có thể ngồi vững trên vị trí phó chủ tịch thường vụ nhiều năm như vậy, mặc dù tính cách Đổng Học Vũ có chút lỗ mãng, nhưng sao có thể là người thô lỗ như thế? Nếu hắn thật sự là thế, cũng đã sớm bị đá xuống đài! Kỳ thật không phải có lời khuyên của Mạnh Vi Khiêm cùng Lư Đào, Đổng Học Vũ cũng không muốn đi qua đây hội báo công tác gì với Tô Mộc. Ở trong mắt Đổng Học Vũ, tiểu tử này chỉ là gặp vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ mới phát hiện được chuyện của Lý Thiếu Quân.

Xét tới cùng là do Lý Thiếu Quân quá mức hung hăng càn quấy, còn dám làm cho Đường Đường cùng Văn Sơn cấp sắc mặt với Tô Mộc. Nếu không phải như thế, Tô Mộc vì sao lại dẫn người tìm tới câu lạc bộ Hoa Khôi? Nếu Tô Mộc không đi qua, vì sao lại phát sinh chuyện như thế. Cho nên xét tới cùng đây là Tô Mộc gặp may mắn, Đổng Học Vũ cũng không phủ nhận dù là như vậy Tô Mộc vẫn là một hán tử.

Không phải ai cũng có gan ngang nhiên bắt người sau khi biết được chuyện của Lý Thiếu Quân đi?

Không phải ai cũng có gan gọi nhịp với địa đầu xà như Lý Thiên Thạc, huống hồ Tô Mộc vẫn chỉ là quyền chủ tịch huyện?

Theo phương diện này mà nói, Đổng Học Vũ sẽ phối hợp với Tô Mộc. Nhưng chỉ là như vậy muốn làm cho hắn thần phục thì không có khả năng. Hắn không phải trẻ con, tùy tiện làm ra một sự kiện thì đã muốn hắn đứng thành hàng.

Cho nên hôm nay Đổng Học Vũ tới đây thay vì nói là hội báo công tác, chẳng thà nói thẳng là đi làm trình tự, nói một chút quy củ, miễn sau này bị Tô Mộc bắt lấy nhược điểm hung hăng tìm hắn gây phiền phức, như vậy ngược lại sẽ không ổn.

Đổng chủ tịch, hút thuốc uống trà!

Tô Mộc cười nói.

Tô chủ tịch, thuốc lá của anh là thuốc ngon a.

Đổng Học Vũ rõ ràng đã nhận được tiếng gió từ Mạnh Vi Khiêm, cho nên sau khi nhìn thấy Tô Mộc lấy ra thuốc lá, trong mắt lộ ra ánh sáng, nhìn chằm chằm thuốc lá đặc cung với vẻ tâm động.

Không nghĩ tới Đổng chủ tịch cũng là người nghiện thuốc, nếu ngài thích lát nữa về cầm theo hai hộp đi. Nói thật ra tôi cũng không còn bao nhiêu, bằng không sẽ gởi Đổng chủ tịch thêm nữa.

Tô Mộc vui đùa nói.

Ha ha!

Đổng Học Vũ bật cười.

Lời nói đùa làm không khí giữa hai người hòa dịu hơn rất nhiều. Theo phương diện này mà nói, Tô Mộc cũng không phải người không hiểu biết.

Tô chủ tịch, anh tuổi trẻ tài cao, anh tới đây sẽ làm huyện Hoa Hải trở nên có tiền đồ. Tô chủ tịch, tôi muốn hỏi, anh chuẩn bị làm sao phát triển huyện Hoa Hải? Còn nữa, nếu có thể phát triển kinh tế trong huyện, bất cứ quyết định nào chính xác của anh tôi đều vô điều kiện phục tùng. Mặt khác mời anh xem một chút, khi nào anh có phương tiện có nên phân công lại công tác trong ủy ban huyện một chút hay không.

Đổng Học Vũ nói.

Lời nói này thật thẳng thắn, ý tứ thỉnh giáo lại vô cùng bình thản, càng nhiều chính là khảo nghiệm.

Tô Mộc không phải thật lợi hại sao?

Chỉ nói mấy vấn đề này nếu Tô Mộc có thể giải quyết, chuyện gì cũng dễ nói. Hắn thật sự không tin người như Tô Mộc xuống dưới đây mạ vàng, cũng giống như Lý Tuyển, có thể làm được chuyện gì lớn đây? Chỉ nói thanh niên như vậy, nói không chuẩn còn không biết lúa mạch hình dáng như thế nào.

Chủ tịch huyện a!

Đổng Học Vũ không phải không muốn ngồi vào vị trí của Tô Mộc, nên nhớ vì vị trí này, mấy năm nay hắn luôn một mực nỗ lực. Tuy rằng không dám nói hắn là một nhân tài, nhưng nếu trong huyện không có hắn, thật sự không khả năng phát triển như bây giờ. Trước kia bởi vì thân phận độc đáo của Bạch Trác, cho nên Bạch Trác không nhúng tay nhiều vào việc quản lý huyện Hoa Hải, theo tình hình chung người quản lý đều giao cho Đổng Học Vũ.

Hiện tại Bạch Trác đột nhiên bị song quy, chẳng những là người khác, thậm chí cả Đổng Học Vũ cũng cho rằng mình sẽ đi lên chức chủ tịch huyện. Ai ngờ chẳng những không có, mà người ngồi vào vị trí kia là thanh niên còn trẻ như Tô Mộc. Nói thật, lúc ban đầu nhận được tin tức, Đổng Học Vũ muốn chửi váng lên. Chỉ là một người trẻ tuổi, còn chưa lớn bằng con của hắn, lại trở thành một chủ tịch huyện, gắt gao ngăn chặn đường đi của hắn, dựa vào cái gì!

Đáy lòng có oán khí, bất phục, đây chính là ý nghĩ trong lòng Đổng Học Vũ.

Đổng chủ tịch, việc này tạm thời không cần lo lắng, việc phân công cho mỗi phó chủ tịch tạm thời như thế đi, về phần sau này cần điều chỉnh hay không đó là sự tình về sau. Về phần ông hỏi thăm vấn đề phát triển kinh tế huyện Hoa Hải, tôi đã có một kế hoạch thư, nhưng còn chưa đủ hoàn thiện. Nhưng trước khi bàn về kế hoạch thư, tôi đã có một chuyện đủ thành thục có thể đầu nhập hoạt động, Đổng chủ tịch là người ở nơi này, giúp đỡ xem một chút.

Tô Mộc nói xong cầm kế hoạch thư xây dựng căn cứ trồng hoa đưa tới.

Khi Đổng Học Vũ nhìn thấy vài chữ này, nhịn không được lắc đầu, thậm chí cũng không lật xem bên trong đã quả quyết nói:

Chủ tịch, không phải tôi muốn nói, là vì trước kia trong huyện cũng từng có một kế hoạch thư như vậy, là muốn đem nghề nghiệp này mở rộng trong huyện Hoa Hải chúng ta. Nhưng đáng tiếc đều là lôi sấm mưa nhỏ, tới cuối cùng đều sống chết mặc bây. Vì thế hiện tại hành nghiệp trồng hoa trong huyện biến thành sở thích mà thôi, không cách nào hình thành quy mô lớn.

Đổng Học Vũ nói ra lời này chính là thật sự!

Đổng chủ tịch, như vậy đi, dù sao phần kế hoạch thư này cũng không thể lập tức xem xong, ông cầm về đọc lại, đợi sau khi xem xong chúng ta tiếp tục nghiên cứu. Thuận tiện nói cho ông biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cuối tuần sẽ có một công ty đầu tư tới huyện Hoa Hải, sẽ điều nghiên đầu tư hạng mục xây dựng căn cứ trồng hoa.

Tô Mộc nói.

Được rồi!

Đổng Học Vũ cầm văn kiện xoay người rời đi.

Tô Mộc nhìn theo bóng lưng Đổng Học Vũ, cũng không nói thêm lời nào. Hắn biết Đổng Học Vũ là người thế nào, cũng biết trong lòng hắn nhất định là không phục mình. Nhưng nếu như hắn có thể xem kế hoạch thư, tin tưởng dựa theo kinh nghiệm quản lý nhiều năm của hắn, sẽ nhìn ra được phần kế hoạch thư này khác hẳn. Nếu sau khi hắn xem xong lại ném bỏ, như vậy Tô Mộc cũng không cần tiếp tục ôm chút hi vọng nào với hắn.

Tín nhiệm cùng bổ nhiệm, cho tới bây giờ đều phải dựa vào hai phương diện tiến hành!

Từ sau khi Đổng Học Vũ rời đi cũng không còn ai tới, vừa tan sở Tô Mộc lên xe rời khỏi huyện Hoa Hải, chạy thẳng tới một thành phố địa cấp ở tỉnh bên. Bởi vì nơi này có sân bay gần với huyện Hoa Hải nhất.

Đoạn Bằng đưa Tô Mộc tới sân bay sau đó lái xe rời đi, ngay lúc Tô Mộc đang chờ máy bay, bên cạnh vang lên tiếng đối thoại làm hắn khẽ cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.