Đem Trà Xanh Tình Địch Lấy Về Nhà

Chương 4




Nếu như nói chuyện xấu hổ nhất cũng đã trải qua, như vậy cho dù hai người xa lạ thế nào chuyện kế tiếp cũng biến thành tự nhiên. Nếu không phải bản thân tự mình trải nghiệm, Tiêu Tiêu thật sự không thể tin được có một ngày mình sẽ như bây giờ, lại làm ra động tác gần gũi như thế với một thanh niên xa lạ trong nhà vệ sinh máy bay. Mặc dù tính cách của Tiêu Tiêu có chút dáng vẻ một nam tử hán, nhưng nàng vẫn là một cô gái, còn là một cô gái chưa từng có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này.

Cảnh tượng này thật đủ kích thích!

Phanh phanh!

Đúng ngay lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, nháy mắt hai người đều hoảng sợ, như thế nào cũng không nghĩ tới có người muốn đi vào. Vậy phải làm sao bây giờ đây? Nếu bị người khác nhìn thấy, thật sự không cách nào giải thích rõ ràng. Muốn chết chính là bên ngoài vẫn liên tục vang lên tiếng gõ cửa, chẳng những là vậy còn vang lên tiếng nói.

Tiểu Tiểu, cô có ở bên trong hay không?

Là chị em tốt của tôi!

Tiêu Tiêu thấp giọng nói, lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên tiếng:

Phải, tôi đang ở trong này!

Tốt lắm, tôi còn tưởng cô đi đâu rồi nữa? Được rồi, cô nhanh lên a, tôi đang sốt ruột đây!

Tôi cần thêm chút thời gian, tôi vừa mới vào thôi!

Tiêu Tiêu cố gắng khắc chế làm cho thanh âm của mình bình thường, nhưng càng như vậy mồ hôi càng tuôn ướt đẫm, thân thể nàng run rẩy không ngừng.

Vậy sao, vậy cô nhanh lên, tôi sắp không chịu được nữa rồi. Vậy tôi ở đây nói chuyện với cô đi, Tiểu Tiểu, cô biết không, vừa rồi tôi gặp…

Thật không lời gì để nói, hoàn toàn hết ý kiến!

Tô Mộc gặp qua cực phẩm, nhưng chưa từng gặp qua cực phẩm như vậy, vậy là ý gì? Cứ như vậy dựa vào cửa nhà vệ sinh nói chuyện, đem nơi này biến thành phòng trà nghỉ ngơi nói chuyện phiếm sao? Nếu là lúc bình thường còn chưa tính, nhưng hiện tại đang ở trên máy bay, thật không biết nên nói gì mới tốt!

Tiêu Tiêu cũng sắp sửa qua đời!

Người khác không biết những nàng hiểu rõ bạn mình, một khi nói chuyện căn bản không cho người khác cơ hội chen vào. Hơn nữa chỉ cần là chủ đề nàng muốn tán gẫu, có thể nói suốt mấy giờ. Hiện tại không phải là thế sao? Nếu lúc này nàng giải thích gì đó, ngược lại sẽ bị xem là chột dạ, có thể nói thậm chí cô bạn mình sẽ mở cửa xông vào.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc Tiêu Tiêu không biết nên làm sao, bỗng dưng lông tóc toàn thân dựng đứng, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng muốn kinh hô, nhưng rất nhanh nàng lập tức che miệng lại hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mộc.

Hắn dám dùng đồ vật kia tới thống nàng!

Không biết người ta hiện tại đang đổ máu sao?

Tên hỗn đản này, chính là một đầu sắc lang tiêu chuẩn!

Tô Mộc bị Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm với vẻ hung tợn, không nói gì lắc đầu, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói:

Tôi không phải cố ý, thật sự vì tư thế này quá khó chịu, hơn nữa của cô còn đang chảy xuống kia!

Anh?

Khuôn mặt Tiêu Tiêu đỏ bừng, nhưng vô lực không nói gì.

Tiểu Tiểu, làm sao vậy?

Cô gái bên ngoài nghe tiếng động vội vàng hỏi.

Không có việc gì, thẻ bài thiếu chút nữa rơi xuống!

Tiêu Tiêu không chút nghĩ ngợi vội nói.

Lý do này rơi vào trong tai Tô Mộc làm hắn không khỏi buồn cười, xem ra Tiêu Tiêu cũng không phải người đơn giản, trong thời gian tích tắc lại tìm được lý do như thế, thật sự có khả năng thôi.

Vậy sao, cô cần cẩn thận một chút!

Tiểu Nhạc, tôi còn cần chờ thêm một lát, cô đi nhanh lên!

Tiêu Tiêu gấp giọng nói.

Được rồi, vậy tôi cố gắng thêm một chút!

Xác định Thái Nhạc đã rời đi, trong lòng Tiêu Tiêu thả lỏng không ít, nàng muốn để Tô Mộc thả mình xuống nhưng cũng biết nếu làm vậy nàng tuyệt đối đứng không vững. Nhưng nếu không thả xuống, chẳng lẽ ngồi mãi thế này sao? Tư thế này Tô Mộc chịu khổ sở, chẳng lẽ nàng dễ chịu sao? Bị vật kia đâm vào, để ngay cửa động lại không vào trong, bản thân nàng lại chảy máu, nghĩ tới cảnh tượng này làm cho nàng chỉ muốn khóc.

Xấu hổ!

Thẹn thùng!

Khó chịu!

Tiêu Tiêu nghĩ tới đây chỉ muốn hôn mê cho rồi, nhưng hiện tại nàng lại không khả năng, ngược lại ngày càng thêm thanh tỉnh. Trạng thái thanh tỉnh như vậy kích thích Tiêu Tiêu muốn nổi điên.

Anh có thể buông tôi xuống trước không?

Tiêu Tiêu cúi thấp đầu nói.

Tôi cũng muốn, nhưng sau khi buông xuống cô xác định nằm lại trong này sao?

Tô Mộc hỏi.

Tôi…

Tiêu Tiêu không biết nên nói gì.

Nếu như cô tin tưởng, tôi có thể trợ giúp cô, kỳ thật bệnh đau bụng kinh của cô cũng không khó trị liệu, cô may mắn gặp tôi, đổi lại là người khác cô không may mắn như vậy đâu.

Tô Mộc nói.

Đổi lại là người khác? Anh là sắc lang chết tiệt, tôi đã như vậy còn muốn đổi lại là người khác, anh có ý gì đây?

Đáy lòng Tiêu Tiêu nghĩ thầm, trong lòng có một thanh âm muốn cho nàng cự tuyệt, nhưng thân thể nàng lại không nghe lời. Cảm giác đau đớn thật sự làm cho nàng muốn nghẹt thở.

Mặc kệ anh, anh đi nhanh lên đi!

Tiêu Tiêu hô.

Mặc kệ tôi sao? Làm ơn đi, Tiêu Tiêu tiểu thư, trạng huống thân thể hiện tại của cô đã như vậy, mà quần của tôi cũng thế này, cô nói mặc kệ rồi thì tôi không quản sao? Nếu như tôi trực tiếp đi ra ngoài, cô có biết sẽ có tình huống gì sao? Còn nữa, nếu cô thật sự chết ở nơi này, cô nói tôi không có vấn đề gì sao?

Tô Mộc nói.

A!

Tiêu Tiêu thật sự càng ngày càng đau, Tô Mộc thấy vậy cũng không tiếp tục trưng cầu ý kiến của nàng, trực tiếp vươn tay phải đặt lên bụng nàng. Tiêu Tiêu vừa định mở miệng cầu cứu, nhưng vì đau đớn nên không nói thành lời, trong cổ họng truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Thật nhục nhã!

Di? Vì sao trong cơ thể như có dòng nước ấm đang lưu động đây?

Đừng nghĩ loạn, đây là thủ pháp matxa do tôi sáng tạo, chỉ cần matxa vài lần trạng huống đau bụng kinh của cô có thể hòa dịu. Tôi biết làm như vậy có chút đường đột, nhưng hãy tha thứ, đây là do không còn cách khác. Tiêu Tiêu tiểu thư, mời thông cảm cho. Nếu một lát cô còn muốn đánh tôi, tùy cô xử trí.

Tô Mộc nói.

Anh là đạo tặc hái hoa! Anh là sắc lang! Anh đừng dùng những lời này lừa bịp tôi, tôi cũng không phải trẻ con hai ba tuổi, tôi không tin tưởng những lời anh nói đâu!

Đáy lòng Tiêu Tiêu gầm rú lên, nhưng lại không cách nào hô ra tiếng.

Thân thể nàng bị dòng nước ấm kích thích, làm cho nàng có cảm giác thoải mái chưa từng có từ trước tới nay.

Hiện tại Tiêu Tiêu thật sự ngạc nhiên vì người này thật không nói sai, chẳng lẽ hắn thật sự có thể trị bệnh cho nàng sao? Nhưng phương thức trị liệu như vậy thật sự làm người ta vô cùng xấu hổ. Ai nha, ngón tay hắn đang chạy trên bụng nàng, thật làm cho nàng mắc cỡ muốn chết!

Tiểu Tiểu, cô sao rồi?

Năm phút trôi qua, khi Tiêu Tiêu cảm giác đau đớn đã giảm dần, bên ngoài chợt truyền vào thanh âm của Thái Nhạc, lúc này Tiêu Tiêu đang rơi vào trong khoái cảm, bởi vì thân thể nàng đột nhiên dâng lên cảm xúc khác thường.

Bởi vậy khi thanh âm của Thái Nhạc đột nhiên vang lên, triều cường lập tức buông xuống.

Nháy mắt này Tiêu Tiêu muốn nổi điên, thật sự quá sung sướng, thật sự làm người vô cùng xấu hổ!

Tô Mộc cũng không tốt hơn chút nào, chỉ nháy mắt hắn phát hiện bản thân cũng đã tiến tới cực hạn!

Trong nhất thời, phong quang vô hạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.