Đem Trà Xanh Tình Địch Lấy Về Nhà

Chương 1




Giữa người và người kết giao, bỏ qua lợi ích kỳ thật sẽ không có nhiều nhân tố phức tạp. Nhất là giữa đàn ông với nhau, tỷ như lời nói của Mông Thái, cảm thấy tính tình hòa hợp là được. Nhiều khi ấn tượng đầu tiên khi hai bên kết giao thật sự trọng yếu, có chút người vừa nhìn liền hợp mắt, có chút người vừa liếc mắt sẽ làm cho mình cảm giác không thoải mái, loại chuyện này thật không biện pháp nói được nên lời.

Tô Mộc có thể uống rượu, nhưng nên uống như thế nào lại là một chuyện khác.

Tỷ như hiện tại, ngay trước mặt Mông Thái cùng Dương Quyền, hắn không chút do dự cạn ba ly, thật sự dứt khoát. Tính tình lúc uống rượu cũng chính là nhân phẩm, lời này thật sự rất thích ứng trong nhiều trường hợp, ít nhất ở lúc này ba người có cảm giác như thế.

Thống khoái, Tô Mộc, chúng ta cạn một chai!

Mông Thái trực tiếp mở chai bia nói.

Mông ca, cạn!

Ừng ực ừng ực!

Một chai bia vào bụng, nên nhớ uống rượu kiểu này thật dễ chết người, ba chén rượu trước đó chính là Mao Đài chính tông, hiện tại đổi lại uống bia, thật sự dễ làm người gục xuống.

Tô Mộc, chúng ta cạn một chai!

Dương Quyền theo sát phía sau.

Tới thôi!

Chúng ta lại cạn một chai nữa!

Từ Long Tước ngồi bên cạnh, không hề có ý tứ muốn can thiệp. Hắn biết hai người bạn của mình, thái độ này chính là thừa nhận Tô Mộc, đổi lại là người khác đừng mong cùng họ uống rượu. Với thân phận của họ, bất cứ ai cũng có thể tìm họ uống rượu hay sao?

Lúc này ông chủ quán bar Chiến Hữu đi vào, thật khó tưởng tượng, nếu không tận mắt nhìn thấy Tô Mộc cũng không biết ông chủ lại là người cụt một tay. Cánh tay trái hoàn toàn không còn, chỉ còn lại tay phải. Nhìn người này liền biết hắn từng là một quân nhân, cho dù đã giải ngũ, hiện tại kinh doanh quán bar nhưng khí chất dũng mãnh của quân nhân vẫn chưa từng biến mất.

Hắn được gọi là Độc Thủ!

Nhắc tới tên thật của Độc Thủ, cũng không mấy người biết. Sau khi nghe Từ Long Tước giải thích, Tô Mộc cũng đã hiểu được Độc Thủ vốn là một quân nhân ưu tú, khi chấp hành nhiệm vụ quét độc tại biên cảnh, bất hạnh đối chiến cùng đội ngũ buôn lậu ma túy, vì cứu chiến hữu nên cánh tay trái bị cắt ngang. Sau khi giải ngũ, Độc Thủ mở một quán bar nhỏ, quần thể khách hàng chủ yếu là người của quân đội.

Ban đầu cũng rất ít người biết nơi này, nhưng về sau thanh danh nơi này vang xa, rất nhiều người vì Độc Thủ mà tới. Tham gia quân ngũ bội phục nhất chính là người như vậy, sau khi Độc Thủ giải ngũ, dù tàn tật vẫn tự lực cánh sinh, không gia tăng thêm khó khăn cho quốc gia, người như vậy nếu không đáng cho họ chiếu cố, còn ai đáng giá? Cho nên dưới sự tuyên truyền của mọi người, quán bar Chiến Hữu ngày càng náo nhiệt.

Nào, tiểu huynh đệ, tôi mời cậu một chén rượu!

Độc Thủ cười nói.

Không dám, không dám!

Tô Mộc nhanh chóng đứng dậy cạn chén cùng Độc Thủ.

Được rồi, tiếp tục uống đi, tôi sẽ không quấy rầy mọi người.

Độc Thủ nói xong xoay người rời khỏi phòng, rất nhanh có người mang theo hai thùng bia đi vào:

Đây là ông chủ tặng các vị, mời mọi người uống miễn phí!

Độc Thủ thật sự có ý tứ vô cùng, được rồi, nếu cấp chúng ta thì uống đi!

Từ Long Tước cười nói.

Lúc này Mông Thái cùng Dương Quyền đã chân chính tiếp nhận Tô Mộc, bốn người hợp ý trò chuyện, khi Từ Long Tước thú nhận lúc so chiêu với Tô Mộc vẫn không thắng được hắn, Mông Thái lập tức hứng thú kéo Tô Mộc ra ngoài muốn tỷ thí vài chiêu. Mông Thái vốn không đơn thuần dựa vào gia thế bối cảnh mới đi tới hôm na, mà thật sự có thực lực. Cho dù còn yếu hơn Từ Long Tước một chút, nhưng vẫn có cấp bậc binh vương.

Hiện giờ nghe nói Tô Mộc lợi hại như vậy, hắn làm sao không động tâm?

Nếu không phải Từ Long Tước ngăn cản, Mông Thái thật sự muốn kéo Tô Mộc ra ngoài so chiêu!

Góc độ yêu cầu vấn đề của Dương Quyền cùng Mông Thái khác nhau, hắn luôn tự hỏi theo góc độ quan trường. Không cần biết vấn đề của hắn xảo trá tai quái bao nhiêu, Tô Mộc vẫn có thể linh hoạt trả lời lưu loát. Phải biết rằng trong đó còn đề cập tới đề tài chính trị, mà Tô Mộc không hề có nửa điểm chần chờ, đối đáp trôi chảy. Tình huống như vậy không phải ai cũng có thể làm được, chẳng những cần có khứu giác chính trị thật mạnh, hơn nữa mặt trên phải có người, nếu không sẽ không khả năng biết trước.

Tô Mộc không đơn giản!

Cho dù Từ Long Tước không giới thiệu nhiều hơn, nhưng Dương Quyền thông qua hỏi đáp cũng hiểu được hậu trường của Tô Mộc không chỉ có một mình Từ Trung Nguyên. Mặc dù Từ Trung Nguyên là nguyên lão, nhưng rất nhiều góc nhìn vấn đề mẫn tuệ tuyệt đối không phải người như lão nhân gia có được.

Uống, tiếp tục uống đi!

Mông Thái không thích nghe chuyện chính trị, vừa nghe liền cảm thấy đau đầu, luôn đòi uống rượu, tùy ý uống một lát, trước mặt đã đặt rất nhiều bình rỗng.

Phanh phanh!

Mẹ nó Độc Thủ, mày dám hủy sinh ý của lão tử, có biết con đường này luôn do tao bảo kê hay không, mày dám không nộp phí bảo hộ!

Nhanh lên, hôm nay nếu mày không nộp phí bảo hộ, tao sẽ đập nát cái quán bar rách của mày.

Cái gì quán bar Chiến Hữu, trên thế giới này làm gì có nhiều chiến hữu như vậy!

Bởi vì hiện tại đã khuya, tuy trong quán bar Chiến Hữu vẫn còn khách nhưng không vài người. Nếu còn trong quân ngũ thì không khả năng ra ngoài giờ này, mà quân nhân giải ngũ cũng đã sớm về nhà, cho nên lúc tiếng quát tháo vang lên, liền truyền khắp cả quán rượu.

Sau tiếng quát tháo là tiếng đập phá hỗn loạn!

Sao vậy? Nghe qua như đang có người nháo sự trong này hay sao? Quán bar Chiến Hữu là căn cứ địa của chúng ta, tuyệt đối không thể cho người phá hủy. Còn dám đập phá nơi này, các huynh đệ, chúng ta đi ra ngoài xem một chút?

Từ Long Tước cười nói.

Đương nhiên!

Mông Thái kêu lên.

Vốn đã có chút men say, bốn người không chút do dự rời khỏi phòng. Vừa ra ngoài họ liền phát hiện đại sảnh đã biến thành hỗn độn, có vài cái bàn bị ném văng không nói, kẻ nháo sự còn đang muốn tiếp tục đập phá. Nhóm người đối phương hơn hai mươi người, hơn nữa trong tay cầm gậy bóng chày lớn, trên người đầy hình xăm, liếc mắt cũng biết là người không dễ chọc.

Độc Thủ đứng phía trước nhất, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người kia, trên mặt không hề có ý khuất phục:

Bành Lang, anh nghe cho rõ ràng, quán bar Chiến Hữu của tôi là địa phương kinh doanh chính quy, nếu cần nộp thuế tôi không hề thiếu một đồng nào, nhưng không cần nộp, nếu có ai dám cưỡng bức tôi, tôi tuyệt đối không giao. Trong lòng anh rốt cục đang nghĩ gì, anh cho rằng tôi không biết sao? Chỗ của tôi tuyệt đối không dính đồ chơi kia, anh đừng chơi ở chỗ của tôi. Nếu bị tôi phát hiện, tôi vẫn như ngày trước, trực tiếp đánh gãy hai chân!

Ai u, nghe ý tứ của anh, quả thật không định cho tôi mặt mũi!

Bành Lang ngạo nghễ nói.

Đó là một người đàn ông dáng người khôi ngô, đầu trọc, thần sắc dữ tợn, trong tay cầm gậy bóng chày tùy ý gõ lên mặt bàn, trên mặt lộ ra vẻ hung ác. Nếu gặp phải người như vậy, là người bình thường đều cảm thấy sợ hãi.

Đúng như lời của Độc Thủ, Bành Lang vốn không cần phí bảo hộ. Mặc dù hắn hỗn trong khu vực này, nhưng hắn xem thường tiền bảo kê, hắn chỉ muốn dùng quán bar Chiến Hữu làm một ít chuyện phạm pháp mà thôi, trong đó còn có chuyện bán ma túy. Thủ hạ của hắn từng giao dịch ma túy trong này, sau khi bị Độc Thủ phát hiện liền đánh gãy hai chân ném ra ngoài, bỏ vào trong đống rác! Bởi vì không có bằng chứng chứng minh Độc Thủ đã làm, cho nên Bành Lang chỉ đành nuốt giận.

Hơn nữa Độc Thủ thật sự rất mạnh, Bành Lang từng nhiều lần phái người tới nháo sự đều bị Độc Thủ đánh chạy. Hôm nay hắn ỷ vào người đông thế mạnh chạy tới nháo sự, muốn đánh vào mặt Độc Thủ làm cho hắn thần phục.

Cấp mặt mũi cho anh? Anh có mặt mũi gì sao?

Độc Thủ lãnh đạm nói.

Ai u, vậy không cần tiếp tục bàn nữa, nếu nói như vậy, các huynh đệ, ra tay đi!

Bành Lang lớn tiếng nói.

Muốn đập phá chiêu bài của Chiến Hữu, Bành Lang, anh không đủ tư cách! Anh dám đập phá bao nhiêu đồ đạc của tôi, phải bồi thường bấy nhiêu cho tôi. Tiểu Vương, lập tức gọi điện báo công an!

Độc Thủ lạnh nhạt nói.

Dạ, ông chủ!

Tiểu Vương nói xong định báo cảnh, Bành Lang nhìn thấy động tác của tiểu Vương, lập tức vọt tới đánh văng di động trong tay hắn.

Còn muốn báo cảnh? Tao nói thật cho mày biết, mày không có cơ hội báo cảnh! Động thủ cho tao, đánh!

Phanh phanh!

Người của Bành Lang ra tay, bên Độc Thủ bắt đầu phản kích. Kỳ thật tuy nói là báo công an, nhưng tình huống như vậy trừ phi Độc Thủ có lòng tin tuyệt đối có thể cho Bành Lang vào tù vài năm, bằng không hắn cũng rất nhanh sẽ ra ngoài. Thay vì đem hi vọng ký thác vào công an, Độc Thủ cũng không ngại vận dụng thủ đoạn của mình tìm về công đạo. Hơn nữa nơi này là địa bàn của hắn, có người chủ động tới cửa khiêu khích dù ra tòa án hắn cũng thắng lợi.

Lên cho tôi, tuyệt đối không cho bọn hắn tiếp tục đập phá!

Độc Thủ hô to, thân hình đã bắt đầu xông về phía trước, đừng xem hắn chỉ có một tay, động tác thật sự đủ lưu loát, nhanh gọn đánh ngã hai người của đối phương.

Trường hợp này rơi vào trong mắt bốn người Từ Long Tước, trong lòng họ lập tức phát hỏa.

Mặc dù quân nhân có kỷ luật, nhưng ai biết họ là ai? Trong trường hợp hỗn loạn như thế, dùng lý do phòng vệ mà động thủ, ai dám quản?

Làm thế nào?

Mông Thái nói thẳng.

Hắn vừa dứt lời, Tô Mộc đã xông tới, một cước đá ngất một tên ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.