Editor: Nguyetmai
Kỷ Yên Nhiên im lặng cúi đầu cắn môi, nhưng trong lòng thì trăm mối tơ vò, nhất thời không biết phải nói gì, cô nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày này.
"Đàn chị, có phải là chị nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?" Hàn Sâm lại chu môi lên nói.
"Cậu muốn tôi làm thế giữa nơi công cộng thế này à?" Mặt Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng như uống say, hờn dỗi nói một câu.
Trong lòng Hàn Sâm run lên, mở to hai mắt nói: "Chẳng lẽ đàn chị muốn đi thuê phòng với tôi ư?"
"Thuê cái đầu cậu ấy!" Kỷ Yên Nhiên xấu hổ ném cái cốc trong tay về phía Hàn Sâm, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Hàn Sâm chụp lấy cái cốc rồi đuổi theo, đi song song với Kỷ Yên Nhiên, còn dùng khuỷu tay huých tay cô.
"Gì nữa đây?" Kỷ Yên Nhiên tức giận nguýt hắn một cái.
"Thì người yêu với nhau phải khoác tay chứ sao." Hàn Sâm kéo tay Kỷ Yên Nhiên khoác vào tay mình, mỉm cười nói.
Mặt của Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng lên, nhưng cũng không rụt tay lại, chỉ lườm hắn một cái: "Mặt dày!"
"Mẹ nói phải mặt dày mới lấy được vợ." Hàn Sâm chẳng hề xấu hổ, dõng dạc nói lại.
Kỷ Yên Nhiên đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên thấy phía trước có vài người đi tới thì giật mình như thỏ con, kéo chiếc mũ xuống thấp hơn, cúi đầu dựa sát vào cánh tay của Hàn Sâm, mượn đó để che chắn, không cho mấy người kia thấy rõ gương mặt của cô.
Tuy rằng Kỷ Yên Nhiên đã nấp kĩ, nhưng mấy người kia thấy Hàn Sâm thì đều mừng rỡ chạy lên.
"Đại thần, là cậu đấy à?"
"Đại thần, cậu là thần tượng của tôi đấy."
"Đại thần, trận đấu ban sáng đúng là đỉnh thật đấy, thao tác của cậu ngầu quá, đến trận chung kết cậu cũng phải cố gắng giành giải quán quân về nhé."
"..."
Mấy người này đều là tân sinh năm nhất, ai nấy đều hưng phấn vây quanh Hàn Sâm, bây giờ Hàn Sâm cũng là nhân vật tiếng tăm trong trường quân đội Hắc Ưng, là đại thần trong giới chiến giáp được mọi người công nhận.
"Đại thần, đây là bạn gái của cậu à?"
Chẳng mấy chốc thì họ đã chú ý đến Kỷ Yên Nhiên ở bên cạnh Hàn Sâm, nhưng vì Kỷ Yên Nhiên đội mũ, lại cúi đầu xuống nên họ cũng không thấy rõ mặt mũi của cô ra sao, nên đương nhiên không thể nhận ra đây là Kỷ Yên Nhiên.
Bây giờ Kỷ Yên Nhiên chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống mà thôi, đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong, chỉ biết ôm cánh tay Hàn Sâm cúi đầu không nói lời nào.
"Đúng thế, đây là bạn gái của tôi, tính cách khá hướng nội, dễ xấu hổ không hay nói chuyện." Hàn Sâm cười nói.
"Mấy em gái ngây thơ đáng yêu lắm..." Mấy người khác lại hùa nhau khen lấy khen để, Hàn Sâm thì khá chịu khó nói chuyện với họ.
Bây giờ Kỷ Yên Nhiên đang ôm chặt lấy hắn, cánh tay của hắn đang hõm sâu vào giữa hai cái bánh bao mềm mại kia, đúng là đãi ngộ hiếm có, Hàn Sâm chỉ mong sao mấy học viên này có thể buôn chuyện với hắn lâu hơn một chút mà thôi.
Nhưng người ta biết điều, không muốn quấy rầy bọn họ nhiều nên chỉ nói chuyện một lát thì đã tạm biệt Hàn Sâm.
Hàn Sâm rất muốn kéo họ lại buôn chuyện thêm chốc nữa, nhưng cuối cùng vẫn biết ngại nên không làm được, bèn bịn rịn vẫy tay tạm biệt mấy người kia.
"Cậu cố ý đúng không?" Đợi mấy học viên kia đi xa, Kỷ Yên Nhiên mới véo lưng của Hàn Sâm một cái.
"Cố ý cũng không được à?" Hàn Sâm tủi thân bĩu môi nói.
Kỷ Yên Nhiên không làm gì được Hàn Sâm, hắn cũng nắm tay kéo cô đi tiếp.
Bây giờ đã là nửa đêm, ngoại trừ mấy học viên khi nãy ra thì không còn đụng mặt ai nữa, hai người đều im lặng đi giữa khuôn viên yên tĩnh, mãi cho đến khu ký túc xá của Kỷ Yên Nhiên.
"Đàn chị, không phải là chị định về luôn đấy chứ? Có còn thực hiện lời hứa trên bản thỏa thuận kia nữa không?" Đứng trước cửa vào ký túc xá nữ, Hàn Sâm nhăn nhó nói.
Kỷ Yên Nhiên nguýt hắn một cái, giơ tay ra nói: "Đưa bản thỏa thuận kia đây."
Hàn Sâm nghe lời đưa bản thỏa thuận của mình cho Kỷ Yên Nhiên, cô nhận lấy tờ giấy, mặt đỏ bừng lên, sau đó mới cắn môi nói: "Cậu nhắm mắt lại đi."
Hàn Sâm cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Kỷ Yên Nhiên hít sâu một hơi, mặt đỏ tim đập mạnh, cố dằn xúc động muốn xoay người chạy trốn, cô nhón chân lên, chu môi hôn nhẹ lên khóe môi của Hàn Sâm một cái. Sau đó lập tức xoay người định chạy.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, đôi môi của Kỷ Yên Nhiên còn chưa kịp rời khỏi môi Hàn Sâm thì hắn đã giơ tay ôm ghì lấy eo cô, tay còn lại thì luồn vào trong tóc, ôm lấy chiếc cổ nõn nà của cô.
Kỷ Yên Nhiên lập tức bị Hàn Sâm ôm vào trong ngực, đôi môi đỏ mọng cũng bị hắn mút mạnh!
Ưm!
Thân thể của Kỷ Yên Nhiên cứng đờ ra, sau đó từ từ mềm nhũn, bàn tay siết lấy vạt áo trước ngực của hắn, hai chân cũng nhũn ra, bất giác lùi lại hai bước.
Hàn Sâm lần đầu được hưởng tư vị mềm mại tuyệt vời này, đâu chịu buông tha cho Kỷ Yên Nhiên dễ như thế, hắn sấn tới, đúng lúc ấn thân thể Kỷ Yên Nhiên tựa lên cây cột ở cửa.
Hai người lần đầu được hưởng tư vị hôn môi, hôn đến quên mình thì chợt nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Bạn gì đó ơi, hành sự ngay chỗ công cộng thế này không tốt lắm đâu, ít nhất cũng phải tìm bụi chuối mà chui vào chứ?"
Kỷ Yên Nhiên nghe thấy giọng nói này thì thót cả tim, đây rõ ràng là giọng của bạn thân kiêm bạn cùng phòng của cô - Khúc Lệ Lệ.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Yên Nhiên chính là muốn đẩy Hàn Sâm ra, nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy không được, đẩy Hàn Sâm ra thì chẳng phải Khúc Lệ Lệ sẽ thấy cô ngay à.
Kỷ Yên Nhiên vội cúi đầu xuống, vùi mặt vào ngực của Hàn Sâm, xấu hổ đến mức mặt mày nóng ran như bị lửa thiêu, trong lòng cũng giận Hàn Sâm gần chết, nếu như không phải vì Hàn Sâm hư hỏng như thế thì cô cũng không rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ thế này.
"Bạn kia ơi, muộn thế này rồi mà cậu không về ngủ đi, còn đứng đây nhìn làm gì, cậu cũng muốn tham gia à?" Hàn Sâm biết rõ Kỷ Yên Nhiên đang xấu hổ, một tay ôm gáy cô, che tầm nhìn của Kỷ Yên Nhiên, khiến cho Khúc Lệ Lệ không thể nhìn thấy mặt của Kỷ Yên Nhiên, sau đó mỉm cười hỏi.
"Đồ lưu manh!" Khúc Lệ Lệ tức giận giậm chân một cái, sau đó chạy lên phòng.
Đợi Khúc Lệ Lệ đi rồi, Kỷ Yên Nhiên mới đạp chân Hàn Sâm một cái, đỏ mặt chạy vào, để lại một mình Hàn Sâm đang ôm chân la ó.
Kỷ Yên Nhiên không quay về phòng ngay mà vào toilet chung chờ một lúc, sau đó mới quay về.
Khúc Lệ Lệ thấy Kỷ Yên Nhiên về thì nhịn không được mà nói ngay: "Yên Nhiên, cậu có đụng mặt đôi cẩu nam nữ ở dưới lầu không?"
"Cẩu nam nữ gì cơ?" Kỷ Yên Nhiên giả vờ kéo chăn màn, mặt lại đỏ gay lên.
"Đôi cẩu nam nữ đứng ôm ấp hôn hít ở dưới cửa ký túc xá ấy, đúng là không biết xấu hổ, thèm khát đến cỡ nào mới làm ra được chuyện như thế giữa nơi công cộng! Nam là đồ lưu manh, còn nói... Dơ đến mức mình cũng không nói được nữa, cô gái kia chắc cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nhất định là thứ dễ dãi..." Khúc Lệ Lệ đang tức giận nên nghĩ gì nói đó.
Kỷ Yên Nhiên cũng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi, nhưng lại không thể không vờ như chẳng biết gì cả.