Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 16: Chương 16




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Muội phu.”

Tần Mưu Nhân cung kính đi về phía quản gia, ai ngờ quản gia cũng không nhìn ông một cái đã nhanh chân đi tới trước mặt Vân Sơn: “Vân Sơn đại nhân, ta thật sự không quen biết ông ta.”

Vẻ mặt của hắn khẩn trương xưa nay chưa từng có, chỉ sợ Vân Sơn và Quân Thanh Vũ hiểu lầm cái gì đó.

Buồn cười, một khắc Vân Sơn đột phá vừa rồi kia hắn vẫn ở trong phủ thành chủ, cho nên tự nhiên thấy quá trình lão nhân trở thành Tiên Thiên, để hắn đối kháng với một Tiên Thiên, không phải hắn choáng váng thì là cái gì?

Nụ cười của Tần Mưu Nhân cứng lại, trong ánh mắt hiện ra tia kinh ngạc, đầu óc nhất thời phát ngốc còn  chưa thể phục hồi tinh thần lại, hiển nhiên không biết đây là tình huống như thế nào.

“Muội…… Muội phu?”

“Muội cái đầu nhà ngươi!”

Quản gia nâng tay lên đánh một cái tát về phía Tần Mưu Nhân, tức giận hét lớn nói: “Ai là muội phu của ngươi, đừng làm loạn thân thích với bản đại nhân, sao bản đại nhân có thể biết người có mắt không tròng như ngươi? Ngươi biết hai vị này là ai không? Bạch Nham tôn tử của Bạch Lâm ở Nhật Châu là không người không biết, nhưng đồ nhi của Vân Sơn đại nhân cũng chính là vị cô nương này, trực tiếp đánh Bạch Nham không chút sức lực chống cự, về phần Vân Sơn đại nhân, cũng là một đại nhân vật, một cường giả Tiên Thiên đừng nói là ta, dù là thành chủ cũng đều không trêu chọc nổi, ngươi nói sao ta có thể biết loại người như ngươi?”

Nói xong lời này, quản gia hung tợn nhìn ông ta một cái, xoay người nhìn về phía Vân Sơn vẻ mặt lạnh nhạt, nịnh nọt cười hai tiếng: “Ha hả, Vân Sơn đại nhân, ta thật sự không quen biết ông ta, ông ta chính là một tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể, nhân vật như vậy cũng dám kêu gào với Vân Sơn đại nhân ngươi, yên tâm đi, ta nhất định sẽ khiến ông ta sống không bằng chết, trút giận thay Vân Sơn đại nhân ngươi!”

Tần Mưu Nhân hoàn toàn trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn quản gia mặt lộ vẻ nịnh nọt kia.

Hai sư đồ này, đồ nhi đánh Bạch Nham thân là Hậu Thiên thập cấp không chút sức lực chống cự, mà sư phụ còn là một cường giả Tiên Thiên?

Ong một tiếng, nháy mắt đầu óc của Tần Mưu Nhân nứt tạc ra, hoảng sợ mãnh liệt tràn ngập ở trong lòng ông ta, khiến thân thể của ông ta bất ngờ run bần bật.

Xong rồi, lúc này mới xong đời, ông đắc tội ai không tốt, cố tình đắc tội với cường giả Tiên Thiên có tính tình cổ quái……

Là ai con mẹ nó nói bọn họ là đồ quê mùa? Cho dù lão nhân kia là đến từ nông thôn, nhưng một cường giả Tiên Thiên cũng tuyệt đối không phải là ông ta có thể trêu chọc nổi……

“Hừ.” Vân Sơn cao ngạo hừ một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn sắc mặt sợ tới mức tái nhợt của Tần Mưu Nhân: “Đồ nhi của lão phu vội vàng rời khỏi Nhật Châu, lão phu sẽ không so đo với các ngươi.”

Tần Mưu Nhân rõ ràng khẽ thở phào, nhưng mà không đợi ông ta thả lỏng, một giọng nói già nua nháy mắt đánh ông ta vào thung lũng……

“Chẳng qua, hỗn đản này năm lần bảy lượt khiêu khích lão phu, nếu lão phu buông tha cho bọn họ thì không gọi là Vân Sơn! Tiểu tử ngươi lấy tất cả vật phẩm trong cửa hàng của ông ta cho ta, tuy đều là một ít hàng chất lượng kém, nhưng dùng để làm thí nghiệm cũng không tồi, miễn cho ông ta lại đi lừa gạt thế nhân, về phần xử phạt kế tiếp sẽ do tiểu tử ngươi tới hoàn thành, a, đúng rồi, cho dù không tra tấn ông ta chết, cũng phải chơi đến bán thân bất toại cho lão phu, hoặc là cuộc sống không thể tự lo liệu.”

Bán thân bất toại? Cuộc sống không thể tự lo liệu?

Tần Mưu Nhân cảm giác một hàn ý từ lòng bàn chân chui vào trong lòng, lập tức nhào vào bên chân Vân Sơn lớn tiếng khóc lóc: “Đại nhân, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không biết ngươi là cường giả Tiên Thiên, xin ngươi nể tình người không biết không có tội phân mà tha cho ta một lần đi.”

“Cút!”

Vân Sơn phiền chán nâng chân lên, phịch một tiếng đá bay Tần Mưu Nhân ra ngoài, ông phủi phủi vạt áo, hừ lạnh một tiếng: “Nếu lão phu không phải là Tiên Thiên mà chỉ là một kẻ yếu, có phải cũng chỉ có thể bị ngươi xâu xé hay không? Lão phu nói cho ngươi biết, trên đời này chỉ có lão phu xâu xé người khác, ai dám tới lừa gạt lão phu? Đồ nhi, chúng ta đi, loại ngu xuẩn này giao cho ngu xuẩn kia của phủ thành chủ xử lý.”

Quản gia cung kính ôm quyền, nhìn theo hai người một già một trẻ biến mất ở trên đường phố, mới phục hồi tinh thần lại, hắn không cho Tần Mưu Nhân cơ hội xin tha, vung tay lên, lạnh giọng quát: “Người đâu, bắt ngu xuẩn bôi nhọ Vân Sơn đại nhân này, hơn nữa làm thân thích với bổn quản gia lại!”

Một cường giả Tiên Thiên là hắn có thể đắc tội sao? Không nhìn xem rốt cuộc mình có mấy cân mấy lượng.

Quản gia lau mồ hôi lạnh, gió mát thổi qua mang đến một trận lạnh lẽo, gió nhẹ thổi qua, hắn mới kinh ngạc phát hiện phía sau lưng mình đã chảy đầy mồ hôi……

Cửu Lý Trọng gia.

Trong võ đường nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận), trên bả vai Trọng Cửu vác một đại đao, đôi mắt màu xám nhìn chăm chú các thành viên thao luyện ở trong võ đường, mày kiếm khẽ nhướng lên, khuôn mặt anh tuấn lại vô cùng thanh tú.

Ngay vào lúc này, Tiếu Ân từ ngoài cửa đi vào, hắn nhìn thấy Trọng Cửu mặc trường bào màu sợi đay, khẽ thở dài một tiếng: “Thiếu chủ, vừa rồi người Nhạc gia lại ở bên ngoài nói một ít tin đồn nhảm nhí chửi bới Trọng gia ta, chúng ta thật sự phải tiếp tục nhịn sao? Chỉ cần một câu của thiếu chủ, thành viên của chiến đội linh thú Phong Vân chúng ta tất nhiên sẽ đi liều mạng với Nhạc gia!”

Ánh mắt của Trọng Cửu trầm xuống, đôi mắt màu xám xẹt qua một tia sát khí, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.

“Thân thể của gia gia càng ngày càng xấu.” Trọng Cửu cười chua xót: “Cho nên bọn họ mới nhìn như không thấy, lấy tình huống như bây giờ mà xem gia gia đã không kiên trì được mấy ngày nữa, nếu gia gia sớm bỏ mình, các con chó Nhạc gia nhất định sẽ đánh vào Trọng gia, cho nên ta mới muốn huấn luyện các thành viên chiến đội càng cường đại hơn, chỉ có như thế mới có thể đối phó với nguy cơ sắp đến kia.”

Nghe lời này, lòng của mọi người trong võ đường đều trầm xuống.

Tiếu Ân khẽ hé miệng, do dự nửa ngày, mới thử nói: “Thiếu chủ, không phải đội trưởng nói có biện pháp khiến lão gia chủ đột phá đến Tiên Thiên sao? Chỉ cần lão gia chủ trở thành Tiên Thiên, ông lại có thể sống lâu thêm mấy chục năm.”

“Ta tin tưởng muội tử, nhưng mà……” Trọng Cửu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ta và nàng ước định chính là hai năm, hai năm sau, nàng sẽ trở về thực hiện hứa hẹn này, bây giờ cách hai năm chỉ còn gần một năm, gia gia ông cũng đã không chờ được lâu như vậy……”

Gia gia không chỉ là hy vọng của Trọng gia, còn là nhân vật cả đời này hắn kính trọng nhất.

Tiếu Ân còn muốn nói gì đó, lại vào lúc này, một bóng dáng hoang mang rối loạn chạy vào: “Thiếu chủ, việc lớn không tốt, Vân Hân và Nhạc Kinh Thiên Nhạc gia nổi lên tranh cãi, đánh nhau rồi.”

“Cái gì?” Sắc mặt của Trọng Cửu trầm xuống, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Là thế này.” Người nọ nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Trọng Cửu, thật cẩn thận nói: “Nhạc Kinh Thiên nói Nhạc Tử Phương chết không khỏi quan hệ với thiếu chủ, hơn nữa còn phát ngôn bừa bãi nói thiếu chủ tự biết không bằng Nhạc Tử Phương, xuất phát từ ghen ghét mới đánh chết hắn, còn cười nhạo Trọng gia sắp xuống dốc, rất nhanh thiếu chủ sẽ trở thành tù nhân của Nhạc gia, còn nói muốn bán ngươi cho một số quý tộc có các lão gia cổ quái để bọn họ hưởng dụng, tính tình của Vân Hân lại rất nóng nảy, nhất thời tức giận đã mâu thuẫn với Nhạc Kinh Thiên.”

Lúc trước ở trên núi, bởi vì Quân Thanh Vũ đạt được trứng Phượng Hoàng, vì không cho bí mật trứng Phượng Hoàng bị người ngoài biết được, cho nên người chiến đội linh thú Phong Vân đã giết chết Nhạc Tử Phương.

Bởi vậy cũng xác thật không thoát khỏi quan hệ với Trọng Cửu.

Nhưng mà cách nói Trọng Cửu ghen ghét Nhạc Tử Phương này lại khiến tất cả mọi người ở đây tức giận, chỉ bằng phế vật kia cũng đáng để thiếu chủ thiên tài của bọn họ ghen ghét? Còn dùng lời nói như thế sỉ nhục thiếu chủ.

Thành viên của chiến đội linh thú Phong Vân đều luôn bênh vực người mình, càng không thích ép cảm tình trong lòng, lúc này mọi người vô cùng hiểu cách làm của Vân Hân khi đánh nhau với Nhạc Kinh Thiên, đổi thành bọn họ đoán chừng cũng trực tiếp đánh nhau rồi……

“Thiếu chủ, tuy thực lực của Nhạc Kinh Thiên không bằng Vân Hân, nhưng hắn luôn quỷ kế đa đoan, nhân số của đối phương lại nhiều, khó tránh khỏi Vân Hân sẽ ăn thiệt thòi.” Tiếu Ân nhíu mày lại, lo lắng nói.

Trọng Cửu khẽ ngẩng đầu lên, khóe môi mang theo một nụ cười lạnh: “Chửi bới Trọng gia ta, ta có thể nhận, nhưng nếu đồng bạn bị tổn thương còn có thể tiếp tục nhịn xuống, ta đây không xứng với vị trí thiếu chủ Trọng gia này! Mọi người Trọng gia nghe lệnh, lập tức theo ta đi hội hợp với Vân Hân, nếu nàng thiếu một phân một hào, ta muốn khiến cho Nhạc Kinh Thiên bầm thây vạn đoạn!”

Khí thế cường đại từ trên người Trọng Cửu bắn ra, hắn đón gió đứng ở chỗ cửa, tóc đen khẽ bay, uy vũ khí phách giữa mày không giữ lại mà phóng ra chút nào.

Giờ khắc này, tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào lên.

Nếu chỉ là chửi bới Trọng gia, bọn họ còn có thể chịu đựng, nhưng nếu đồng bạn chịu tổn thương còn tiếp tục nhịn xuống, bọn họ còn xứng là người của Trọng gia sao?

“Thiếu chủ.” Tâm trạng của của Tiếu Ân ngẩn ra, cung kính hành lễ với Trọng Cửu: “Chúng ta sẽ theo ngươi đi tính sổ với các con chó Nhạc gia!”

Một năm này bọn họ chịu đựng quá thống khổ, bây giờ cũng là lúc khiến những tạp chủng đó biết sự lợi hại của chiến đội linh thú Phong Vân.

Trên đường Cửu Lý kín người hết chỗ, tất cả mọi người đều chỉ trỏ vào một chỗ, mhư đang nghị luận cái gì đó.

Vân Hân lau vết máu chảy ở khóe miệng, có chút thương hại nhìn Nhạc Kinh Thiên đứng ở trước mặt nàng, cười lạnh một tiếng: “Nhạc Kinh Thiên, lão nương có chút thương hại ngươi, cho dù ngươi ghen ghét thì như thế nào, thiếu chủ chúng ta cũng không phải ngươi loại người này có thể so sánh, đừng nằm mơ đi so sánh với hắn, cho dù là ngươi, hay là người chết Nhạc Tử Phương kia đều không xứng!”

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt của Nhạc Kinh Thiên trầm xuống, âm trầm cong khóe môi lên: “Ngươi nói ta không bằng hỗn đản Trọng Cửu kia?”

“Không sai!” Vân Hân nâng cằm, cao ngạo nhìn về phía Nhạc Kinh Thiên: “Thiếu chủ chính là mạnh hơn ngươi, bởi vì phía sau hắn có một đám người nguyện ý bán mạng vì hắn, tất cả mọi người chúng ta rất ủng hộ hắn, vì hắn dù là từ bỏ tính mạng cũng sẽ không tiếc, không giống ngươi, Nhạc gia các ngươi có mấy người cam tâm tình nguyện bỏ tính mạng vì ngươi? Ngươi có bao nhiêu người trung thành đi theo? Cho nên cho dù là thiên phú hay là nhân duyên, ngươi xa xa không bằng hắn!”

Nhạc Kinh Thiên hơi cụp đôi mắt xuống, cả đời này hắn hận nhất đó là có người nói hắn không bằng Trọng Cửu.

“Vân Hân, thật ra ta ngược lại rất thưởng thức tính cách mạnh mẽ của ngươi, lão nhân Trọng gia kia đã sắp chết rồi, đoán chừng cũng chỉ còn hai ba ngày thôi, không bằng ngươi gia nhập Nhạc gia, Nhạc gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Hơn nữa, ta có thể nói trước cho ngươi một tin tức tốt, gia gia ta, cũng chính là lão gia chủ Nhạc gia vào đêm qua đã đột phá đến nửa Tiên Thiên rồi, bây giờ đã là ở giai đoạn cảm thụ lực lượng …… Ha ha ha, rất nhanh Cửu Lý chính là thiên hạ của Nhạc gia ta, Vân Hân, ngươi tiếp tục ở lại Trọng gia, còn có mạng có thể sống sao?”

Lòng của Vân Hân đột nhiên trầm xuống, lão bất tử Nhạc gia kia đột phá đến nửa Tiên Thiên? Cứ như vậy chỉ sợ có chút phiền phức……

Phong Lang ở trong Khế Thú Trận cảm nhận được lòng của chủ nhân mình kích động lửa giận, muốn từ trong lao ra, nhưng Vân Hân không có khả năng để nó xuất hiện.

Lúc trước Trọng Cửu dặn dò qua bọn họ, linh thú là vũ khí bí mật của chiến đội, không đến thời điểm cuối cùng không thể để người Nhạc gia phát hiện ra, cho nên một năm này bọn họ cũng chưa để linh thú xuất hiện, huấn luyện đều tiến hành ở trong bí mật, dù là người Trọng gia cũng không biết át chủ bài của mọi người.

“Vân Hân, ta có thể cho ngươi một cơ hội suy xét, không chỉ là ngươi, còn có những người đi theo Trọng Cửu đó, ta đều sẽ để cho bọn họ lựa chọn! Nếu Trọng Cửu có thể cho các ngươi cam tâm tình nguyện bán mạng, ta cũng có thể càng làm tốt hơn hắn!” Nhạc Kinh Thiên cười lạnh nhìn Vân Hân: “Dù sao các ngươi đều không phải là người chân chính của Trọng gia, vì sao không đi về phía trước? Vân Hân, gia nhập Nhạc gia ta sẽ đạt được đãi ngộ càng tốt, mà chim tốt chọn gỗ mà sống, ngươi hẳn là sẽ hiểu rõ lựa chọn như thế nào mới là tốt nhất với ngươi!”

Một tia âm u xẹt qua từ đáy mắt Nhạc Kinh Thiên.

Thứ Trọng Cửu có thể đạt được, dựa vào cái gì hắn không chiếm được? Từ nhỏ đến lớn hắn đều không cho rằng mình kém lão Cửu Trọng gia kia, gia nô trung thành như thế, hắn cũng có thể có được.

Tin tưởng những người này sẽ nghĩ kỹ lựa chọn như thế nào có lợi nhất với bọn họ.

Dù sao chỗ dựa Trọng gia đã sắp đèn dầu cạn khô, lão gia chủ Nhạc gia lại mới vừa đột phá đến nửa Tiên Thiên, chỉ cần không phải là tên ngốc thì đều sẽ lựa chọn Nhạc gia mà từ bỏ Trọng gia……

“Đánh ngươi mẹ nó rắm!” Vân Hân phục hồi tinh thần lại đã nghe thấy lời nói vô sỉ này của Nhạc Kinh Thiên, nàng tức đến khuôn mặt vũ mị xanh mét một mảnh, mắt đẹp phóng lửa về phía tiện nhân Nhạc Kinh Thiên kia: “Ngươi con mẹ nó mới là chim, khi nào thì lão nương thành chim tốt rồi? Lão nương là người không phải là chim! Nhạc Kinh Thiên, thiếu chủ trọng tình trọng nghĩa, vào lúc nguy hiểm cũng không vứt bỏ chúng ta mà một mình rời đi, những việc này ngươi so được sao? Ngươi cũng xứng so với thiếu chủ? Lão nương thật muốn một đao cắm chết cúc hoa của ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.