Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 14: Chương 14




Editor: Waveliterature Vietnam

Đột nhiên, nghe Bạc Dạ Bạch nói, thân thể cô bỗng cứng đờ.

Lúc đầu, trên mặt cô hiện lên vẻ nhẫn nại, quật cường, chỉ một khắc sau, từ sâu trong thâm tâm lại không ngừng thấy xúc động, dỡ bỏ xuống mọi lớp ngụy trang, miễn cưỡng để lộ ra vẻ mềm yếu.

Chậm rãi, ánh mắt Trì Vi sáng như sao, bên trong vẫn còn ngân ngấn nước, ngưng tụ tạo thành một giọt nước mắt.

"Lạch cạch..."

Nước mắt chảy xuống, đọng lại ở dưới cằm, nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay người đàn ông.

Nhìn mảnh vai gầy gò của cô, hiện ra nét run rẩy, trong lúc khóc cũng không muốn phát ra âm thanh, hắn nhất thời trầm mặc không nói, hai tay chậm rãi thu lại, ôm chặt hơn cô gái, để cho toàn thân cô dựa dẫm an toàn.

Đường đường là một thiên kim tiểu thư, vốn dĩ đã rất yếu ớt, vậy mà gặp phải chuyện như vậy, vẫn luôn phải nhẫn nhịn tỏ ra bản thân không hề lo sợ, không để người khác nhìn thấy điểm yếu của bản thân.

Lúc này, tâm trạng thật sự rất tệ, cảm thấy hết sức ngột ngạt, vì vậy mà mọi uất ức đề đồng loạt đổ dồn ra.

Thế nên, hắn nhìn thấy rõ cô cần sự giúp đỡ, vậy mà vẫn còn muốn xoay người bỏ lại cô.

Hắn chính là muốn biết, cô còn có thể nhẫn nại được bao lâu.

Kết quả, chẳng nằm ngoài dự đoán.

Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cho dù vẻ bề ngoài cô có cứng rắn như thế nào đi nữa, thì nội tâm cô cũng cực kỳ yếu ớt và mỏng manh.

Lúc thấy sợ hãi, liền muốn ỷ lại, bản năng cũng đều muốn khóc lớn.

Một lúc lâu sau, Trì Vi một lần nữa dần dần im lặng, khóe mắt vẫn còn ửng hồng, vừa xấu hổ mở miệng: "Lần sau, không cho phép lão sư làm như vậy nữa! Chuyện dù sao cũng đã qua, sợ sệt cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Gào khóc cũng chỉ là một biểu hiện của sự nhu nhược, vốn dĩ cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì!"

Vừa dứt lời, cô bỗng dưng xoay người lại, ngửa đầu cố chất quay về phía người đàn ông, khẽ gằn giọng nhắc nhở: "Nghe cho rõ, vừa rồi anh chẳng hề thấy gì cả!"

Nhìn cô gái vừa khôi phục lại khí chất mạnh bạo, Bạc Dạ Bạch bình tĩnh nói: "Vừa nãy, đại tiểu thư quay lưng lại phía tôi, tôi tất nhiên chẳng nhìn thấy gì cả."

Nghe thấy vậy, Trì Vi lặng yên thở ra một hơi, đồng thời cũng nghe thấy tiếng hắn hững hờ nói: "Chỉ là không biết, trước đây đã từng nhìn thấy....Thì nên làm như thế nào đây?"

"Trước đây đã từng nhìn thấy sao?"

Trì Vi nhất thời không quan sát, theo bản năng hỏi.

Chợt, cô bất chợt nhớ ra điều gì đó, ý nghĩ vừa lóe lên vụt qua, nhanh đến mức không thể nắm bắt được.

Cùng lúc đó, Bạc Dạ Bạch chậm rãi cúi người, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hoàn toàn có thể nghe được tiếng hô hấp khe khẽ của nhau: "Trước đây lúc nào, đại tiểu thư không phải nên là người biết rõ nhất hay sao? Hay là, cần tôi giúp tiểu thư về nhà suy nghĩ một hồi..."

Trong nháy mắt, mắt cô trừng lớn, khóe mắt lập tức chuyển hồng, để lộ dáng vẻ tức giận, không nhịn được căm hận mắng người đàn ông trước mặt: "Bạc Dạ Bạch, anh thật khốn nạn!"

Bạc Dạ Bạch nét mặt vẫn hết sức thản nhiên, lành lạnh nói một lời: "Đại tiểu thư, ta chỉ là đang nhắc cho cô nhớ về chuyện cũ."

Trì Vi lúc đầu còn hiểu lầm, cho rằng hắn tìm mọi cách cố ý để buộc bản thân cô phải khóc, cứ nghĩ hắn đang lo lắng cho cô, cũng vì vậy mà tâm tình có chút cảm động.

Nhưng chớp mắt, lời hắn nói thật sự rất tàn nhẫn, rõ ràng là đang đem cô ra trêu đùa!

Càng nghĩ càng thấy tức giận, càng lúc càng cảm thấy oan ức, cùng cánh tay trái hết sức đau đớn, vào lúc này không còn chút cảm giác, đôi mắt ngấn nước sáng như sao, vẫn còn ướt nhẹp, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy xót xa: "Anh nhất định phải bắt nạt tôi bằng được như thế sao?

Anh...A!"

Lời còn chưa nói hết, Bạc Dạ Bạch đột nhiên cúi đầu, chạm vào môi cô.

Trong tình huống này, Trì Vi nhất quyết không thể nào để người đàn ông nà tùy ý, không ngừng giãy dụa, trong đầu không ngừng nguyền rủa, hắn chính là một tên mặt người dạ thú!

Gặp chuyện với Lệ Bắc Thành là một chuyện lớn, khiến cô nhất thời bài xích chuyện quan hệ...Hắn lại một lòng không đếm xỉa đến cảm giác của cô, không ngừng bắt nạt cô bằng được!

Bởi vì tâm tình không tốt, lại thêm cô không ngừng vùng vẫy, trong lúc không chú ý, nhất thời cánh tay của Bạc Dạ Bạch đưa lên, vô tình chạm vào cánh tay trái đang bị trật khớp của cô.

"Răng rắc..."

Chỉ một giây, chẳng hề có sự chuẩn bị nào, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy, Trì Vi nhất thời cảm thấy toàn cánh tay đau đớn, tê rần, mất đi cảm giác.

Còn chưa kịp phản ứng, cơn đau đớn đã vội tản đi, phảng phất dường như chỉ là ảo giác.

Bạc Dạ Bạch khẽ rời môi cô, vẻ mặt bình thản, không ám chút tình dục, nhìn vào cánh tay trái của cô:

"Đại tiểu thư đừng động đậy, vết thương còn đau không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.