Đêm Săn Xuân Sắc

Chương 8




Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị đưa công chúa Daisy ra cửa, kết quả chưa đi ra cửa, đã thấy Tiêu Nhã Hinh mang theo Tiểu Nho và Đào Dục Huyên xuất hiện trong vườn hoa, dường như chuẩn bị đi về phòng.

Tiểu Nho vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, gương mặt nhỏ nhắn lập tức cười tươi như hoa, cô bé nhanh chóng di chuyển chân béo ục ịt của mình, chạy một hơi đến trước mặt anh, hai tay khoang trương, gọi to lên: “Chú, bế bế………………..”

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Tiểu Nho, trên mặt lập tức cười tươi, anh dùng một tay bế cô bé từ mặt đất lên, hôn lên gương mặt đáng yêu của cô bé một bé: “Các người đây là từ đâu đến đây?”

“Ngày mai chị xinh đẹp muốn ra bờ biển chơi, con và anh trai muốn giúp chị xinh đẹp chọn váy đẹp, chị xinh đẹp nói muốn đưa con và anh trai đi chơi nha, thật là vui.” Tiểu Nho vui vẻ kể cho Vũ Văn Vĩ Thần nghe.

Cách đó không xa, Ngả Cầm Thị nhìn Vũ Văn Vĩ Thần ôm Tiểu Nho, bộ dạng hai người nói cười vui vẻ, cảm thấy rất tò mò, hỏi người hầu đang đứng bên cạnh: “Đứa nhỏ đó là ai? Vì sao có thể xuất hiện trong phủ Tổng Thống?”

“Thưa phu nhân, hai đứa nhỏ này là con của Đào quản gia. Cô gái kia là thiên kim Tiêu Nhã Hinh của Tổng Thống Thương Quốc, hiện tại thiên kim và công tử của Tổng Thống Thương Quốc đều ở trong quý phủ. Dường như Tiêu tiểu thư rất thích hai đứa con của Đào quản gia, cho nên mới để cho bọn chúng thường xuyên đến phủ vui chơi.” Trưởng phòng lễ tân cung kính trả lời.

“Con gái của Tiêu Dịch sao? Thì ra là thế.” Ngả Cầm Thị nghe trưởng phòng nói xong, hơi có vẻ đăm chiều gật gật đầu.

………………………………….

Mà bên này, Tiểu Nho ôm cổ Vũ Văn Vĩ Thần không chịu buông tay, líu ríu bên tai anh về những chuyện hôm nay xảy ra, trong đó có chuyện Tiêu Nhã Hinh chọn được bộ váy đẹp muốn mua, nhưng anh trai soái ca của cô lại ném cho một câu “chỉ có bà lão mới mặc bộ váy này” làm chặt đứt ý niệm muốn mua bộ váy kia của Tiêu Nhã Hinh.

Công chúa Daisy đứng một bên im lặng chờ, không nói một lời nào.

Rốt cuộc, Tiểu Nho thao thao bất tuyệt nói xong một đống chuyện kia, rồi mới phát hiện sau lưng Vũ Văn Vĩ Thần còn có một dì xinh đẹp, cô bé lập tức cười tủm tỉm chào hỏi công chúa Daisy: “Dì à, xin chào, con gọi là Tiểu Nho, bộ dạng của dì thật xinh đẹp.”

“Xin chào, con cũng thật đáng yêu.” Daisy thấy cô bé này rốt cuộc cũng thấy sự tồn tại của cô, vì thế cười hì hì chào hỏi.

“Chú, chị xinh đẹp mua đồ chơi, chú đi theo chúng con về phòng chơi đồ chơi được không?” Chào hỏi xong, Tiểu Nho bắt đầu đưa ra yêu cầu của mình.

“Này………….Chú có hẹn cùng dì rồi, chờ chú trở về sẽ đến phòng chơi với con được không?” Bởi vì có hẹn với công chúa Daisy, Vũ Văn Vĩ Thần đành phải khéo léo thương lượng với Tiểu Nho.

Tiểu Nho nghe xong hơi thất vọng một chút, cúi đầu suy nghĩ một lát, dường như đã nghĩ thông suốt, đang chuẩn bị mở miệng nói, lại bị Đào Dục Huyên đang đứng một bên im lặng quan sát nãy giờ lên tiếng mỉa mai Ngả Cầm Thị đứng cách đó không xa: “Vậy dì theo chúng con vào phòng chơi có được không? Nghe nói chơi đồ chơi với nhân vật quan trọng rất có ý nghĩa, dì xinh đẹp như vậy, khẳng định rất thông minh. Ngài thông mình như vậy nhất định rất thích món đồ chơi này.”

“Ách………………..” Công chúa Daisy không ngờ bản thân mình được mời, trên mặt cô hơi có vẻ chần chờ.

“Chẳng lẽ dì lo lắng sẽ thua chúng con sao? Yên tâm, chúng con sẽ thủ hạ lưu tình.” Đào Dục Huyên nhìn thấy công chúa Daisy không trả lời, cậu cố ý chớp đôi mắt to của mình, sau đó nói rất hồn nhiên.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt của Đào Dục Huyên, khóe miệng bất giác nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn về phía công chúa Daisy rồi hỏi: “Cô muốn chơi đùa với bọn chúng không?”

“Dì à, xin dì đi chơi với chúng con được không?” Tiểu Nho thấy thế, lập tức bày ra bộ mặt đáng thương năn nỉ.

“Hai người không thấy dì xinh đẹp này đang có hẹn với chú Vĩ Văn sao, sẽ không chơi đùa với bọn tiểu quỷ các người đâu.” Tiêu Nhã Hinh đứng một bên không kiên nhẫn kéo dài giọng nói.

“Không………….Không thể nào…………..Ta đi chơi với các người đi.” Tiêu Nhã Hinh vừa nói xong, công chúa Daisy lập tức đỏ mặt, lên tiếng phủ nhận.

“Được nha, dì xinh đẹp đồng ý đi chơi với chúng ta rồi.” Tiểu Nho nghe xong, lập tức cười vui vẻ khoa tay múa chân.

Tiêu Nhã Hinh nghe xong liền bĩu môi, quay mặt nói với Đào Dục Huyên đang đứng bên cạnh: “Em gái cậu nói đó, không cần lạm dụng chị xinh đẹp này nữa.”

“Tôi sẽ nhắc nhở nó từ từ làm quen với cô.” Đào Dục Huyên gật đầu nói.

“Cậu………….Tôi không phải có ý đó……………” Bị Đào Dục Huyên nói trúng tim đen, vẻ mặt Tiêu Nhã Hinh hơi lúng túng.

“Lời này cô xứng hơn nó.” Đào Dục Huyên chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó bày ra bộ dạng dày dặn kinh nghiệm.

“Ách………….” Tiêu Nhã Hinh không ngờ đứa trẻ này lại nói vậy, lập tức sinh ra một loại cảm giác, dường như cậu nhóc này không phải là một đứa trẻ, mà giống nhưa một người đàn ông rất tuấn tú.

…………………………………………

Vì thế, vốn là xế chiều Vũ Văn Vĩ Thần có hẹn với công chúa Daisy, nhưng lại bị ba đứa nhỏ này phá hủy.

Năm người ở trong vườn hoa chơi trò chơi.

Công chúa Daisy rất chờ mong cái trò chơi người thông minh rất thích, nhưng khi cô nhìn thấy Tiểu Nho thở hổn hển ôm một cái gương xẻng nhựa ra, cái thùng, nồi chén gáo bồn còn có máy đào đất, cô lập tức trợn to hai mắt.

Quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhã Hinh, dường như cô ta cũng rất thích chơi trò này, tuy rằng đã mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại giống như một đứa trẻ con, cô ta và Tiểu Nho hai người chơi trò này thật không thua kém chút nào.

Phân đồ chơi xong, bọn họ bắt đầu đóng vai nhân vật, bởi vì Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Nho rất thích trò chơi này, cho nên họ rất bình tĩnh đóng vai nhân vật, cuối cùng, bọn họ hợp thành hai gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.