Đêm Săn Xuân Sắc

Chương 6




“Anh………….Anh quản tôi………………….Tôi nào có đỏ mặt?” Đào Du Du bị anh làm ầm ĩ như vậy, cả thấy rất kỳ quái, cô đưa tay vào ngăn kéo lấy ra một miếng khăn giấy rồi lau khóe miệng một chút, lại chùi trên bả vai nơi nước miếng chảy ra, sau đó đứng dậy, không thèm để ý đến Vũ Văn Vĩ Thần, cô chỉ lầm lủi đi về phía cửa.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dáng cô không phóng khoáng, nhịn không được buồn cười, cụng không tức giận vì sao mình có thái độ thân mật với cô, anh cũng xoay người đi ra ngoài.

Hai người cùng đi đến phòng ăn, Đào Du Du phân phó trưởng phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên, còn mình thì đứng một bên như bức tượng.

Sau khi mang thức ăn lên, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu từ từ dùng cơm, bởi vì Đào Du Du trốn trong phòng ngủ nướng nên đã bỏ lỡ thời gian ăn của nhân viên, lúc này ngửi thấy mùi thơm lừng của món ăn, nước miếng trong miệng cô không ngừng chảy ra, bụng cũng réo in ỏi đòi cơm.

Đào Du Du cảm thấy rất khó xử, âm thanh bụng kháng nghị truyền đến tai Vũ Văn Vĩ Thần, anh lập tức hơi nhíu mày, ánh mắt thản nhiên lườm Đào Du Du một cái, sau đó dùng bữa với tốc độ rất nhanh, bình thường ăn cơm phải cần một giờ, hôm nay anh phá lệ chỉ cần nửa giờ để giải quyết xong vấn đề.

Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần cơm no rượu say rời khỏi phòng ăn, Đào Du Du lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lăn xuống bếp tìm thức ăn.

………………………………………………..

Hai giờ chiều, lúc Vũ Văn Vĩ Thần ở trong phòng chợp mắt, chợt nghe Hồ Ứng gõ cửa phòng, nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo.

Chờ sau khi anh đến thư phòng, gặp gỡ các Quan chức của Nội Các, sau đó lại đi ra ngoài.

Buổi chiều, Đào Du Du đem công việc hàng ngày sắp xếp một chút, sau đó vào trong hoa viên chuẩn bị uống tách cà phê, kết quả lại nghe âm thanh truyền đến trong tai tin “Mẹ của ngài Tổng Thống đến”

Cái tin này lại dọa đến Đào Du Du, làm cái gì cơ? Không phải mẹ của Tổng Thông quanh năm đều ở nước ngoài sao? Tại sao đột nhiên lại trở lại? Hơn nữa, lại không thông báo trước một tiếng, đây là cho ngài Tổng Thống một bất ngờ sao? Hay là muốn anh ta trở tay không kịp?

Trong đầu Đào Du Du đều dấu chấm hỏi, trước khi làm nhân viên Phủ Tổng Thống, cô đã từng đọc qua tài liệu và bối cảnh gia tộc Vũ Văn cô cũng biết một chút về phu nhân Ngả Cầm Thị của Tổng Thống đời trước. Biết bà xuất thân nổi tiếng, là một tiểu thư khuê các, khí chất đoan trang, bởi vì từ nhỏ được nhận một nền giáo dục nghiêm khắc, cho nên tính cách của bà khá dứt khoát.

Khi Đào Du Du dẫn các nhân viên chủ quản trưởng phòng đến lầu chính xếp hàng nghênh đón, đoàn xe của Ngả Cầm Thị đã vào phủ Tổng Thống.

Xe dừng lại, bảo vệ lập tức tiến lên mở cửa xe cho bà, cửa xe mở ra, hai mắt Đào Du Du nhìn chằm chằm vào cửa xe, một khắc cũng không dám buông lỏng.

Vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một Ngả Cầm Thị tuyệt thế giai nhân, không thể tưởng tượng, bước xuống xe đầu tiên lại là một cô gái trẻ xa lạ.

Quần áo cô theo mode, trên mặt trang điểm tinh xảo, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Đào Du Du nhớ lại tài liệu trong đầu, cô hoàn toàn không nhớ nổi cô gái này là ai.

Sau khi cô gái xuống xe, một bên cửa xe khác cũng được mở ra, rốt cuộc Ngả Cầm Thị cũng xuất hiện trong tầm mắt của Đào Du Du.

Bà tuy rằng đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc vô cùng tốt, nhìn qua nhiều lắm chỉ ba mươi tuổi.

Tóc được búi tỉ mỉ trên đỉnh đầu, dùng đồ trang sức đính trân châu, nhìn qua hết sức đoan trang tao nhã.

“Chào phu nhân, xin cho phép tôi thay mặt tất cả nhân viên nhiệt liệt hoanh nghên ngài đã đến.” Thấy Ngả Cầm Thị xuống xe, Đào Du Du lập tức tiến lên một bước, chào hỏi bà, hơn nữa bản thân còn bày tỏ tình cảm hoanh nghênh.

Ngả Cầm Thị hơi liếc mắt nhìn Đào Du Du, không để ý đến cô, đi thẳng vào trong lầu chính.

Đào Du Du bị thái độ lạnh nhạt của bà truyền đến, trong lúc nhất thời cảm thấy rất mất mặt.

Cô không dám tỏ ra ý kiến trong lòng, cô nhanh chóng đuổi theo bước chân của Ngả Cầm Thị, cùng đi vào lầu chính.

Ngả Cầm Thị đến phòng khách trong lầu chính, nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại ngồi trên ghế sô pha.

Lúc này người nữ giúp việc bưng trà lên, sau khi để trà xuống trước mặt Ngả Cầm Thị và cô gái kia, lập tức nghe tiêng hét của cô gái: “Ông trời ơi, chẳng lẽ cô không biết bác gái dị ứng với hoa hồng sao?”

Đào Du Du nghe vậy, lập tức nhướng mày, cô nhớ trong tư liệu có viết Ngả Cầm Thị hơi dị ứng với hoa, lúc nãy đi nghênh đón hơi vội vàng nên quên thông báo cho người pha trà.

Có lẽ lâu rồi Ngả Cầm Thị không đến phủ Tổng Thống, nếu không người nữ giúp việc này đã làm ở phủ Tổng Thống nửa năm làm sao không biết bà bị dị ứng với hoa hồng.

“Để cô ấy cầm tiền lương rồi đi đi.” Ngả Cầm Thị nhìn thoáng qua ly trà trước mặt, mặt không chút thay đổi phân phó.

Dường như bà nói những lời này không phải đập bể chén cơm của người khác, mà đang nói bây giờ rất tức giận.

“Phu nhân, thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi quên đây là điều cấm kỵ của phu nhân, xin đừng sa thải tôi, tôi học trà đạo năm năm, thật vất vả lắm mới có thể đến phủ Tổng Thống làm việc…………………..” Người nữ giúp việc này vừa nghe đến mình bị đuổi đi, lập tức “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Ngả Cầm Thị cầu xin.

“Muốn hầu hạ người khác cả điều cấm kỵ cũng không nhớ được, lại học năm năm trà đạo thì thế nào? Mặc dù trà hoa là món ăn cực phẩm của cô, nhưng đối với một người dị ứng với hoa hồng mà nói, đây cũng là một loại thuốc độc, giống như con người vậy, tôi làm sao có thể yên tâm cho cô ở lại phủ Tổng Thống chứ?” Ngả Cầm Thị vẻ mặt không chút thay đổi, giọng nói không cao không thấp, mang theo áp lực làm người khác không thở nổi. Nói cho hết lời, ánh mắt bà như có như không liếc nhìn Đào Du Du, dương như muốn cô chuẩn bị trả lời thế nào.

Đào Du Du tiếp xúc ánh mắt của Ngả Cầm Thị, trong lòng ngẩn ra,cô lập tức tiến lên một bước, đem ly trà trước mặt Ngả Cầm Thị bưng xuống, đưa cho người giúp việc đứng phía sau rồi nói: “Đổi tra cho phu nhân.”

Sau đó cúi người xuống đỡ chuyên gia trà đạo đưa quỳ gối trước mặt Ngả Cầm Thị đứng lên, rồi nói: “Đi thôi, tôi sẽ thông báo cho phòng tài vụ.”

Chuyên gia trà đạo biết bản thân mình lần này không có đường cứu nữa, cô có chút ai oán liếc nhìn Đào Du Du một cái, sau đó lau nước mắt trên mặt, rồi đi ra khỏi phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.