Đêm Săn Xuân Sắc

Chương 4




Trong căn phòng rộng lớn sáng sủa, một cô gái khoảng hai mươi tuổi sắc mặt hơi tái nhợt ngồi dựa vào giường, ánh mắt cô hơi dại ra giống như vừa ngủ một thời gian dài giờ mới tỉnh lại, hoàn toàn không thích ứng được hoàn cảnh hiện tại.

Lúc cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Thấy Lý Trường Dũng xuất hiện trong phòng, ánh mắt cô vốn đang dại ra lập tức xuất hiện gợn sóng, hơi há miệng thở dốc, rốt cuộc cô cũng nói câu nói đầu tiên sau năm năm: “Doãn Trạch ở đâu?”

“Mạc Lâm…………………” Lúc Lý Trường Dũng nhìn thấy Mạc Lâm, vẻ mặt anh rất vui vẻ, nhưng khi nghe được cô nói câu nói đầu tiên, ánh mắt liền ảm đạm xuống.

“Em mơ thấy anh ấy……………..” Ánh mắt cô ngấn nước chớp chớp, hàng lông mi dài hơn run lên, gương mặt hơn mai mươi tuổi mang theo hơi thở của thiếu nữ hồn nhiên chân chất, làm cho người ta luyến tiếc không dời mắt. Mà trên thực tế số tuổi của cô đã hơn ba mươi tuổi. Năm năm hôn mê dường như khiến cho nhan sắc của cô chưa từng già đi.

“Doãn Trạch anh ta………………..Năm năm trước vụ nổ mạnh kia đã mất xác rồi……………..” Lý Trường Dũng hít một hơi thật sâu, giọng nói trầm thấp vang lên.

“không có khả năng……………….Làm sao có thể…………………” cô bất lực lắc đầu, gương mặt tuyệt mỹ rơi nước mắt như mưa, giọng nói của cô thật nhỏ, nhưng ánh mắt lại mở to, nước mắt tùy ý như đê vỡ: “Anh ấy nói sẽ luôn luôn ở cạnh em, chúng tôi cùng sống đến bạc đầu.”

“Mạc Lâm, em đừng như vậy, Doãn Trạch đã đi rồi, anh ta không thể ở bên cạnh em, sau này, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.” Lý Trường Dũng nhìn thấy Mạc Lâm như vậy, anh lập tức tiến lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh giường, một tay nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai cô, như muốn ôm cô vào lòng.

“Em………….Em rất mệt, em muốn nghỉ ngơi một chút…………..” cô né tránh cái ôm của anh, Mạc Lâm từ từ nằm xuống, hai mắt mệt mỏi nhắm lại, nước mắt trên khóe mắt ngày càng chảy nhiều.

Lý Trường Dũng nhìn thấy cô như vậy, cũng không dám quấy rầy cô nữa, chỉ dịu dàng kéo chăn lại cho cô, rồi xoay người đi ra ngoài.

Trong chớp mắt khi cửa phòng khép lại, trong phòng yên tĩnh lại, Mạc Lâm vốn đang nhắm mắt lại nhẹ nhàng mở mắt ra, hai tay tìm kiếm trước ngực mình, tìm kiếm mặt dây chuyền tinh xảo, cô nắm chặt mặt dây chuyền tinh xảo kia, trong chớp mắt mặt dây chuyền mở ra hai mặt, bên trong có khắc hình ảnh người đàn ông anh tuấn tuổi trẻ chụp chung với cô.

“Doãn Trạch, anh không có rời bỏ thế giới này? Anh không có rời bỏ em đúng không? Anh ta gạt em, anh ta nhất định gạt em, anh chờ em, chờ em khỏe mạnh rồi, em sẽ đi tìm anh, em nhất định sẽ tìm được anh.” cô thì thào nói, khóe mắt nước mắt lại chảy ra.

……………………………………………………………….

Trong phủ Tổng Thống.

Lúc Vũ Văn Vĩ Thần ra ngoài, Đào Du Du nhận được điện thoại của Đào Tú Quyên gọi đến, bà nói Tiểu Nho làm ầm lên muốn đến Phủ Tổng Thống chơi với chị xinh đẹp, Đào Du Du đe dọa là khuyên bảo một lúc, cuối cùng cũng yên lại.

thật vất vả lắm xung quanh cô mới yên tĩnh lại, cô ở trong phòng làm việc định chợp mắt một chút, nhưng mà còn chưa chợp mắt, cửa phòng đã bị người khác mở ra.

“Đào quản gia, tôi muốn ra ngoài mua đồ bơi, ngày mai tôi muốn đi biển.” Tiêu Nhã Hinh một bộ dạng tiểu thư ngồi xuống đối diện Đào Du Du, bàn chân nhỏ kiêu ngạo vểnh lên.

“Tiêu tiểu thư, cô mặc áo size gì, tôi cho người đưa đến cho cô.” Đào Du Du không dám thất lễ với vị thiên kim Tổng Thống này, cô lập tức nở nụ cười tươi trả lời.

“Tôi muốn tự mình lựa chọn, cô có thời gian đi dạo phố với tôi không?” Tiêu Nhả Hinh khoát tay, tỏ vẻ không tin tưởng vào ánh mắt của người khác.

“Này………………” cô rất muốn nói mình muốn ngủ bù, tôi hôm qua đi ngủ muộn, hôm nay lại còn thức sớm, bây giờ cô mệt sắp chết rồi.

Kết quả, lời cô chưa ra khỏi miệng, đã bị Tiêu Nhã Hinh giành nói: “cô không có thời gian, vậy gọi điện thoại cho con gái cô đi theo tôi đi, dù sao tôi nghĩ cô cũng không có ý kiến gì.”

“Ách…………..” Đào Du Du cho rằng mình đã nghe lầm, vị thiên kim Tổng Thống này từ lúc nào đã muốn gặp con gái Tiểu Nho của cô rồi? không đúng, trước đây không phải cô ấy nói Tiểu Nho rất phiền sao?

“Cứ Quyết định như vậy đi, cô sắp xếp lái xe chuẩn bị chờ ở cửa, tôi đi thay đổi quần áo trước, sau đó đi đón con gái của cô, thuận tiện dẫn theo con trai của cô đi, nói bảo vệ không cần đi theo chúng ta, dù sao ở đây cũng có vài người không nhận ra tôi. Đúng rồi, anh hai nói anh ấy cũng ra ngoài, vậy chúng ta không cần trở về ăn cơm trưa.” Tiêu Nhả Hinh vừa nói vừa đi đến trước cửa phòng, hoàn toàn không cho Đào Du Du nói lời cự tuyệt. không hổ là thiên kim Tổng Thống, hoàn toàn không cho người khác cơ hội cự tuyệt.

Nhìn theo bóng lưng cô ta đi, Đào Du Du âm thầm thở dài, nhà mình có hai đứa trẻ thật thịnh vượng, lại có được sự coi trọng của thiên kim Tổng Thống, thủ đoạn còn cao hơn cô, đến bây giờ cô vẫn ngồi yên ở vị trí quản gia, không lý được sự tin tưởng của Vũ Văn Vĩ Thần, bất cứ lúc nào nguy hiểm có thể rơi đầu.

Sau đó cô gọi điện thoại đến Ngô Phủ, bảo Đào Tú Quyên chuẩn bị cho Tiểu Nho và Đào Dục Huyên một chút, rồi nói Tiêu Nhã Hinh sẽ đến đón bọn trẻ.

Tiểu Nho nghe thấy chị xinh đẹp muốn tìm bé chưa đùa, cô bé rất cao hứng, chỉnh lại nụ cười tươi thành nụ cười tươi như hoa nở rộ. Chỉ có Đào Dục Huyên vẫn mặt lạnh, xem như đi dạo phố không có nửa xu hứng thú.

Cúp điện thoại, Đào Du Du lại gọi cho tổ trưởng tổ bảo an chuẩn bị xe, để bọn họ chờ trước cửa phủ Tổng Thống, chờ Tiêu Nhã Hinh.

Chuẩn bị xong tất cả, Đào Du Du thở phào một hơi, sau đó ngồi dựa vào chiếc ghế ở bàn làm việc, chân gác lên bàn. Chuẩn bị ngủ một giấc cho thoải mái.

Vũ Văn Vĩ Thần ở bên ngoài trở về đúng giữa trưa, anh vào lầu chính, chuẩn bị đi đến phòng ăn.

Ngồi trong phòng ăn khoảng ba phút, phát hiện không thấy Đào Du Du xuất hiện trong tầm mắt mình, anh cảm thấy hơi kỳ quái, quay đầu hỏi trưởng phòng bếp đang đứng sau lưng mình: “Đào quản gia đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.