Đêm Săn Xuân Sắc

Chương 28




“Đã biết, tôi lập tức đến ngay.” Đối với Đào Du Du mà nói, âm thanh này như rơm rạ cứu mạng, cô nói vào bộ đàm một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn vẻ mặt giận dữ sắp bùng nổ của Vũ Văn Vĩ Thần, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn theo bóng lưng của cô, giận dữ đến mặt méo mó.

Sau khi Đào Du Du chạy ra khỏi phòng làm việc, cô lao thẳng xuống lầu, trong lòng có chút sợ hãi, mặc dù nói như thế nào, hành động vừa rồi của nàng ảnh hưởng trực tiếp đến vấn đề nối dõi tông đường sau này của Tổng thống, chắc là không đá hỏng của anh ta, đến lúc đó đừng nói là Vũ Văn Vĩ Thần muốn giết cô, Ngả Cầm Thị nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cô, còn có hàng nghìn người yêu mến Vũ Văn Vĩ Thần……………

Cô mang theo một bụng lo lắng đi thẳng vào phòng bếp.

“Sao lại thế này? Thức ăn đã xảy ra chuyện gì sao?” Đào Du Du vừa vào phòng bếp liền bắt lấy cánh tay của một bếp trưởng Trường hỏi.

“Thứ ăn? Không có. Sao Đào quản gia lại đến đây?” Bếp trưởng Trường nhìn thấy Đào Du Du, có chút không hiểu hỏi ngược lại.

“Không phải người trong bộ phận ăn uống của các người vừa mới gọi tôi sao?” Đào Du Du hơi kỳ quái nhìn vẻ mặt mờ mịt của bếp trưởng Trường.

“Không có, trong phòng bếp tất cả đều bình thường.” Bếp trưởng Trường lắc đầu nói.

Cái này thật kỳ quái. Đào Du Du nghĩ, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bếp, trong đầu có vô số dấu chấm hỏi.

Lúc nãy ai ở trong bộ đàm nói với cô trong phòng bếp xảy ra vấn đề chứ?

Mang theo một bụng nghi vấn, cô đi vào trong đại sảnh.

................

Bên cạnh cửa lầu chính của phủ Tổng Thống, một bóng dáng trắng nõn đi vào hoa viên, vừa đi vừa nghe điện thoại.

"Này cậu bé, tôi đã bảo người ta lừa mẹ cậu xuống lầu rồi, lần sau cậu nên đền đáp tôi thế nào đây?" Bóng dáng trắng nõn này không phải là ai khác, đó chính là vị khách quý của phủ Tổng Thống là thiên kim Tổng Thống Tiêu Nhã Hinh.

"không phải cô muốn thoát khỏi chỗ này đi theo bảo vệ Tổng Thống vui chơi một ngày sao? Ngày mai sẽ làm theo toại nguyện của cô." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại, nhưng mà ngữ khí lại rất thành thục.

"Ừm, đúng rồi cậu bảo tôi lừa mẹ cậu xuống lầu làm gì vậy? Tiêu Nhã Hinh hài lòng gật đầu, sau đó nhịn không được tò mò hỏi.

"Ha ha, như vậy đi, không... không có gì, đúng rồi, không phải hôm nay ở phủ Tổng Thống có tiệc tối sao? cô nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, cứ như vậy đi, gặp lại sau." Đào Dục Huyên nói xong, không chờ cô ấy nói tiếp, cậu liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tiêu Nhã Hinh bị cúp điện thoại, sững sờ không kịp phản ứng.

một lúc lâu sau, cô mới tức giận gào lên: "Tiểu tử thối, dám cúp điện thoại của tôi, xem tôi có đánh nát mông cậu không?"

Mà Đào Dục Huyên ở bên này, sau khi cúp điện thoại, xoay người lại nhìn thấy Tiểu Nho đã đứng sau lưng cậu không biết từ lúc nào, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt tò mò với cậu: "Anh, anh gọi điện thoại cho ai vậy?"

"không có ai, em ở trong này làm gì?" Trả lời qua loa với Tiểu Nho, Đào Dục Huyên hỏi ngược lại.

"Em vừa nghe bà ngoại nói sẽ dẫn Tiểu nho đi tham gia yến tiệc, anh, anh có biết chuyện gì xảy ra không?" Tiểu Nho nghiêng đầu đáng yêu hỏi.

"không rõ lắm." Đào Dục Huyên lắc đầu, tỏ ra mình không hiểu, cũng không có hứng thú.

"Ông ngoại về nhà, đang nói chuyện với bà ngoại ở trong thư phòng, nhất định là bọn họ đang bàn luận về bữa tiệc tối, anh à chúng ta đi nghe trộm đi." Tiểu Nho nói, ánh mắt nổi lên vẻ tà ác.

"Ách... Như vậy không tốt đâu..." Đào Dục Huyên hơi xấu hổ, khóe miệng giật giật, cậu còn tưởng rằng chỉ có mình mới thích nghe trộm những chuyện này, không nghĩ rằng Tiểu Nho cũng có sở thích này, xem ra cô bé quả nhiên là song sinh với cậu mà.

"đi thôi, đi thôi, em muốn tham gia yến tiệc..." Tiểu Nho mặc kệ, cô bé nắm tay Đào Dục Huyên, kéo cậu đi về phía thư phòng.

Đào Dục Huyên không còn cách nào khác, đành phải tùy ý để cô kéo mình đi nghe trộm.

Hai tên tiểu gia hỏa lén lút đứng trước cửa thư phòng ở lầu hai, nhìn thấy cửa phòng đang khép hờ, quả nhiên là Ngô Định Thiện đang nói chuyện với Đào Tú Quyên ở bên trong, vì vậy vẻ mặt Tiểu Nho rất hưng phấn, cô bé dán lỗ tai ngoài khe cửa, mạnh mẽ nghe lén.

"Ông xã, anh xem lần này phu nhân nhiệt tình như vậy, lại có thể mời cả hai chúng ta, xem ra lần này công chúa Daisy rất thích hợp với bà ấy." Đào Tú Quyên đứng sau lung Ngô Định Thiện bà vừa xoa bóp bả vai cho chồng, vừa nói.

"Tốt xấu gì anh cũng là một nghị viên quốc hội, bà ta làm sao có thể bỏ qua anh. Nhưng mà, có thể thấy yến tiệc lần này có quy mô không nhỏ, xem ra phu nhân muốn ám chỉ với mọi người." Ngô Định Thiện nhắm mắt lại, thở dài một hơi nói.

"Ám chỉ? Ám chỉ cái gì?" Đào Tú Quyên nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi.

"A... Còn có thể cái gì? không phải là muốn nói với mọi người, công chúa Daisy sẽ là con dâu tiêu chuẩn, làm cho mọi người biết cô ấy." Ngô Thiện Định cười khẽ rồi nói.

"Đúng a, sao tôi lại không nghĩ đến. Anh nói xem Tổng Thống có thích vị công chúa này hay không? Lúc trước em có nhìn thấy qua tivi một lần, quả thật bộ dáng thật xinh đẹp, chính là rất có khí chất của một công chúa, có vẻ không thể bình dị gần gũi rồi."

"Tổng Thống có thích hay không mới là quan trọng." Bộ dạng Ngô Định Thiện như nhìn thấu sự việc.

"A? Cái này mới là quan trọng? Chẳng lẽ việc hôn nhân đại sự của Tổng Thống lại để phu nhân làm chủ sao?" Đào Tú Quyên nhíu mày hỏi, trong ấn tượng của bà thì Vũ Văn Vĩ Thần không phải là người có tính cách như vậy.

"Quan trọng là, hiện tại Tổng Thống của chúng ta lại không có người trong lòng. Bây giờ phu nhân an bày như vậy. Tổng Thống cũng sẽ không cự tuyệt. Dù sao kết hôn với ai hay không thôi. Huống chi thân phận của công chúa Daisy ở bên đó, lợi ích, chính trị, không phải là chuyện như vậy." Ngô Định Thiện nói những lời này giọng điệu hơi khinh thường.

"Được rồi, những lời này anh nói với em thôi, không được nói lung tung với người khác. Em muốn nhìn xem, ngài Tổng Thống có thích công chúa Daisy mà phu nhân đã an bày hay không. Dù sao cũng không liên quan đì với chúng ta, nhào vô góp vui được." Đào Tú Quyên nghe Ngô Định Thiện nói như vậy, sợ ông ta chọc đến cái gì sẽ gây phiền phức, vì vậy nói chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.