Đêm Săn Xuân Sắc

Chương 17




“Nghe nói trước khi cô ấy kết hôn với Thác Ngọc Nguyên Tục đã khí một thỏa thuận với lão phu nhân.” Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã đã tắt máy tính cá nhân, hai tay đút vào túi quần, từ từ đi đến trước mặt Đào Du Du.

“Thỏa thuận? Cái gì vậy?” Đào Du Du cảm giác tình hình có chút không ổn, lập tức hỏi.

“Là một thỏa thuận trước khi kết hôn, trên nội dung đại khái là sau khi Dương Vi Tiếu và Thác Ngọc Nguyên Tục kết hôn, trước tiên bọn họ phải sinh con, nếu Thác Ngọc Nguyên Tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dương Vi Tiếu không thể thừa kế tài sản của Thác Ngọc Nguyên Tục, chỉ hai bàn tay trắng ra ngoài, say này không có bất kỳ quan hệ nào với Thác Ngọc Nguyên Tục. Nếu hai người có con, Thác Ngọc Nguyên Tục đi trước Dương Vi Tiếu, vì vậy tài sản của Thác Ngọc Nguyên Tục tùy thuộc vào mẹ, hoặc anh chị em, cùng với đứa con thừa kế, dựa vào tỉ lệ phân chia, đứa con có thể thừa kế tổng giám đốc sản 15%, hơn nữa điều kiện trước tiên là, đứa con phải ở lại Thác Ngọc thị, Dương Vi Tiếu lấy 1% của để lại làm tiền nuôi dưỡng rồi rời khỏi Thác Ngọc thị……………..”

“Cái gì? thật là buồn cười, đây là cái thỏa thuận gì? Đây rõ ràng là điều khoản bá đạo. thật quá đang, sao có thể như vậy được? Chằng lẽ lão phu nhân cho rằng Vi Tiếu là vì tiền, nên mới lấy Thác Ngọc Nguyên Tục à? Cho dù cô ấy không phải là Vi Tiếu, cũng có thể tin tưởng vào ánh mắt của con trai mình chứ…………” Thác Ngọc Mộ Dã còn chưa nói xong về phần thỏa thuận trước hôn nhân này, Đào Du Du đã giận xanh mặt phải tuông một tràn ra.

Có thể tưởng tượng được, lúc trước Dương Vi Tiếu có tâm tình thế nào mà được gả vào nhà Thác Ngọc, mà hai năm qua, cô ấy làm thế nào trong cuộc sống có thể chịu đựng được ánh mắt của

Lão phu nhân.

Chỉ cần nghĩ đến cô vốn có một người bạn là Dương Vi Tiếu bên trong bóng tối luôn hoạt bát cởi mở lại sống trong nhà quyền thế mà ngày ngày nơm nớp lo sợ, Đào Du Du cảm thấy thật đau lòng.

Thế mới biết, thì ra lúc các cô gặp nhau, Dương Vi Tiếu rộng rải chỉ là giả, ưu thương buồn rầu của cô ấy mới là thật.

“Đào quản gia luôn dễ dàng kích động như vậy sao?” Thác Ngọc Mộ Dã nhìn bộ dáng tức giận của Đào Du Du, rất hứng thú hỏi.

“Ách… Lời này của anh là có ý gì?” Đào Du Du không hiểu chớp chớp mắt hỏi anh ta.

“Tôi nghĩ Đào quản gia không phải là người dễ bị xúc động như vậy. cô nghĩ một thỏa thuận trước hôn nhân của bạn cô như vậy, trên cơ bản ở xã hội thượng lưu ở Thương Quốc, từng người tiến thân vào cô bé lọ lem đều phải ký phần thỏa thuận này. Vì vậy các cô ấy có thể cầu xin, chính là mạng của ông xã mình dài hơn mình một chút. Bởi vì mất đi ông xã, các cô ấy sẽ mất đi tất cả.” Đào Du Du cảm thấy trong lòng đầy căm phẫn, Thác Ngọc Mộ Dã thật không cho là đúng, có lẽ chuyện này anh ta biết nhiều, vì vậy chuyện này xảy ra trong gia đình mình, anh ta cảm thấy không có gì kỳ quái.

“Anh cho rằng giống như vậy sao? Có lý không? Pháp luật nước ta làm sao có thể cho phép những điều lệ bất bình đẳng như vậy được?” Đào Du Du hơi bất mãn về thái độ của Thác Ngọc Mộ Dã đối với chuyện này, cô thở phì phò chu miệng lên kháng nghị.

“Về điểm này, pháp luật nước ta tương đối tôn trọng ý nguyện cá nhân, chỉ cần phần thỏa thuận này hai bên tự nguyện ký kết, hơn nữa cũng không ngại gì trật tự xã hội, không uy hiếp lợi ích của người kia, lợi ích quốc gia, như vậy nó là hợp pháp.” Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã như một thầy giáo dạy pháp luật, đang xóa nạn mù chữ cho học sinh ngốc nghếch là Đào Du Du.

“Rất không công bằng, pháp luật như vậy là dành cho kẻ có tiền đùa giỡn.” Đào Du Du dùng sức cắn môi dưới, trong lòng rất tức giận.

“Đào quản gia ở trong phủ Tổng Thống có một nền tảng thật tốt như vậy, vì sao lại không lợi dụng thật tốt nhỉ? Tôi nghĩ rằng một trong tháng cơ hội bộ trưởng bộ Tư Pháp và các Nghị viên Quốc hội này đến phủ Tổng Thống hộp báo cáo công việc hẳn là không ít, giống như bất đồng ý kiến vậy, hoàn toàn có thể giống như đề xuất của bọn họ thôi.” Thác Ngọc Mộ Dã nửa đùa nửa thật nói.

“Ách… Việc này sao…” Đào Du Du nghe nói như thế, đột nhiên cảm thấy rối rắm, cô có thể làm như vậy sao? Lợi dụng chức vụ của mình, đây vốn không phải là việc làm của cô, Vũ Văn Vĩ Thần sẽ cho phép sao?

“Tốt lắm, chúng ta lên đường đi.” Nhìn thấy Đào Du Du đang do dự, Thác Ngọc Mộ Dã chợt nở nụ cười, anh từ trên ghế sô pha đứng dậy, thuận tay lấy áo khoác trên giá treo áo mặc vào, sau đó xoay người ý bảo Đào Du Du đi theo anh ra ngoài.

“Cái kia.. Đợi chút, anh vừa nói phần thỏa thuận này của Vi Tiếu, vì vậy, chúng ta làm sao mới có thể giúp đỡ cô ấy? Nếu không giúp đỡ cô ấy, tôi tìm đến anh có ý nghĩa gì chứ?” Đào Du Du đứng dậy, nhưng không bước đi, cô đưa tay bắt lấy cánh tay Thác Ngọc Mộ Dã, nhanh chóng nói.

Thác Ngọc Mộ Dã vốn định xoay người rời đi, tay lại bị Đào Du Du nắm lại, anh quay đầu nhìn về phía Đào Du Du vẻ mặt đầy mờ mịt, rồi chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy, nếu không đến giúp bạn cô, tôi gọi cô theo tôi đến nhà tang lễ có ý nghĩa gì chứ?”

“Hả?” Trong lúc nhất thời Đào Du Du không hiểu rõ ý của anh ta, nhưng chờ cô sau khi suy nghĩ kỹ những lời này, lập tức nở nụ cười, cô nói nhanh: “thật sự rất cảm ơn anh, cảm ơn…”

Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy liền cười nhẹ, sau đó vừa đi ra cửa, vừa nói: “cô nói tôi không cần dùng những từ ngữ kính trọng, dường như tuổi của chúng ta không kém nhiều lắm, tuy rằng nhìn cô giống như thiếu nữa chưa đến tuổi trưởng thành.”

“A? Vị thành niên?” Đào Du Du đi theo anh ra ngoài, lúc cô nghe được anh ta nói mình giống như tuổi vị thành niên, nhịn không được cúi đầu nhìn phía trước ngực mình một chút.

Choáng, chỗ nào giống vị thành niên? Rốt cuộc cô có chỗ nào giống vị thành niên hả?

Đào Du Du đi phía sau bị lời nói của anh ta làm cho tức giận không thôi, hai người ra khỏi văn phòng, đi ngang qua hành lang rồi vào thang máy.

Thang máy từ từ đi xuống, hai người đứng chung một chỗ, xem như không gian không lớn nhưng vì hai người đứng trầm mặt nên cảm thấy không thoải mái.

“Thác Ngọc tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Vì tầng lầu rất cao, đi xuống dưới cần một chút thời gian, Đào Du Du điều chỉnh không khí trong thang máy, vì vậy đành nói nhảm.

“Hả?” Thác Ngọc Mộ Dã hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đào Du Du lùn hơn mình một cái đầu cộng thai bả vai, ý bảo cô nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.