Đem Sai Đại Thần Thành Phế Tài

Chương 19: Vừa Làm Vừa Nói Yêu Cô




Kinh thành Tọa Đô, ngày hôm nay dân chúng kéo tới tụ tập tại đầu trường thi đấu hò reo náo nhiệt rợp trời, Đại Hội Cầu Thân lần đầu tiên trong lịch sử được khai mạc đương nhiên thu hút sự quan tâm hiếu kỳ của tất cả mọi người trong thiên hạ. Mỹ nhân với anh hùng từ 15 quốc gia đều quần tụ về đây so tài thi thố thật sự một sự kiện ly kỳ hấp dẫn một đời người chẳng biết có mấy cơ hội được mục kích.

Đại Nam Quốc có thể “hớt tay trên” giành được vinh dự đăng cai đại hội là một quá trình đàm phán dai dẳng, giằng co lôi kéo, lập mưu tính kế loạn xà ngầu “tốn công tốn của” không biết kể sao cho xiết. Hoàng thất giấu biệt chẳng thèm hó hé gì đến việc công khai số tiền chi tiêu cho cuộc “vận động đăng cai” khó khăn này, họ lo rằng khi con số bị tiết lộ ra bên ngoài hoàng cung biết đâu đấy bị ném đá sập luôn chỉ trong một đêm.

Mặc dù chi phi ban đầu tốn kém nhưng ban tổ chức lúc này mặt mũi ai nấy cũng cười tươi rói, cười nhiều đến nỗi đã có mấy người quai hàm bị cứng đơ luôn. Lý do là doanh thu lấy về đã vượt xa tít tắp con số bỏ ra và vẫn đang còn ào ạt chảy vào túi. Nói cho chính xác thì chẳng riêng gì quốc khố hoàng thất thu lợi mà cũng khối kẻ ăn theo cũng vớ bở. Kể sơ sơ thì thấy ngay mấy nhân vật “ đục nước béo cò” hốt vào túi mình không ít như Toàn Phát doanh thương, Huyền Băng Cung, Mỹ Nhân Quán, Bạch Hoàng Các và cả một đoàn một đống tiểu thương buôn bán phục vụ nhỏ lẻ khác.

Nhắc đến Toàn Phát doanh thương thì ban tổ chức phải công nhận họ hành động nhanh tay lẹ chân, mồm năm miệng mười, mắt sáng loáng, tai nghe tứ phương thính không ai bằng. Ngay từ cái thời điểm các đoàn vận động đăng cai còn đang chật vật đấu tranh căng thẳng đến sùi bọt bép, đầu nhức ong ong, tai ù, mắt mờ lờ đờ… thì họ đã đứng ở trong bóng tối rình mò. Khi phái đoàn của triều đình sắp rơi vào ngõ cụt vì gần cạn kiệt kinh phí thì họ nhào vào tương trợ có điều kiện kèm theo. Thật đúng là gian thương vừa có tiếng vừa có miếng, rung đùi ngồi canh me từ đầu mà chẳng nhã nhặn báo cho ai một tiếng. Ai có tý đầu óc mà lại nhìn không ra bọn họ làm việc đều có tính toán tỉ mỉ chứ? Với tư cách người ngoài họ im lặng quan sát phái đoàn triều đình 15 nước cố hết sức mệt bở hơi tai không thèm can thiệp. Đợi đến lúc mọi việc gần hoàn thành họ bất thình lình xuất hiện có nhã ý góp vốn chia sẻ thị phần. Đại Nam Quốc hoặc là đồng ý sự giúp sức hoặc là họ sẽ giúp cho đối thủ Kim Quốc. Công bằng mà nói vào lúc đó Đại Nam Quốc cũng cạn kinh phí nếu không có Toàn Phát doanh thương đổ thêm tiền hẳn lần khai mạc này sẽ không được tổ chức ở Tọa Đô. Nhưng ngẫm tới ngẫm lui vẫn bực bội vì bị thua dưới tay gian thương, ai đời làm ít mà hưởng lợi nhiều, đúng là đến sớm chi bằng đến đúng lúc.

Gian thương vừa phe phẩy chùi mép bỏ đi thì côn đồ lù đù nhảy vào kiếm chác. Hai tổ chức sát thủ danh tiếng “động núi lở sông” là Huyền Băng Cung và Bạch Hoàng Các thi nhau nhào vào xin một chân làm bảo tiêu cho đại hội. Đúng là khách khứa thập phương sẽ ùn ùn đổ tới góp vui xem náo nhiệt… triều đình cũng không thể huy động thị vệ với cấm vệ quân ra đường trấn áp trị an khách thập phương được. Bọn họ còn phải bảo vệ các vương tôn, công chúa… quốc gia láng giềng như vậy nhân sự sẽ không đủ thêm nữa ban tổ chức cũng không dám dàn mỏng lực lượng cấm vệ quân chính qui ra. Phải biết rằng các khách mời danh dự hay nói đúng hơn là các thí sinh tham dự đại hội xuất thân bèo bọt nhất cũng là con nhà quan lớn, bảo vệ có chút sơ suất nào thì chuyện lớn sẽ xảy ra mà Đại Nam Quốc không muốn vì kiếm chút bạc vụn mà điều binh đi đánh nhau chút nào. Vì nguyên do đó nên triều đình dù “ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa” cũng phải ép buộc mình cười sáng rạng khoa tay múa chân làm ra bộ dáng muốn hợp tác vui vẻ với bọn họ. Chỉ là sau khi ký kết xong xuôi mọi việc tiễn khách đi rồi thì đứng phía sau rống như bò cả nửa ngày chỉ quanh quẩn mỗi một việc.

- “ Sát thủ mà cũng ham hố làm bảo tiêu đúng là ngược đời”.

- “ Có lẽ dạo này làm ăn thất bát không kiếm được bao nhiêu nên phải gồng lưng lên kiếm chút đỉnh ”.

- “ Biết đâu đấy bọn họ lại muốn cải biến từ sát thủ thành từ đồng âm trái nghĩa”.

… ( Lảm nhảm cả ngày tất cả cũng chỉ vì không đủ sức nuốt trọn món hời nên đâm ra ấm ức).

Dẫu sao ban tổ chức cũng còn vớt vát chút thể diện vì đối tác tiếp theo không bắt chẹt bọn họ. Mỹ nhân mà… ăn nói dễ nghe, lý lẽ hợp tình hợp nghĩa, nghe cứ như rót mật vào tai khiến bọn họ nhất trí đồng ý hợp tác một cách chân chính ủng hộ hai tay hai chân. Mỹ Nhân Quán xuất hiện cuối cùng nhưng để lại ấn tượng tốt muốn quên cũng không nỡ. Nhóm mỹ nhân này cung cấp những dịch vụ và hàng hóa sáng tạo đến bất ngờ. Dưới tài hùng biện của người đẹp triều đình đã giao cho họ toàn quyền thực hiện chiến dịch quảng bá hình ảnh đại hội, công tác chào đón khách thập phương cũng như dịch vụ hậu kỳ lễ bế mạc đại hội. Họ diễn thuyết về cái gọi là phát tờ rơi, phát hành tranh vẽ, sách báo tuyên truyền nâng cao hình ảnh Đại Nam Quốc tới bằng hữu 14 nước láng giềng. Thiết lập chào mời mấy tua du lịch xuyên quốc gia sau khi kết thúc đại hội, bán cho họ sản vật hàng hóa lưu niệm đậm chất quốc hồn quốc túy… Mọi việc phải làm sao cho khách đến lưu luyến không muốn về mà nếu về rồi thì ao ước quay lại càng sớm càng tốt… cái này họ gọi là phát triển ngành du lịch trong nước. Người đến càng nhiều càng tốt có điều kiện trao đổi văn hóa, giao dịch, học hỏi lẫn nhau… Nói tóm lại là họ nói nghe rất có lý chỉ thấy lợi mà chẳng có hại nên ban tổ chức cười tít mắt đồng ý hợp tác luôn.

Lảm nhảm dông dài nãy giờ cũng chỉ có một mục đích thông báo cho bàn dân thiên hạ, ại hội cầu thân lần này Đại Nam Quốc chuẩn bị phải nói là “đâu vào đấy” gói gọn trong bốn chữ “ trên cả tuyệt vời”. Giang hồ nhân sĩ có ai dám đấu với hai tổ chức sát thủ mà liều mạng làm bậy đâu, mọi việc chu toàn hoàn hảo từ đầu đến chân không chê vào đâu được.

Đấu trường thi đấu lúc này, những người có chút đỉnh tiền và đủ nhanh nhảu nên may mắn mua được vé vào cổng đã yên vị chắc chắn trên ghế của mình đang hướng mắt về lễ đài dõi mắt dỏng tai lên nghe tam hoàng tử Đại Nam Quốc Vương Bạch Sơn chuẩn bị đọc diễn văn khai mạc. Chàng dùng nội lực hét lớn thu hút sự chú ý của mọi người bởi vì đấu trường có sức chứa ba ngươi ngàn người này còn khá nhiều người đang bận việc riêng nên phớt lờ mỹ nam như chàng.

Tự cổ chí kim có màn diễn văn nào mà chẳng chán phèo đâu bất quá mỹ nam phát biểu nên cũng không quá tệ. Chàng ta cũng thông minh biết mọi người đều nôn nóng lắm rồi nên biết điều sơ lược ngắn gọn cho xong thủ tục rồi lui xuống nhường sân khấu nhanh chóng. Những cuộc cầu hôn râu ria dân tình không háo hức dòm ngó nữa vì nếu không lọt vào danh sách 10 thứ hạng đầu sẽ không cần thi đấu trên đài. Về cơ bản những lời cầu hôn đó đã bị loại, ai muốn tiếp tục cầu hôn thì phải hành động tại gia nghĩa là tự mang lễ vật đến nhà đối phương mà hỏi cưới.

Tổng kết lại thì trong 17 vị có tên trên “danh sách vàng” có năm vị cầu hôn Như Ý tiểu thư, ba cô nương cầu hôn Vương Bạch Trường, ba cô nương cầu hôn Liên Lãm Giang. 11 người này sẽ tiếp tục cuộc thi tài nảy lửa, phun khói để có được nữ nhân hay nam nhân mình muốn, 6 người khác loại. Chiêu Văn hai vị công tử không cầu hôn ai hết, dưới góc nhìn của hai chàng thì thật may mắn là các cô nương cầu hôn mình không ai lọt được vào danh sách 10 thứ hạng đầu. Tuy thế chông gai tình trường chưa thể dứt hẳn vì theo quy định các nàng có thể tiếp tục mang lễ vật thẳng tiến Chiêu Văn gia cầu hôn mà không lo lắng dị nghị cười chê. Chiêu Văn phu thê nhà họ hẳn cũng chỉ mong có thế nên lúc này cười toe toét, phớt lờ ánh mắt ấm ức của hai đứa con trai.

Đồng dạng Chiêu Văn hai vị công tử thì Tam vương gia và Đông hầu gia Phong Quốc Lương Hoàng Hiệt Vĩ với Tương Ám Minh không cầu hôn ai họ xuất hiện ở đây theo lệnh của bề trên. Hai người cùng yêu một nữ tử tiếc rằng nàng đã thuộc về người khác, dằn nén tương tư cầu mong nàng hành phúc là đủ mãn nguyện, tình cảm đơn phương chỉ có thể coi như giấc mộng. Nữ tử cầu hôn các chàng cũng không nổi tiếng đến mức lọt vào danh sách chói lọt nên hai chàng tạm thời thoát nạn.

Huynh muội Bạch Sơn và Bạch Vân, người thì không dám cầu hôn nữ tử mình thích còn kẻ thì chưa bao giờ để một nam nhân nào vào trong mắt nên làm gì có chuyện nàng đi cầu hôn ai.

Vì vậy năm công tử cầu hôn Như Ý gồm: Vương Bạch Trường, Liên Lãm Giang, Phi Bách Chiến, Trữ Dương Diễn và Ân Ân Yên Phong. Năm người đấu văn, đấu võ, đấu trí… đấu tùm lum gì gì đó tùy lựa chọn vấn đề là phải tìm ra người giỏi nhất.

Ba nữ tử cầu hôn Bạch Trường có Chiêu Văn Như Ý, Tiêu Nguyện Ưu và Liên Tịch Hoa. Hai nàng công chúa một nho nhã thâm trầm một lanh lợi dễ thương… với Như Ý mà nói nàng nào cũng thật là một đối thủ đáng gờm.

Ba nữ tử cầu hôn Lãm Giang là Du Cố Thiên, Vu Yên Nhàn và Duyên Tiếu Kiều. Tóm lại là Như Ý nàng hôm nay xuất môn không thắp nhang vái lạy tổ tông nên xui tận mạng. Khi danh tính ba nàng đó xướng lên họ cầu hôn Kim Quốc thái tử nàng vẫn bình chân như vại… thì chuyện thiên hạ nàng lo làm gì cho mệt óc. Nhưng lúc tên Liên Lãm Giang cầu hôn nàng rống lên thì nàng không muốn ngất cũng phải ngất. Họ Liên đó cầu hôn nàng mà ba nàng này cầu hôn họ Liên nên họ sẽ đấu với nàng… rốt cuộc nàng có 5 đối thủ. Trời ạ, năm nàng mỹ nhân cổ đại chính thống xuất thân con nhà gia giáo, nàng nào mà không tài năng hơn người chứ…

Bạch Trường chỉ có bốn đối thủ mà nàng có tới những năm người coi như nàng không muốn nổi bật thì tự nhiên vẫn nổi bật không cần phô trương thanh thế tốn tý công sức quảng bá nào. Hai người lọt vào cái đám hỗn độn này nhất định đều phải hạ gục mọi đối thủ mới có cơ may được thành thân với nhau, chỉ có người thắng mới có quyền định đoạt mình muốn lấy ai. Bạch Trường và nàng ban đầu vốn dĩ không hề đưa đầu vào vòng xoáy rắc rối này. Chàng thân là thái tử đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc được đăng cai sự kiện. Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở vấn đề cầu thân mà đây còn là một cơ hội củng cố, trao đổi hảo hữu mối quan hệ ngoại giao với các nước khác. Đón tiếp sứ đoàn ngoại giao 14 nước khác tại lãnh địa của mình, đàm phán song phương hoặc đa phương với họ còn có nhiều vấn đề khác… tính kiểu gì thì lợi thế chủ nhà vẫn áp đảo hơn.

Nàng thì không suy nghĩ tới tầm cao to lớn như thế với nàng đây là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời mà thôi. Bỗng dưng có một lượng khách tiềm năng đổ xô về đây không tận dụng thời điểm này hốt bạc thì đợt đến lúc nào. Tiếc rằng mối tình dở dở ương ương trong quá khứ của hai người quá vang danh thiên hạ nên kích thích sự tò mò của kẻ khác. Sự đời nhiều khi phát triển theo chiều hướng mình không lường trước được… nhưng thôi nàng là Như Ý mà, chuyện đâu còn có đó. Đấu thì đấu ngại gì thêm nữa tiền thì vẫn phải kiếm chứ!

- Tiểu thư cô thật đáng nể nha!

- Tường Nhi, muội nể ta cái gì?

Như Ý đang vắt chân ngồi trong phòng nghỉ riêng ăn uống rất chi là khí thế. Dù sao cũng chưa đến lúc thí sinh xuất hiện nàng mò ra đó làm cái quái gì? Muốn làm ăn đấu đá gì cũng phải đợi ăn no đã sau đó mới tính tiếp được.

- Giờ mà cô còn có tâm trí ăn. Cô biết mấy vị tiểu thư kia đang làm cái gì không?

Nàng mắt cũng không thèm liếc Tường Nhi lấy một cái chỉ chú mục vào đĩa bánh. Công nhận đầu bếp của Mỹ Nhân Quán quả là tài năng, cung cấp bánh cho đại hội chất lượng thật hoàn hảo. Nàng một mình “quất” sắp xong một đĩa rồi mà vẫn còn muốn ăn nữa.

- Đói bụng mà không ăn thì đâu có được! Họ làm cái trò trống gì đâu liên quan đến ta với lại ta rút thăm trúng số thứ tự rút thăm cuối cùng mà! Ăn no rồi còn phải ra coi họ xuất hiện như thế nào nữa!

- Cô không có chuẩn bị gì sao?

Tường Nhi hoảng hồn lo lắng muốn ngất mà tiểu thư chẳng có động tĩnh gì! Nàng ấy chẳng luyện cầm, vẽ tranh… gì cả, Tường Nhi nàng biết tiểu thư tài năng lắm nhưng mà khinh địch vậy liệu có ổn không? Đây dẫu sao cũng là việc chung thân đại sự quan trọng cả đời của tiểu thư nếu như có sơ suất gì không phải là thảm lắm sao?

- Muội không thấy là bây giờ mới hỏi ta như vậy là trễ lắm rồi sao? Sắp xuất hiện trước công chúng rồi còn kịp thời gian chuẩn bị gì nữa đâu!

- Thế… thế thì phải làm sao bây giờ?

Tường Nhi bối rối đến khóc òa lên. Nàng không phải quên nhắc nhở tiểu thư nhưng tiểu thư có ở trong phủ bao giờ đâu. Nếu không phải là quấn quít bên thái tử thì là mò ra đường lang thang ở đâu đó…

- Ta còn không lúng túng, Tường Nhi muội cuống lên làm chi? Đi ra coi các nàng ấy làm gì nào!

Như Ý nàng đương nhiên đã chuẩn bị chỗ ngồi tốt nhất cho mình ở những hàng ghế đầu tiên rồi! Mỹ Nhân Quán lo việc bán vé cho đại hội nàng không tìm được hàng ghế VIP không phải mất mặt lắm sao?

Nữ tử xuất hiện và thi đấu trước, Như Ý bốc thăm trúng số thứ tự cuối cùng nên lúc này đang rảnh. Bản tính nàng ham vui đâu có như mấy cô nương kia ngồi chờ trong phòng cho đến phiên mình xuất hiện được, nàng phải ra đây làm khán giả.

Năm chàng công tử cầu hôn nàng thấy nàng xuất hiện thì sốc tới tận óc. Nàng còn tâm trí ra đây nhìn ngắm người khác biểu diễn thật là nữ tử can đảm mà.

Cánh màn sân khấu lay động, thí sinh thứ nhất xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.