Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 6: Vũ khí giết người lợi hại




Khi về tới nhà, Hướng Nhật không khỏi kinh ngạc bởi vì có người về nhà còn sớm hơn hắn. Hắn chỉ học có hai tiết đầu, muốn về nhà trước hắn, không cần phải nói, khẳng định đối phương cũng là thành viên trong đội quân trốn học.

Nhưng điều này không phải là việc làm cho hắn giật mình, điều làm hắn khó tin hơn đó là người trốn học này không phải do lười biếng, mà vô cùng chịu khó, lăn vào bếp bận rộn.nấu ăn!

Nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, Hướng Nhật hướng theo âm thanh đi vào, vừa lúc bắt gặp An đại tiểu thư đang cho một miếng trứng tráng vàng óng từ chảo sắt vào cái đĩa lớn, mà trong cái đĩa lớn ấy có không dưới mười thứ giống như thế.

- An Tâm, em làm đang gì vậy?

Hướng Nhật đi tới, đối với tài nghệ rán trứng của cô nàng họ An này thì hắn cực kỳ.sợ, ngày hôm qua hắn bị bắt ăn tới nỗi muốn tự sát, chẳng lẽ ngày hôm nay cô bé này lại muốn mưu sát chồng?

Còn An Tâm đang chăm chú nấu nướng, sau khi nghe thấy tiếng nói giật mình hoảng sợ, tay run lên thiếu chút nữa đánh rơi miếng trứng xuống đất, quay đầu lại nhìn thấy lưu manh lập tức ánh mắt oán trách:

- Hướng Quỳ, anh dọa em!

Hướng Nhật nhất thời trúng chiêu, ánh mắt của An tiểu thư dịu dàng nhu mì chết người, hơn nữa trang phục của nàng quả làm cho lưu manh muốn động sắc tâm. Thực ra, cũng không thể trách lưu manh háo sắc, ai bảo An đại tiểu thư mặc đồ khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng bị kích thích cơ chứ?

Âu phục trên người đã được cởi ra, nàng chỉ mặc một cái áo sơ - mi trắng, vạt áo sơ - mi được bỏ vào trong chiếc quần tây màu đen, khiến cho eo nàng nhìn thoáng qua trông thật thon, làm nổi bật đôi chân thon dài của nàng. Nhưng hấp dẫn ánh mắt nam nhân nhất không phải mấy thứ đó, mà là chiếc tạp dề sọc trắng xanh bó sát lấy thân thể nàng càng làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của bộ ngực. Nhìn nàng thế nào đi nữa cũng không ra dáng của nữ đầu bếp, ngược lại dáng vẻ này chẳng khác một nữ cán bộ trẻ đẹp bởi vì vội nên không kịp thay đồ. Đây mới là đòn hấp dẫn trí mạng!

An Tâm thấy lưu manh thật lâu không nói gì, vẻ mặt không có ý tốt đi đến gần mình, lập tức ý thức được cái gì đó mà lùi lại phía sau. Nhưng tốc độ của hắn nhanh hơn, đột nhiên không hề báo trước kéo nàng ôm vào trong lòng, đưa miệng tới hôn sâu một cái.

- Đừng.

An Tâm giãy dụa muốn đẩy hắn ra nhưng không thể làm được điều đó, ngoại trừ làm tăng thêm dục vọng của đối phương thì cái gì cũng không làm được. Nhưng việc giãy dụa chỉ là việc tượng trưng, rất nhanh nàng đã bị sự nhiệt tình của hắn hòa tan.

Một nam một nữ hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, việc hôn hít không đáp ứng đủ "ham muốn" của hắn, tay hắn bắt đầu tấn công tới những bộ vị mẫn cảm trên người nàng, chỉ vừa chạm nhẹ qua liền nghe thấy tiếng "leng keng" vang lên, dường như có đồ vật gì đó bằng sắt rơi xuống đất.

Tay Hướng Nhật lập tức dừng lại, âm thanh đột ngột đó làm hắn quên cả động tác tiếp theo. An Tâm cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức lợi dụng cơ hội hiếm có này thoát khỏi bàn tay quỷ quái của lưu manh, đồng thời nhặt cái xẻng dùng để chiên xào rau trên mặt đất, trừng mắt:

- Đáng ghét! Người ta đang rán trứng.

Bởi vì mặt nàng vẫn còn đỏ ửng, dạng vẻ giống như làm nũng nhiều hơn là tức giận.

- Hì hì.

Hướng Nhật liếm môi, dường như đang nghĩ tới tư vị tiêu hồn lúc nãy.

- Anh đi ra ngoài, em không lý tới anh!

An Tâm vừa nói vừa đẩy lưu manh ra ngoài. Thực ra không phải vì việc bị hắn chiếm tiện nghi mà bất mãn, nguyên nhân là do ngượng ngùng, cho dù đã từng tiếp xúc thân mật nhưng An Tâm lại không dám buông thả như vậy.

- Em đang đuổi ông xã đi sao?

Hoàn toàn ngược lại, sở thích lớn nhất của Hướng Nhật là nhìn phụ nữ đỏ mặt trước mặt mình, hơn nữa cái loại ngượng ngùng này làm cho dục vọng của hắn tăng cao.

- Không để ý tới anh nữa! Luôn khi dễ em!

An Tâm oán giận liếc nhìn hắn, xoay người tiếp tục bận rộn với sự nghiệp rán trứng lớn lao của nàng.

- Tiểu Tâm.

Hướng Nhật khó chịu kêu lên, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy eo nàng, kề sát miệng tai nàng nói:

- Em nói như vậy anh sẽ thương tâm đó, chẳng lẽ em không quan tâm đến ông xã này sao?

- Đáng ghét!

Tai An Tâm bị hắn làm cho nhột, hơn nữa tay hắn cũng không có quy củ cứ vuốt ve những chỗ mẫn cảm nhất của nàng. Cố gắng nhéo eo hắn nhưng phát hiện không làm cách nào thoát khỏi "An Lộc Sơn chi trảo" của lưu manh,

An Tâm lập tức đình chỉ công việc, xoay người lại lấy tay đánh vào lưng hắn:

- Hướng Quỳ, anh còn như vậy thì em thật sự sẽ không để ý tới anh nữa!

- Được rồi, được rồi.

Hướng Nhật vội vàng buông tay, vốn định nhân cơ hội tiến vào bên trong áo của An tiểu thư nhưng hiện tại không có khả năng. Thấy đối phương có khuynh hướng thật sự tức giận, Hướng Nhật không dám rước lấy xui xẻo vào người, vội vàng chuyển đề tài, hơn nữa ánh mắt nhìn cô nàng cực kỳ cổ quái:

- Tiểu Tâm, em sao lại về nhà trước anh? Không phải là.

Không đợi hắn nói hết, An Tâm đã nói trước:

- Không được gọi em là "Tiểu Tâm", đáng ghét! Em không có trốn học, bởi vì sáng nay bọn em không có tiết!

- A, có đúng không?

Hướng Nhật không tin nói, nhìn ánh mắt đối phương có chút tránh né, hắn tự nhiên biết lời nói của cô bé họ An có bao nhiêu thành thật, cố ý trêu trọc nói:

- Anh nhớ kỹ sáng hôm nay em vội vã đi học, sao bây giờ lại nói không có tiết?

- Đó là bởi vì em quên.Ai nha, anh sao lại nhiều chuyện như vậy!

An Tâm vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn hắn, đột nhiên bưng cái đĩa lớn đến trước mặt hắn:

- Nếu anh đã rảnh rang như vậy, vậy thì tiếp tục thử món này của em xem.

Hướng Nhật theo phản xạ có điều kiện lùi lại, vẻ mặt như gặp quỷ:

- Em thật sự muốn giết chồng sao?

- Anh nói cái gì?

An Tâm lông mày dựng ngược, tay cầm lấy cái xẻng chiên vung lên đe dọa muốn đánh tới:

- Chẳng lẽ anh cho rằng món ăn em làm là độc dược sao?

Trời đất chứng dám! Hướng Nhật có thể thề, hắn tuyệt đối không có ý này! Nhưng mà thứ đó mà ăn nhiều, mặc dù sẽ không bị ngộ độc mà chết thì cũng sẽ nôn mà chết.nôn đến chết. Đương nhiên, là một người có thể nói là thiên tài thông minh, Hướng Nhật biết lúc này không thích hợp để nói thật, chỉ nhẹ nhàng đáp:

- Anh không có ý đó, Tiểu Tâm.A, không, Tâm Tâm, thật ra anh chỉ muốn nói.

- Đừng nói cái gì cả! Ăn hết đống trứng này đi!

An Tâm không cho hắn giải thích, trực tiếp đưa cái đĩa tới trước mặt hắn.

- Cái này.

Ngửi cái mùi trứng rán ở gần miệng, Hướng Nhật cơ hồ nhịn không được muốn quay đầu nôn thốc nôn tháo, lúc này hắn đoán được một sự thật phũ phàng: cô bé này thật sự muốn giết chồng.

- Được, anh ăn!

Cái gì phải tới sẽ tới, vì không muốn cô bé họ An buồn, Hướng Nhật quyết định hôm nay dù có bị nôn một trận cũng sẽ ăn "cái đống màu vàng óng ánh" kia.Phi phi phi, mồm thối, mồm thối, phải tưởng tượng là trứng rán vàng óng ngon lành. Cố nén cảm giác buồn nôn, Hướng Nhật cầm đũa gắp một miếng, đang định cho vào trong miệng thì không ngờ An đại tiểu thư ở bên cạnh thoáng cái đã đổ sạch những thứ trong đĩa đi, Hướng Nhật ngạc nhiên nhìn nàng:

- Em làm gì vậy?

An Tâm bĩu môi, trong mắt ngập tràn hạnh phúc cười nói:

- Tốt lắm, biết là anh không ăn được, thật ra.Anh làm như vậy em cũng rất vui, điều đó cho thấy anh quan tâm đến em.

-.!

Hướng Nhật càng không hiểu cô bé họ An có ý gì? Lúc thì bắt mình ăn, lúc thì không cho mình ăn, tiếp theo còn nói một câu khó hiểu, nhưng xem ra cô nàng rất hài lòng với biểu hiện của mình.

Nhìn lưu manh ngây ngốc, An Tâm buồn cười lại đắc ý:

- Em biết, một người ăn nhiều cùng một loại thức ăn khẳng định sẽ không thích lắm, vừa rồi là trừng phạt tội dám hù dọa người ta, cho anh lần sau không dám tái phạm nữa!

Hướng Nhật cười khổ, thì ra là cô nàng cái gì cũng biết, mà ngày hôm qua rõ ràng là muốn hại mình, nhưng do hiện tại mối quan hệ của hai người có chuyển biến nên nàng không nỡ "ngược đãi" mình, cho nên đến phút cuối mới đình chỉ hành vi "tự ngược đãi" của mình. Nhưng Hướng Nhật có chút không hiểu:

- Thế hôm nay em rán nhiều trứng như vậy để làm gì?

- Làm cơm trưa!

An Tâm nghiêm túc trả lời.

- Cơm trưa?

Mặt Hướng Nhật lại thoáng thay đổi:

- Em không phải vừa bảo ăn nhiều cùng một loại thức ăn sẽ ngán hay sao? Chẳng lẽ em cố ý?

- Lại oan uổng cho người ta.

An Tâm bất mãn nhìn hắn, lại có chút chán nản nói:

- Vốn em định làm cơm trưa đợi mọi người về cùng ăn nhưng ai biết lại không có nguyên liệu khác, chỉ có mỗi trứng gà.

- Sao lại có khả năng đó chứ?

Miệng Hướng Nhật mở lớn:

- Anh nhớ kỹ sáng nay trong tủ lạnh không phải có rất nhiều rau và thịt sao?

- A, mấy thứ anh nói đến.đều ở trong này.

Vừa nói, An Tâm đá cái thùng rác nhỏ bên cạnh, sau đó xốc cái túi plastic màu đen cầm lên.

Khi mở cái túi ra, chỉ ngửi thấy một mùi kỳ lạ bốc lên, Hướng Nhật thiếu chút nữa bị chết ngạt vội vàng bịt mũi. Mà An đại tiểu thư hiển nhiên đã có kinh nghiệm, từ lúc cầm cái túi plastic cả người cũng lui xa xa, đương nhiên cũng không quên bịt mũi lại.

- Tại sao lại như vậy?

Nhìn túi rác đầy thứ gì đó đen sì sì, Hướng Nhật không cần tốn tí hơi để đoán ra những thứ trong đó là những nguyên liệu nấu ăn mình đã nhìn thấy trong tủ lạnh lúc sáng nay.

An Tâm bên cạnh xấu hổ giải thích:

- Em đinh nấu một bữa.bữa tiệc lớn, nhưng.không biết tại sao thức ăn lại biến thành như vậy, chịu, em đành rán trứng cho mọi người ăn.

Hướng Nhật ngã ngửa, bữa tiệc lớn? Nàng tưởng rằng nàng là ai, người mới vào bếp có một ngày, tự nhiên lại có ý nghĩ viển vông muốn làm một bữa tiệc lớn, may mà bếp núc, dụng cụ trong bếp đều dùng bằng điện, không có khí gas dễ gây cháy nổ, nếu không Hướng Nhật sợ với cái tính cẩu thả của cô nàng này, không phải bị nổ mười mấy lần thì cũng bị ngửi trúng khí độc mười mấy lần.

- Ôi.

Hướng Nhật thở dài:

- Hôm nay không có việc gì, anh sẽ dạy em làm vài món.

Dù sao mình cũng đáp ứng Sở Sở đích thân xuống bếp nấu cơm trưa, hơn nữa cũng để cho cô nàng họ An bớt làm loạn, hắn chủ yếu lo lắng chẳng may có chuyện gì xảy ra chính mình hối hận cũng không kịp, tốt nhất mình trực tiếp dạy nàng.

- Thật chứ?

An Tâm hưng phấn nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó thất vọng nói:

- Nhưng không có đồ để nấu.

Hướng Nhật bình tĩnh nói:

- Đi ra ngoài mua, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.

- Đi mua đồ ăn ư? Em cũng muốn đi!

Mắt An Tâm phát sáng, xem ra còn kích động hơn cả hồi nãy, giống như gặp được chuyện gì đó cực hấp dẫn.

- Em đi chợ? Được rồi!

Hướng Nhật vốn muốn cự tuyệt nhưng thấy nàng kích động như vậy thì dù có muốn ngăn cản cũng không được. Quên đi, dù sao nàng cũng đi bên cạnh mình chắc sẽ không xảy ra những chuyện đáng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.