Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 44: Nhân chứng




Mấy cô nàng bọn Thiết Uyển đương nhiên không biết ý nghĩ xấu xa trong lòng của lưu manh, nhưng trông thấy vẻ mặt uể oải của hắn, nhịn không được từ đáy lòng dâng lên chút cảm giác vui sướng của sự trả thù, ai biểu hắn lăng nhăng như vậy? Đây chính là hậu quả của thói lăng nhăng! Xem ngươi từ nay về sau còn dám trêu chọc nữ nhân khác nữa hay không!

Mấy vị đại tiểu thư nhìn nhau cười, dường như bầu không khí kiềm nén tồn tại giữa họ lúc nãy cũng biến mất, ngay cả An đại tiểu thư ánh mắt nhìn nữ cảnh sát cũng có chút thay đổi, không có sắc bén như trước nữa.

Hướng Nhật phát hiện ra động tác nhỏ này, trong lòng đồng thời vừa thả lỏng vừa có chút buồn bực, có thể nhìn thấy bọn họ chung sống hòa thuận tự nhiên là hết sức vui mừng, nhưng nếu như mấy cô nàng liên hợp lại đối phó mình vậy cuối cùng người xui xẻo chính là mình rồi.

Hướng Nhật có chút cười khổ lắc lắc đầu, hắn không tiếp tục dây dưa với chuyện lặt vặt này thêm nữa, bây giờ hắn phải giải quyết chuyện khác quan trọng hơn.đó chính là rốt cuộc thằng chó chết nào muốn gây bất lợi cho An đại tiểu thư. Từ thủ đoạn hành sự của đối phương mà xem xét, hắn dám ở khu vực náo nhiệt nổ súng giết người hiển nhiên là có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa là loại không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua. Đối với loại này, Hướng Nhật chỉ có duy nhất một cách chính là tiên hạ thủ vi cường, tiêu diệt những nhân tố bất an ngay từ trong nôi, nếu không thì chính là An tiểu thư có chuyện.Hướng Nhật nhíu đôi mắt lại, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra! Cho nên trước mắt là phải kiếm được người này hoặc tổ chức này mới được, sau đó ra tay. Dám cố ý đánh phụ nữ của ta, thì phải chuẩn bị tiếp nhận cơn thịnh nộ của ta! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này vẫn phải hỏi nhạc phụ tương lai mới được, nếu không mình thật không biết ra tay từ đâu. Nghe những lời An tiểu thư đã nói lúc nãy, thì An Lão Hổ nhất định biết là chuyện gì, nếu không cũng không để con trai qua kêu con gái dọn về.

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật có chút chờ không được, hắn không biết sát thủ nấp trong tối đó khi nào lại xuất hiện, cho nên chuyện này phải mau chóng giải quyết. Liếc sang mấy cô nàng đang nói chuyện hăng say ở bên cạnh, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì "rầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị đá tung ra, một đám người xông vào.

Hướng Nhật toàn thân căng thẳng, muốn nhào tới đánh đám người kia, nhưng khi nhìn thấy hai người dẫn đầu liền lập tức ngừng lại, bởi vì hai người này không phải ai khác mà chính là hai ông anh vợ lớn nhỏ An Ổn và An Định của mình.

An Ổn vẫn ăn mặc theo cái kiểu quần áo hỗn loạn đó, phỏng chừng chính hắn cũng cho rằng rất có cá tính. An Định thì tùy ý hơn nhiều, quần áo mặc không cầu kỳ lắm.

Phía sau bọn họ là một đám đàn ông to lớn mặc âu phục đen, toàn thân phát ra một làn áp khí hung tợn, rõ ràng cũng không phải loại lính mới chưa từng thấy qua máu tươi. Vừa mới vào phòng đã khống chế hoàn toàn cả phòng bệnh, ngay cả cửa sau đã được khóa kỹ cũng có vài người cẩn thận đứng giữ, dường như sợ có người sẽ xông vào bất cứ lúc nào.

Mấy cô nàng vốn dĩ đang nói chuyện say sưa bên giường bệnh, cũng vì nhiều người xông vào thế này mà toàn thân căng thẳng, nhất là Thiết Uyển và Thạch Thanh. Bọn họ có thể cảm nhận được những người này có khí thế không giống với người bình thường, đang muốn có hành động, lại nghe An đại tiểu thư ở bên cạnh đã lớn tiếng kêu:

- Đại ca!

Hai người động tác cứng đờ, lập tức ngừng ngay hành động. Thiết Uyển lúc này mới phát hiện người toàn thân mặc y phục trắng trong hai người dẫn đầu kia mình có gặp qua một lần, mà bây giờ cô nàng cũng đã hiểu lúc đó vì sao đối phương lại đi nộp tiền bảo lãnh cho lưu manh, cũng bởi vì hai người có mối quan hệ em rể và anh vợ.

- Tâm Tâm!

Tên lập dị đại ca kia không thèm để ý ở đây có nhiều người như vậy, cứ đi thẳng đến bên giường bệnh, sau khi nhìn thấy em gái bảo bối không có điểm nào không ổn, vẻ mặt liền thả lỏng.

An Tâm vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh trai:

- Đại ca, sao anh lại tới đây?

Vốn dĩ cho rằng bọn họ còn đang ở khu nhà trọ đợi, không thể ngờ lại chạy tới đây nhanh như vậy. An Tâm đương nhiên biết bên cạnh mình chắc chắn có vệ sĩ do người nhà phái tới âm thầm bảo vệ, chỉ là không ngờ hành động của bọn họ nhanh như vậy, vả lại trong lòng cô nàng cũng thoáng có chút lo lắng, xảy ra sự tình thế này chỉ e muốn ở bên cạnh bạn trai cũng có chút khó khăn rồi.

- Sao lại tới hả? Còn không phải vì lo lắng cho em sao?

An Ổn xem ra có chút bực bội.

- Buổi sáng không phải nhị ca đã kêu em dọn về nhà rồi, tại sao em không chịu nghe lời chứ!

Đương nhiên, chuyện này An Ổn không thể không tức giận, bởi vì lúc hắn tới thì đã có nói qua điện thoại rồi, đợi tan học thì đón cô nàng về nhà, trên thực tế.

Đây là quyết định nhanh của bản thân An Ổn, bất luận tên tiểu tử kia có năng lực bảo vệ em gái mình hay không, hắn cũng phải đưa em gái quay về, tóm lại, hắn không muốn thấy em gái mình và tên tiểu tử đáng ghét kia ở cùng với nhau. Ai biết hai người ở bên khu nhà trọ đợi lâu như vậy vẫn không thấy nửa bóng người, do hiểu rõ em gái của mình, An Ổn lập tức đoán ra cô nàng nhất định là tìm cách trốn bọn họ. Hắn đang muốn liên lạc với thủ hạ âm thầm bảo vệ nàng một chút, không ngờ lại nhận được điện thoại của mấy thủ hạ mà mình đã âm thầm sắp xếp đó, em gái bảo bối của mình lại bị kẻ nào đó nổ súng bắn vào, vì vậy không đợi nghe xong báo cáo của đối phương vội vàng chạy đến đây.

- Em không dọn về nhà đâu!

An Tâm có chút ngang bướng nói.

- Vả lại Hướng Quỳ sẽ bảo vệ em, không cần mấy anh lo lắng!

- Bảo vệ cái gì! Nó có năng lực đó sao?

An Ổn càng tức giận, đối với tên tiểu tử đáng ghét có thực lực dũng mãnh như vậy hắn đúng là cứ mãi giữ thái độ hoài nghi. Đương nhiên không phải hắn không tin tưởng đối phương có chút năng lực, mà là không tin tưởng đối phương thật có năng lực khuếch trương như em gái đã nói mà thôi, dẫu sao việc này có khả năng là em gái tung hỏa mù, hy vọng mượn cớ để ở bên cạnh đối phương.

- Đương nhiên có rồi!

Một câu nói của An Ổn không những gây ra sự bất mãn của An đại tiểu thư, lại gây ra ánh mắt đồng loạt phẫn nộ của ba vị đại tiểu thư khác ở bên cạnh.

An Ổn lúc này mới chú ý đến bên cạnh còn có ba cô nàng xinh đẹp, mấy cô gái này hắn cũng đều quen biết. Tiểu thư nhà giàu nhất Bắc Hải và thiên kim của Thạch thị trưởng thì khỏi phải nói rồi, lúc điều tra tên tiểu tử đó thì đã sớm phát hiện hai người sống cùng nhau. An Ổn rất không muốn em gái bảo bối của mình cùng sống chung với tên này, chính là bởi vì tên tiểu tử này quá lăng nhăng, không ngờ lại đồng thời trêu chọc nhiều con gái như vậy. Tuy hắn cũng rất muốn hành động một chút, nhưng lại cũng biết hai cô gái nhà họ Sở, Thạch cũng không phải dễ động vào, đây cũng là đích thân phụ thân dặn dò. Mà người còn lại là nữ cảnh sát đã gặp qua một lần, hắn cũng biết rõ gia cảnh của đối phương cũng không kém hai nhà kia, thậm chí giống như còn vượt hơn, chỉ là hắn không ngờ tới cô nàng cảnh sát này lại cũng có quan hệ với tên tiểu tử kia. Xem dáng vẻ đang trừng mắt với mình bây giờ của cô nàng, nói không chừng rất có khả năng giữa nàng với tên tiểu tử kia cũng có chút ám muội.

- Thiết cục trưởng, không ngờ chúng ta lại gặp mặt rồi.

An Ổn cảm thấy vẫn phải giữ thể diện cho nữ cảnh sát này, cân nhắc sắp xếp từ ngữ một chút, rồi lịch sự chào hỏi.

- Không dám nhận, anh chắc là đại công tử của nhà họ An.

Trong lời nói của Thiết Uyển có ý châm chích, những lời vừa rồi của đối phương cô nàng đúng là nghe rất rõ ràng, hắn đúng là xem thường nam nhân của mình, xem như mấy phần hảo cảm mình có do lúc trước hắn đã từng nộp tiền bảo lãnh cho nam nhân của mình lập tức biến mất sạch sẽ.

An Ổn ngượng ngùng cười, loại cảm giác lấy khuôn mặt nhiệt tình mà tiếp cái mông lạnh lùng của người ta thật không dễ chịu tý nào, nhưng hắn cũng không so đo với cô nàng làm gì, vả lại đối phương còn là người có gia thế lớn như vậy, nên chỉ đành nhìn về phía em gái bảo bối mà chuyển đề tài:

- Tâm Tâm, em còn không theo anh quay về!

- Em không về!

An Tâm đúng là đã ăn quả cân, quyết tâm nói.

- Em.

An Ổn tức giận vô cùng, hung hăng vung bàn tay lên, đương nhiên không phải muốn đánh xuống, mà là để dọa đối phương, động tác này từ nhỏ đã thành thói quen rồi.

Nhưng Hướng Nhật hiển nhiên lại không rõ, liền lách mình che trước mặt An đại tiểu thư, lạnh lùng nhìn tên đại ca kiêu căng kia:

- Anh muốn làm gì?

Mặc dù đối phương là đại ca của An tiểu thư nhưng Hướng Nhật cũng không quan tâm, nếu thật dám ra tay với nữ nhân của mình bất kể hắn là đại ca hay là thân thích gì khác lưu manh cũng không nể mặt như thường.

- Hả?

An Ổn thật không ngờ tới lúc này lại có người dám xen vào chuyện của người khác, hơn nữa lại là tên tiểu tử hắn xem thường, đang muốn nổi giận nhưng nghĩ kỹ lại liền nhịn xuống, lạnh lùng nhìn đối phương:

- Mày cho rằng mày có thể bảo vệ được an toàn của em gái tao sao?

- Nếu như ngay cả cô ấy cũng bảo vệ không được, tôi có năng lực gì làm bạn trai của cô ấy?

Hướng Nhật cướp lời nói.

An Định ở bên cạnh thấy tình thế căng thẳng, sợ hai người này sẽ đánh nhau liền lập tức chạy tới, tính khí của đại ca hắn còn không biết sao, bắt đầu khuyên nhủ:

- Đại ca.

Nhưng không đợi hắn nói xong, An Ổn đã ngắt lời hắn, vẫn như cũ nhìn Hướng Nhật không ẩn không hiện nói:

- Mày đã cho rằng mày có năng lực này, vậy hai chúng ta ra ngoài một chuyến.

Ý tứ trong lời nói đã cực kỳ rõ ràng, cũng chỉ có hai chữ - Đơn đấu!

- Anh trước!

Hướng Nhật làm tư thế tay "xin mời", anh vợ lớn này thật sự quá kiêu ngạo rồi, không cho hắn thưởng thức một chút xem ra vẫn còn cho mình là con mèo bệnh.

An Ổn không nói thêm gì nữa, nhìn sang An Định bên cạnh dặn dò:

- Lão nhị, em ở đây trông chừng Tâm Tâm, anh với hắn ra ngoài một chút.

Nói xong, không đợi lão nhị nhà mình mở miệng, xoay người ra khỏi phòng bệnh trước.

Hướng Nhật cũng theo ra ngoài, nhưng trước khi đi cũng nhẹ nhàng nói với mấy cô gái đằng sau:

- Mấy em ở đây đợi anh, yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu.

Nói rồi, đưa ánh mắt an ủi mấy vị đại tiểu thư.

Mấy cô gái tự nhiên biết thực lực của hắn, cũng yên tâm mà đợi tại chỗ, nhưng An Tâm lại có chút lo lắng, không phải sợ lưu manh bị thương mà lo lắng cho đại ca của mình. Nhưng sau khi nghe thấy lưu manh nói một hồi, rõ ràng nghe ra hắn cũng không muốn tính toán làm gì với đại ca của mình, liền có chút do dự mà ngồi xuống, mắt nhìn bạn trai rời đi.

- Nói đi, như thế nào?

Theo lập dị đại ca đi được một đoạn đường, thấy hắn đã dừng lại, Hướng Nhật nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ này là vùng trồng các luống hoa của bệnh viện cho bệnh nhân ngắm nghía thư giãn tâm tình, cây cối hai bên um tùm, chủ yếu là bây giờ không có người ở đây, cho nên không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy mà kinh hãi.

- Rất đơn giản!

An Ổn ngoài miệng điềm nhiên như không nói, tay phải cũng đã duỗi về một bên, ở trên hàng rào bảo vệ màu trắng xây dựng bằng bê tông cốt thép bao xung quanh luống hoa nhẹ nhàng ấn xuống một cái, lúc buông tay ra chỉ thấy chỗ bị ấn vào lõm xuống thật sâu một dấu tay rõ ràng vô cùng, lúc này mới thản nhiên nói:

- Chỉ cần mày có thể làm được thế này, tao cũng không ép buộc em gái dọn về nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.