Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Chương 7




Người của Mộc Hoàng, cuối cùng đã đến .

Không phải linh vương, không phải linh hoàng, cấp bậc này ……

Phong Vân thật không thể biết được rõ .

Lam quang vẫn chớp động, khí thế vô cùng.

Không để ý đến bốn người đang quỳ xuống , Mộc Hoàng chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn Phong Vân đang đứng ngơ ngác .

Một thân Phong Vân đầy huyết sắc, chật vật bụi bặm .Lúc này nàng đang ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút khiếp sợ.

Mộc Hoàng thấy vậy, liền bay xuống dưới, từng bước đi về phía Phong Vân .

Chiến giáp sáng rọi màu ngọc lưu ly trên người Mộc Hoàng khiến Mộc Hoàng trông vô cùng anh dũng. Phong Vân lo lắng nhìn người trước mắt , là Mộc Hoàng, cũng không phải là Mộc Hoàng.

Phải nói, người này là Mộc Hoàng sau khi lớn lên đi.

Người này không phải là Mộc Hoàng ngây ngô mười bảy tuổi, người này có khí phách trầm ổn cùng dung mạo kiên nghị.

Nếu nói Mộc Hoàng mà nàng vẫn thường thấy trước kia là con chim ưng không chịu khuất phục ai thì hiện tại, Mộc Hoàng lúc này đã trở thành ưng vương, mạnh mẽ, cao ngạo nhất thiên hạ, chỉ cần vươn cánh là đã có thể bay xa cả trăm vạn dặm.

Phong Vân lúc này đã hiểu, công pháp của Mộc Hoàng chẳng những đã đè ép linh lực cũng như niên kỉ của hắn xuống thời điểm mười bảy tuổi .

Mộc Hoàng hai mươi ba tuổi trước mặt này, mới thật sự là Mộc Hoàng.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Phong Vân nhìn Mộc Hoàng đang đi về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên .

Đúng vậy, không có việc gì là tốt rồi.

Bình tĩnh đứng ở trước mặt Phong Vân , Mộc Hoàng nhìn những vết thương trên người Phong Vân, đưa tay vuốt ve khóe miệng Phong Vân, sau đó mạnh mẽ đem cả người Phong Vân ôm vào lòng.

Hắn không quên thời điểm mấu chốt nhất đã từng nghe thấy tiếng la đầy lo lắng cùng tuyệt vọng của Phong Vân .Đó chính là sự quan tâm, không hề có chút giả tạo nào.

Gắt gao ôm chặt lấy Phong Vân, Mộc Hoàng không nói lời nào, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi Phong Vân.

Hắn quyết định , nữ nhân này thuộc về hắn , nhất định phải thuộc về hắn.

“Ư..m.” Đột nhiên bị Mộc Hoàng cuồng nhiệt hôn môi , Phong Vân kinh hãi mở to mắt, nàng muốn giãy dụa, nhưng thương thế cùng mệt làm cho nàng vô lực chống đỡ.

Chỉ có thể mặc Mộc Hoàng muốn làm gì thì làm, chậm rãi rơi vào trong bóng tối.

“Phong Vân……” Tiếng hô trầm thấp quanh quẩn ở bên tai , làm cho người ta vô cùng an tâm.

Mộc Hoàng ôm lấy Phong Vân, tay áo bào vung lên, thân ảnh đã không còn chút tung tích nào.

Bốn người vẫn đang quỳ phía sau, thấy vậy cũng lặng lẽ rời đi.

Mới một khắc trước nơi đây còn là chiến trường đằng đằng sát khí , trong nháy mắt đã không còn một mống người, chỉ còn lại núi sông yên bình.

Luồng gió mới thổi tới , trời quang mây tạnh.

Đảo mắt một cái, thế mà đã qua ba ngày.

Tiếng chim hót véo von, thanh thúy dễ nghe.

Đột nhiên lại có tiếng chim điểu kêu vang vọng ở bên tai, Phong Vân nhíu nhíu mày, tỉnh lại từ trong giấc ngủ dài, lông mi run rẩy, đôi mắt mở to .

Lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà trắng xóa, đây hẳn là một gian phòng nghỉ đẹp đẽ.

“Tỉnh rồi sao .” Nháy mắt mấy cái, đang muốn khởi động thân thể, thì phía sau liền truyền đến một thanh âm trầm thấp .

Phong Vân quay đầu lại, giương mắt nhìn thấy Mộc Hoàng đang ngồi trên giường, mà nàng thì đang gối đầu trên đùi Mộc Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.