Bên trong lộ ra hơi thở nghiêm nghị, lực lượng khổng lồ kia cũng làm cho Cổ Nhược Phong kinh hãi! Rốt cuộc đó là thứ gì!
Vẻ mặt Ngọc Tây Âu nghiêm túc đứng một bên: "Vương gia, vương phi, bên trong là một khối Mặc Ngọc ngàn năm." Mặc Ngọc, có thể so với Hồng Ngọc! Tại Thiên Phượng đại lục cũng rất khó gặp, huống chi là Mặc Ngọc ngàn năm! Này đúng là vô giá rồi !
Mặc Ngọc ngàn năm, là cái mà truyền thuyết nói có được nó là có thể đạt được công lực vô thượng, Đã từng nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu trên giang hồ, không nghĩ tới nó lại bị Ngọc gia giấu ở chỗ này! Chỉ là, vì sao Ngọc gia không sử dụng?
Thấy khi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nghe đến " Mặc Ngọc ngàn năm" ánh mắt có chút nghi hoặc, Ngọc Tây Âu thở dài trong lòng, nếu bọn hắn có biện pháp, cũng sẽ không lưu Mặc Ngọc đến bây giờ rồi !
Đúng lúc này, hộp Tử Ngọc hiện ra một tia hắc sắc, làm thức tỉnh ba người đang suy tư.
Ngọc Tây Âu thấy hắc vụ tràn ra, kinh hãi trong lòng, Mặc Ngọc này người khác không biết, sao hắn có thể không biết, mấy đời tiếp nhận chưa bao giờ thấy Mặc Ngọc có động tĩnh gì! Nhớ tới lời lão tổ tông nói diễn, đàn lê quý, đôn, Mặc Ngọc có linh tính, chỉ có người nó nhận định mới có thể khống chế nó! Chẳng lẽ...
Hơi thở cường hãn mãnh liệt truyền đến, trực tiếp đá Ngọc Tây Âu ra ngoài cửa! Mà Cổ Nhược Phong có nội lực thâm hậu, Phong Huyết Lân thể chất biến thái, vẫn đứng thẳng trong cuồng phong, ngay cả vạt áo cũng không lay động!
"Ầm!" Cửa đá đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài! Ngay cả âm thanh cũng không truyền vào được! Dù Ngọc Tây Âu bên ngoài cửa đá la to, bên trong đều không nghe được!
Mà lúc này, hắc vụ chung quanh hộp Tử Ngọc càng nồng đậm!
Gió đã ngừng, thạch thất hoàn toàn an tĩnh, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhìn chằm chằm hộp Tử Ngọc, hoặc là nói, xuyên qua hộp Tử Ngọc nhìn Mặc Ngọc ngàn năm bên trong!
Giằng co như vậy khoảng một ly trà nhỏ, nắp hộp Tử Ngọc không có đấu hiệu gì lại tự động mở ra! Bên trong...
Một người đi ra! Không, chính xác mà nói, là một con quỷ! Một đầu tóc trắng không gió mà bay, một đôi mắt hẹp dài cũng màu đỏ! Gương mặt có chút tái nhợt, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị, năng lực cũng không thấp hơn Phong Huyết Lân! Quan trọng nhất là...
Nha, trừ ánh mắt có chút khác nhau, gương mặt này hoàn toàn giống Phong Huyết Lân!
Cổ Nhược Phong trừng to mắt, không phải nói bên trong là một khối Mặc Ngọc ngàn năm sao? Sao lại ra một tên yêu nghiệt! Lại còn có vẻ bề ngoài giống người bên cạnh nàng!
Dựa vào! Thế giới này có cần kinh sợ như vậy hay không!
Phong Huyết Lân nhìn nam tử kia, đôi mắt huyết sắc không dám cũng tin mở to ra! Trong lòng cảm giác quen thuộc...
Nam tử tóc trắng nhìn hai người trước mắt, khóe miệng cong cong lại càng cong lên trên, nở nụ cười sung sướng: "Ta là Ly Lạc."
Đồng thời, thanh âm có chút kinh ngạc và nghi ngờ của Cổ Nhược Phong truyền đến: "Ngươi là quỷ. " Đúng vậy, hắn là một con quỷ! Nàng sống hai đời, duyệt qua vô số quỷ, sao lại không nhìn ra nguyên hình của tên yêu nghiệt này!
Nam tử tóc trắng nhíu mày, không nghĩ tới nữ tử này cũng có chút bản lĩnh! Gật đầu: "Ta là Quỷ Vương."
"Quỷ Vương..." Khóe miệng Cổ Nhược Phong giựt giựt, nàng vậy mà lại thấy được Quỷ Vương... Quỷ Vương Ly Lạc... Nhưng mà, ai tới giải thích cho nàng một chút tại sao bộ dáng người này lại giống Phong Huyết Lân như đúc! Gào khóc diễn. đàn, lê; quý, đôn, cái này quá khó hiểu rồi! Chẳng lẽ Phong Huyết Lân cũng là quỷ? Không giống nha...
Cổ Nhược Phong rất xúc động, ông trời! A... Không, cho sét đánh nàng đi! Người nào có lòng từ bi nói cho nàng chuyện này là như thế nào hay không!
Ly Lạc chậm rãi đi tới trước mặt Phong Huyết Lân, tay trái để ngang ngực, khuỷu tay phải để lên tay trái, ngón trỏ không ngừng vuốt càm: "Ngươi để ta chờ lâu quá."
Một câu làm cho hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân càng thêm khó hiểu, Quỷ Vương nói... Hắn cố ý ở chỗ này chờ Phong Huyết Lân?
Thấy hơi thở trên người Ly Lạc không chứa nguy hiểm, Cổ Nhược Phong lấy ba cái ghế từ nhẫn ngọc ra, ba người, ách không, hai người một Quỷ Vương cực kì hài hòa ngồi bên bàn bạch ngọc bắt đầu "Tán gẫu".
Nhìn ra hai người rất hiếu kì với diện mạo của mình, Ly Lạc cười cười: "Chúng ta là huynh đệ."
Cổ Nhược Phong cảm thấy mình đang ngổn ngang trong gió, Phong Huyết Lân là người, Ly Lạc là quỷ, lại còn là quỷ vương! Hiện tại hắn nói hai người bọn hắn là huynh đệ, điều này làm sao mà nàng chịu nổi? ! Chẳng lẽ bởi vì hai đời Cổ Nhược Phong nàng đều giao tiếp với quỷ, sau cùng lại trúng thưởng gả cho quỷ? !
Lúc này Phong Huyết Lân cực kỳ bình tĩnh, bộ dáng ung dung kia không bởi vì lời nói của Ly Lạc mà có phản ứng gì, thậm chí đôi mắt huyết sắc kia còn có chút hiểu rõ!
Ly Lạc thấy bộ dáng Phong Huyết Lân, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi vẫn kiên trì như trước kia!" Đã qua ngàn năm, vậy mà không có chút biến hóa, tiểu tử này rất đáng đánh đòn rồi !
Cổ Nhược Phong hết nói nỗi rồi... Được rồi, kỳ thật là nàng được Ly Lạc không ngừng cho "Kinh hỉ" Cho nên đã bình tình lại rồi...
Phong Huyết Lân thấy Ly Lạc đang cảm khái, khẽ mày cau, rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên: "Chúng ta người nào lớn hơn?"
Khóe miệng Ly Lạc hung hăng giật giật, cố nén xúc động muốn xông lên đánh người nào đó tơi bời, sau đó ngẩng đầu, vô cùng tự hào nói: "Đương nhiên là ta!" Hừ hừ, không có biện pháp diiễ nđàn lêq úy đôn, ai kêu Phong Huyết Lân ra trễ hơn hắn một nén nhang, đây là chuyện mà hắn vẫn kiêu ngạo!
Lúc Ly Lạc đang dương dương tự đắc, "Bốp!" một tiếng, một chưởng rất có uy lực đánh về phía Ly Lạc! Rất khí thế!
Chỉ thấy Ly Lạc nhảy dựng lên, thoát đi hiện trường sắp trở thành bi kịch kia, miệng hô to: "Mưu sát chồng!"
Khóe miệng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đồng thời giựt giựt, tiểu tử kia có cần khoa trương như vậy hay không! Một chưởng kia nhìn hung ác, nhưng thật ra sẽ không tổn thương đến người! Một chưởng này, có thể nói là mười phần kỹ xảo! Không tin quỷ vương Ly Lạc này lại nhìn không ra!
Một trận gió tới, một nữ tử áo đỏ xuất hiện, một đầu tóc đen như mực, dung nhan tuyệt sắc, khí tức bá đạo mười phần, hồng y càng thêm diễm lệ!
Nữ tử này là ai?
...
Cổ Nhược Phong tà tà dựa vào ghế, cùng Phong Huyết Lân nhìn hai người diễn trò, có phim không xem không phải phải xin lỗi nhân dân xin lỗi đảng sao? ...
Nữ tử áo đỏ liếc mắt, thu tay xuất chưởng về, ngồi lên cái ghế của Ly Lạc, nhíu mày nhìn về phía hai người nào đó vẻ mặt xem kịch vui.
Nam tử mang mặt nạ ngân sắc một đầu tóc để tùy ý rối tung, hai mắt huyết sắc thâm trầm, khí tức thu liễm diễn.đàn lê,quý đôn, từ bề ngoài rất khó biết hắn đang nghĩ gì, ngay cả tâm tư cũng rất khó đoán ra dù chỉ một chút!
Hắc y nữ tử ba ngàn sợi tóc được đơn giản vấn lên, dung mạo tuyệt sắc so với mình không thua chút nào, một đôi mắt màu đen đang cười như không cười đáng giá mình, khóe miệng có chứa ý cười, rõ ràng là đang ngồi chờ xem kịch vui! Nha Nha! Nhưng lại làm cho nàng có chút yêu thích!
Nữ tử cực kì khí phách nhìn người nào đó đang "Chật vật" đứng bên cạnh mình, sau đó nhìn thẳng vào mắt Cổ Nhược Phong nói : "Ta là Sở Thiên Ca."
"Đại tẩu." Cổ Nhược Phong nhíu mày, nàng cũng không quên một tiếng thét kinh hãi vừa rồi của Ly Lạc. Bộ dáng của Ly Lạc và Phong Huyết Lân rất giống nhau, nếu không phải một người là người một người là quỷ, thì sao nàng có thể tiếp nhận chuyện này!
Chỉ là, thực lực của đại ca đại tẩu đều rất cao, nên nàng sẽ miễn cưỡng tiếp nhận, quan trọng nhất là, Lân không phản bác, cũng là thừa nhận rồi. Nàng có thể không nhận sao?
Sở Thiên Ca và Ly Lạc nghe tiếng "Đại tẩu" kia mà có cảm giác sởn gai ốc!
Quả nhiên...
"Lần đầu tiên gặp mặt, dù sao đại ca đại tẩu cũng nên cho em dâu lễ gặp mặt đi?" Cổ Nhược Phong mặt không đỏ không thở gấp rất đúng lý hợp tình nói!
Khóe miệng Ly Lạc giựt giựt, sao đệ đệ hắn lại coi trọng một nữ tử như vậy!
Trong lòng Sở Thiên Ca rất hậm hực xoắn xuýt! Nha! Này có được coi là trắng trợn ăn cướp! Đều là cường đạo! So với nàng năm đó tới hoàn toàn chỉ có hơn chứ không kém! Chỉ là... Nữ tử này rất hợp khẩu vị của nàng !
Sở Thiên Ca hung hăng liếc Ly Lạc một cái: Thấy chuyện tốt chàng làm chưa! Vừa rồi còn đắc ý đi! Hung hãn đi! Hiện tại rất tốt, có người muốn tới "Đòi nợ" rồi !
Ly Lạc lau mồ hôi lạnh trên đầu, em dâu này cũng quá bưu hãn... Hu hu hu, nương tử tức giận, về nhà phải quỳ tấm ván giặt y phục rồi...
Bất quá, Ly Lạc không biết từ nơi này lấy ra một cái túi gấm, đưa cho Cổ Nhược Phong: "Thứ này có thể giúp nhóm người của ngươi thoát một kiếp nguy hiểm."
Túi gấm màu lam dùng sợi tơ màu đỏ thêu đầy hoa Mạn Châu Sa, trong túi rất đầy, không biết bên trong là cái gì.
Cổ Nhược Phong đang nhíu mày trầm tư câu nói kia "Nguy hiểm một kiếp", đưa tay lấy túi gấm trên tay Phong Huyết Lân qua diễnn đànn lê quýy đônn, cẩn thận cho vào túi bí mật trong y phục, trên mặt cũng có chút cảm kích: "Cảm ơn."
Cảnh tượng quỷ dị này đã có một chút hài hòa!
Nhưng, nghi hoặc trong lòng Cổ Nhược Phong lại càng lúc càng lớn!
"Ngươi có thể cút!" Cái gì gọi là trở mặt! Chắc là cái này! Chỉ trong một hô hấp, Phong Huyết Lân thu liễm cảm kích trên mặt, cái gì đều không muốn hỏi ! Không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người!
Mặt Sở Thiên Ca cứng ngắc, xú tiểu tử này không hổ là huynh đệ của Ly Lạc, tính tình rất giống hắn trước kia! Nói gì thì bọn hắn cũng tới giúp hắn, cảm kích cũng chưa tới hai giây! Có cần vô tình như vậy hay không!
"Ta tới xem náo nhiệt." Ly Lạc khó chịu, ôm Sở Thiên Ca dựa vào ghế, không che dấu biểu tình vui sướng khi người gặp họa trong mắt. Hừ, xú tiểu tử! Chính là muốn tức chết hắn! Hắn ở chỗ này không đi thì sao nào!
Cổ Nhược Phong từ đoạn đối thoại trên cũng thấy được trọng điểm, tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng cảnh tượng hiện giờ làm nàng muốn lo lắng cũng không được rồi...
Yêu nghiệt kia dầu gì cũng là Quỷ Vương! Nhưng cảnh tượng này hoàn toàn là một tên vô lại!
Lúc này Sở Thiên Ca mới mở miệng: "Chúng ta phải đi." Này... Xem như phá gỡ sân khấu của Ly Lạc sao?
Ly Lạc bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong: "Xú tiểu tử liền giao cho ngươi, chúng ta ở nơi đó chờ các ngươi." Nói xong, hai người liền biến mất, mà lúc này cửa đá cũng từ từ mở ra...
Ngọc Tây Âu đang không ngừng gõ cửa cũng dừng động tác lại ...
Xoa xoa mắt, rốt cục cũng xác định không phải mình hoa mắt, Ngọc Tây Âu vọt vào: "Vương gia vương phi các ngươi không sao chứ?"
Bên trong thạch thất không khác gì với lúc hắn bị đá ra ngoài, ba cái ghế được Cổ Nhược Phong lấy ra cũng được thu lại lúc cửa đá mở ra diễn. đàn lê, quý đôn hộp Tử Ngọc kia cũng khôi phục nguyên dạng!
"Uh``m." Phong Huyết Lân gật gật đầu, kéo Cổ Nhược Phong đi ra ngoài.
Lúc này Ngọc Tây Âu không hiểu, quay đầu nhìn hộp Tử Ngọc chưa bị động tới, tiến lên hai bước, hai tay run rẩy, vẫn mở không ra như cũ! Đúng vậy, lần trước hắn tới với phụ thân cũng mở không ra! Nhưng mà sau khi lão tổ tông bỏ thì đã không mở ra được nữa! Vậy bây giờ?
Ngọc Tây Âu buồn bực...Rốt cuộc Mặc Ngọc có còn bên trong hay không?
Thấy Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã đi ra ngoài, Ngọc Tây Âu cũng không nghĩ nhiều, liền xông ra ngoài: "Vương gia vương phi, kia..." Mặc Ngọc... Còn có tính mạng của Y Nhi...
Phong Huyết Lân ngừng lại, có một số việc vẫn phải nói rõ mới tốt: "Mặc Ngọc vẫn còn trong đó." Chỉ là, không còn có công dụng mà thôi...
"A! Vậy... vậy..." Huyết vương gia bất mãn sao, vậy tính mạnh của Y Nhi...
"Niệm tình ngươi làm quan công chính, bổn vương sẽ suy xét."
"Tạ ơn Huyết vương gia! Tạ ơn Huyết vương gia!" Ngọc Tây Âu cảm thấy được đời này hắn chưa từng rối rắm như vậy...
Đúng vậy... Bởi vì còn có càng rối rắm...
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Giọng nói âm u không cho người khác đường phản bác! Người làm cho Phong nhi của hắn tức giận, hắn sẽ không dễ dàng buông tha!
Ngọc Tây Âu hồi hộp, lời này của Huyết vương gia... Tảng đá lớn trong lòng lại nặng hơn!
Ra khỏi giếng cạn, mặt trời đã ngã về tây, Si Mị Võng Lượng Phàm lại vẫn thủ ở chung quanh, thấy mấy người Cổ Nhược Phong xuất hiện, đứng vững một bên, chờ đợi mệnh lệnh! Vừa rồi, cổ hơi thở uy nghiêm kia, mặc dù cách rất xa diễn, đàn lê, quý đôn nhưng bọn hắn cũng cảm nhận được! Đó là cảm giác làm cho người ta muốn quỳ xuống trước uy nghiêm của vương giả!
Bên kia, có thể nói là một thời không khác, Ly Lạc và Sở Thiên Ca vững vàng rơi xuống đất, nhìn nhau, trong lòng đều thở ra một hơi!
Không tồi không bị phát hiện! Nếu không phải một kiếp kia của Phong Huyết Lân quá nguy hiểm, bọn hắn cũng sẽ không dùng biện pháp này!
Nheo hai mắt lại, lúc Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong trở về, bọn hắn nhất định phải phế đi những người trên chín tầng trời kia!
Ly Lạc nắm thật chặt tay của Sở Thiên Ca: "Bọn hắn sẽ bình an trở về!" Hắn là đệ đệ Ly Lạc sao có thể yếu được!
Ngọc Y Nhi đã thay y phục, đang đi tới đi lui trong phòng, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, kinh hoảng và sợ hãi lúc đầu đã được tính toán và mưu đồ thay thế! Hận ý cũng điên cuồng ập vào lòng!
Kế hoạch của nàng hoàn mỹ như vậy! Vậy mà lại thất bại! Nghĩ đến tia máu đen ở khóe miệng Cổ Nhược Phong kia trong lòng nàng liền có chút sảng khoái! Nhưng sau đó trong đầu lại hiện ra cảnh Phong Huyết Lân ôn nhu đút giải dược cho Cổ Nhược Phong, trên mặt Ngọc Y Nhi trở nên hung dữ!
Đáy mắt xẹt qua ý nghĩ sâu xa, Cổ Nhược Phong trúng độc, bình sứ lại xuất hiện ở đó, rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng? ! Đúng, đây là hãm hại!
Bình Sứ kia rõ ràng đã được nàng giấu ở hốc tối dưới gầm giường trong phòng, tìm cũng sẽ không tìm tới! Nếu như nói người có thể biết, người kia... Chỉ có thể là nha hoàn bên người nàng tiểu Cẩm!
Không, chắc là không phải, nàng biết tiểu Cẩm rất trung thành! Tiểu cẩm là cô nhi, không cha không mẹ, mấy năm nay nàng đối xử với tiểu Cẩm không tệ, tiểu Cẩm không cần phải làm như vậy!
Vậy sẽ là ai?
Hạ độc, giải dược!
Đúng, trong bình sứ kia là "Mê hồn" ! Đâu cần giải dược! Vậy Cổ Nhược Phong đang giả bộ! Vậy đút giải dược cũng là giả! Phong Huyết Lân cũng giúp Cổ Nhược Phong giả bộ!
Nghĩ đến này, hai mắt Ngọc Y Nhi càng hung dữ, trong lòng bộc phát ra một cỗ tàn nhẫn, nàng sẽ không buông tha cho kẻ tiện nhân Cổ Nhược Phong kia! Mà Phong Huyết Lân, nàng phải có được! Hiện tại, nàng muốn ở trước mắt mọi người vạch trần Cổ Nhược Phong! Hãm hại nữ nhi của thành chủ một thành, không phải một chuyện nhỏ! Mặc dù Cổ Nhược Phong là Huyết vương phi, vậy cũng phải theo án thường giải quyết, cho nàng một công đạo!
Lúc này Ngọc Y Nhi đã quên, là nàng hạ "Mê hồn" trước, muốn có được Phong Huyết Lân!