Đêm Đỗ Kinh

Chương 17: Ai cũng sợ...chẳng phải sao?




Thượng Quan Lăng Phong thời gian gần đây rất bận rộn một phần vì chiến sự phía Bắc , một phần vì phải chuẩn bị đón tiếp sứ thần trong Cung Hoa Yến .Hắn phát hiện gần đây rất thích cùng Lãnh Ngọc Băng ngoạn , chỉ cần làm nàng ta tức đến nghẹn họng tâm liền rất vui . (TN:muội không ngờ huynh lại có tâm lý biến thái như vậy . LP:*lườm* muốn chết )

Trời vừa tờ mờ sáng , Thượng Quan Lăng Phong một thân cẩm bào đi từ ngoài vào Vương phủ liền không biết từ đâu có cái gì đó đụng vào lòng ngực hắn .

“A ui , tên nào để cột trụ ở đây .”Lãnh Ngọc Băng đưa tay xoa xoa trán , nàng chính là sáng sớm tâm tình tốt muốn chạy bộ tập thể dục , liền đụng vào này cột trụ . Không đúng , trong sân làm sao có cột trụ , liền đưa mắt lên nhìn .

“Ngươi , thối Vương gia , vì sao chắn đường của lão nương .” nàng lui về sau , một tay chóng eo một tay chỉ vào hắn .

“Bổn vương ? Chắn đường của nàng ? Vương phi có phải nàng đang nằm mơ không . Chính nàng không biết tốt xấu chạy vào lòng bổn vương , còn mắng bổn vương .Xem ra thời gian này bổn vương không có ở Vương phủ nàng liền không biết ai mới là chủ nhân ở đây .”

“Thối Vương gia , thỉnh ngươi tự trọng một chút ai chạy vào lòng ngươi . Chính ngươi chắn đường của lão nương còn mạnh miệng .”

“Bổn vương ….quân tử không chấp tiểu nhân .”Hắn thực sự cãi không lại nữ nhân này ,đúng là có lý không thể nói . Nàng cũng không chấp “quân tử ” như hắn liền đi vào tiền thính uống trà , Duệ Vương theo đi vào .

“Thối Vương gia , hoàng đế lão huynh của ngươi mấy hôm trước có chỉ truyền ngươi vào cung .” nàng nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói .

“Đã biết , nhưng hình như không phải chỉ truyền mình bổn vương .”Hắn nhìn sang nàng , ánh mắt nghi hoặc .

“Chỉ nói có mình người , ngươi đừng nhìn ta .” Ta mới không ngốc cùng ngươi tiến cung , ai biết có âm mưu gì , tránh được thì tránh .

Hoàng cung Thiên Vận hoàng triều , Thừa Càn Cung , một cái nam nhân thân mặc hoàng bào tay cầm tấu chương, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào tấu chương .Hoàng đệ a hoàng đệ , ta tưởng không thương tổn ngươi nhưng có một số việc ta cũng lực bất tòng tâm chỉ có thể xem tạo hóa của ngươi .

“Hoàng huynh , có việc gì lại cho Từ công công vào Duệ Vương phủ tuyên chỉ .” Theo hắn biết Từ công công là tâm phúc của hoàng huynh , bình thường không phải việc quan trọng tuyệt đối sẽ không sai hắn làm .

“Không có gì , chỉ là nhàn rỗi muốn cùng đệ muội trò chuyện mà đệ muội không cùng ngươi tiến cung sao ?”

“Hoàng huynh , nàng tốt xấu gì cũng là thê tử của bổn vương , huynh tìm nàng làm gì ?” Không hiểu vì sao lần đầu nghe có người muốn cùng Lãnh Ngọc Băng trò chuyện tâm có chút không thoải mái .

“Ngươi là đang ghen ? Haha không ngờ băng sơn ngàn năm cũng có lúc tan chảy vì một nữ nhân .”

“Nữ nhân trong mắt bổn vương chưa từng có giá trị .” Đúng , nữ nhân hắn căn bản chưa từng để trong lòng .

“Hoàng đệ , rõ ràng là thích nàng vì sao không thừa nhận.”

“Bổn vương không muốn cùng ngươi nói tiếp , không có việc gì ta đi trước ”

“Hoàng đệ ngươi gấp cái gì a , ngồi xuống cùng trẫm thảo luận việc này .”

___________________________________

Hôm nay là ngày diễn ra Cung Hoa Yến , từ sáng sớm mọi người đã bắt đầu chuẩn bị cho Cung Hoa Yến năm nay , năm nay Cung Hoa Yến diễn ra trong cung , đặc biệt còn có thêm sứ thần các nước như vậy cơ hội trở một bước trở thành phượng hoàng của các thiên kim tiểu thư càng tăng thêm . Nếu may mắn được hoàng thượng để ý như vậy có thể trở thành phi tần hậu cung , trở thành quý phi rồi đến hoàng hậu có một cơ hội như vậy ai mà không muốn .

“Tiểu thư , người nói cái này đẹp hay cái này đẹp .” Nhu Nhi cầm trên tay hai bộ cung trang một cái sặc sỡ nhưng quyến rũ , một cái màu sắc đơn giản nhưng thanh tao thoát tục .

“Cái này đi , màu sắc không sai , đơn giản nhưng rất thanh nhã ”

“Vương phi , Vương gia cho mời người đến thư phòng ”Dương tổng quản từ đứng ở bên ngoài cung kính nói . Lãnh Ngọc Băng đi đến thư phòng , đây là lần đầu tiên nàng đến thư phòng của Vương phủ , bình thường thối Vương gia rất dung túng nàng , Vương phủ không đâu là nàng không đi qua, nhưng lại không cho nàng đến gần thư phòng .

“Thối Vương gia , không phải ngươi không cho ta đến gần thư phòng của ngươi sao . Mời ta đến làm gì.”

“Vương phi nàng càng ngày càng không phép tắc , nếu không vì nhạc mẫu bổn vương cũng không mời nàng đến đây .”

“Mẫu thân ta làm sao ? Có phải lại là Đại phu nhân ức hiếp nàng ?”

“Cũng không hẳn , Đại phu nhân gần đây cũng không ức hiếp nhạc mẫu , chỉ là hôm trước bị phong hàn đến giờ chưa thể xuống giường .Người bên Lãnh gia ban nãy có đến nói Nhị phu nhân bọn họ muốn gặp nàng .”

“Thối Vương gia ….cảm ơn ”Nàng xoay người hướng ra cửa rời đi

Duệ Vương gia Thượng Quan Lăng Phong đứng ngốc một chỗ , trong đầu không ngừng suy nghĩ , bọn họ thực sự muốn làm gì đây ? Lãnh Ngọc Băng bổn vương thật sự không muốn nàng làm vật hy sinh của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.