Đêm Đầu Tiên

Chương 10




- Này cô gái, cô mở tivi ra cho tôi xem chương trình thời sự một chút. Chân lão uống một ngụm súp rồi nói với nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.

Nữ nhân viên phục vụ đã sớm nhận được phân phó, thế nên bây giờ nghe Chân lão lên tiếng thì không dám vi phạm, nàng nhanh chóng lấy điều khiển từ xa mở tivi.

- Thủ trưởng, ngài muốn xem đài nào? Nữ nhân viên phục vụ nhìn hình ảnh trên tivi rồi khẽ hỏi.

- Đài nào có thời sự là được. Khi nhân viên phục vụ chuẩn bị chuyển kênh thì Chân lão chợt nói: - Để xem cái này trước đã.

Đây là chương trình thời sự của một đài truyền hình tỉnh phương bắc, chủ yếu là tin tức buổi sáng. Người dẫn chương trình lên tiếng với gương mặt vui vẻ, khi nói đến những câu chuyện lý thú thì có biểu hiện rất tương đồng, không khỏi làm cho người ta bật cười.

- Các vị xem này, ngày hôm qua cảnh sát tỉnh chúng tôi bắt được một nhóm người chuyên lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Nhóm người này không những có nhân số đông, còn làm ăn mua bán lớn, bọn họ chủ yếu giương cờ hiệu sản nghiệp công nghệ cao để đầu tư tài chính.

- Lẽ ra tiền chính sách hỗ trợ căn bản đều được phê duyệt rất nghiêm khắc, bọn họ có thể lừa đảo được sao? Nhưng cũng có giả có thật, cũng vì công tác không đúng điểm mà đám người này có thể lừa gạt được. Nếu không phải vì phi vụ thành công trước đó mà đám người này sinh ra ý nghĩ chủ quan, chỉ sợ đám người này đến tỉnh chúng ta sẽ còn lừa không ít người khác.

- Nhưng đám người lừa đảo đã thành công ở nhiều nơi, theo giới thiệu của cảnh sát thì bọn họ đã lừa gạt ở một khu công nghệ cao của tỉnh hàng xóm, kiếm được năm triệu tài chính. Chậc chậc, tôi cũng không rõ khu công nghệ cao là ban ngành có sức sản xuất cao nhất, không biết người phụ trách nghĩ thế nào mà lại cho tiền đám người lừa đảo kia. May mà các đồng chí công an tỉnh chúng tôi đã cưỡng chế số tiền phi pháp kia quay về, xem như cũng là vãn hồi tổn thất.

Đám người xem thông tin này mà không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, thế nhưng Sở Hồng Đạo đang trò chuyện vui vẻ với Chân lão thì vẻ mặt chợt tái nhợt. Khi đám người lừa gạt xuất hiện trên màn hình tivi, gương mặt hắn càng thêm khó coi.

- Hừ, bây giờ có một vài người phụ trách đơn vị căn bản không biết ăn cái gì mà cho đám người kia năm triệu bạc, nếu không thu được số tiền kia về, hì hì, thật sự là chuyện đáng cười. Chân Đông Chính nâng ly lên uống một ngụm rồi dùng giọng khinh thường nói.

Chân lão hừ một tiếng, dù không mở miệng thế nhưng rất bất mãn với đơn vị có liên quan trong sự kiện này.

Sầm Vật Cương lại dùng giọng cực kỳ đau đớn nói: - Lão lãnh đạo, chuyện này ngoài nguyên nhân đám người lừa đảo kia có thủ đoạn quá cao, cũng là đồng chí của chúng ta có ý nghĩ chạy theo thành tích quá nặng nề. Ba tháng tới tôi chuẩn bị đẩy mạnh một hoạt động học tập lý luận về thành tích công tác cho các cán bộ trong tỉnh.

- Cần phải học tập cho tốt, căn bản không thể để cho một số người vì thành tích của mình mà ném tiền bậy bạ như vậy. Chân lão tỏ ra cực kỳ tán thành với Sầm Vật Cương.

- Tút tút tút. Điện thoại trong túi áo của Sầm Vật Cương chợt vang lên, lão nhìn qua dãy số điện thoại gọi đến rồi cười nói với Chân lão: - Chân lão, cú điện thoại này thật sự quá trùng hợp, là anh Tả của tỉnh Thiên Bắc gọi điện thoại đến, chính là tỉnh vừa rồi điều tra được vụ án lừa đảo.

Sầm Vật Cương nói rồi rời khỏi bàn cơm nghe điện thoại, Chân lão khoát tay với Sầm Vật Cương rồi nói: - Đã ăn xong rồi, anh cũng đừng đi lung tung, cứ ở đây nghe máy.

Chân lão nói như vậy thật sự là vì nể mặt mình, Sầm Vật Cương không khỏi cười cười khẽ nói: - Tôi là Sầm Vật Cương.

- Anh Sầm, anh đang bận rộn gì vậy? Anh ăn sáng chưa? Người ở đầu dây bên kia dùng giọng điệu cởi mở nói.

- Tôi đã ăn rồi, còn anh thì sao? Sầm Vật Cương tuy không biết người đồng sự này gọi điện thoại cho mình làm gì, thế nhưng lão vẫn dùng giọng nhiệt tình nói.

- Ôi, anh ăn rồi sao? Tôi còn đang chờ anh mời cơm sáng đây này. Anh Tả ở tỉnh Thiên Bắc cũng không khách khí mà cười hì hì nói với Sầm Vật Cương.

Nếu không có việc gì thì Sầm Vật Cương sẽ vui đùa nói vài câu, thế nhưng bây giờ lão có chuyện, thế là không khỏi vội vàng nói: - Anh Tả, anh có gì cứ nói đi, tôi còn có chuyện.

- Ôi, căn bản là mất hết kiên nhẫn. Này anh Sầm, anh nên cảm ơn tôi, năm triệu cũng không phải là con số nhỏ, nếu không phải có chúng tôi, năm triệu của các anh đã bay đi mất rồi. Lời nói của người ở đầu dây bên kia căn bản làm cho Sầm Vật Cương có chút sững sốt, cái gì mà năm triệu? Sau khi nghe nói như vậy thì lão chợt ngây người, thế là không khỏi dùng giọng nghi hoặc khó hiểu nói: - Cái gì mà năm triệu?

Nhưng sau khi nói xong thì Sầm Vật Cương giống như ý thức được điều gì đó, anh mắt thêm lạnh lẽo.

Có câu gỗ mục không thể điêu khắc được, đây là tâm tình của Sầm Vật Cương vào lúc này. Lão đưa mắt nhìn Sở Hồng Đạo ở phía đối diện mà không khỏi muốn tiến lên đánh cho một trận. Chính mình khổ sở nâng người này lên, không ngờ việc tốt còn chưa đến cửa thì có vấn đề lớn.

"Sở Hồng Đạo ơi là Sở Hồng Đạo, anh đúng là ông nội của tôi, anh có thể biết tôi mất bao nhiêu tâm tư ở sự kiện này không? Bây giờ tôi phải đặt mặt mũi vào đâu đây?"

Mình phải nói với Chân lão thế nào đây?

- Bí thư Sầm, tôi nhận kiểm điểm với ngài, tôi không nắm chặt công tác thế nên mới xuất hiện chuyện này. Sau khi tôi quay về nhất định sẽ làm tốt công tác chỉnh đốn cải cách, mau chóng cho ngài câu trả lời thuyết phục. Sở Hồng Đạo bủn rủn tay chân, vừa rồi hắn tỏ ra rất hăng hái, lúc này căn bản không còn chút gì. Hắn không ngờ mình cố gắng cho ra một quỹ giúp đỡ công nghệ cao, không ngờ cho ra vấn đề lớn như vậy.

Quỹ này là do Sở Hồng Đạo tự tạo ra, khi đó hắn còn cảm thấy năm triệu đầu tư là thành tích lớn của mình. Nhưng bây giờ hắn mới biết mình bị đám người nhìn có vẻ thật thà trung hậu kia hại cho thảm bại.

Không những thảm bại mà còn có thể chết đi được.

Sở Hồng Đạo nghĩ đến những gương mặt người cực kỳ có lực tương tác khi liên hệ với mình, hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ nổi giận. Nếu như tên khốn kia còn xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ đánh, mắng, sẽ cho tên kia chết đi sống lại.

Nhưng bây giờ Sở Hồng Đạo chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi, người kia căn bản không ở bên cạnh hắn mà đang bị giam ở tỉnh Thiên Bắc. Dù hắn có oán giận thế nào cũng không làm gì được.

- Theo thông tin đến từ tỉnh Thiên Bắc, sự kiện này còn liên quan đến phương diện đi khảo sát nhà xưởng, khi đó có người động tay động chân. Sầm Vật Cương khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi nhìn Sở Hồng Đạo ở phía đối diện.

Sầm Vật Cương càng thêm bất mãn với Sở Hồng Đạo. Lão làm bí thư tỉnh ủy, lão không phải là kẻ ngốc, trước đó Sở Hồng Đạo có đến báo cáo với lão về hạng mục công tác này.

Khi đó sự việc còn chưa phát sinh như bây giờ, tất nhiên Sở Hồng Đạo sẽ coi đó là thành tích của mình. Ví dụ như nói mình là người giỏi đảm đương, giỏi đổi mới, có thể tìm tòi nhiều phương pháp khác biệt để giải quyết vấn đề.

Khi đó Sầm Vật Cương không quan tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại lời nói trước đó của Sở Hồng Đạo, lão càng thêm chán chán khó chịu.

Sở Hồng Đạo nghe lời nói của Sầm Vật Cương thì vẻ mặt biến đổi lớn, hắn đi đến bên cạnh Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi một lòng vì công tác, ngài phải tin tưởng tôi, chuyện này là tôi bị người ta lừa gạt, điều này...

- Lừa gạt sao? Anh Sở, anh nên biết rõ ràng, bây giờ tỉnh Thiên Bắc giao cái gì cho chúng ta. Sầm Vật Cương nói đến đây thì thở dài một hơi: - Anh có thể giải thích rõ ràng những chuyện này được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.