Defence - Ngày Tàn

Chương 42: Xe ngựa PLAY




tiếpSau một thời gian dài nghỉ học chúng nó đã đi học lại thì bỗng dưng Chu Khải bốc sốt nằm liệt trên giường, hắn đành ở nhà một mình.

Ở trường, giờ ra chơi

Thiên Lạc: Lạ kinh người khỏe như Chu Khải mà cũng có thể ốm, không hiểu nổi. Hắn ở nhà một mình không biết có ổn không.

Bạch Phi: ha ha chông Thiên Lạc lo cho chồng kìa. Ghen tị quá

Thiên Lạc: Bạch Phi coi chừng tôi xẻo mồm bà đó

Tiểu Linh: Lo cho hắn thế sao không ở nhà chăm sóc hắn

Thiên Lạc: Do xin nghỉ học nhiều rồi tôi chỉ không muốn làm khó chú Lí

Tụi nó đang nói chuyện thì từ đâu Vỹ Lâm xông tới

Vỹ Lâm: Anh THIÊN LẠC

Thiên Lạc ôm ngực giả bộ đau tim

Thiên Lạc:định dọa chết anh hả nhóc này.

Vỹ Lâm: Hì hì tan học về nhà em ăn cơm nha

Tiểu Linh: Chỉ mời Thiên Lạc thôi sao, tụi này để làm cảnh à

Vỹ Lâm: hì hì e chưa nói hết cả mấy chị nữa.

Bạch Phi: nhưng sao tự dưng mời tụi này về ăn cơm, có chuyện gì à

Vỹ Lâm: hihi bố mẹ em mời đó, có cả bạn trai em nữa cơ.

Thiên Lạc: cái gì sao tiến triển nhanh thế. Bạn trai em định hỏi cưới à

Vỹ Lâm: Điên chỉ là hỏi cưới thôi hihi

Vỹ Lâm vừa nói vừa cười tít mắt.

Tiểu Linh: Chông nhóc hạnh phúc ghê ha

Vỹ Lâm: Tất nhiên ạ. Ơ mà anh Chu Khải đâu

Thiên Lạc: Anh ấy tự dưng bị ốm lên ở nhà

Tiểu Linh hỏi Thiên Lạc

Tiểu Linh: Ông đi ăn ở nhà Vỹ Lâm thế ai về nấu đồ ăn cho Chu Khải

Thiên Lạc: Tôi đang nghĩ cách đây.

Bạch Phi: Có gì khó ra quán mua đồ ăn cho hắn

Thiên Lạc: bà không nhớ có lần chỉ vì tôi không nấu đồ ăn gọi đồ ăn nhanh mà hắn đập tôi một trận rồi nhất quyết bắt tôi vào bếp nấu sao. Với lại mình mang về cho hắn thì lại sang nhà Vỹ Lâm muộn mất để bố mẹ Vỹ Lâm chờ cơm ngại lắm.

Tiểu Linh: À xuống căn tin trường mượn đồ nấu rồi nhờ ai đó mang về hộ

Thiên Lạc: hay nhưng nhờ ai đây

_ Để mình cầm về cho

Một bạn nữ trong lớp lên tiếng tự nguyện mang đồ ăn về cho Chu Khải

Thiên Lạc: bạn nói thật hả.

_ ừ mình cầm cho

Thiên Lạc: Hihi cảm ơn nha. Bạn cho mình biết tên được không

_ Mình tên Doãn Na

Thiên Lạc: Cảm ơn Na nha mà bạn biết nhà mình chưa

Doãn Na: Mình biết rồi, mình đi qua đó suốt.

Tiểu Linh; Bạn học trong lớp mà không biết tên

Thiên Lạc; bà cũng có biết đâu mà nói tôi

Tiểu Linh: Tôi... hì hì

Bạch Phi: vậy là có người cầm đồ ăn về rồi. An tâm sang nhà Vỹ Lâm.

Thế là buổi học hôm đó Thiên Lạc trốn hai tiết để xuống căn tin trường nấu đồ ăn cho tên Chu Khải. Trên đường sang nhà Vỹ Lâm ăn cơm

Vỹ Lâm: Anh chị có thấy chị mang đồ ăn cho anh Chu Khải quen không

Bạch Phi: ừ chị thấy quen lắm nhưng không tài nào nhớ được

Tiểu Linh: hình như gặp ở đâu rồi

Thiên Lạc; Mấy người như dở, học cùng lớp ngày nào chả nhìn sao không quen cho được

Tiêu Linh: Không phải ở trong lớp rõ ràng là ở đâu mà. Ở đâu nhỉ....

Vỹ Lâm: Đúng em có học cùng lớp nhưng chông chị đó vẫn quen lắm

Thiên Lạc: Gớm người ta có lòng tốt mà ngồi đó mà đoán già đoán non.

Bạch Phi: Thì có bảo là không tốt đâu chỉ là nói hơi quen thôi.

Vỹ Lâm: Thôi quên đi. Sắp tới nhà em rồi

Tại nhà Thiên Lạc

Ing Ing Ing

Chu Khải: Ai bấm chuông thế nhỉ. Chả lẽ Lạc Lạc để quên chìa khóa.

Chu Khải lò mọ ngồi dậy đi ra ngoài mở cửa xem là ai

Chu Khải: Bạn là ai vậy. Khụ... Khụ

Chu Khải còn đang rất mệt

Doãn Na: Mình là Doãn Na bạn học cùng lớp với bạn và Thiên Lạc

Chữ Khải: À hì hì chào bạn mà Thiên Lạc đâu rồi.

Doãn Na: Vào trong nhà nói chuyện được chứ

Chu Khải: Hì hì ừ mời vào, thất lễ quá.

Doãn Na: Không sao

Thế Là Doãn Na đi theo Chu Khải vào phòng khách. Chu Khải cầm nước ra mời Doãn Na

Chu Khải: Giờ nói cho mình biết Thiên Lạc đang ở đâu được chưa

Doãn Na: Có vẻ bạn rất quan tâm tới Thiên Lạc nhỉ. Thiên Lạc bạn ấy sang nhà nhóc nào tên Vỹ Lâm í. Bảo mình cầm đồ ăn về cho bạn

Chu khải: Có phải đồ ăn Thiên Lạc nấu không vậy

Doãn Na: ừ đồ Thiên Lạc nấu

Chu Khải Ừ cảm ơn bạn mang về cho mình nah

Doãn Na: không có gì

Chu Khải nghĩ thầm: Đúng là chỉ có nhóc đó tốt với mình, sợ mình đói lên nhờ hẳn người mang đồ ăn về cho mình.

Doãn Na; Thiên Lạc bảo mình đợi bạn ăn hết rồi mới về

Chu Khải: Lại còn thế nữa. Nhóc ấy thật là khụ.... khụ

Doãn Na: bạn ăn đi mình còn phải về

Chu Khải nở nụ cười thật tươi làm cho Doãn Na có chút siêu lòng. Chu Khải ăn chưa hết nửa hộp cơm thì tự dưng lăn ra ngủ

Doãn Na; Khiếp tên này đang ốm mà thật kinh vẫn khỏe thật bao nhiêu thuốc ngủ vậy mà ăn gần hết hộp cơm mới chịu gục. Ha ha Thiên Lạc ơi sai lầm lớn nhất của mày là đã tin tưởng tao nhờ tao mang đồ ăn về cho thằng người yêu mày ha ha. Hôm nay Chu Khải anh nhất định thuộc về tôi

Doãn Na mất bao lâu mới dìu được Chu Khải vào phòng vô tình lại vào đúng phòng Thiên Lạc

Doãn Na cởi hết đồ Chu Khải rồi đến của mình

Doãn Na: Phải chụp mấy tấm ảnh tình tứ làm kỉ niệm cho thằng Thiên Lạc xem mới được

Rồi mọi cứ thế xảy ra..........

Tối đến tụi Tiểu Linh, Bạch Phi, Thiên Lạc mới mò về nhà

Thiên Lạc: hôm nay chông Vỹ Lâm vui quá chắc cu cậu hạnh phúc lắm

Tiểu Linh: Chứ còn gì thấy quấn lấy người yêu suốt

Bạch Phi: Ừ cứ phải nô vơi người yêu có thèm để ý gì tới tụi mình đâu

Vào đến nhà thị tụi nó thấy chu Lí đang chuẩn bị đồ ăn tối

Thiên Lạc: Oa oa đồ ăn kìa

Thiên Lạc nhào tới bốc đò ăn liền ăn ngay cái vụt vào tay

Chu Lí: đi rửa tay đã

Thiên Lạc; Sao mấy người cứ thích bắt cháu đi rửa tay thế bộ rửa tay sống được lâu hơn không

Thiên Lạc định bốc lần nữa thì lại bị ăn đòn tiếp. Nó đành hập hụi đi rửa tay. Bạch Phi, Tiểu Linh cũng đi rửa tay thì thấy chú Lí nói

Chú Lí: Hôm nay tôi thấy có người lạ vào nhà mình, bạn của các cháu à

Tiểu Linh: Ý chú nói là Doãn Na à

Chú Lí; bạn các cháu sao.

Bạch Phi: Không phải bạn chỉ là người bọn cháu nhờ cầm đồ ăn về hộ cho Chu Khải thôi.

Chú Lí: à

Bạch Phi: Có gì không chú

Chú Lí: Không có gì chỉ là lúc tôi về thấy cô bé đi ra dáng vẻ hấp tấp, lo sợ. Gặp tôi chào rồi nhanh chóng đi mất

Tiểu Linh: Chắc bạn ấy vội về nhà> mà học sinh của chú mà cũng không nhận ra

Chú Lí: Một trường có hơn nghìn học sinh làm sao chú nhớ mặt hết được. Thôi nếu đã không có gì thì đi rửa tay rồi ăn cơm đi

Tiểu Linh: Vâng

Thiên Lạc nhanh chóng rửa tay rồi quay lại bàn ăn

Chú Lí: Chu Khải vẫn chưa dậy sao. Để chú đi gọi nó dậy

Thiên Lạc: Khoan để cháu, để cháu đi gọi, cháu muốn xem anh ấy đỡ chưa

Thiên Lạc chạy vèo cái lên phòng mình xem Chu Khải thế nào. Vừa vào phòng

Thiên Lạc: a a a, tên khốn nạn nhà mi sao không vận quần áo hả. Nhà mi đang có âm mưu gì hả

Thiên Lạc xông tới cầm gối đập tới tấp vào người Chu Khải. Đang ngủ say tự dưng bị đánh Chu Khải liền bật dậy thì thấy Thiên Lạc rồi nhìn mình không một tấm vải che thân.

Chu Khải: A A A nhóc, anh không ngờ đấy. Khai, khai nhanh, nhóc đã làm gì ah rồi

Thiên Lạc; Làm làm cái đầu ah đấy, em vào đã thấy anh thế này rồi

Chu Khải: Đừng chối, em cứ nhận đi. Hay mình làm tiếp

Chu Khải nhào tới Thiên Lạc liền bị ăn hích vào bụng

Thiên Lạc nhanh chóng mở cửa chạy xuống nhà. Chu Khải vận quần vào rồi đuổi theo Thiên Lạc

Tiểu Linh thấy hai tên này chạy huỳnh huỵnh xuống liền hỏi

Tiểu Linh: hai người cứ gặp nhau không cãi nhau không chịu nổi hả. Có chuyệ gì thế

Thiên Lạc với Chu khải đồng thanh: Không có gì

Chu Khải cười toe toét cứ nghĩ Thiên Lạc đã chủ động cứ trêu Thiên Lạc. Thiên Lạc cứ cãi lại mặt thì càng ngày càng đỏ

Từ cái lần ở ĐỒNG VĨNH CỬU Thiên Lạc với Chu Khải như hình với bóng không rời nhau nửa bước. Chu Khải ôm bám víu Thiên Lạc nó cũng không phẩn kháng lại nữa. thỉnh thoảng còn hôn lại khiến Chu Khải tê dại cả người. Sau lần sang nhà Vỹ Lâm ăn cơm cũng trôi qua được ba tháng. Thiên Lạc chạy khắp nơi ở lớp

Thiên Lạc; nè mọi người ơi biết mai là ngày gì không. Sinh nhật mình đó. hi hi nhớ tặng quà mình đó

Tiểu Linh: Bê tha quá ông ơi

Thiên Lạc kệ tôi.

Thiên Lạc chạy tới chỗ Doãn Na

Thiên Lạc: Hihi nhớ tặng quà mình nha

Doãn Na: ha ha tất nhiên rồi

Thiên Lạc chạy tới chỗ cố giáo chủ nhiệm

Thiên Lạc: Cô giáo yêu quý của em ơi mai là sinh nhật em đó

Cô Chủ Nhiệm: Hihi ừ vậy nhóc muốn cô tặng gì nào.

Thiên Lạc: Cái nào càng rẻ càng tốt cô ạ

Cô Chủ Nhiệm: ha ha rẻ sao. Ok nhóc

Chu Khải thấy vợ mình cứ chạy lăng nhăng xin quà

Chu Khải: Có phải con nít nữa đâu mà đi xin quà. Bó tay

Thiên Lạc: kệ em. Cả năm mới có 1 ngày phải tận dụng chứ

Bạch Phi; Thiên Lạc ông đi đâu đừng nói là bạn tối nhá

Thiên Lạc: bà ngon lắm

Thiên Lạc cười toe toét vì mai là sinh nhật nó không biết có nụ cười đểu giả đang nhắm vào chính nó. Nó hồi hộp đợi đến ngày sinh nhật còn Chu Khải thì đã chuẩn bị kế hoạch tặng sinh nhật cho Thiên Lạc từ nửa tháng trước rồi

Sáng hôm sau. Thiên Lạc đến trường từ rất sớm để đợi quà sinh nhật không ngờ Doãn Na còn tới sớm hơn đợi Thiên Lạc ở cổng trường rồi. Thiên Lạc thấy Doãn Na liền nhanh chóng xuống xe chạy tới chỗ Doãn Na.

Thiên Lạc: Hihi đừng nói là bạn đứng đây đợi tặng quà cho mình nhà

Doãn Na: ha ha đúng rồi

Doãn Na rút trong túi ra một cái hộp nhỏ chông vô cùng xinh xắn

Chu Khải, Bạch Phi, Tiểu Linh đi đến.

Chu Khải: Nhóc đã có quà rồi cơ à, mở ra xem nào

Thiên Lạc nhanh chóng xé lớp bọc để mở ra bên trong là thứ gì. Khi vừa nhìn thấy thứ bên trong Thiên Lạc liền đánh rơi chiếc hộp, những thứ bên trong văng ra ngoài hộp. Ảnh rất nhiều ảnh những bức hình Doãn Na đang tình tứ bên Chu Khải. Thiên Lạc nhặt từng bức ảnh lên như ngừng thở để xem từng cái một. Một giọt rồi hai giọt rồi đến những hàng nước mắt tuôn ra khi Thiên Lạc xem đến tờ giấy chuẩn đoán Doãn Na có thai. Thiên Lạc nhìn Doãn Na nói

Thiên Lạc: đây hu...hu... đây mà gọi là.... quà sao

Thiên Lạc nhìn vào bụng Doãn Na rồi nhìn tờ giấy khám thai

Thiên Lạc: Đây là lí do cậu vận áo rộng thùng thình đi học sao

Chu Khải thấy Thiên Lạc khóc liền giật những tấm ảnh và tờ giấy trên tay Thiên Lạc. Chu Khải xem xong liền đứng hình, nó không tin thể tin vào những gì nó đang nhìn thấy

Thiên Lạc quay sang nhìn Chu Khải

Thiên Lạc: ĐỒ DỐI TRÁ. HU....HU

Thiên Lạc nói xong chạy nhanh ra chỗ để xe lên mô tô phóng đi mất. Chu Khải đuổi theo thì bị Doãn Na giữ lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.