Defence - Ngày Tàn

Chương 38: Gia yến




Tấm bảng bằng gỗ lớn ghi tên treo trên cánh cửa gỗ bên phải của khu vườn đã bị dây leo bò kín che mất già nửa, chỉ còn lại vài chữ là đọc được.

Thì ra nơi đây chính là Lục La Viên trong truyền thuyết đó sao?

Nhớ đến sự thần bí của nó, Giang Tâm Đóa không khỏi nhìn thêm mấy lần, nhớ đến chuyện Phạm Trọng Nam không thích người khác tìm tòi chuyện của mình, cô cảm thấy mình không nên lưu lại đây lâu quá.

Cô lần nữa nhìn về phía khu vườn nhỏ và căn nhà yên tĩnh đến vắng lặng kia, xoay người định rời đi thì...

Miao...miao...

Tiếng gì vậy? Là một chú mèo sao?

Giang Tâm Đóa chợt dừng bước, đôi mắt nhìn về phía phát ra tiếng kêu kiếm tìm, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một chú mèo nhỏ toàn thân lông trắng không một chút lông tạp như một quả cầu bằng bông đang đứng trên một cành cây, những móng vuốt sắc nhọn của nó không ngừng cạo vào lớp vỏ cây phát ra những tiếng rào rào.

Mắt Giang Tâm Đóa sáng lên, chú mèo này thật nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay cô một chút nhưng xinh xắn đáng yêu, bộ lông được chăm sóc kỹ lưỡng, sạch bóng, xem ra không phải là một chú mèo hoang.

Cô ở nhà họ Phạm lâu như vậy, trước giờ chưa từng thấy những con vật như mèo, chó gì đó.

Không suy nghĩ nhiều, Giang Tâm Đóa rón rén đi đến gần nó, khi chỉ còn cách chú mèo một cánh tay, cô chầm chậm nhón chân lên, định vuốt ve nó một cái, nào ngờ chú mèo phản ứng rất nhanh, tay của Giang Tâm Đóa lập tức chộp vào khoảng không.

Miao...miao...

Chú mèo nhỏ dường như bị dọa sợ, vội trốn vào sau một bức tường mọc đầy dây thường xuân, bộ lông trắng muốt dựng lên, đôi mắt to tròn nhìn về phía Giang Tâm Đóa đầy cảnh giác.

Giang Tâm Đóa chạm rãi đi đến bên tường rào, ngoắc tay về phía chú mèo nhỏ, 'Mèo con, ra đây đi! Ngoan, qua chỗ chị đi!'

Giang Tâm Đóa biết chắc là hành động vừa rồi của mình đã dọa chú mèo sợ nhưng cô thấy nó quá đáng yêu, nhịn không được muốn sờ nó một cái.

Trước giờ Giang Tâm Đóa luôn rất thích những con vật nhỏ lông xù như mèo, thỏ chẳng hạn nhưng không có cơ hội nuôi. Khi còn nhỏ, lúc vừa mới trở lại nhà họ Giang cô cũng đã từng nuôi một con thỏ nhỏ nhưng lại bị mấy chị em trong nhà ác ý ném nó vào trong hồ bơi trong nhà, lại bắt cô đứng ở một bên trơ mắt nhìn con thỏ nhỏ mà mình yêu thích vẫy vùng trong hồ bơi để rồi cuối cùng, chết chìm ngay trước mắt cô...

Từ đó về sau, Giang Tâm Đóa không nuôi bất kỳ con vật nào nữa.

Sau khi dọn khỏi nhà họ Giang, bởi vì trường học không cho phép, hơn nữa bận rộn học hành, làm thêm, cô nào có tâm tư nghĩ đến chuyện đó.

Giờ chú mèo nhỏ này lại gợi lại sở thích lúc nhỏ của cô.

Chú mèo thấy cô càng lúc càng đến gần, đột nhiên nhón chân, nhảy vụt sang chỗ khác.

Giang Tâm Đóa đứng lên, nhìn nó mím môi sau đó chạy về phía chú mèo nhỏ, vạch những sợi dây thường xuân trên tường rào ra, 'Mèo con, xuống đây đi...'

Chú mèo thoạt nhìn nhỏ xíu nhưng lại rất thông minh, thấy Giang Tâm Đóa không bắt được mình, nó ngồi trên tường rào nhìn cô, thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng miao miao như đang cười nhạo cô không có bản lĩnh bắt nó vậy.

'Đồ đáng ghét...' Giang Tâm Đóa trừng đôi mắt đẹp nhìn nó, bĩu môi mắng yêu.

Một người một mèo cứ thế giằng co nhau.

Đột nhiên một giọng nói nhu mì từ bên trong bức tường rào vọng ra, càng lúc càng gần, 'Mimi, Mimi...'

Nghe giọng nói, dường như là một cô gái nhỏ, không biết có phải là chủ của con mèo đáng yêu này không nhỉ? Giang Tâm Đóa thoáng ngẩn người, đang định nghe kỹ xem có phải là tìm chú mèo này không thì tiếng gọi chợt im bặt.

Con mèo nhỏ trên tường rào nghe tiếng của chủ mình thì như làm sai chuyện gì, lo lắng vội vàng nhảy khỏi tường rào, cú nhảy này khiến nó rơi thẳng vào lòng Giang Tâm Đóa.

Giang Tâm Đóa kinh ngạc đón lấy túm bông trắng vừa rơi vào lòng mình kia, nhấc bổng nó lên quan sát, chú mèo nhỏ có bộ lông trắng như tuyết, những móng vuốt được cắt tỉa gọn gàng, khiến cô không dằn lòng được không ngừng ve vuốt.

Miao...miao...

Không biết là vì con mèo nhỏ sợ nhột hay thế nào, bị cô vuốt nó tỏ ra rất khó chịu, thân hình nhỏ xíu không ngừng giãy dụa, Giang Tâm Đóa thấy nó nghịch ngợm liền vỗ nhẹ đầu nó nói nhỏ: 'Nghịch quá đấy nhé! Phải xử lý mày thế nào đây?' Vừa nói vừa vỗ đầu chú mèo mấy cái, miệng thì nói “xử lý” nhưng lực đạo trên tay thì chỉ giống như vuốt ve mà thôi.

Con mèo nhỏ thấy không thể thoát khỏi tay Giang Tâm Đóa, giãy dụa một hồi cuối cùng chịu phép, nhưng miệng vẫn không cam lòng lại kêu thêm mấy tiếng nữa, nghe thật đáng yêu. Giang Tâm Đóa thấy nó chịu nghe lời, cũng không vuốt nữa mà ôm hẳn vào lòng, vừa định bước đi thì...

'Mimi...quay về đây...' Giọng nói vừa nãy lần nữa lại vang lên bên tai, Giang Tâm Đóa nhìn về phía đó, xuyên qua khoảng trống giữa những thanh gỗ của tường rào cô nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi thật xinh đẹp...

Đó là một cô gái tuổi chừng mười lăm mười sáu, trên người mặc một chiếc váy liền thân màu trắng như tuyết, mái tóc dài óng ả buông dài sau lưng, cô đang mở to đôi mắt trong suốt đầy kinh ngạc của mình nhìn qua tường rào, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Giang Tâm Đóa đang nhìn mình, cô gái thoáng ngẩn người sau đó theo bản năng lùi lại một bước, chiếc miệng nhỏ há to nhưng không phát ra âm thanh nào. Lúc này, cô gái cũng đã nhìn thấy chú mèo nhỏ đang an ổn nằm trong lòng Giang Tâm Đóa...

Chắc chú mèo là của cô gái này rồi!!!

Giang Tâm Đóa tiến lên mấy bước rồi dừng lại phía trước hàng rào, nâng chú mèo trên tay nhìn cô gái, 'Mèo của em sao?'

Cô gái nhẹ gật đầu.

'Trả cho em.' Giang Tâm Đóa có chút tiếc nuối nâng chú mèo trong lòng lên, định đưa trả cho cô gái thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc...

'Sao lại chạy đến đây rồi?' Phạm Trọng Nam không ngờ cô lại đi lạc đến Lục La Viên, vừa mới mở miệng hỏi cô thì cùng lúc đó đã nhìn thấy cô gái sau tường rào, sắc mặt hắn chợt thay đổi hẳn.

Hai tay Giang Tâm Đóa ôm chú mèo nhỏ, quay đầu nhìn Phạm Trọng Nam, người đàn ông sắc mặt có chút khác thường kia, 'Em chỉ tùy tiện đi dạo thôi mà.'

Một Phạm Trọng Nam sắc mặt ngưng trọng như vậy đã lâu, rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy, Giang Tâm Đóa không khỏi có chút bất an, dường như cô vừa mới vô tình chạm đến vết thương nào đó trong lòng hắn.

Cô gái sau tường rào đương nhiên cũng nhìn thấy Phạm Trọng Nam, cô lại lùi lại mấy bước nữa, cắn chặt môi không nói.

'Mở cửa.' Phạm Trọng Nam tiến đến, nhìn cô gái lên tiếng.

Cô gái sợ sệt bước đến mở cửa, cánh cửa hé ra, cô ngước đôi mắt trong suốt ngây thơ nhìn Phạm Trọng Nam, nhỏ giọng gọi, 'Frank...'

Phạm Trọng Nam chỉ ừm một tiếng sau đó xoay sang Giang Tâm Đóa, 'Trả mèo lại!'

Giang Tâm Đóa vội đẩy chú mèo đến trước mặt cô gái, cô đón lấy rồi nhỏ nhẹ nói, 'Cám ơn.'

Chú mèo như có chút sợ hãi, không ngừng trừng to đôi mắt tròn nhìn cô gái, cô gái như hiểu ý nó, nhẹ nhàng vỗ lên đầu rồi nói như an ủi, 'Mimi, mẹ ngủ rồi. Chị sẽ không đánh em đâu.' Như nghe hiểu lời của cô gái vậy, chú mèo nhỏ lập tức ngoan ngoãn nhu thuận cọ nhẹ đầu lên tay cô gái.

'Có chuyện gì vậy?' Phạm Trọng Nam nghe cô gái nói vậy thì lên tiếng hỏi.

'Mimi cắn giày của mẹ, mẹ giận lắm, muốn đánh Mimi...' Cô gái thành thực nói. Ngày thường mẹ sẽ không để ý đến Mimi nhưng mẹ ghét nhất là có ai đụng đến đồ của mình. Hôm nay Mimi lẻn vào phòng mẹ, nhìn thấy đôi giày xinh đẹp kia thì ngậm một chiếc trong miệng đùa chơi, nào ngờ bị mẹ nhìn thấy, mẹ rất giận, giận đến muốn đánh nó...

'Em về trước đi.' Nghe cô gái kể xong câu chuyện, Phạm Trọng Nam nghiêng người, vươn tay vuốt nhẹ má của Giang Tâm Đóa, dặn dò.

Giang Tâm Đóa không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi xoay người men theo con đường nhỏ quay trở lại, từ xa vẫn còn nghe cô gái nói với theo, 'Tạm biệt!'

Nhưng cô không quay đầu lại, sau đó cô còn nghe Phạm Trọng Nam dùng giọng nói ôn nhu chưa từng có nói với cô gái, 'Đừng đi lung tung nữa, vào nhà đi!'

'Chị ấy là vợ mới cưới của anh phải không? Chị ấy thật đẹp!'

'Ừ.' Phạm Trọng Nam chỉ đáp lại bằng một câu đơn giản.

Sau đó Giang Tâm Đóa không nghe thấy gì nữa nhưng không hiểu sau, tầm mắt chợt có chút mơ hồ, hơn nữa, lòng có chút rầu rĩ không vui...

Cô gái đó gọi Phạm Trọng Nam là “Frank”, Phạm Uyển Viện cũng gọi hắn là “Frank”, Lạc Tư gọi hắn là “Frank', còn cô gái trẻ trung xinh đẹp lần trước đến nhà ăm cơm cũng gọi hắn là 'Frank', bên cạnh hắn xuất hiện nhiều người như vậy, hầu như ai cũng gọi hắn là “Frank” một cách thân mật, nhưng trước giờ hắn chưa từng nói rõ với cô, quan hệ giữa hắn và những người đó là gì.

Cô tưởng rằng mình có thể chịu đựng, có thể không để tâm.

Nhưng hôm nay lần nữa gặp phải trường hợp như vậy, cô chợt cảm thấy mình hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài thế giới của hắn, thế giới của chồng mình, cảm giác này, thật sự rất khó chịu.

Giang Tâm Đóa, đồ ngốc, khóc cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà!

Cô không ngừng bảo bản thân không được khổ sở, không được khóc, nhưng vì sao nước mắt cứ không chịu nghe lời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.