Defence - Ngày Tàn

Chương 27: Chuốc thuốc




Edit: Lam Sắc

Có lẽ phụ nữ luôn không thể quên lần yêu đương say đắm đầu tiên. Cho dù người đàn ông đó là người xấu xa tới đâu. Khi lần đầu tiên anh ta tiến vào cơ thể của tôi, tôi cũng không ngoại lệ mà chảy nước mắt.

Tôi tự nói với chính mình nói, Chu Điệp Ngữ, là mày tự đưa tới cho anh ta giẫm lên, mày không cần phải rơi lệ.

Trên thực tế là chính mày muốn bị giẫm lên.

Nước mắt của tôi đột nhiên ngừng rơi.

********************

Cung Phát Thần là một người đàn ông có dấu hiệu có ý nghĩa. Chính là lúc anh ta còn không có xu nào cũng đã trở thành người đàn ông trong mộng của các cô gái. Anh ta làm người ta hướng tới, lại còn khó có được. Anh ta biết điểm này, bởi vậy mà có sức quyến rũ. Anh ta thường xuyên bình tĩnh nói cho những cô gái mê luyến anh ta là: “Em có biết không, cái anh muốn là thân thể của em.”

Phụ nữ lại vẫn tình nguyện tre già măng mọc. Được một giây, có lẽ cũng coi như một loại được.

Lúc Điệp Ngữ được một giây ngắn ngủi này, cô mới chỉ có mười chín tuổi.

Một giây đó, hơi thở của Cung Phát Thần vờn quanh tai cô, anh ta nói: “Tôi muốn em nhớ kỹ giây phút này. Điệp Ngữ, những giây phút sau này trong sinh mệnh em, em sẽ đều nhớ tới tôi.”

Điệp Ngữ nhìn ý cười khêu gợi của anh ta. Cô đột nhiên mở miệng vì đau đớn.

Cô há miệng uống hết một ly volt. Lúc buông ly xuống thì thấy ánh mắt chăm chú của Cung Phát Thần. Anh ta hơi cười cười, rồi cũng ngửa đầu uống hết ly của anh ta.

“Tửu lượng tốt vậy sao.” Anh ta nói.

Điệp Ngữ nhìn anh ta một cái, không nói gì.

Quán bar Vic có một ban nhạc rất tốt. Người hát chính là chủ nơi này. Người ngoại quốc, không biết nói tiếng Trung Quốc, nhưng lại biết hát bài hát Trung Quốc.

Điệp Ngữ xoay người đi nghe nhạc. Bọn họ nhanh chóng im lặng uống rượu.

Một thời gian dài, không có ai nói chuyện. Điệp Ngữ biết chính mình cũng không nghe nhạc. Hơi thở bọn họ chậm rãi nặng nề hơn. Điệp Ngữ cảm nhận được hơi thở của anh ta đang nhẹ nhàng phun trên cổ cô, làm cô có chút bất an.

“Tôi muốn...” Đi về. Cô muốn nói.

Một bàn tay to đột nhiên giữ đầu cô lại, thô lỗ mà nhanh chóng áp môi cô về phía anh ta. Hôn, rất kịch liệt, nhưng cũng rất dịu dàng.

Lúc kết thúc, Điệp Ngữ nhanh chóng cúi đầu, “Cung tổng, tôi đi trước.” Cô uống hết ly rượu đầy kia, sau đó cười rất đơn thuần, tao nhã bước ra khỏi quán bar.

Cô đi qua ngã tư phồn hoa, đi qua cầu vượt, sau đó ngồi xổm ở dưới cầu vượt nôn mửa.

Từ khi Cung Phát Thần biến mất trong cuộc sống của cô, cô đã không còn uống volt nữa. Hương vị của nó vẫn đậm đà như vậy. Cô đã có chút không quen nữa rồi. Cũng đúng thôi, dù sao cũng già đi một chút.

Có một số việc luôn yên lặng thay đổi. Trước khi chúng ta nhận ra thì nó đã thương hải tang điền.

Chu Điệp Ngữ cười cười. Đứng dậy, lảo đảo một chút. Sau đó đứng ở ven đường, đợi một chiếc tắc xi.

********** **********

Cậu vừa mới trốn từ trong nhà ra. Lại một lần nữa thành công trốn thoát hệ thống phòng trộm. Cũng lại một lần nữa để lại một vết thương ở cánh tay. Cậu tùy tiện đi vào một nhà hàng, vào toilet, dùng nước rửa sạch miệng vết thương. Sau đó dùng khăn tay lau khô.

Cũng không đau. So với mấy lần trước thì vết thương lần này là nhỏ nhất.

Cậu ngồi vào một chiếc tắc xi, cũng không biết mình muốn đi đâu. Cậu giương mắt nghĩ, rồi nói, ông cứ đi đi, đừng dừng lại. Tôi có tiền.

Một bàn tay lại nhẹ nhàng che vết thương lại. Máu lại chảy ra. Trên mặt Trạc Sướng không có biểu tình gì.

Tắc xi chi một tiếng dừng lại. Đầu Trạc Sướng đụng vào cửa kính. Sau đó cậu nghe thấy lái xe chửi bậy: Cô mẹ nó không có mắt à!

Trạc Sướng không chút suy nghĩ, quát lái xe một câu, “Lái xe cho tốt đi!” Lái xe có chút kinh ngạc, quay mặt nhìn anh. Trạc Sướng quay đầu, nhìn thấy một cô gái ở bên cạnh tắc xi. Cô đang cười hì hì nhìn bọn họ. Giống như người vừa rồi suýt bị đâm không phải là cô.

Cô lắc lắc lắc lắc đi qua đường. Bước chân lại rất thong dong, giống như là rất tự tin mình sẽ không bị xe đâm. Trạc Sướng không biết thế nào, bỗng nhiên cảm thấy hình như cô cũng rất tình nguyện bị xe đâm. Xung quanh vô số đèn xe, đột nhiên Trạc Sướng cảm thấy mình biết cô gái kia. Nhưng cũng không phải quá sâu sắc.

“Đi!” Cậu quát lên. Xe lại chạy tiếp. Lái xe im lặng hơn, không dám phát ra tiếng động gì.

Xe đi được không đến ba phút. Trạc Sướng bỗng nhiên nghe thấy mình lẳng lặng bảo quay lại.

Trong đầu cậu nhảy ra bóng dáng cô gái kia. Là Chu Điệp Ngữ. Cậu đã gặp qua.

Sao mày lại muốn quay lại? Cậu hỏi chính mình.

Không biết. Tự cậu tiếp tục trả lời.

Điệp Ngữ đã hỏi tỉnh táo lại. Nhưng thân thể vẫn không nghe cô sai sử. Cô phát hiện mình đang đứng ở giữa đường.

Cô biết cứ tiếp tục đi nữa thì có thể bị xe nghiền chết. Cởi giày cao gót ra, cầm trong tay. Bỗng nhiên từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô cố gắng không lau, muốn tìm một người mang mình về nhà. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến Thang Cận Huy.

Lấy điện thoại ra, xiêu xiêu vẹo vẹo tìm trong danh bạ. Một chiếc xe xẹt qua bên cạnh, cô sợ tới mức tay run lên, di động rơi khỏi tay, sau đó lại một chiếc xe khác phi qua. Cô nghe được tiếng răng rắc mỏng manh. Sau đó cô nén nước mắt, nhìn chiếc điện thoại màu trắng xám bay về bên kia đường, tan xương nát thịt.

Điệp Ngữ vội vã đi về phía trước. Cánh tay lại bị người giữ chặt, Điệp Ngữ không đi được, cô cố sức tiến lên, nhưng vẫn không đi được. Cô nhìn di động, bỗng nhiên hiểu ra, cô quay lại quát người đang kéo cô: “Mẹ nó, di động!” Cô gào to.

Trạc Sướng có chút ủy khuất, có chút tức giận, thật sự muốn buông tay mặc kệ. Cậu giơ tay tát cô một cái, sau đó ôm ngang cô vác lên vai. Cái tát này của Trạc Sướng chỉ đơn giản là có thù tất báo thôi.

Miệng Điệp Ngữ đầy mùi rượu, cô cười ha ha, nhìn cảnh tượng điên đảo ở phía đối diện.

“Hải sinh.” Cô gọi một câu. Nước mắt chảy ra. Thân thể của cô ở trên vai Trạc Sướng hơi nhảy lên. Cô nhắm mắt lại, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Nửa đêm. Điệp Ngữ tỉnh lại. Đầu rất đau. Cô vươn tay, nhe răng trợn mắt xoa huyệt thái dương. Sau đó đứng dậy tìm nước uống. Đèn trong phòng đều bật, đồ trong phòng rất xa lạ. Đi xung quanh một vòng mới biết đây là khách sạn.

Trong lòng có chút loạn, sau đó thì thấy Trạc Sướng đang ngủ trên sofa.

Đứa bé ngốc có tố chất thần kinh này.

Pháy t hiện vẻ mặt của cậu hồng hồng tím tím, theo bản năng Điệp Ngữ che miệng lại. Vừa định lặng lẽ đi ra thì đứa bé kia lại mở mắt. Từ sofa ngồi dậy, sau đó khuopn mặt hồng hồng tím tím kia càng đỏ hơn. Điệp Ngữ không biết là cậu thẹn thùng hay là tức giận.

“Là tôi làm à?” Điệp Ngữ cũng có chút ngượng ngùng. Đi qua đó, sờ mặt cậu, dính dính. Là son môi.

Điệp Ngữ quýnh lên, trên mặt cũng có chút không nhịn được. Cúi đầu mắng, “Cậu không biết rửa mặt à!”

Trạc Sướng cũng tức giận, đứng lên. Nhìn Điệp Ngữ. Rất có phong thế đàn ông.

Điệp Ngữ nâng cổ lên, nhìn cậu. Bỗng nhiên nhớ ra, kỳ thật Trạc Sướng là một người trưởng thành. Còn cao hơn mình không biết bao nhiêu.

“Cái kia, xin lỗi, tôi say rượu.” Cô cúi đầu. Có ý che dấu, nhìn thấy vết trầy da trên cánh tay cậu, giọng nói bỗng nhiên lại cao lên, “Buổi tối mà cậu chạy loạn khắp nơi làm gì.” Ý tứ che giấu cảm xúc quá nặng.

Chính mình cũng có chút ngượng ngùng. Sau lại nghĩ, dù sao đây cũng là một đứa ngốc. Không tự giác được cười cười. Sắc mặt lập tức lạnh đi.

Xoay người cầm điện thoại lên, “Này, house keeping (quản gia), mang hòm thuốc lên đây. À, nhân tiện, mang một phần ăn cho tôi.” Quay lại quát Trạc Sướng, “Đi rửa mặt đi!”

Cái hòm thuốc được mang tới, vừa hay Trạc Sướng cũng từ toilet đi ra, thấy chữ thấp đỏ trên hòm thuốc, thì ánh mắt có vẻ kinh hãi. Điệp Ngữ nghĩ thật sự là một đứa bé. Cũng không quá để ý. Cầm lấy cái khăn mặt trong tay cậu, kéo cậu ngồi trên sofa, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Đầu vẫn có chút choáng. Điệp Ngữ nhìn Trạc Sướng, một lát. Giống như đang nhìn chính mình. Chính là người lau mặt cho mình lúc ấy, là Hải Sinh.

Động tác của Điệp Ngữ bỗng dịu dàng hơn. Đứa bé này như một con thú nhỏ, đôi mắt đen đen, rất được, mang theo sự tỉnh táo và đề phòng. Điệp Ngữ nhớ tới khuôn mặt hồng tím của cậu, còn có chút khó chịu. Động tác lau mặt đột nhiên biến thành nặng.

Trạc Sướng ăn đau “A” một tiếng. Điệp Ngữ tiện tay ném khăn mặt lên sofa.

Bắt đầu bôi thuốc. Vết thương mới và vết thương cũ. Dung dịch oxy già tiêu độc. Sau đó bôi cồn i-ốt. Mặt Điệp Ngữ nằm trên cánh tay cậu, hơi thở mềm nhẹ đánh vào da thịt Trạc Sướng. Một tay cô rất tự nhiên đặt trên đùi cậu, tay kia thì nhẹ nhàng bôi loạn lên miệng vết thương.

Trạc Sướng nhe răng trợn mắt chịu đựng, vẻ mặt có chút kì quái, Điệp Ngữ ngẩng đầu liếc cậu một cái, “Có đau đến thế không? Có phải đàn ông không đấy?”

Cậu bé trừng cô một cái, không lên tiếng.

Cái tay trên đùi kia, giống như Venonat (một con Pokemon người toàn lông cứng), ngứa ngứa làm tim cậu phát đau. Mặt Điệp Ngữ, nhiệt độ cơ thể, còn cả hơi thở của cô. Trạc Sướng nghiêng đầu nhìn cô, một bàn tay lặng lẽ nắm chặt đệm sofa. Hơi thở của cậu nặng nề, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi.

Điệp Ngữ cảm giác được cái chân thon dài dưới bàn tay chậm rãi căng cứng lại. Cô như bị bỏng mà rút tay về, thấy cậu đang dùng ánh mắt sáng như sao nhìn mình, vẻ mặt hơi đỏ.

Bỗng nhiên phát hiện mình luôn quên Trạc Sướng là một người trưởng thành. Vì thế lạnh lùng nở nụ cười. Cái tay bôi thuốc lại tăng thêm sức, “Thằng nhóc thối, còn rất kích động.”

Trạc Sướng vốn đã nhịn rất vất vả, trong lòng càng ủy khuất, không biết vì sao đột nhiên tinh thần mình hoảng hốt, thân thể đau đớn như bị quật roi. Bởi vậy cậu trở nên vô cùng tức giận, nhảy dựng lên như một con báo, đè Điệp Ngữ ở trên sô pha.

Cậu nằm ở trên người cô, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô. Hơi thở nặng nề. Cậu cảm giác được bên dưới là một cơ thể mềm mại. Cậu nghe theo tiếng nói nội tâm, áp đảo cô, nhưng sau đó phải làm gì thì cậu cũng không biết. Lúc này làm thế nào để phát tiết sực bực bội trong lòng đây? Chẳng lẽ đánh cô à?

Không phải. Trong lòng cậu không có muốn đánh cô, một chút cũng không có. Như vậy sự phẫn nộ của cậu rốt cuộc từ đâu mà đến.

Trạc Sướng tạm dừng ở đây, không biết nên làm gì.

Điệp Ngữ nghiêng đầu cười rộ lên, sau đó lại quay đầu, nhìn cậu, “Cậu mấy tuổi?”

“Hai mươi ba.” Cậu nghe thấy giọng nói của mình rất quái lạ.

Điệp Ngữ cười nhạo, “Chưa thử qua phụ nữ?”

Trạc Sướng không trả lời. Cậu không biết cái cô gọi là “Thử” là có ý gì.

Điệp Ngữ cười, “Đứa bé đáng thương.” Cô ném khăn trong tay xuống, ôm lấy đầu của cậu, “Cậu muốn thử không?” Tuy là hỏi cậu, nhưng cô đã nhẹ nhàng ấn đầu cậu xuống.

Rất mềm mại. Rất ấm áp. Rất tốt đẹp. Trạc Sướng cảm thấy trong đầu mình nở đầy bong bóng xà phòng. Khi môi cậu bị ôn nhu bao trùm, nhẹ nhàng mút lấy, thì cậu ngừng thở.

Cậu cảm giác được thân thể mình bắt đầu co rút. Bành trướng. Cậu bị dọa vì sự thay đổi của mình, kinh hãi kêu lên, nhưng đôi tay trên đầu lại nhẹ nhàng vỗ vỗ, rất dịu dàng vuốt ve an ủi cậu:“Không cần sợ. Không cần sợ.”

Cậu nghe thấy giọng của Điệp Ngữ thì bỗng nhiên thân thể căng thẳng. Cậu cúi đầu rống lên một tiếng. Quần lót ẩm ướt.

Gần một cái hôn.

Cậu thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái khoái trá. Trên mặt Điệp Ngữ không có biểu tình gì. Cô đẩy cậu ra. Sau đó thản nhiên nói, “Trạc Sướng, đi tắm rửa đi.”

Cô giống như một vị hoàng đế, đứng dậy từ sô pha, thong thả đi tới bên cạnh bàn ăn, kéo ghế dựa ra, sau đó mở hộp cơm, gắp một ít xà lách xanh biếc lên, từ từ ăn.

“Nếu cậu tắm rửa xong muộn thì tôi không để phần cậu đâu.” Cô ngẩng đầu, cười cười với cậu. Cười rất nhẹ nhàng.

Trạc Sướng cảm thấy mình sắp khóc rồi. Cậu chạy vào toilet.

Cậu đắm chìm trong cảm giác vừa mới sôi trào, không biết vì sao vừa thấy hưng phấn vừa thấy thẹn.

Điệp Ngữ đang ăn ở bên ngoài. Lơ đãng ngẩng đầu thì phát hiện phòng khách đối diện với phòng tắm, hơn nữa phòng tắm là thuỷ tinh mờ. Cô nhìn thấy một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, cao lớn, khỏe mạnh. Có chút giống với mấy bức điêu khắc của Hy Lạp thời phục hưng.

Điệp Ngữ cười một tiếng, tên nhóc ngốc này lại có một dáng người tốt.

Trạc Sướng lắp bắp đi ra, trên lưng choàng một cái khăn mặt rất to. Trong nháy mắt, Điệp Ngữ nghĩ rằng đó là Hải Sinh. Tinh thần hoảng hốt. Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện, có một khuôn mặt gần trong gang tấc. Điệp Ngữ há miệng muốn mắng, thì bỗng nhiên bị hôn.

Hôn rất đơn giản, chỉ là hai phiến môi bỗng nhiên bao trùm lên. Lẳng lặng, lạnh lạnh, không có tiếp theo.

Điệp Ngữ đẩy cậu ra, nhìn thấy Trạc Sướng chậm rãi mở hai mắt đang nhắm chặt ra, lông mi run rẩy, giống như đứa trẻ con.”Chị làm sao?” Cậu bé tức giận gào lên, nghe lên lại thấy có chút lo lắng.

Điệp Ngữ cười, “Những lời này nên là tôi hỏi chứ, tôi là nữ mà.”

Trạc Sướng trừng mắt, “Vừa rồi không phải chúng ta cũng như vậy sao.”

“Loại nào?” Điệp Ngữ gõ nhẹ lên đầu cậu một cái, “Nhóc con cũng biết được nhiều đấy. Ăn cơm đi!”

Điệp Ngữ đứng dậy, đi tới phòng tắm. Nghĩ đến thuỷ tinh mờ, thì có chút do dự, quay đầu nhìn Trạc Sướng đang ăn cơm với bộ dạng của đứa ngốc, lắc đầu cười cười rồi đi vào.

Trong tiếng nước ào ào, lòng của cô trống rỗng. Hôm nay cô mất cái điện thoại Hải Sinh đưa. Đó là quà tặng cuối cùng anh cho cô.

Hôm nay cô cũng bị Cung Phát Thần hôn.

Không bao giờ có thể trở về nữa. Trong lòng cô nghĩ. Bởi vì không thể quay về.

Lúc đi ra tên nhóc kia đã ngủ. Tuy khổ người lớn, nhưng nằm trên giường, lại là một bộ dạng đáng thương không có cảm giác an toàn.

Sắc mặt yên tĩnh. Nhìn qua tuyệt đối không ngốc.

Điệp Ngữ không có biểu tình gì. Chuông cửa vang lên.”Tiểu thư, quần áo của ngài đã giặt xong.”

********** **********

Sân bay.

“Tối hôm qua chạy đi đâu thế, gọi cả đêm cũng không nghe điện thoại?” Thang Cận Huy cười tủm tỉm oán trách.

“Đi ra ngoài uống rượu.” Trên mặt Điệp Ngữ là một cái kính râm, “Di động đã mất.”

“Hả?” Thang Cận Huy cảm thấy có chút kỳ lạ, lại gật gật đầu, “Mất cũng tốt, Điệp Ngữ bắt đầu cuộc sống mới đi.”

Điệp Ngữ ngẩn ra, rồi lại nhanh chóng cười rộ lên, “Nói cái gì thế, đi đây.” Xoay người bước đi, nhìn qua không hề có chút lương tâm.

“Ai, “ Thang Cận Huy chạy lên, “Dùng của anh đi.” Rồi nhét điện thoại của mình vào tay Điệp Ngữ.

Điệp Ngữ như bị bỏng rút tay về, “Đừng. Dù sao đi Hải Nam cũng không có gì đặc biệt, không cần di động. Lúc về, sẽ báo cho anh đầu tiên.... Em đi đây.”

Tôi không bao giờ muốn lấy di động của người khác nữa. Lấy không nổi.

Lần đầu tiên Điệp Ngữ không đi giày cao gót, mà là đi đôi giày đen trắng. Hơi lộ ra dưới váy dài vải bông màu trắng.

Thang Cận Huy nhìn bóng dáng cô. Kinh ngạc.

“Tiểu thư Chu Điệp Ngữ?” Người kiểm phiếu cầm hộ chiếu của cô, có chút hoài nghi nhìn cô.

“Vâng. Là tôi.” Điệp Ngữ đáp.

“Xin lỗi, vừa nhận được thông báo của cục cảnh sát, gần đây cô không thể ra khỏi thành phố.”

Điệp Ngữ ngơ ngẩn.

Thấy Thang Cận Huy đột nhiên chạy lên, cô bỗng có chút không rõ tình huống.

“Điệp Ngữ, điện thoại.” Thang Cận Huy có chút hổn hển nói.

“Alo.” Điệp Ngữ cầm lấy di động.

“Chu tiểu thư...”

“Mẫn Hạo Trung! Ông là đồ tiểu nhân, ông đùa với tôi à!” Lửa giận của Điệp Ngữ lan xa bảy trượng. Chạy ra ngoài.

“Điệp Ngữ em đi đâu?” Thang Cận Huy hô to.

“Đi Thịnh Thế, tìm tên ngu ngốc kia.” Cô chui vào một chiếc xe.

Cô nhóc này, sớm quên cô ngồi ai xe đến rồi à.

Trời ạ, sao mày có thể nghĩ cô ấy là tiên nữ chứ, thật sự là mẹ nó mắt mù mà! Thang Cận Huy vừa mắng mình, vừa chạy ra bãi đỗ xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.