Decade Tối Thượng Hệ Thống

Chương 5: “Tống Từ, đừng đánh.”




Edit: Hwan | Beta: Vẹt

Lúc này Diệp Tu cũng rất kinh ngạc. Hắn hiểu vì sao người chơi của Trung Thảo Đường lại mắng Lư Hãn Văn chơi hèn. Bởi vì kỹ năng màu xanh quanh người Lư Hãn Văn không phải của kiếm khách, đó là kỹ năng của mục sư: Lời Nguyện Cầu.

Tác dụng của kỹ năng này là giúp nhân vật khôi phục mana. Mọi người đều nghĩ đây là trận đấu tay đôi, chẳng ai nghĩ đến chuyện Lư Hãn Văn lại có mục sư buff trộm cho mình cả. Mana chính là điều kiện cần để sử dụng kĩ năng; hết mana thì không thể sử dụng kĩ năng được nữa. Lưu Tiểu Biệt nhìn thấy trên người Lưu Vân đột nhiên xuất hiện Lời Nguyện Cầu cũng kinh ngạc, nhưng chưa kịp hành động, thì Lư Hãn Văn đã lợi dụng kỹ năng phản kích. HP của hai bên không còn nhiều, với ưu thế áp đảo, Lư Hãn Văn chỉ cần vài chiêu là có thể K.O được đối thủ. Trung Thảo Đường lúc này mới hoàn hồn, thấy tên này còn đắc ý hô hào chiến thắng, cả lũ lập tức ném đá chửi rủa ngay.

Dù vậy, Lư Hãn Văn mặt dày vô cùng, vẫn luôn mồm khoác lác.

Đám Hưng Hân còn đang hoài nghi thằng nhỏ bị Diệp Tu dạy hư, nhưng thành viên công hội Trung Thảo Đường không quan tâm chuyện này, cả lũ đều đang rất bực mình. Bọn họ vốn có xích mích với Lam Khê Các, giờ còn thấy tuyển thủ nhà mình bị đối phương chơi bẩn, làm sao có thể chịu được. Lúc này mọi người nhào hết lên, ngay cả hội trưởng cũng không ngăn cản được.

Vài ba cao thủ đứng xem cũng chẳng buồn khuyên nhủ, nhanh chóng rời khỏi trận hỗn chiến.

“Hôm nay anh mà dùng mục sư thì tôi sẽ cho rằng chiêu Lời Nguyện Cầu vừa nãy là tác phẩm của anh.” Trương Tân Kiệt nói.

“Phải cậu không đấy, suy nghĩ vô căn cứ thế.” Diệp Tu nói.

“Thật ra mà nói, vẫn có khả năng anh sai khiến kẻ khác bày trò.” Trương Tân Kiệt hỏi.

“Có khi đó lại là tác phẩm của cậu chăng?” Diệp Tu nói.

“Tôi không có.” Trương Tân Kiệt lại nghiêm trang trả lời.

“Nếu thằng nhóc kia nhờ người giúp…….” Lâm Kính Ngôn nói, sau thoáng tạm dừng, “Tui không khỏi nghĩ đến một bằng hữu đã lâu không gặp.”

“Lão Ngụy phải không?” Diệp Tu nói.

“Chính ổng.” Lâm Kính Ngôn trả lời.

“Cựu đội trưởng của Lam Vũ?” Trương Tân Kiệt hỏi.

“Đúng. Ổng……..” Lâm Kính Ngôn nói đến đây thì ngừng lại, giống như đang lựa lời để nói cho phù hợp.

“Phải nói là vô cùng đê tiện, mặt dày, vô liêm sỉ.” Diệp Tu lại đáp thẳng thừng.

“Ha ha…….” Lâm Kính Ngôn chỉ nghe thôi đã cảm thấy xấu hổ. Tuy trong lòng hắn cũng cho rằng những lời này không sai vào đâu được, nhưng mà nói xấu sau lưng người khác, Lâm Kính Ngôn lại không làm được, vì thế hắn chỉ nói được một nửa. Ngoại trừ câu nói của Diệp Thu, hắn không nghĩ ra được từ nào thích hợp hơn nữa.

“Chỉ có loại người như ổng mới dám vô sỉ như vậy.” Diệp Tu nói.

“Ha ha…..” Lâm Kính Ngôn vẫn chỉ cười.

Trương Tân Kiệt có chút ngỡ ngàng. Hắn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp vào mùa thứ tư, đã không còn cơ hội gặp mặt cựu đội trưởng của Lam Vũ nữa, thậm chí ngay cả chút truyền thuyết cũng dần biến mất. Lam Vũ hiện tại, hai người cùng lứa với hắn đã danh tiếng lẫy lừng, hơn hẳn những vị tiền bối ngày xưa. Nếu không phải Bá Đồ còn có tuyển thủ gạo cội Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt cũng không có cơ hội nghe qua cái tên Ngụy Sâm này. Hiện giờ có rất nhiều tuyển thủ trẻ tuổi hoàn toàn không biết đến những tay lão làng của Liên minh thưở đầu.

“Vừa nãy mày nhắc đến ai mà y hệt mày vậy?” Lúc này Ngụy Sâm cũng bu lại, thật ra là do hắn nghe Diệp  Tu nói “Lão Ngụy” cho nên tới hóng hớt.

“Bạn nhỏ bên Lam Vũ kia, giống ông lắm, vì thắng mà không từ thủ đoạn.” Diệp Tu nói. Lúc trước hắn cũng không nghĩ  Lư Hãn Văn sẽ làm như vậy, nhưng mà ngẫm lại, hắn cũng không có nhiều cơ hội tìm hiểu trong lần gặp trước đó.

“Thật à? Quả nhiên có tiền đồ.” Ngụy Sâm kinh ngạc tán thưởng, nói là khen cậu nhóc kia có tương lai, thật ra cũng chỉ đang hả hê về bản thân mình.

Những người còn muốn cười nhạo Diệp Tu dạy hư tân binh của Lam Vũ không chịu nổi nữa.

Đám Diệp Tu và người bên Mưu Đồ Bá Đạo quyết định giải tán, hoàn toàn không để ý đến cuộc cãi vã giữa hai nhà Trung Thảo Đường và Lam Khê Các nữa. Mạnh ai nấy làm chuyện của mình, tiếp tục chờ BOSS mới xuất hiện.

Trong lúc rảnh rỗi, Diệp Tu cùng mọi người đi đánh bản, vừa giúp mọi người tiến bộ, vừa có thể tích trữ vật liệu phòng hờ.

Còn Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn, không có BOSS thì cũng chẳng cần phải động tay động chân làm gì cả. Hiện giờ hai người đang tán dóc về thành viên mới được công bố của Lam Vũ – Lư Hãn Văn.

“Cậu nhóc này rất mạnh, cho dù là chiến đội như Lam Vũ, nó cũng có đủ tư cách làm chủ lực một đội.” Lâm Kính Ngôn nói.

“Nhưng Lam Vũ hiện giờ đã có Hoàng Thiếu Thiên, lại thêm một tuyển thủ kiếm khách nữa, không biết bọn họ có tính toán gì.” Trương Tân Kiệt nói.

“Nếu mà làm dự bị cho Hoàng Thiếu Thiên thì hơi lãng phí đấy.” Lâm Kính Ngôn tiếp lời.

“Đương nhiên rồi.” Trương Tân Kiệt gật đầu.

Đấu e-Sport cũng không quá hao mòn thể lực, hơn nữa mỗi tuần một vòng đấu, lịch trình không quá kín, thể lực không phải vấn đề quá lớn để xoay tua hai người. Trên thực tế, cơ hội tuyển thủ dự bị lên sân gần như bằng không, nhất là làm tuyển thủ dự bị cho át chủ bài như Hoàng Thiếu Thiên. Nếu Hoàng Thiếu Thiên không xảy ra chuyện gì, căn bản không thể để dự bị lên thay thế vị trí quan trọng như vậy.

“Nhưng nếu nghĩ khác đi, nó cũng có thể làm dự bị cho Hoàng Thiếu Thiên lắm, dù sao cậu nhóc vẫn còn trẻ mà.” Lâm Kính Ngôn bỗng nói.

“Ừ” Trương Tân Kiệt gật đầu tán thành với Lâm Kính Ngôn.

Tuyển thủ dự bị cho át chủ bài thật ra rất khó tìm. Một chiến đội ổn định cần một tuyển thủ át chủ bài vững vàng trên mọi phương diện. Cho nên trường hợp bất đắc dĩ cần dự bị ra trận, tất cả đều hy vọng đó sẽ là một tuyển thủ có trình độ gần với thực lực của át chủ bài. Hơn nữa, cơ hội lên sân của tuyển thủ dự bị không hề cao, với một tuyển thủ có trình độ như vậy, liệu có thể bình tĩnh ngồi trên băng ghế dự bị suốt mùa giải?

Đó là lí do Lâm Kính Ngôn nói thế.

Lư Hãn Văn tuy mạnh, nhưng vẫn còn quá trẻ. Tuyển thủ trẻ làm dự bị là chuyện hết sức bình thường. Cứ như vậy, Lam Vũ có thể sở hữu một dự bị cho át chủ bài mà mọi người hằng mong nhưng vẫn chưa tìm được.

“Chỉ làm dự bị thôi cũng được.” Trương Tân Kiệt nói.

“Ừ, nhưng trong phần đấu đơn hoặc phần đấu lôi đài, tôi cảm thấy Lam Vũ khẳng định sẽ tạo cơ hội thi đấu cho nó.” Lâm Kính Ngôn nói, “Người dự bị thứ bảy cho át chủ bài, ưm, cũng không có gì quá lạ cả”

Đó là chiêu mà nhiều chiến đội hay dùng, được xem như một hình thức khá cơ bản.

Thông thường, sáu người lên sân trong phần đấu đoàn đội cũng chính là sáu người chủ lực của chiến đội. Phần đấu cá nhân và tổ đội lôi đài cũng cần sáu người, hơn nữa được phép trùng với trận đoàn đội, cho nên phần lớn sáu người chủ lực của chiến đội vừa phải đánh cá nhân hoặc tổ đội, vừa phải thi đấu đoàn đội.

Mà ở đây, trong sáu người chủ lực nhất định phải có một nghề trị liệu là mục sư hoặc sứ giả thủ hộ, những nghề này sẽ không tham gia đấu đơn hoặc tổ đội. Cũng vì vậy trong chiến đội sẽ có thêm người thứ bảy, khẳng định có cơ hội lên sân trong phần đấu đơn hoặc tổ đội.

Rất nhiều chiến đội đều chừa cơ hội này cho dự bị của át chủ bài.

Dự bị cho chủ lực thường sẽ là kẻ mạnh nhất trong nhóm dự bị, thậm chí có thực lực mạnh ngang ngửa chủ lực. Tuy nhiên, nếu không được thể hiện mình thì chẳng có lí do gì để một siêu dự bị phải bằng lòng ở lại. Vì vậy nhiều đội ngũ liền trao cơ hội đấu đơn hoặc tổ đội cho siêu dự bị của mình, không những tạo cảm giác quan tâm mà còn giúp họ ổn định cảm xúc trước khi đấu đoàn đội. Dần dà, “người dự bị thứ bảy cho át chủ bài” đồng nghĩa với một tuyển thủ được quan tâm đặc biệt.

Theo sự phát triển của giải đấu Vinh Quang, chất lượng tuyển thủ ngày càng cao. Chủ lực và dự bị đã khó nhìn ra sự chênh lệch. Hiện giờ, độ đa dạng của chiến thuật mới chính là thứ được chiến đội quan tâm, thậm chí cần chín mười người hoặc nhiều hơn thay phiên nghiên cứu. Có khi dự bị còn đánh tốt hơn chủ lực, trường hợp dự bị trở thành chủ lực hoặc ngược lại cũng không phải không có. Nhưng tình huống này chỉ xảy ra đối với những chủ lực tầm thường, hiện giờ tuyển thủ chủ lực của mỗi đội đều là những đại thần có thực lực vượt trội các tuyển thủ khác, không phải ai cũng có khả năng dễ dàng thế chỗ. Nhiều khi dự bị của át chủ bài còn chẳng bằng những dự bị khác. Thế nên hai năm trước, “người dự bị thứ bảy cho át chủ bài” không còn quan trọng nữa, rất nhiều chiến đội đã và đang nghiên cứu cách giải quyết vấn đề này. Phương án “người dự bị thứ bảy cho át chủ bài” chỉ sợ không thỏa mãn được tình hình hiện giờ của giới chuyên nghiệp.

Lâm Kính Ngôn và Trương Tân Kiệt tán phét say sưa về vị trí của Lư Hãn Văn trong Lam Vũ, so với Diệp Tu thì có vẻ quan tâm hơn. Bởi vì quán quân luôn là mục tiêu của chiến đội, không thể không đặt nặng Lam Vũ trong lòng. Đây nhất định sẽ là chướng ngại vô cùng khó khăn ở mùa giải sau. Một tân binh thực lực cao đến vậy mà chỉ mới 14 tuổi chính là rào chắn ngăn cản Bá Đồ trong tương lai mười năm tới, không thể xem thường được.

Bọn họ tâm sự nãy giờ luôn đặt trọng tâm của vấn đề này lên hàng đầu. Cụ thể ra sao thì phải xem bên Lam Vũ sắp xếp chiến thuật thế nào vào mùa sau.

Lúc này, Lư Hãn Văn trở thành nhân vật chính của toàn Vinh Quang, nơi nơi đều đang nhắc về cậu. Hơn nữa lần theo thân phận vừa được công bố, có không ít người bắt đầu tìm hiểu kiếm khách Lưu Vân gần đây hoạt động mạnh bên Lam Khê Các. Bá Đồ là những người chú ý cậu ta đầu tiên, nhưng sẽ không phải những kẻ cuối cùng. Lưu Tiểu Biệt bị Lư Hãn Văn dùng cách đê tiện đánh bại, cũng không để tâm đến fan hâm mộ bất bình vì mình, ngược lại hắn cũng nhanh chóng thảo luận với đồng đội về nhân vật mới của Lam Vũ, nhắc nhở mọi người về sự thay đổi của Lam Vũ mùa giải sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.