Dearing Yêu Không Không

Chương 34




“Anh dù phải từ bỏ sinh mệnh mình, cũng không thể từ bỏ em được.”

Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt, vì em cũng thế.”

***

Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ lại là ánh nắng rực rỡ. Sunny California quả nhiên là danh bất hư truyền.

Hai người họ nằm trên giường, nhìn nhau tươi cười.

Tâm tình Kính Thành vô cùng vui vẻ, lại không kìm được muốn chọc cho Hinh Dĩnh một trận.

Anh hít hít mũi, sau đó chau mày lại nói: “Hình như anh cũng ốm mất rồi.”

Oh, thế à? Vậy thì nhất định là do bị cô lây sang rồi. Trong lòng Hinh Dĩnh cảm thấy có chút buồn bực, trách anh: “Hôm qua em đã nói anh đừng có hôn rồi.”

Kính Thành vẻ mặt vô tội nhìn cô, không nói gì cả.

Hinh Dĩnh không khỏi đau lòng, hỏi: “Có phải là rất khó chịu không? Đầu anh có đau không? Còn có chỗ nào khác không thoải mái không? Anh có sốt không?” Vừa nói vừa lấy tay định sờ lên trán Kính Thành.

Kính Thành gật gật đầu.

Mặc dù Hinh Dĩnh không hề cảm nhận thấy nhiệt độ ở trán anh nóng hơn là bao, nhưng thấy anh gật đầu, vẫn không tự chủ được mà càng thấy đau lòng hơn, cũng càng thêm phiền não.

Thấy vẻ mặt này của Hinh Dĩnh, Kính Thành không nhịn được thêm bật cười, ôm cô vào lòng, nói: “Anh trêu em đấy. Ha ha ha… coi như trả đũa được em rồi.”

Hinh Dĩnh lập tức hiểu Kính Thành ám chỉ điều gì. Chuyện đã qua từ mười năm trước, giờ lại hiển hiện trước mắt cô.

__________

Ngày hôm đó cô đi tìm Thành Thành. Lúc đó cô mới tám hay chín tuổi nhỉ?

Lúc đến mới biết, Thành Thành bị ốm.

Hơn nữa, còn ốm không hề nhẹ. Mũi thì tắc tịt, hoa mày chóng mặt, cảm giác rất bi thảm.

Dĩnh Tử hướng về phía chiếc bàn bên cạnh chỗ Thành Thành đi tới.

Thành Thành thấy thế lập tức giơ tay lên, xòe cả bàn tay ngăn cản, nói: “Anh bị ốm rồi, em đừng qua đây.”

Dĩnh Tử coi như không hề nghe thấy, cứ đi thẳng tới trước mặt anh.

Thế đã là gì, cô bé còn cúi người xuống, kề đầu sát lại, gần như dán lên mặt anh, nói: “Em còn lâu mới sợ. Thân thể em rất khỏe mạnh, trước giờ chưa từng bị ốm bao giờ.”

Hơi thở nóng ấm mang theo mùi thơm nồng từ miệng Dĩnh Tử phả lên mặt Thành Thành. Khiến cậu không kìm được mà đỏ ửng gương mặt, cảm giác lại càng bi thảm hơn.

Dĩnh Tử hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”

Thành Thành gật đầu.

“Có cần uống nước không?”

Thành Thành lắc đầu.

Dĩnh Tử nghe thế nhưng vẫn đi rót cho cậu một cốc nước.

Hôm đó thời gian cô bé ở lại không lâu, nhưng trước sau vẫn chỉ cách cậu không quá một tấc.

Mặc dù cảm thấy hành động này của cô bé chẳng thông minh tí nào, nhưng trong lòng Thành Thành vẫn vô cùng cảm động.

Ngày đó khi sắp rời đi, Dĩnh Tử nói: “Anh phải nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ngày mai em sẽ lại tới thăm anh.”

Ngày hôm sau, bệnh của Thành Thành thực kỳ lạ đã tốt hơn nhiều.

Buổi chiều, Dĩnh Tử quả nhiên lại tới.

Thành Thành vừa nhìn thấy cô bé, đã vui mừng tuyên bố: “Bệnh của anh khỏi rồi.”

Dĩnh Tử ngừng khoảng hai giây, húng hắng nói: “Đó là bởi vì anh đã truyền bệnh của anh sang cho em rồi.”

Gì chứ? Thành Thành nhất thời ngây ra.

Dĩnh Tử gương mặt bi thảm nói: “Em bị ốm rồi. Tại anh đấy.”

Oh, trong lòng Thành Thành nhất thời cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Cậu khập khiễng bước lên trước hai bước, mặt gần như dán sát lên gương mặt Dĩnh Tử, rất thành khẩn nói: “Xin lỗi. Em truyền lại cho anh đi vậy.”

Dĩnh Tử đột nhiên bật cười lớn, nói: “Trêu anh đấy. Ha ha … Em có bị ốm gì đâu.” Dĩnh Tử cũng không biết vì sao lúc nãy lại đột nhiên muốn trêu chọc Thành Thành như thế. Có lẽ, thấy cậu đã hết sốt, nên tâm tình cũng vui hơn chăng?

Thành Thành nhìn cô bé, bất lực lắc lắc đầu, không thèm tính toán với cô bé làm gì. Trong lòng thầm nghĩ, thực may vì cô bé không ốm, bởi bị ốm thực sự khiến người ta vô cùng khó chịu. Nếu có lần sau, cậu lại bị cảm nữa, nhất định sẽ nhớ giữ gìn khoảng cách với cô bé.

… …

Hinh Dĩnh từ ký ức trở về với hiện tại, nhẹ nhàng đấm một cái vào cánh tay Kính Thành, nói: “Anh đúng là nhỏ mọn, chuyện đã qua không biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhớ để báo thù như vậy.”

Kính Thành cười ha ha, nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn mà.”

Buổi sáng, Kính Thành ở nhà làm việc.

Hinh Dĩnh cũng tự làm việc của mình. Có vấn đề gì, lại hỏi han Kính Thành. Hai người họ nhất thời lại cùng bàn luận sâu hơn về đề tài đang nghiên cứu. Học thức của Kính Thành uyên bác, đặc biệt là sự am hiểu thâm sâu về di truyền học của anh, khiến Hinh Dĩnh bội phục sát đất. Cô không kìm nén được mà nói với Kính Thành: “Em vẫn có chút không dám tin, Dr. JC Zhang tiếng tăm lừng lẫy lại chính là anh.”

Buổi chiều, Kính Thành có buổi trả lời các câu hỏi.

Hinh Dĩnh biết, trước khi chân Kính Thành hoàn toàn hồi phục, họ không nên đi dạo quanh sân trường nữa. Mà trong thời gian trả lời câu hỏi, cửa văn phòng anh lúc nào cũng mở.

Có điều, cô lo lắng cho đôi chân của Kính Thành, bèn hỏi: “Có cần em cùng anh đi tới trường không?”

Kính Thành lắc đầu, hôn hôn cô, nói: “Anh sẽ cẩn thận. Em cứ ở nhà, anh đi một lát rồi sẽ về.”

Sau đó anh một mình đi tới trường.

Thời gian trả lời câu hỏi của ngày hôm nay, cũng như bao ngày khác, có hai ba sinh viên tới, hỏi mấy câu hỏi. Một tiếng đồng hồ, rất nhanh đã trôi qua.

Thời gian trả lời câu hỏi kết thúc, Kính Thành đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng, thì tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.

Anh nhận điện thoại, nói: “Hello.”

Trong điện thoại truyền đến một giọng phụ nữ nói tiếng Trung: “Xin hỏi đây có phải điện thoại của Trương Kính Thành không?”

Kính Thành ngây ra một chút, bởi người phụ nữ đó nói tiếng Trung. Trong văn phòng này, anh hầu như chỉ nhận điện thoại bằng tiếng Anh.

Anh nghĩ, đây là ai nhỉ?

Chợt như có ánh chớp xẹt qua, anh đã biết đây là ai. Vào lúc này, chỉ có bà ấy.

Kính Thành hít một hơi thật sâu, đáp: “Là tôi đây.”

“Thành Thành, bác là Đới Tuyết Mai.”

Trái tim Kính Thành dường như đập nhanh hơn. Anh cố hết sức để điều chỉnh giọng nói mình bình thường nói: “Chào dì Đới.”

Trong lòng anh thầm đoán, không rõ vì sao dì Đới lại điện thoại cho mình. Quá rõ ràng, Dĩnh Tử đã nói với bà.

Hai ngày nay, anh và Hinh Dĩnh tận tình hưởng thụ thời khắc ở bên nhau, chứ chưa hề thảo luận về tình hình của Hinh Dĩnh, về quan hệ của họ, cũng như chưa có dự định gì cho tương lai.

Không phải là anh không muốn nói về chuyện đó.

Ngược lại, anh rất muốn.

Thế nhưng, Hinh Dĩnh lại không muốn. Dù gì, việc hai người họ ở bên nhau như hiện nay thì ảnh hưởng với Hinh Dĩnh cũng lớn hơn. Thế cho nên, anh mới quyết định giao quyền chủ động của chuyện này cho Hinh Dĩnh, đợi cô chuẩn bị xong rồi mới nói.

Chỉ có điều, buổi tối ngày chủ nhật đó, anh vừa gặp lại Hinh Dĩnh, đã phát hiện ra chiếc nhẫn đính hôn đeo trên tay cô đã bị tháo ra. Anh không nói gì, trong lòng ngược lại cảm động đến muốn khóc.

Quá rõ ràng, buổi tối ngày hôm trước, Hinh Dĩnh điều gì cũng không nói, vội vã về Boston, hóa ra là để giải quyết việc hôn ước.

Anh hiểu cô, hiểu cô không muốn trong lúc còn mang hôn ước trên người lại thổ lộ với mình.

Tối đó, cô đã nói với anh, rằng cô yêu anh, và anh tin, rằng cô đã hoàn toàn trở lại trạng thái độc thân.

Anh biết, đó không phải là chuyện dễ dàng gì.

Anh đã từng thử hỏi cô: “Ở Boston vẫn ổn cả chứ?”

Hinh Dĩnh nhìn anh, không nói gì. Qua mấy giây sau, nói: “Sau này nói đi.”

Kính Thành cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Anh để cho cô thời gian.

Ngoài ra, lúc mới gặp lại cô ngày hôm qua, anh đã nhìn thấy trên cổ Hinh Dĩnh đeo sợi dây chuyền có mặt hình con mèo nạm kim cương mà anh tặng ở New York.

Còn bản thân anh, trên cổ cũng đeo sợi dây chuyền mặt ngọc hình con chuột. Buổi tối ngày thứ bảy, ở New York, sau khi chia tay Hinh Dĩnh, lúc về tới khách sạn, anh lập tức lấy sợi dây chuyền trong vali ra, đeo lên cổ mình.

Hai người họ cùng nhìn thấy sợi dây chuyền của người kia, nhìn vào mắt nhau, không cần nói vẫn thấu hiểu rõ.

Giờ, lại đột nhiên nhận được điện thoại của dì Đới, Kính Thành biết, đây không thể là một cuộc nói chuyện bình thường. Nếu không, Đới Tuyết Mai cũng sẽ không trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Đầu bên Đới Tuyết Mai nói: “Thành Thành, chào cháu. Hi vọng những năm vừa qua cháu mọi việc đều ổn cả.”

Mặc dù Đới Tuyết Mai nói xin chào, nhưng Kính Thành nghe ra được sự lạnh nhạt, xa cách, hình như còn có chút phẫn nộ trong giọng nói của bà.

Anh nói: “Cảm ơn dì Đới.” Sau đó đợi bà nói tiếp.

Quả nhiên, Đới Tuyết Mai lập tức vào vấn đề chính.

“Thành Thành, Dĩnh Tử giờ đang ở chỗ cháu sao?”

“Vâng.”

“Con bé tới thăm cháu à?”

Kính Thành không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào nữa.

Đúng, đúng là cô tới thăm anh. Nhưng cô cũng lại không hoàn toàn chỉ tới để thăm anh.

Đới Tuyết Mai đợi một chút, còn chưa đợi được đáp án, đã hỏi tiếp câu sau: “Cháu có biết con bé sắp kết hôn rồi không?”

Kính Thành nhất thời trong lòng thấy vô cùng phức tạp, do dự một chút, rồi đáp: “Có ạ.”

Đới Tuyết Mai nói: “Cháu biết là được rồi. Thành Thành, cháu cùng Dĩnh Tử lớn lên từ nhỏ với nhau, cũng kể như anh em ruột vậy. Bao năm rồi không gặp, giờ gặp gỡ lại, cùng hồi tưởng chuyện cũ, là việc khó tránh được. Nhưng chuyện cũ ôn xong rồi, thì hãy để con bé sớm quay về nhà. Dì và chú Lê của cháu đều rất cảm ơn.”

Lời của Đới Tuyết Mai đã quá rõ ràng.

Dù không hề ngoài dự đoán, nhưng trong lòng Thành Thành vẫn không kìm được một trận đau đớn. Một câu “bao năm rồi không gặp lại” của bà, không chỉ gợi lại chuyện thương tâm đã qua, mà còn làm dấy lên trong lòng Thành Thành nỗi bi phẫn vô cùng lớn. Tại sao họ lại phải bao năm không gặp lại chứ? Đương nhiên, anh biết rõ, nhưng giờ cũng không phải lúc để nói về vấn đề này.

Quá rõ ràng, Đới Tuyết Mai muốn anh hay từ bỏ Dĩnh Tử. Chỉ có điều, sao có thể được chứ? Dù từ lúc gặp lại tới giờ còn chưa tới năm ngày, dù hai người họ thực sự mới bên nhau được chưa tới hai ngày, nhưng linh hồn họ như đã hòa quyện vào nhau, như cùng chung máu thịt.

Muốn anh rời bỏ cô, còn không bằng trực tiếp lấy đi cái mạng này của anh.

Dù đây là mẹ của Dĩnh Tử, dù bà đã thể hiện rất rõ ràng việc không tán đồng với anh, Kính Thành cũng không muốn có bất cứ bất mãn nào đối với bà.

Anh cố gắng để giọng nói mình bình tĩnh, vừa chậm rãi vừa kiên định nói: “Dì Đới, cháu yêu Dĩnh Tử.”

Đầu dây bên kia mãi lâu sau không thấy có âm thanh nào.

Đới Tuyết Mai thực không ngờ, Thành Thành lại to gan đến như vậy. Bà đã bày tỏ rất rõ thái độ của mình, cậu ta lại dám trực tiếp thổ lộ ra như thế.

Xem ra, cuộc nói chuyện này sẽ khó hơn rất nhiều so với những gì bà đã trông ngóng.

Thành Thành thích Dĩnh Tử, bà đương nhiên biết rõ.

Năm đó, tất cả những bức thư đều bị ngăn lại, cậu ta còn có thể viết được lâu đến như thế. Đến bà cũng nghĩ, đứa trẻ này đúng là si mê đến ngu dại rồi.

Một năm rưỡi sau đó, những bức thư của cậu ta mới không đến nữa.

Lại qua mấy năm sau, nghe đồng nghiệp nói, đã gặp Vương Thu Vân ở Bắc Kinh, xem ra sống cũng không tệ. Còn con trai cô ấy? Con trai cô ấy hình như ra nước ngoài rồi.

Còn nhớ lúc đó, trong lòng bà đã vui vẻ đến nhường nào.

Thực ra, bà vẫn luôn thích Thành Thành, vẫn luôn hi vọng mọi chuyện tốt đẹp cho cậu.

Chỉ có điều, bà lại không thể đem đứa con gái duy nhất của mình trao cho cậu ta.

Thời gian học đại học của Dĩnh Tử đều không hề có bạn trai. Bà với Lê Triển Bằng từ nhắc nhở tới cổ vũ rồi tới thúc giục.

Kỳ nghỉ hè hai năm trước, Dĩnh Tử mới đưa Thế Văn về. Gia thế, học vấn, nhân phẩm, tướng mạo cậu Thế Văn này đều tốt, thân người cao to khỏe mạnh, lại rất yêu Dĩnh Tử. Đới Tuyết Mai lập tức muốn trao lời chúc phúc của mình tới hai đứa trẻ.

Có điều, Hinh Dĩnh lại nói: “Mẹ, chúng con giờ còn sớm quá.”

Cuối năm ngoái, Dĩnh Tử thông báo con bé và Thế Văn đã đính hôn. Đới Tuyết Mai trong lòng vô cùng vui vẻ. Chỉ có điều, không biết tại sao, mà trong đầu bà lại chợt lóe lên gương mặt bi thương của Thành Thành. Bà lập tức tự nhủ: Thành Thành, dì hi vọng mọi sự của cháu đều tốt đẹp! Chúc cháu sớm tìm được hạnh phúc của mình!

Dĩnh Tử đối với hôn sự này không để tâm lắm, nói là vì mình bận quá, chỉ yêu cầu giản lược tất cả đi.

Thế nhưng, bà chỉ có một đứa con gái này, đương nhiên hi vọng hôn lễ của cô cũng phải được nở mày nở mặt.

Vì thế, một tay bà đã phải lo liệu rất nhiều việc.

Hôn lễ đã gần kề. Biên nhận của thiếp mời cũng đã nhận đầy đủ.

Sáng sớm hôm thứ hai, Đới Tuyết Mai đang say ngủ, thì nhận được điện thoại của Dĩnh Tử gọi từ Mỹ về.

Vừa nghe thấy giọng con gái, lại nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường, bà lập tức hỏi: “Dĩnh Tử, xảy ra chuyện gì sao?”

Hinh Dĩnh nói: “Mẹ, con hi vọng mẹ sẽ nghe được tin này từ con trước tiên.”

“Tin gì cơ hả con?”

“Con đã hủy bỏ hôn ước với Thế Văn rồi, hôn lễ cũng sẽ được hủy bỏ.”

“Gì chứ?” Đới Tuyết Mai kinh ngạc.

“Con đã hủy bỏ hôn ước với Thế Văn. Anh ấy có lẽ sẽ gọi điện thoại cho mẹ. Con hi vọng là con sẽ nói chuyện này trước với mẹ.”

Con đang nói gì thế? Tại sao lại phải hủy bỏ hôn ước?”

“Bởi con phát hiện, con không hề yêu Thế Văn.”

“Thế Văn nói gì không?”

“Anh ấy muốn vãn hồi. Nhưng con nói với anh ấy là không thể được.”

Hinh Dĩnh không nói cho mẹ, cô đã khóc và nói rất nhiều câu xin lỗi với Thế Văn. Nói với anh, cô cứ ngỡ cô sẽ yêu anh được như cô đã từng yêu người đó. Giờ cô mới biết, là không thể nào.”

Thế Văn kiên quyết không đồng ý hủy bỏ hôn ước, bảo Hinh Dĩnh hãy bình tâm hai ngày rồi hẵng nói chuyện.

Hinh Dĩnh lại nói với Thế Văn rằng, cô sắp đi Stanford để gặp người kia.

Cô rút chiếc nhẫn đính hôn trên tay xuống, đặt lên mặt bàn, nói với Thế Văn: “Anh xứng đáng với một người tốt hơn, và toàn tâm toàn ý yêu anh hơn em.”

Thế Văn nói: “Thế nhưng anh chỉ yêu em. Ngoài em, không thể yêu ai khác được.”

Đới Tuyết Mai nói: “Dĩnh Tử, con trước tiên phải bình tĩnh. Con có biết, rất nhiều người trước khi kết hôn, đều căng thẳng quá độ, đến mức hoài nghi tình yêu, hoài nghi về hôn nhân, sau đó bỏ chạy.”

Hinh Dĩnh cắn môi, đành nói thẳng: “Mẹ, con đã gặp Thành Thành ở New York.”

Đới Tuyết Mai trợn hết cả mắt. Phải đến mười năm rồi bà không còn nghe Dĩnh Tử nhắc tới Thành Thành nữa.

“Con phát hiện, con yêu anh ấy. Con vẫn luôn yêu anh ấy.”

Điều này sao có thể chứ? “Dĩnh Tử, khi hai đứa con chia tay, vẫn chỉ là những đứa trẻ mà.”

“Đúng vậy.”

“Hai đứa đã có đến mười năm không gặp lại rồi, đối với những việc xảy ra trong mười năm này của người kia đều không hề biết gì hết.”

“Đúng vậy.”

“Dĩnh Tử …”

“Mẹ, con giờ đang vội lên máy bay. Bên mẹ vẫn đang là đêm khuya, mẹ ngủ đi đã. Mấy hôm nữa con sẽ điện thoại lại cho mẹ.”

“Dĩnh Tử …”

“Mẹ, con thực sự đang vội lên máy bay lắm rồi. Xin lỗi mẹ, con đi đây.”

Đới Tuyết Mai đành để cô đi.

Thời gian còn lại trong đêm, Đới Tuyết Mai không thể nào ngủ nổi. Lê Triển Bằng cũng thế. Năm đó họ cố gắng ngăn cản quan hệ của hai đứa trẻ. Mười năm sau, chúng vẫn gặp lại nhau. Dĩnh Tử giờ còn điên cuồng muốn hủy bỏ hôn lễ vì cậu ta sao?

Buổi sáng lúc còn rất sớm họ đã nhận được điện thoại của Thế Văn.

Đường đường một đấng nam nhi, vậy mà nói được mấy câu đã nghẹn ngào.

Từ bên Thế Văn, Đới Tuyết mai biết được Dĩnh Tử đã đi tìm Thành Thành. Cậu ta ở Stanford bờ biển Tây của nước Mỹ.

Đới Tuyết mai lập tức gọi điện thoại, nhanh chóng tìm được tới văn phòng của khoa sinh vật học.

Bên văn phòng nói: “Dr. Zhang hôm nay đã về rồi. Bà có thể để lại lời nhắn, hoặc ngày mai gọi lại xem sao.” Phía văn phòng kiên quyết không đưa số điện thoại nhà của Thành Thành.

Vì thế cho nên, bà đành để hôm nay mới gọi lại.

Đới Tuyết Mai nói: “Thành Thành, nếu cháu yêu Dĩnh Tử, sẽ mong con bé được hạnh phúc, đúng không?”

“Vâng.”

“Thế Văn và Dĩnh Tử rất xứng đôi. Dì và chú tin rằng, Thế Văn sẽ mang hạnh phúc tới cho con bé.”

Trong lòng Thành Thành đau xót, anh đương nhiên hiểu rõ, từ “xứng đôi” ở đây của bà là có ý gì.

“Cháu cảm thấy cháu có thể mang lại hạnh phúc cho con bé không?”

Kính Thành ngập ngừng một chút, nói: “Cháu không dám đảm bảo, nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức của mình.”

“Thành Thành, dì vốn không muốn nói, nhưng có những chuyện, cháu không thể làm được.”

Thành Thành không cách nào phản bác lại.

“Dì và chú Lê của cháu vẫn luôn rất thích cháu. Nhưng, chúng ta lo rằng, cháu không thể chăm sóc Dĩnh Tử tốt được. Hi vọng cháu có thể hiểu điều này.”

“Cháu hiểu.” Bàn tay Kính Thành bất giác đặt lên chân mình.

“Dĩnh Tử và Thế Văn đã đính hôn sắp được một năm, hôn lễ cũng đã sắp chuẩn bị xong. Mong cháu hãy thành toàn cho hai đứa nó.”

Kính Thành cố gắng nén nhịn cơn đau đớn và chua xót trong lòng, nói lại lần nữa: “Dì Đới, cháu rất yêu Dĩnh Tử. Không thể nào buông tay với cô ấy được. Cháu tin, Dĩnh Tử cũng yêu cháu.”

… …

Thành Thành về đến nhà. Hinh Dĩnh chạy ra đón. Thành Thành lập tức ôm chặt lấy cô, hôn cô một cái thật sâu.

Hinh Dĩnh cũng ôm lại anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Hinh Dĩnh hỏi: “Việc ở trường thế nào rồi?”

Kính Thành nói: “Cũng ổn.” Sau đó làm như vô tình thêm một câu: “Mẹ em có gọi tới trường.”

Hinh Dĩnh ngừng lại một chút. Mãi lâu sau mới hỏi: “Mẹ nói gì ạ?”

“Bà muốn anh từ bỏ em.”

“Anh nói sao?”

“Anh dù phải từ bỏ sinh mệnh mình, cũng không thể từ bỏ em được.”

Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt, vì em cũng thế.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.