Đế Vương Tiền Truyện

Chương 42: Nhan Nguyệt tới




Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng bò dậy, nhìn Diệu Tinh đang ngủ say anh cúi đầu đặt một chiếc hôn ở trên môi Diệu Tinh.

"Có lẽ, trước khi đứa nhỏ ra đời anh trước hết phải biến em trở thành bà xã của anh thôi!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non, sau đó anh nhảy xuống giường. Đương nhiên là cần phải nghĩ đến chuyện thiết kế chiếc nhẫn cưới rồi mới phải...

Thười điểm Đường Nhã Đình nhận được điện thoại của Dương Nhược Thi, suýt nữa thì đã từ té nhào từ trên giường xuống.

"Cậu nói gì?" Đường Nhã Đình lớn tiếng hỏi.

"Cậu cũng đừng nữa tự lừa mình dối người nữa đi. Tớ biết con người cậu quá rõ. Bất quá tớ sẽ không để ý mà lặp lại lần nữa. Tớ nói là Tiêu Lăng Phong đã sắp sửa cầu hôn đối với Trình Diệu Tinh rồi. di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Anh ấy đã mời người đến thiết kế chiếc nhẫn. Đường Nhã Đình, cậu cũng thật là đáng thương." Dương Nhược Thi giễu cợt.

"Cậu nói bậy, chuyện này không thể nào, không thể nào."

"Tôi có phải là người nói bậy hay không, chính cậu cũng sẽ không dùng đầu để nghĩ hay sao? Nếu cậu là người đàn ông, cậu sẽ để cho người phụ nữ mình yêu, không danh không phận mà sinh ra đứa nhỏ hay sao!" Hừ! Dương Nhược Thi lại cười. "Tớ gọi điện thoại đến chính là muốn nói cho cậu biết một tiếng. Nếu như cậu vẫn còn muốn vãn hồi thì mau sớm hàng động đi. Bằng không... cậu ở đấy mà chờ đến lúc Tiêu Lăng Phong tổ chức một buổi hôn lễ thế kỷ đi!" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Dương Nhược Thi nói xong thì cúp điện thoại. 

Đường Nhã Đình đang nắm điện thoại vậy mà tay vẫn cứ run rẩy. Từ từ ngay cả thân thể của cô cũng run lên thành một đoàn. Không, tuyệt đối không thể nào có chuyện này được. Đường Nhã Đình quẳng chiếc điện thoại di động xuống rồi vội vả chạy ra đi.

Thời điểm Tiêu Lăng Phong nhận được điện thoại anh đang suy nghĩ sẽ phải tiến hành cầu hôn cùng Diệu Tinh thế nào. Thời điểm nhìn thấy số điện thoại kia, anh cau mày, nhưng mà vẫn bắt máy điện thoại. Đối với Đường Nhã Đình, trước hết anh vẫn cần phải có một lời giải thích. 

"Nhã Đình, cô tìm tôi?"

"Ừ." Đường Nhã Đình nỗ lực để cho giọng nói của mình nghe có vẻ vững vàng: "Nhìn qua hình như anh rất vui vẻ."

Tiêu Lăng Phong có phần sửng sốt một chút, nhưng rồi anh vẫn gật đầu: "Gần đây cô có được khỏe không?"

"Anh vẫn còn quan tâm đến em có được khỏe hay không ư?" Đường Nhã Đình hỏi. Cô cười khổ một tiếng.

"Về sự kiện kia tôi thật sự rất xin lỗi." Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình: "Nhã Đình. Tôi sẽ tận lực đền bù cho cô."

"Anh đền bù như thế nào đây? Bằng tiền sao?" Đường Nhã Đình cười: "Lăng Phong, anh nghĩ muốn đền bù, vậy em muốn đền bù là anh liền lấy em, không, anh hãy rời khỏi Trình Diệu Tinh." Đường Nhã Đình cải chính: "Em biết, nếu như ngày đó nếu như không phải là anh uống rượu, thì ngay đến một ngón tay của em thôi, anh cũng sẽ không bao giờ đụng đến một cái. Cho nên, em không muốn làm người khác phải khó chịu.”

“Về chuyện này thì không thể nào." Tiêu Lăng Phong không chút nghĩ ngợi mà thẳng thắn cự tuyệt luôn: "Nhã Đình, cô nghĩ muốn cái gì cũng có thể, ngoại trừ chuyện này."

"Vậy thì anh cũng không cần thiết phải nói ra những lời dễ nghe như vậy. Cái gì mà bồi thường lại cho em!" Đường Nhã Đình nắm ngón tay thật chặc: "Lúc trước anh đã trách em phản bội anh. Anh đã từng nói anh không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào. Nhưng mà... anh làm sao có thể biết được, Diệu Tinh sẽ không có chuyện phản bội anh?"

"Cô muốn nói điều gì?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

"Em nói Trình Diệu Tinh cùng với Mộ Sở." Đường Nhã Đình đắc ý nhìn Tiêu Lăng Phong: "Anh nghĩ muốn không tin, vậy có thể đi hỏi Dương Nhược Thi." Đường Nhã Đình nói xong liền vứt ra một số những tấm hình. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Trong hình thật sự là có một số những hành động có vẻ rất thân mật.

"Lăng Phong, bọn họ đã sớm phản bội anh rồi, chỉ có một mình anh là vẫn còn ngây ngốc chẳng hề hay biết gì. Ngay cả đứa nhỏ kia..."

"Cô đã nói xong chưa?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Nhã Đình, tôi không ngờ rằng, cho tới hôm nay cô vẫn còn giữa cái bộ dáng này." Tiêu Lăng Phong chán ghét cau mày lại: "Cô đã nói như thế, vậy thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết, so với những gì cô nói, tôi vẫn tin tưởng Diệu Tinh hơn cô."

"Anh nói gì?" Đường Nhã Đình hỏi.

"Mặc dù khoảng thời gian tôi sống cùng với Diệu Tinh không dài lắm, nhưng mà những gì mà chúng ta đã trải qua còn nhiều hơn so với những gì mà mối quan hệ giữa tôi và cô đã trải qua vài chục năm làm bạn bè kia. Ngày hôm nay tôi cũng muốn khuyên cô một câu, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cô không nên tiếp tục như vậy nữa, bằng không, không biết, với tình nghĩa chúng ta đã cùng nhau lớn lên, không biết tôi có thể nghĩ muốn dễ dàng tha thứ cho cô được bao lâu."

"Cho nên... Tiêu Lăng Phong, anh nói anh tin tưởng Diệu Tinh hơn?" Đường Nhã Đình cười: "Em thật sự khó có thể tưởng tượng, anh lại là người  như vậy, vừa ích kỷ trong lòng lại vừa luôn nghi ngờ người khác nặng nề như thế! Thế nhưng anh lại vẫn có thể tin tưởng vào người khác đến như vậy." Đường Nhã Đình cười, lau quệt nước mắt."Tiêu Lăng Phong, cho đến hôm nay, anh có còn dám nói là anh yêu em hay không?"

"Nếu như tôi không thương cô, cô cảm thấy tôi sẽ làm nhiều chuyện  có lỗi như vậy hay sao? Tôi sẽ có thể nhắm một con mắt, mở một con mắt đối với những sai lầm kia của cô hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi, "Chuyện đã qua rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Cũng xin mời cô, không nên lại đi tới để quấy rầy Diệu Tinh nữa. Đứa nhỏ kia cũng sẽ chỉ là của cô ấy mà thôi, chúng tôi đây mới có thể là người một nhà!"

Đường Nhã Đình cắn răng thật chặc. Tiêu Lăng Phong anh thật sự, thật sự là cực kỳ tàn nhẫn, tôi sẽ khiến cho anh sẽ phải tự mình lật đổ hết thảy.

"Không nên ở đó mà làm những chuyện có chút thiệt người lợi mình như vậy. Nhã Đình. Nếu như cô có chuyện cần tôi giúp một tay, tôi cũng sẽ không hề thoái thác. Cô muốn tôi làm cái gì, chỉ cần tôi làm được, thì tôi cũng sẽ không hề do dự. Chỉ là đối với riêng Diệu Tinh, cô không thể đi đến để quấy rầy cô ấy." Tiêu Lăng Phong nói câu sau cùng, ngữ điệu đều tràn ngập ý vị đặc biệt cảnh cáo.

"Nếu như mà em nghĩ muốn anh đi chết thì sao đây?" Đường Nhã Đình hỏi: "Em nghĩ muốn anh sẽ vì em mà đi tìm chết, anh cũng sẽ nguyện ý hay sao?"

"Vậy thì tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi, tôi nghĩ muốn mình sẽ phải sống mà phải còn sống sao cho thật tốt, để cho vợ và đứa con của tôi được hạnh phúc, cho dù là tôi có phải chết... thì cũng chỉ có thể là vì người phụ nữ mà tôi yêu!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy rời đi, chỉ để lại Đường Nhã Đình với sắc mặt xanh mét.

"A!" Đường Nhã Đình hét to hất cái bàn cà phê đi. Tôi sẽ không bỏ qua cho các người, sẽ không! Đường Nhã Đình thở phì phò ngồi suy nghĩ, sau đó cô ta lấy điện thoại di động ra: "Dược Thi, tớ là Đường Nhã Đình..."

Lúc Diệu Tinh từ trong căn hộ đi ra, Lãnh Liệt đã đợi ở dưới lầu. Nhìn thấy Diệu Tinh đi ra, anh vội vàng ra nghênh đón: "Thế nào mà cô lại không để cho người giúp việc đưa xuống như vây?"

"Bác ấy tuổi tác cũng đã cao rồi. Đi từ trên ây xuống dưới này không được tiện lắm!." Diệu Tinh cười khẽ một tiếng.

"Nhìn cô bây giờ mỗi ngày đều thấy thật vui vẻ hơn rất nhiều rồi." Lãnh Liệt nói.

"Đúng vậy!" Diệu Tinh gật đầu, bây giờ mối quan hệ của cô cùng Tiêu Lăng Phong đang rất tốt, đứa nhỏ cũng ngày từng ngày trưởng thành. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bao giờ cảm thấy được hạnh phúc như vậy.

"Tại sao không để cho Ti Khiết tới đây giúp cô một tay." Lãnh Liệt hỏi: "Có bác sĩ ở bên cạnh chăm sóc, Lăng Phong cũng càng cảm thấy yên tâm hơn một chút."

"Tôi đã cảm thấy hiện tại mình chính là đang được hưởng sự đãi ngộ  thuộc cấp bậc quốc bảo rồi." Diệu Tinh nghịch ngợm le lưỡi.

"Tôi dám đánh cuộc, coi như có dùng gấu mèo để đổi, Lăng Phong cũng sẽ không nguyện ý đau." Lãnh Liệt cười khẽ: "Mỗi ngày anh ấy đều cười híp mắt, cho nên, Diệu Tinh à, cô chính là người đã cởi bỏ cho chúng tôi đấy!" Anh mở cửa xe." Cho nên, vì hạnh phúc của mọi công nhân viên ở Thiên Tuấn này, Diệu Tinh, cô cần phải đỡ gánh nặng đường xa nhé!"

Nghe lời nói này của Lãnh Liệt, Diệu Tinh liền cười khẽ một tiếng. Anh, trong lúc vô tình đã thay đổi thật nhiều, là bởi vì Ti Khiết sao?

"Anh ấy làm gì mà lại không muốn cho tôi đi ra ngoài như vậy!" Diệu Tinh hỏi.

"Có thể là có chuyện gì đó sắp xếp đặc biệt chăng!" Lãnh Liệt cười: "Vốn là anh ấy muốn tự mình tới đón cô, nhưng mà trên đường đi lại tạm thời có một hội nghị quan trọng."

Diệu Tinh gật đầu một cái. Đối với những lời nói của Lãnh Liệt cô cũng không cần quá nhiều suy tư. Diệu Tinh nhẹ nhàng sờ sờ lên bụng. Trên mặt cô lúc này đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc của người mẹ hiền.

Lãnh Liệt lên xe trước, theo thói quen anh nhìn ra chung quanh một chút, xác định là không có gì khác thường anh mới ngồi vào trong xe. Xe chậm rãi rời đi khỏi tiểu khu. Tiếp đến nơi có một khúc cua quẹo, có một chiếc xe khác từ từ chạy ra ngoài, đuổi theo xe của Lãnh Liệt...

"Anh xác định hiện tại sẽ phải động thủ hay sao?"

"Hiếm khi có được cả hai người bọn họ đều ở đây, tại sao tôi phải bỏ qua cơ hội này kia chứ..." Người đàn ông nở một nụ cười âm độc, lạnh lẽo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.