Đế Vương Tiền Truyện

Chương 39: Đả kích mỹ nam




Edit: Thanh Hưng

Âm thanh Dung Giản mang theo dòng điện, xông vào trong tai cô, làm tai Đường Viên cũng mềm, trái tim cũng trong nháy mắt đó mà hóa thành một vũng bùn.

Ai lại không thích em chứ!

Cô không có hiểu sai ý đi, lần này!

"Vậy......" Đường Viên nghiêng đầu một cái, nhìn về phía gò má Dung Giản, nhỏ giọng hỏi: "Anh thì sao?"

"Hả?" Vừa lúc đèn xanh sáng lên, Dung Giản cho xe chạy. Hai tay anh cầm tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước chuyên chú lái xe, dư quang khóe mắt vẫn bắt được hình ảnh Đường Viên nghiêng đầu.

"Anh...... Có thích em hay không ạ?" Đường Viên dừng lại một chút, rốt cuộc cũng dũng cảm hỏi ra.

Cô nắm gấu bông trong tay, ngừng thở, chỉ sợ bỏ qua đáp án của Dung Giản.

"Ừ." Ngón tay thon dài của Dung Giản khoác lên trên tay lái, đến đầu đường kế tiếp, anh đánh tay lái về phía bên trái một cái.

Đường Viên cảm giác nếu như cô là một cây cỏ, thì hiện tại đã đang nở hoa rồi.

Ừ, Đường Viên thề đây là âm tiết tuyệt vời nhất mà cô từng nghe, cô đang nở hoa lại nghe được Dung Giản nói tiếp ——

"Thích."

Thích thích thích!

Ưmh, cô sẽ phải lập tức kết quả rồi!

Đường Viên không nhịn được nở nụ cười, cô giơ tay lên che gương mặt nóng bỏng của mình, nhìn ngoài cửa sổ một chút lại (di.da.l.qy.do) quay đầu nhìn Dung Giản: "Em cũng vậy rất thích anh, đặc biệt thích." Nếu như không phải Dung Giản đang lái xe, cô nhất định sẽ tiến tới hôn anh.

Bắt đầu từ buổi tối ngày đó, trong lòng cô vẫn luôn có một lỗ hổng nho nhỏ, hiện tại cái lỗ hổng đó lập tức được lấp đầy rồi, thỏa mãn đến gần như muốn bay lên.

Không khí trong buồng xe lập tức nóng lên.

Dung Giản hắng giọng, chuyển lời, nói một vài chuyện về gia đình anh cho Đường Viên nghe.

Đường Viên đang vui vẻ đến tìm không thấy nam bắc, sau khi nghe được chuyện quá khứ kia cô cũng có chút không yên lòng: "Tên của mọi người trong nhà anh đều rất dễ nghe nhỉ, đều là từ ngữ."

Cha của Dung Giản tên là Dung Ngự, cô của anh là Dung Hoa, chỉ có tên của anh không phải từ ngữ.

"Ừ." Dung Giản liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Lúc mẹ đặt tên cho anh, bà hi vọng cả đời này của anh đều trôi chảy, cái tên vừa dễ dàng lại có ý nghĩa đơn giản như thế."

***

Cô Dung Giản ngồi chuyến máy bay tối nay, Đường Viên và Dung Giản cùng nhau ngồi chờ ở phòng cà phê trong sân bay.

Cho dù đã có câu "Ai lại không thích em chứ" của Dung Giản nhưng Đường Viên vẫn rất khẩn trương, dù sao cũng là gặp trưởng bối đấy, cô uống một hớp cà phê, hỏi: "Vậy cô anh yêu thích cái gì ạ?"

"Không có gì yêu thích." Dung Giản chuyển cái ly trong tay giải thích: "Bà ấy giống anh, không thú vị."

"......" Đường Viên lắc đầu một cái: "Không sao, em rất thú vị á!"

"Ừ." Điểm này Dung Giản rất đồng ý, anh gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tròn của Đường Viên, đưa tay bấm một cái.

Da thịt mềm mại dưới tay lập tức đỏ lên, anh dùng sức lớn như vậy à? Dung Giản buông tay ra, mới phát hiện cả khuôn mặt Đường Viên đều đỏ lên.

Đường Viên giơ tay lên sờ sờ lên mặt, chỗ mà mới vừa rồi bị Dung Giản bấm một cái, sức lực Dung Giản là thật sự lớn, hiện tại trên mặt cô còn có xúc cảm mới vừa. Cô nhìn bốn phía xung quanh một chút, trong quán cà phê không có nhiều người, tất cả mọi người đều đang cúi đầu chơi điện thoại di động hoặc là laptop. Cộng thêm chỗ dựa lưng thật cao trên ghế sa lon cùng với chậu cây xanh xum xuê kia, đã tạo cho vị trí trong xó xỉnh này của bọn họ thành một không gian khép kín, còn là một điểm mù của thị giác.

Đường Viên từ trên chỗ ngồi đứng lên, động tác của cô lớn tới mức thiếu chút nữa lật đổ cả tách cà phê truớc mặt, Dung Giản nghe tiếng cũng ngước mắt lên nhìn cô.

Cô lấy dũng khí, nghiêng thân thể, cách bàn trà nhỏ trong suốt, thật nhanh hôn gò má của Dung Giản một cái, mới vừa rồi ở trên xe cô đã muốn hôn anh rồi.

Cô chỉ định hôn một cái, lúc muốn rời đi lại bị Dung Giản bắt được cằm.

Đường Viên bị động tác của anh dọa sợ hết hồn, lông mi cũng run rẩy.

Ngón trỏ thon dài cùng ngón tay cái của Dung Giản nắm cằm của cô, ngón trỏ còn ma sát đôi môi của cô một chút, sau đó anh nắm chặt lấy cằm của cô, kéo mặt cô lại gần......

Đường Viên y như người máy, ngơ ngác bị Dung Giản nắm chặt cằm kéo gương mặt đỏ bừng của mình lại gần gương mặt của anh, nhịp tim của cô cũng càng lúc càng nhanh, sau đó Dung Giản còn giúp cô đổi một góc độ, hơi nghiêng đầu.

Dung Giản thích nghiêng đầu đánh?

Đường Viên đang suy nghĩ......

Dung Giản đã hôn lên đôi môi của cô.

Hôn, hôn lên đôi môi của cô!

Lấy này chính xác giống như là đã tính toán kỹ càng, không đúng, chính là đã tính toán kỹ càng, chọn được góc độ thích hợp nhất để hôn.

"Ưmh." Trong nháy mắt khi hai cánh môi chạm vào nhau, Đường Viên kinh ngạc khẽ há miệng ra, cô nháy nháy mắt, lông mi quét qua khóe mắt Dung Giản, cũng cảm thấy môi của mình bị cạy mở, đầu lưỡi Dung Giản xẹt qua hàm răng của cô, mang theo một trận tê dại.

Môi của cô dán lên đôi môi thật mỏng của Dung Giản, cô cẩn thận học theo phim truyền hình nhẹ nhàng mút xuống......

"Chuyến bay số 666 từ thành phố H, đã hạ cánh, xin mời mọi người đến đón người thân hãy chuẩn bị sẵn sàng." Loa truyền thanh trên sân bay vang lên, Dung Giản buông lỏng cằm của cô ra.

Hô ——

Kết thúc một cái hôn, các cơ trên mặt Đường Viên thình thịch nhảy, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cô cũng không dám nhìn Dung Giản nữa rồi.

Trước khi đi Đường Viên còn mua thêm một ly nước uống lạnh. Trên đường đi theo phía sau Dung Giản tới đại sảnh sân bay, cô áp ly nước uống lạnh kia lên mặt nhằm giảm nhiệt độ xuống.

Lúc chờ Dung Hoa ở đại sảnh sân bay, Đường Viên hết nhìn đông lại nhìn tây nhằm che giấu khẩn trương của mình, bây giờ cô không sợ gặp Dung Hoa nữa, mà cô lại tương đối sợ đối diện với ánh mắt của Dung Giản.

Nụ hôn kia tới quá đột ngột, lại rất đúng lúc!

Mười một giờ rưỡi, Đường Viên và Dung Giản đón được Dung Hoa.

Cho dù trước đây chưa từng gặp người, nhưng Đường Viên vẫn có thể chỉ nhìn một cái là đã nhận ra bà trong biển người.

Vóc dáng Dung Hoa rất cao, mái tóc cắt ngắn lưu loát, mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản hào phóng kết hợp với một chiếc quần màu đen rộng rãi, bước đi như mang theo gió. Bà và Dung Giản giống nhau, đều là người có loại khí thế cường đại kia, rất dễ dàng có thể trở thành tiêu điểm ở trong một đám người, có loại cảm giác hạc giữabầy gà.

"Đường Viên, xin chào, Dung Giản đã nói với cô về cháu rồi, quả nhiên là vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu!" Dung Hoa chào hỏi với cô trước, sau đó gật đầu một cái với Dung Giản: "Chúng ta lên xe trước đi, đừng để cho thân gia chờ lâu."

Sau khi lên xe, Đường Viên rất nhanh đã buông lỏng, Dung Hoa rất hay nói, cũng rất nhiệt tình với cô.

Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm ở khách sạn mà giáo sư Đường đã đặt kia.

Lê Họa vẫn rất ít nói, bà ngồi ở chỗ đó, giống như một người ngoài cuộc.

Trên bàn cơm ngược lại Dung Hoa nói tương đối nhiều.

Dung Hoa tán dương Đường Viên ngay trước mặt giáo sư Đường: “Nói thật, ngay cả bản thân tôi cũng còn chưa kết hôn, tính tình Dung Giản cũng lạnh lùng, tôi còn lo lắng nó sẽ giống như tôi đấy, không ngờ Dung Giản nhà chúng ta nhanh như vậy đã kết hôn, ánh mắt lại còn tốt như thế.”

"Viên Viên rất tốt, đặc biệt hợp mắt của tôi, tôi vừa nhìn thấy con bé đã thích rồi."

Chỉ đơn giản như vậy, giáo sư Đường đã vô cùng hả hê rồi, người lớn hai bên lại thương lượng một chút, Đường Viên còn phải học nghiên cứu sinh, cho nên vẫn là đợi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong thì hai người mới lại cử hành hôn lễ sau.

Đến đây, một khối đá lớn cuối cùng trong lòng Đường Viên cũng rơi xuống đất, không đúng, còn có một khối đá lớn nữa.

Cô không biết lần này Lê Họa trở về còn đi nữa hay không, nhưng cô biết giữa cô và Lê Họa không thể cứ giằng co như vậy được nữa, nhưng Lê Họa không chủ động tìm cô, thì Đường Viên cũng không tùy tiện chạy tới khách sạn tìm bà.

Dù sao năm đó là bà không cần cô.

Đường Viên không biết lần này Lê Họa trở về là bởi vì triển lãm tranh mà thuận đường tới thăm cô, hay là đã nhiều năm như vậy, Lê Họa đã thành danh cuối cùng cũng nhớ ra đứa bé ban đầu bị bà bỏ lại, cảm thấy đây là tiếc nuối duy nhất trong đời của bà, nên muốn quay lại đền bù cho cô.

Cuối cùng, vẫn là giáo sư Đường thiếu kiên nhẫn trước.

Lúc nhận được một cuộc điện thoại của giáo sư Đường gọi về, Đường Viên đã đoán được là giáo sư Đường muốn nói với cô về chuyện của Lê Họa. Khi cô về nhà, Dung Giản còn chưa quay lại, Đường Viên tự mình ngồi tàu điện ngầm về.

Quả nhiên......

"Mẹ con lần này trở về rồi, có một vài lời ba muốn nói với con." Giáo sư Đường khoanh hai tay ngồi đối diện cô, nói ngay vào điểm chính: "Nói thật, ba vẫn luôn lo lắng rằng cuộc hôn nhân thất bại của ba sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho con......"

"Không có, không có." Đường Viên khoát tay lia lịa: "Con rất tốt."

Cô là rất tốt, nhưng giáo sư Đường hình như rất hồi hộp, lúc ông khẩn trương sẽ khoanh hai tay, ngón tay vuốt ve lẫn nhau, Đường Viên nhìn ông như vậy cũng theo đó mà khẩn trương.

"Lê Họa vẫn không cho ba nói cho con biết nguyên nhân chúng ta ly dị......" Đường Thanh dừng lại một chút, liếc mắt nhìn cửa sổ sát đất.

Hiện tại Đường Viên đã lớn, thậm chí cũng đã kết hôn, Lê Họa cũng trở lại rồi, rốt cuộc ông cũng không còn băn khoăn gì nữa, cũng đã hạ quyết tâm: "Thật ra thì không phải như bà ấy nói là bà ấy chán ghét cuộc sống phiền muộn của hôn nhân và gia đình, muốn theo đuổi nghệ thuật......"

Nghe đến đó, Đường Viên sửng sốt một chút.

Cô nhớ lúc cô chín tuổi, cô có viết cho Lê Họa một phong thư, Lê Họa đã viết thư hồi âm cho cô.

Khi đó cô cũng không thể hoàn toàn hiểu hết được nội dung lá thư hồi âm của Lê Họa, bà nói cuộc sống bà muốn không phải như vậy, bà tuyệt không thích cuộc sống gia đình liên miên bất tận, cuộc sống như thế tiêu diệt kích tình cùng với linh cảm của bà, làm cho bà không đặt nổi bút vẽ, cả mấy tháng cũng không vẽ được bức tranh nào hài lòng......

Sau đó lại hiểu chuyện hơn, Đường Viên trực tiếp xem mình thành một vật hy sinh cho "Nghệ thuật". Có lúc, thậm chí cô còn không tim không phổi nghĩ rằng, nguyên nhân ly dị của cha mẹ cô còn rất lãng mạn, ít nhất không phải do tình cảm tan vỡ hay (lqd) ngoại tình.

"Năm đó ba và mẹ của con ly hôn là lỗi của ba, ba có người khác."

Đầu Đường Viên "Ông" một tiếng nổ tung, cô há hốc mồm, không biết phải nói gì. Thậm chí cô không thể tin vào tai của mình, giống như là trong lòng có đồ vật gì đó ầm ầm sụp đổ, tất cả những gì cô vẫn luôn tin tưởng lập tức bị đẩy ngã, biến thành một loại dáng vẻ khác.

Trong đầu Đường Viên trống rỗng, sau đó giáo sư Đường nói gì một chữ cô cũng không nghe rõ.

Chuyện năm đó Đường Thanh cũng hoàn toàn không nói rõ được, khi đó ông mới vừa trở về nhậm chức ở Tây đại, dạy môn tin tức công trình.

Nửa học kỳ sau, trong nhà bạn lớp trưởng nữ của bọn họ xảy ra chuyện. Khi đó đối với nghề nghiệp giáo viên này, Đường Thanh tràn đầy kích tình cùng nhiệt huyết, ông giúp nữ sinh kia chạy trước chạy sau sắp xếp bệnh viện, thậm chí còn thanh toán tiền thuốc thang của ba cô ta giúp cô ta......

Trong một đêm, quan hệ của ông và bạn lớp trưởng nữ đó đã bị truyền ra thành vô số phiên bản, mỗi một phiên bản đều truyền khắp Tây đại một lần. Vào thời gian đó, chuyện thầy trò yêu nhau không thể được mọi người tiếp nhận, huống chi ông đã kết hôn rồi.

Lúc ấy tất cả đều bị làm cho rối loạn, chức vụ của ông bị mất, danh dự cũng không còn, thậm chí bởi vì vấn đề tác phong mà bị viện trưởng bắt buộc ngừng dạy.

Khi đó ông còn lo lắng những lời đồn đại hư hư thật thật này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và tiền đồ của bạn lớp trưởng nữ kia, vẫn luôn muốn tra ra ngọn nguồn của lời đồn, mau sớm giải thích, thậm chí lúc cô ta bị người công kích còn dùng mọi cách che chở cho cô ta. Vì thế lại cãi nhau một trận với Lê Họa, ông chỉ trích Lê Họa không tin tưởng ông, chừng mấy ngày không về nhà.

Cuối cùng, khi Lê Họa tỉnh táo vứt thỏa thuận li hôn cùng một đoạn ghi âm xuống trước mặt ông, ông mới biết bạn lớp trưởng nữ kia đã tới tận nhà tìm Lê Họa, cô ta khóc lóc nói bọn họ yêu nhau như thế nào, chỉ hận là không gặp nhau sớm hơn, còn cầu xin Lê Họa thành toàn.

Lê Họa tâm cao khí ngạo, trực tiếp ném thỏa thuận li hôn cho ông, không để lại cho hôn nhân của bọn họ bất kỳ đường sống nào, cũng không cho ông bất kỳ cơ hội nào để làm lại.

Khi đó Đường Viên còn nhỏ, cô vẫn chưa tới ba tuổi, đối với chuyện của bọn họ vẫn không biết gì cả.

Lúc ấy Lê Họa muốn ở cùng cô tới qua sinh nhật ba tuổi.

Có lần gia đình tụ hội, mấy thân thích lấy chuyện ông và Lê Họa ly hôn ra trêu chọc Đường Viên, ông nhìn thấy Đường Viên khóc lóc chạy đi tìm Lê Họa, Lê Họa dịu dàng ngồi xổm xuống giúp cô lau nước mắt, còn nói sẽ vẽ cho cô một bức vẽ lớn nhất, thế mới dụ dỗ được cô.

Đêm đó Lê Họa đi thư phòng tìm ông, nói cho ông biết một quyết định.

Lê Họa nói bà sẽ không nói nguyên nhân bọn họ ly dị cho Đường Viên biết, cũng hi vọng ông cũng có thể giữ kín bí mật này. Bà nói bà không muốn con của mình lớn lên trong tình cảnh cha mẹ phản bội lẫn nhau, bà hi vọng cô vui vẻ mà lớn lên. Thay vì khiến Đường Viên biết mình có một người mẹ không chịu trách nhiệm cùng một người ba ngoại tình, còn không bằng để Đường Viên nghĩ rằng, cô chỉ bị mẹ của cô bỏ rơi mà thôi.

Lúc bức họa kia được vẽ xong, Lê Họa cũng không quay đầu lại dời đi.

"Đường Viên, vẫn luôn là ba thực có lỗi với mẹ con, cũng có lỗi với con, hi vọng con có thể đón nhận bà ấy."

###

"Sao thế?" Sau khi ngồi vào trong xe, Dung Giản cũng không lập tức cho xe chạy. Buổi tối anh ở lại công ty làm thêm giờ, về nhà phát hiện Đường Viên không có ở đó lại trở về nhà họ Đường đón cô. Rõ ràng buổi sáng lúc anh đi làm, Đường Viên còn rất vui vẻ, hiện tại ánh mắt lại hồng hồng, giống như là muốn khóc.

"Không đâu ạ." Đường Viên lắc đầu một cái, cô vừa dứt lời, đôi mắt đã bị người dùng lực xoa một cái, ngón tay Dung Giản che ở trên mí mắt cô, mang theo nhiệt độ.

Nước mắt Đường Viên cũng bị anh xoa nhẹ ra ngoài, cô nắm tay Dung Giản phủ lên mắt mình, vùi mặt vào trong lòng bàn tay anh mà khóc lên.

"Đường Viên."

"Ừ." Đường Viên hít hít mũi, âm thanh buồn buồn.

Lời nói của giáo sư Đường, tựa như sấm sét giữa trời quang.

Cô lục lại trí nhớ không quá rõ ràng kia, nhớ tới Lê Họa dịu dàng nở nụ cười, nhớ tới lúc Lê Họa dẫn cô đi xem triển lãm tranh thì sẽ nắm hai bàn tay mập mạp của cô vung vung lên, kiêu ngạo mà nói với đồng học: “——, cho cậu xem tác phẩm tốt nhất của tôi.”

Lê Họa nói, cô là tác phẩm tốt nhất của bà.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù Đường Viên vẫn luôn biết mình là đứa bé của gia đình (di.da.l.qy.do) đơn thân, nhưng chưa bao giờ có chút oán trời trách đất, hoặc là mất đi ảo tưởng với tình yêu và hôn nhân gia đình.

Bởi vì Lê Họa soạn cho cô lời nói dối này.

Đường Viên chưa bao giờ biết rằng cha mẹ của mình ly hôn là bởi vì có người thứ ba, cô chưa từng một lần nào chứng kiến cha mẹ mình cãi vã cùng chỉ trích lẫn nhau trước ly hôn, cũng không bị một ai trong đó đơn phương xúi giục đi hận một người khác.

Lê Họa có kiêu ngạo của bà, có ước mơ của bà, cũng có cuộc đời của bà, bà không dẫn cô đi, nhưng bà lại vì cô làm một chuyện cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.