Đế Vương Tiền Truyện

Chương 36: Sau ba tháng




Xích Long đau đớn phủ phục xuống đất, sợ hãi hô lớn:

-Chủ nhân

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên:

-Mang hắn tới đây

Xích Long hậm hực đứng lên đi đến trước mắt Dương Thanh, há miệng ngậm lấy hắn, Trong nháy mắt nó đã mang Dương Thanh đi sâu vào trong nội cốc.

Tốc độ của Xích Long nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã đi được vài ngàn dặm trong khe núi, Nó mang theo hắn trong miệng phi hành một mạch đến một vực sâu lớn vô cùng, rồi chìm vào trong đó, phía dưới vực là một hang động không lồ. nó tha hắn đến trước chiếc giường ngọc:

-Chủ nhân, ta đã mang hắn trở về

Thanh bào nhân không trả lời mà vẫy nhẹ ngón tay, một sợi linh khí bay ra nâng Dương Thanh lơ lửng trên không trung, thanh bào nhân liên tiếp điểm ngón tay ra. Thương thế trên người hắn nhanh chóng biến mất, hắn rên lên một tiếng rồi tình lại, toàn thân hắn đau nhức vô cùng, và hắn phát hiện ra mình hoàn toàn không khu sử được linh lực trong người, hắn nhìn về phía thanh bào nhân kia rồi nói:

-Tiền bối, đây là sao

Thanh bào nhân kia ngắm nghía hắn rồi cười ha hả:

-Không tồi, tiên thức và kinh mạch cực lớn. đúng là trời cũng giúp ta,

Không hiểu sao, khi Dương Thanh thấy thanh bào nhân này cười, một cảm giác tên liệt chạy khắp sống lưng hắn, thanh bào nhân mang lại cho hắn cảm giác sâu không lường được.

Thanh bào nhân ném Dương Thanh trên đất rồi nói:

"Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là giúp ta làm một việc, hai là ta sẽ giết chết ngươi, ta tin là Xích Long rất thích ngươi đấy.

Thanh bào nhân vừa nói vậy, trên người Xích Long đã toát ra một luồng hỏa diễm, nó đang muốn ăn kẻ dám ăn con cháu nó, nếu không phải lệnh của Thanh bào nhân giờ này Dương Thanh đã chết rồi.

-Tiền bối minh giám, khi ta gặp được thì còn hỏa lân đó đã chết rồi, năm đó ta chỉ là Luyện khí dù có muốn giết nó cũng không được.

Thanh bào nhân lại cười lạnh lùng nói:

-Ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết lựa chọn của ngươi, người giúp ta, hay chết.

-Vãn bối muốn sống, nhưng nếu việc mà tiền bối giao cho quá khó thì vãn bối làm thế nào mà giúp được.

Dương Thanh sao có thể thật sự tin lời của đối phương, hắn định hoãn bình rồi tìm cách bỏ chạy, ở đây ai biết sẽ chết lúc nào, bỗng nhiên một cỗ cự lực vô hình ập đến người Dương Thanh, lấy thân thể mạnh mẽ của hắn mà cũng không khỏi phải quỳ xuống,

Thanh bào nhân lạnh lùng lên tiếng:

_ Ngươi chớ nghĩ ta không biết ngươi nghĩ gì, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, nhưng ta lại không ra tay, chính là vì ta có việc cần ngươi làm, nếu không cho dù ngươi có 1oo cái mạng cũng không đủ cho một cái búng ngón tay của ta.

Dương Thanh bị đè ép trên mặt đất, vô cùng khổ sở, nhưng hắn không thèm mở miệng cầu xin, hèn nhát không phải bản tính của hắn, hắn có thể chết chứ không thể bị sỉ nhục, đây chính là giới hạn làm người của hắn.

Trong lòng hắn trầm xuống, khóe miệng rỉ máu, nhưng hắn vẫn kiên cường khô g rên một tiếng. điên cuồng vận chuyển Âm Dương Sinh Tử Quyết chống đỡ. Lúc này hắn mới phát giác thực lực của mình quá yếu, Triệu Phong từng nói, trong nội địa của nhân giới này có những tồn tại lão cũng không dám đắc tôi, đây chắc hẳn là một trong số đó rồi

Cách đó không xa. Nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường ngọc, Thanh bảo nhân thầm nhủ trong lòng, tên này thật là cứng cỏi, có thể dưới uy áp như vậy mà vẫn bảo trì trấn định, rất khá, có tiền đồ,

Càng làm cho Thanh Bào Nhân này cổ quái đó là tên này rõ ràng là ngươi của nhân tộc, nhưng lại di tu luyện Công pháp của ma tộc, mà công pháp này còn không phải tầm thường. có lẽ hắn được truyền thừa của vị ma tộc nào đó, lạc xuống đây. Mặc kệ đến từ chỗ nào, cái công pháp có khả năng cắn nuốt linh khí này chính là thứ mà ta cần. chỉ cần làm cẩn thận hẳn là ta có thể thoát ra được khỏi đây.

Thanh bào nhân đột ngột triệt bỏ uy áp, cất giọng uy nghiêm nói:

-TRước mặt ta mà có định lực như vậy, ngươi là người đầu tiên. Thôi được bản nhân không là khó người, chỉ cần hỗ trợ ta thực hiện chuyện này, ta sẽ cấp cho ngươi cơ duyện đạt đến Ngưng Nguyên kỳ, như thế nào

Dương Thanh buốn bực trong lòng, quệt máu tươi trên miệng,

-Vãn bối còn lựa chọn hay sao

- Tốt lắm, ngươi sẽ vì quyết định này mà cảm thấy may mắn,

…..

-Cụ thể vãn bối phải làm gì?

Thanh Bào Nhân ném cho hắn một cái lọ rồi nói:

-Không vội, trước hết hãy củng cố cảnh giới rồi ta sẽ nói với ngươi, ta còn cần phải tính toán một chút,

Dương Thanh mở nắp bình ra, vừa thấy thứ bên trong hắn đã trợn trừng đôi mắt, -

-Vạn Niên thạch nhũ.

Đây tuyệt đối là bảo vật, vậy mà người này cho hắn một bình, thật không biết gã muốn Dương Thanh làm gì mà bỏ vốn lớn đến vậy.

………….

Từ sau khi Thanh bào nhân ném cho Dương Thanh bình van niên thạch nhũ, thì ngoài việc tu luyện ra, dương thanh chẳng có việc gì để làm cả

Thanh bào nhân cũng sai Xích Long chuẩn bị phòng cho Dương Thanh, mặc dù tên này rất không tình nguyện, nhưng vẫn không dám chống lệnh,

HIện giờ Dương Thanh đang ngồi thổ nạp trong phòng, căn phòng này của hắn không lớn lắm. khoét sâu vào trong lòng nói trong phòng có giường và bàn ghế, trên bàn được bày đủ các loại mỹ vị cùng một vò rượu

đúng là chu đáo, đầy đủ.

Sau khi hắn được an bài trong này thì cả ngày không thấy một ai, ngay cả tên Xích Long cũng không thấy đâu cả, bên cạnh hắn chỉ có một gã nhân tộc, có lẽ năm xưa bị bắt làm no bộc, gã này nhận nhiệm vụ hầu hạ hắn, có đôi khi hắn mời tên này uống rượu, hỏi dò hắn một số điều, nhưng tên này đều không nói gì cả

"Ha ha, nào nào,Lưu lão ca (tên nô bộc này tên là Lưu Hán), Dương Thanh ta kính lão ca một chén,

Dương Thanh cười ha hả nói. Lưu hán cũng trả

"Dương huynh đệ, chuyện uống rượu chỉ là chuyện nhỏ, Nhưng huynh đệ đừng mong hỏi được điều gì từ ta, ta không biết gì hết" gã rất thẳng thắn.

Lập tức cầm lấy một ly, uống cạn.

Dương Thanh vội rót thêm rượu cho hắn rồi nói:

"Lưu lão ca cứ yên tâm ở lại uống rượu với đệ, chúng ta chỉ nói chuyện bình thường, ta cũng không làm khó lão ca. Huynh như vậy, khẳng định là có chỗ khó nói, hôm nay Dương Thanh ta xin thề, sau này huynh có chuyện gì ở đây cần ta giúp ta sẽ cố hết sức, haha

Lưu Hán cũng cười”

-Ha ha, lúc đó còn phải nhờ Dương huynh đệ chiếu cố,

Hắn mỉm cười rồi làm như vô tình hỏi: "Lão ca Vậy không biết nơi này là chỗ nào, Thanh bào nhân tiền bối kia, cảnh giới thật là hùng mạnh. Huynh có biết thanh bào nhân này là người thế nào không.

Lưu Hán nhíu mày e ngại nói:

"Nếu nói rằng một chút chuyện chủ nhân mà ta cũng không biết thì tất nhiên là nói dối, nhưng ta không thể nói được, ta chỉ có thể nói cho huynh đệ biết, Chủ nhân không phải đến từ phiến đại lục này

lão suy nghĩ thêm, rồi nói tiếp. "Thất Sát Cốc này rộng lớn vô cùng ngoài chủ nhân ra thì còn ba ba tồn tại khác mạnh tương đương với chủ nhân. Một là một con yêu thú hóa hình Nhĩ Thử(1), Một là Mạnh Cực(2), một là Kỳ Tước. (3)

Dương Thanh nghe vậy, không khỏi biến sắc.

-Còn ba tồn tại hùng mạnh như vậy, cỗ thế lực này chẳng phải có thê quét ngang nhân giới

Như đoán được tâm tư của hắn, Lưu hán trả lời:

-Nơi này có phong Ấn, chỉ có từ bên ngoài vào được, chứ từ bên trong không ra được

-Vậy, chẳng phải nói đệ cũng không ra đươc hay sao.

Lưu Hán gật đầu

đích xác là như vậy, không biết vị đại năng nào tạo ra phong ấn này, cho dù chủ nhân và ba vị kia liên thủ cũng không phá được.

"Xong rồi." Hàn Lập cười khổ một tiếng, không hề nói thêm gì nữa. xem ra lần này cơ hội thoát ra không nhiều mấy.

"Không biết tại sao chủ nhân lại coi trọng Dương Huynh đệ, theo ta biết chưa có nhân loại nào được đãi ngộ như huynh đệ đâu, chỉ có hoặc như ta hoặc là chết." Có vẻ đã uống nhiều, quang mang trong mắt Lưu hán chợt lóe, giọng đầy tò mò hỏi.

"Oh, việc này, ta cũng không rõ, đáng nhẽ ta bị Xích Long giết chết rồi." Hắn không nói thật, Hiển nhiên Lưu hán cũng không cho là hắn nói thật,cả hai đều im lặng uống rượu theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Thỉnh thoảng mới hỏi nhau vài câu thăm dò

Cứ như vậy, hai người uống rượu cho đến khi say mèm. Lưu Hán mới nghiêng ngả cáo từ hắn rời đi. Dương Thanh cầm chiếc chén dạ quang trên tay, hắn là đang suy nghĩ. Lần này lành ít dữ nhiều.

Tên Lưu Hán sau khi ra khỏi nơi ở của Dương Thanh chỉ trong nháy mắt đã thanh tỉnh lại, hắn rón rén đi lại một góc khuất rồi tiến vào một mật địa, vừa tiến vào trong điện, lão đã phủ phục xuống đất:

-Lão nô tham kiến chủ nhân

Ngồi phía trên không ai khác chính là thanh bào nhân thần bí, bên cạnh thanh bào nhân là XÍch Long, lúc này đã thu nhỏ chỉ bằng một con thỏ, không ngừng chạy đi chạy lại bên cạnh bảo tọa

Thanh bào nhân, không nhanh không chậm gatajj đầu:

-Thế nào?

Chỉ thấy Lưu Hán cung kính đáp

-Chủ nhân, tên này giất giảo hoạt ta không moi được từ hắn thứ gì cả.

Thanh bào nhân lắc đầu,

-Hừ nếu không phải đang cần hắn, bản nhân tự mình sưu hồn hắn một phen, công pháp mà hắn tu luyện quả thật quá quen thuốc, nhất thời ta không thể nhớ ra được,

Lưu Hán cũng cười lấy lòng:

-Chủ nhân, dù sao đến lúc đó hắn cũng phải thi triển thuật pháp. Người chắc hẳn sẽ nhận ra,

Thanh bào nhân gật đầu,:

-Chuyện này quan hệ trọng đại, Lưu Hán, ngươi đi một chuyến đem lời của ta chuyển đến ba người kia, nói với bọn chúng ta đợi bọn chúng tại Linh Tiêu Điện, có chuyện quan trọng cần bàn.

-Thuộc hạ đi ngay.

…….

Tại Linh Tiêu Điện ở trung tâm Thất Sát Cốc

Linh quang chợt lóe, ba luồng hào quang chói mắt hiện lên, gây ra một trận rung động mãnh liệt, đợi khi rung động tan đi, có ba bóng người 2 nam một nữa hiện ra, một gã bạch diện thư sinh toàn thân mặc bạch bào, gương mặt vô cùng tuấn lãng. Một tên thì cả người toát ra khí chất vương giả quân lâm thiên hạ, hắn mặc trường bào màu vàng, toàn thân hắn kim quang lấp lánh, Nữ tử mới đến vô cùng xinh đẹp, chỉ có thể dùng 8 chữ siêu phàm thoát tục, thanh tú mĩ lệ để hình dung vẻ đẹp của nàng, toàn thân nàng là một chiếc váy đỏ, mái tóc vấn gọn trên đầu toát ra một vẻ yêu mị khó tả. Nữ Nhân này là Kỳ Tước, Bạch diện thư sinh mà Mạnh Cực, còn tên áo vàng chính là Nhĩ Thử, sau khí hóa hình yêu thú Kỳ Tước lấy tên là Kỳ Uyển, yêu thú Mạch Cực lấy tên là Mạnh Tử Quân, còn Nhĩ Thử lấy tên của một gã Ngưng Nguyên mà năm xưa hắn giết, Nhĩ Thành ba yếu thú hóa hình kỳ này vừa mới đến

Mạnh Tử Quân đã nói:

"hai vị đạo hữu, không biết Thanh Hà Tiên Tử tìm chúng ta có chuyện gì."

Chưa ai kịp trả lời thì một tiếng cười như chuông bạc vang lên

"Tử Quân huynh, Huynh không đợi được một lát sao, bản tiên tử mời mọi người đến đây tất nhiên là có chuyện quan trong?"

Mạnh Tử Quân nói:

Tiên tử bình thường cao ngạo,như thế nào lại đột nhiên mời đám tại hạ đến đây, trong vài vạn năm qua đây chính là sự kiện kỳ lạ nhất.

Kỳ uyển cũng gật đầu,:

-Phải đó, Thanh Liên Tiên Tử, chúng ta đã có ước định, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tất cả đều phải cố gắng tu hành, để sớm ngày phá vỡ phong ấn, ngươi gọi chúng ta đến phải chăng là liên quan đến chuyện này.

Thanh Liên Tiên Tử, hay cũng chính là vị thanh bào nhân thân bí kia gật đầu.

-Chính phải

muốn bài trừ phong ấn của thất sát cốc chúng ta đã không ngừng nghiên cứu nhiều vạn năm, thủy chung vẫn không tìm ra cách nào khả quan, cách duy nhất mà chúng ta nghĩ được chính là dùng cứng đối cứng, thế nhưng đã công phá nhiều năm như vậy mà vẫn còn chưa ổn thỏa."

Nhĩ Thành từ đầu không lên tiếng, giờ mới nói

. "Tiên Tử xin hãy nói chuyện chính cho, nhân loại các ngươi luôn thích vòng vo. chẳng lẽ tiên tử đã tìm ra cách nào tốt hơn để bài trừ phong ấn sao?"

"Ha ha, tiểu muội đích xác mới vừa có thu hoạch bất ngờ, muốn trước tiên cùng các vị huynh muội thương lượng một chút…" Thanh Liên Tiên Tử cười nhẹ.

"Thu hoạch? Tạm thời tiên tử hãy nóicho chúng ta nghe một chút." Thanh âm Kỳ Uyển không giữ được bình tĩnh vang lên

"Mấy hôm trước Lang vương tìm được một gã tu sĩ nhân loại đi vào trong Thất Sát Cốc, tên này không những có trên người năm con hoạt cương thi ngũ hành, mà lại còn tu luyện một thứ công pháp của ma giới, mặc dù chưa luyện đến đại thành, nhưng công pháp mà hắn tu luyện kết họp với năm con hoạt cương thi kia, vừa vặn lại có thể khắc chế một phần phong ấn. Nếu có hắn đối phó, nhất thời phong ấn sẽ yếu đi không ít.

Thần thái Mạnh Tử Quân cũng trở nên ngưng trọng. hắn mở miệng nói

"Ngũ hành thuộc tính tinh khiết quả thực rất có lợi đối với việc bài trừ phong ấn, nhưng cảnh giới hắn quá yếu đi, hay là đợi hắn tu luyện tăng thêm cảnh giới rồi hãy tính. Hắn chậm rãi nói,

"Điểm này là không thể được, tên này ta đã xem qua, tư chất hắn ngu độn vô cùng, có thể đến đươc cảnh giới này chính là mộ tổ nhà hắn đã bốc khói xanh rồi, các huynh cứ yên tâm, Tiểu muội có một loại trận pháp tên là Ngũ Linh Hóa Long Trận, có thể mang năm con hoạt cương thi kia bộc lộ ra chiến lực cường đại. cộng thêm chúng ta, hy vọng phá được phong ấn là rất lớn"

Kỳ Uyển gật đầu

Có thể gặp được một người như vậy thì đúng là cơ duyên lớn, xem ra trời cao lần này chúng ta có cơ may rồi.

Thanh Liên Tiên Tử gật đầu, đúng vậy, hôm nay ta muốn mời mọi người tới đây chính là muốn bàn phương pháp phá phong ấn này,

"Chỉ cần người này thật sự có Ngũ Hành Hoạt Cương Thi, tự nhiên chúng ta sẽ có cách để phá được phong ấn, tuy nói không được mười thành cũng phải được 6, 7 thành

Nhĩ Thành cũng đồng ý với hắn:

-Đúng vậy, dù cho không phá được haonf toàn thì sau lần này, nó cũng yếu đi không ít

Thanh Liên Tiên Tử, lại cất tiếng cười như chuông bạc

-Nhĩ Thành huynh sáng suốt, nửa tháng sau chúng ta sẽ tụ hội, Đến lúc đó, mong các huynh đệ tỷ muội dẫn theo yêu thú bản bộ, hiệp trợ phá tan phong ấn

-Được

-Đồng ý

‘’’’’’’’’’’’’’’’’’

(1)Kỳ Tước là một loài kỳ thú tập hợp đặc trưng của ba loài động vật chim, chuột, hổ thành một thể. Hình dáng Kỳ Tước như con gà, đầu màu trắng, móng vuốt của con hổ. Kỳ Tước là Hung thú trong truyền thuyết, vô cùng thích ăn thịt người. 《Đồ Tán》 của Quách Phác viết: “Yết Thư giảo thú, Kỳ Tước ác điểu, có thân sói, có vuốt hổ. Đâu dùng binh giáp, lấy quấy nhiễu làm đạo.”

(2)Nhĩ Thử là một loài kỳ thú vừa giống loài thú vừa giống loài chim, Nhĩ Thử tập hợp đặc trưng của ba loài động vật chuột, thỏ, hoẵng thành một thể: Nó có ngoại hình như con chuột, đầu thỏ nhưng lại là cơ thể của con hoẵng, trên chân có cánh có thể giúp bay trên không, tiếng kêu như tiếng chó tru. Nhĩ Thử là một loài dị thú có thể ngừa bách độc.

(3) Mạnh Cực có ngoại hình như con báo, trên trán có vằn, bộ da lông trên người là màu trắng. Mạnh Cực giỏi về ẩn nấp lẩn trốn, nó kêu lên như là đang kêu tên mình. Thời cổ ngoại hình của Mạnh Cực có hai loại cách nói: một cái nói Mạnh Cực dạng báo, một cái khác lại nói là con hổ mặt người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.