Đế Vương Tiền Truyện

Chương 33: Ngông nghênh cái gì




Editor: Thỏ Đần

Hành lang bệnh viện nồng đậm mùi thuốc khử trùng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân và tiếng xào xạc của lá cây.

Quý Tư Phạm mím môi ngồi trên ghế dài, gương mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng. Anh nắm lại từng ngón tay rồi lại thả ra, lo lắng buông thõng hai bên mình.

Đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn sáng, anh thẫn thờ nhìn về ánh sáng ấy, ánh mắt sắc bén ảm đạm dần.

Bốn mươi phút sau, bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu bước ra.

"Có thể bảo vệ được đứa bé không?" Quý Tư Phạm bất ngờ đứng dậy, một bước chạy qua.

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, nói: "Tạm thời có thể bảo vệ nhưng vẫn cần chú ý thêm."

Quý Tư Phạm nhíu chặt chân mày vừa mới buông lỏng một chút, nhìn y tá đẩy giường bệnh ra ngoài. Trên giường, Sở Nhạc Viện nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt tái nhợt.

Bác sĩ bước vào phòng bệnh, kiểm tra một lát, thấy bệnh nhân không có gì khác thường mới rời đi.

Thiết bị trong phòng bệnh cao cấp rất tốt, nước biển đều được y tá chỉnh chạy ở tốc độ thích hợp, nhìn người nhà bệnh nhân, cười nói: "Ba ba hôm nay phải vất vả một chuyến rồi, theo dõi đến khi truyền hết dịch thì thông báo cho y tá đang trực nhé!"

Sắc mặt Quý Tư Phạm trầm xuống, ánh mắt liếc qua chai nước biển, không trả lời lại.

Dáng vẻ của những người đàn ông có tiền đều lạnh lẽo, nhưng anh lớn lên đẹp trai, y tá cũng không tức giận, mang theo bàn thuốc rời đi.

Phòng bệnh yên tĩnh lại, Quý Tư Phạm mím môi ngồi lên trên sô pha, phiền não đưa tay lên nới lỏng cổ áo. Anh nâng tay, nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Sắc trời bên ngoài vẫn còn rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn phòng bệnh.

Người nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, Quý Tư Phạm do dự hồi lâu, sau đó mới đứng lên tới bên giường bệnh ngồi xuống. Anh nhếch chân mày, ánh mắt rơi lên phần nhô lên trên bụng Sở Nhạc Viện, vô thức đưa tay đặt lên trên.

Ấm áp từ lòng bàn tay theo nhịp đập con tim truyền tới tận đáy lòng, ánh mắt thâm thuý của Quý Tư Phạm giật giật, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại thành một đường thẳng.

Anh khẽ vuốt vẽ, dưới lòng bàn tay này có một tiểu sinh mệnh, chính là con của anh.

Chính vào lúc này, đáy lòng Quý Tư Phạm dâng lên một hồi rung động.

"Bé cưng ——"

Đúng lúc này, người trên giường bệnh đột nhiên tỉnh lại. Đôi tay Sở Nhạc Viện vuốt ve bụng, khóc nấc lên: "Cục cưng của mẹ, bé cưng à!"

"Đừng động!"

Người đàn ông đè đôi vai của cô xuống, trầm giọng nói: "Con không sao."

Không sao?

Sở Nhạc Viện máy móc cúi đầu, cảm giác được phần bụng nhô lên dưới lòng bàn tay, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô cắn môi, đột nhiên ôm lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt trào ra: "Tư Phạm, em sợ lắm, em cho rằng, cho rằng bé con......"

Nước mắt của cô chảy xuống đầu vai, Quý Tư Phạm mím chặt đôi môi mỏng, hờ hững kéo hai cánh tay của cô xuống, nói: "Bác sĩ nói tình hình vẫn chưa thực sự ổn định, cần chú ý bảo vệ hơn."

Ngừng một chút, gương mặt tuấn tú của anh thoáng qua sự tức giận: "Sở Nhạc Viện, tôi đã bảo cô cứ ở nhà ngây ngô, ai khiến cô chạy loạn khắp nơi?"

"Em không có."

"Nếu không thì tại sao lại xảy ra chuyện thế này?"

Nghe sự trách cứ của anh, Sở Nhạc Viện nhếch môi, giải thích: "Em cũng không biết tại sao lại bị như vậy."

Thấy cảm xúc của cô bị kích động, Quý Tư Phạm cau mày ngồi lại lên sô pha, không để ý tới cô nữa. Bác sĩ nói cảm xúc của phụ nữ có thai không nên bị kích động, anh cũng không muốn gây ra sự cố ngoài ý muốn.

Bụng vẫn còn hơi đau, Sở Nhạc Viện cắn môi nuốt nước mắt vào trong. Cô không dám khóc rống, sợ cảm xúc của mình làm ảnh hưởng tới đứa bé. Mới hồi nãy khi nhìn thấy máu, cô đã sợ đến hồn bay phách tán!

Quý Tư Phạm lạnh lùng không nói lời nào, Sở Nhạc Viễn cũng không dám chọc đến anh. Cô dựa lưng vào thành giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng lại không dám ngủ quá say, hai cái tay bảo vệ bụng thật chặt, khoé mắt vẫn vương lại vài giọt nước mắt ẩm ướt.

Trời vừa sáng, Quý Tư Phạm liền rời khỏi bệnh viện, thái độ lạnh lùng làm lòng người băng giá.

Sở Nhạc Viện nuốt nước mắt vào trong, uất ức với chua xót dưới đáy lòng đều chịu đựng một mình. Hồi sáng, dì Thái có tới đây, mang theo quần áo sạch và canh gà.

Trải qua chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, Sở Nhạc Viện bị doạ không nhẹ, bây giờ nhớ lại vẫn không khỏi phát run.

"Phu nhân, cô hãy ăn chút gì trước đi." Dì Thái đổ canh gà ra bát, cẩn thận đưa cho cô.

Sở Nhạc Viện cúi đầu, đôi tay nhận lấy bát canh, nâng niu trong tay.

Đôi mắt cô hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc rất nhiều. Dì thái yên lặng thở dài, vẻ mặt tiếc hận.

Cô cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mẹ đã qua đời. Cô cùng người nhà cũng không còn thân cận, bây giờ ngay cả Quý Tư Phạm cũng đối xử với cô không tốt, nhìn cảnh này khó tránh khỏi khiến lòng người chua xót.

"Uống chậm một chút." Dì Thái đứng bên người cô, đưa tay vén gọn lại mái tóc đang rơi tán loạn, nói: "Có lẽ tiên sinh quá bận rộn, nên mới không có thời gian chăm sóc cô."

Dì Thái cũng không hiểu rõ nội tình, Sở Nhạc Viện có nỗi khổ không nói được với ai, cô cúi đầu, nước mắt ‘tách’ một tiếng rơi vào trong bát, từng vòng lan ra.

"Nhạc Viện!"

Hai bóng người bước vào từ ngoài cửa, Sở Nhạc Viện theo tiếng gọi ngẩng đầu lên, bốc chốc hốc mắt ửng hồng: "Cậu!"

Giang Văn Hải vội vã chạy tới, nắm lấy tay cô: "Cậu thật sợ hãi, thế nào rồi, không sao chứ?"

Giang Hổ đi theo sau ông ta, xách theo không ít thuốc bổ.

Sở Nhạc Viện cắn môi lắc đầu một cái, lòng bàn tay đặt lên trên bụng: "Bác sĩ nói còn cần tiếp tục chú ý chăm sóc."

Dì Thái nhìn thấy một nhà bọn họ, liền thu lại bát đua, xoay người đi rửa sạch, để lại một không gian riêng cho bọn họ nói chuyện.

"Sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

Giang Văn Hải ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sở Nhạc Viện, cau mày nói: "Không phải vẫn luôn ổn định sao? Tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?"

Giang Hổ mím môi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Sở Nhạc Viện, an ủi cô: "Đừng lo lắng, em đã tìm cho chị bác sĩ giỏi nhất, khẳng định đứa bé sẽ không sao."

Sở Nhạc Viện hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Con cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, lúc khám thai định kì, thai nhi vẫn rất bình thường."

"Nhạc Viện à." Giang Văn Hải thở dài, vỗ nhẹ mu bàn tay cô nói: "Con bây giờ đã có đứa nhỏ rồi, không nên chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, rất dễ bị động thai."

"Con không có." Sở Nhạc Viện cắn môi, giải thích: "Bây giờ con rất ít khi ra ngoài, cùng lắm là đến chỗ Khả Nhi đi dạo."

"Hứa Khả Nhi?"

Nghe được lời của cô, sắc mặt Giang Văn Hải trầm xuống, nói: "Con về sau hạn chế đi gặp người đàn bà đó đi!"

Ông ta quay đầu trừng mắt nhìn con trai, vẻ mặt âm trầm lộ rõ.

Chuyện tình của Giang Hổ và Khả Nhi, người trong nhà đều biết. Mặc dù Giang Văn Hải nhiều lần nói tới, nhưng Giang Hổ trước sau đều giữ Hứa Khả Nhi bên cạnh, hết cách, ông ta đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Sở Nhạc Viện bĩu môi, nhìn Giang Hổ, cảm thấy tại mình nhất thời vô ý nên đã nói sai điều gì.

Y tá vào đưa thuốc, Giang Văn Hải vội vàng hỏi han.

"Nhạc Viện, gần đây chị có gặp Khả Nhi sao?" Giang Hổ ngồi xuống bên người cô, hỏi.

Sở Nhạc Viện gật đầu: "Ngày hôm qua chị mới đi thăm cô ấy, buổi tối bị đau bụng. Có lẽ là do đi dạo phố và nói chuyện phiếm với Khả Nhi mệt mỏi quá thôi."

Giang Hổ nhẹ chau lại mày kiếm, sắc mặt trong nháy mắt ảm đạm đi nhiều. Lần trước Sở Nhạc Viện bị bắt tới sở cảnh sát, tuy lúc ấy anh ta tin vào lời của Khả Nhi, nhưng xem ra có rất nhiều điểm khiến anh ta sinh nghi.

Chỉ là anh ta đã phái người đi điều tra, nhưng không tìm thấy chứng cứ gì.

Sau khi ba con nhà họ Giang rời khỏi, tâm tình mất mát của Sở Nhạc Viện rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt. Cuối cùng trong nhà vẫn có người quan tâm cô, giúp cô cảm nhận được tình thân ấm áp.

Buổi tối đầu hè không quá nóng bức, trái lại mang theo một chút mát mẻ.

Một chiếc xe thể thao màu vàng sáng rẽ ngoặt qua, lái vào tiểu khu hạng sang ở trung tâm thành phố. Người đàn ông trong xe dừng xe lại, móc ra một điếu thuốc đốt lên, khói trắng lượn lờ.

Giang Hổ nhíu mày nhìn lên trên lầu, sắc mặt lo lắng. Ban đầu mua căn hộ này cho Khả Nhi, chỉ muốn lôi kéo cô. Nhưng sau này cho cô vào ở đây, anh ta liền đồng ý với ý nghĩ được bao nuôi của cô.

Bao nuôi một cô gái không khó, trước kia anh ta đã bao nuôi không ít cô gái.

Nhưng cho đến bây giờ, anh ta bao nuôi Khả Nhi, không chỉ thoả mãn tinh thần, còn giao cả tính mạng của anh ta và người thân vào trong tay của cô. Nếu như xuất hiện nửa điểm sai lầm, mất mát sẽ không chỉ là tiền bạc!

Dập tắt điếu thuốc, Giang Hổ đẩy cửa xe bước xuống, trầm mặt bước vào.

Hứa Khả Nhi vừa mới tắm xong đi ra, tóc còn chưa sấy khô. Cô nhìn người đàn ông vừa bước vào, kinh ngạc nói: "Sao anh lại tới giờ này?"

Giang Hổ đổi dép đi trong nhà, lôi kéo cô tới bên sô pha ngồi xuống: "Mới đi bệnh viện về."

"Bệnh viện?" Hứa Khả Nhi cau mày, hồ nghi nói: "Anh ngã bệnh sao?"

"Không phải anh." Giang Hổ nhếch môi, hai chân gác lên bàn trà: "Tối hôm qua Nhạc Viện đau bụng, thiếu chút nữa đẻ non."

Hứa Khả Nhi biến sắc, theo bản năng nắm lại bàn tay: "Sao lại như thế? Bây giờ cô ấy sao rồi?"

"Tạm được." Giang Hổ cúi đầu, ánh mắt thâm thúy thật chặt theo dõi sắc mặt của cô: "Đứa  bé an toàn."

Trái tim bị thắt lại được thả lỏng một chút, Hứa Khả Nhi nở một nụ cười, trong nháy mắt giọng nói thoải mái lên nhiều: "Vậy thì tốt."

Sự căng thẳng vừa chợt loé rồi biến mất dưới đáy mắt cô, Giang Hổ không nhìn lầm.

Đứng lên rót cho anh ta một ly trà, Hứa Khả Nhi xoay người ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi "Sắc mặt anh không tốt lắm, có chuyện gì sao?"

"Gần đây có người tới kiểm tra sổ sách."

Giang Hổ nửa người trên tựa vào sô pha, sắc mặt không nhìn ra vui buồn: "Sổ sách anh đưa cho em đã cất kĩ chưa?"

"Em đã cất kĩ rồi." Hứa Khả Nhi mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: "Tại sao lại có người đến kiểm tra?"

"Ai biết!"

Giang Hổ nâng môi, đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Sau chuyện xe bồn lần trước, Quyền Yến Thác liền cho người theo dõi anh, việc kiểm tra lần này chắc chắn là do anh ta sai người làm."

Hứa Khả Nhi trừng lớn đôi mắt, nói: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để cho anh ta bắt được nhược điểm."

"Hừ!" Giang Hổ giận tái mặt, hung giữ nói: "Anh ta nghĩ muốn bắt được nhược điểm của anh, anh sẽ cho anh ta nếm thử một chút lợi hại trước!"

"Anh định làm gì?"

Hứa Khả Nhi từ trong ngực anh ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói.

Người đàn ông cười cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, cười nói: "Đương nhiên là muốn dạy cho anh ta một bài học! Anh ta khó đối phó, không phải còn có người ở bên anh ta sao?"

Người ở bên Quyền Yến Thác?

Người đầu tiên Hứa Khả Nhi nghĩ tới là Sở Kiều.

Cô cắn môi, nói: "Anh định làm thế nào?"

"Sao em quan tâm chuyện này thế?" Giang Hổ ôm lấy hông cô, kéo cô lên trước mặt.

Hứa Khả Nhi thu lại sự lo lắng dưới đáy lòng, sắc mặt hoà hoãn đi nhiều: "Em lo cho anh."

"Ngoan!"

Giang Hổ cười khẽ một tiếng, cúi xuống hôn lên môi cô một cái, nói: "Anh đi tắm."

Nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, nụ cười trên môi Hứa Khả Nhi đột nhiên cứng ngắc. Cô nắm chặt bàn tay, sắc mặt lo lắng lộ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.